Ai cũng từng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân

Tác giả:
Solo Nguyễn
Giọng đọc:
Radio Online Team

blogradio.vn – Từng ngày trôi qua, rồi có một ngày chúng ta vấp ngã. Thế nhưng bản thân lại chẳng thể đứng lên, đổ lỗi cho việc này đến việc khác, chúng ta lạnh lùng bỏ qua mọi lời khuyên, chối bỏ mọi sự giúp đỡ. Chúng ta ngại nhận lỗi và cứ thế đánh mất chính mình, cho đến một ngày khi bất giác cảm nhận được cái lạnh của mùa đông và bản thân còn chẳng nhận ra mình trong gương. Thì ra mình đã bỏ bê chính mình, đã bỏ mặc tất cả, không bao giờ suy nghĩ về thất bại đó, luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh, từ đó nó trở thành một “câu chuyện” kèm theo sự nuối tiếc mãi mãi.

***

Bạn thân mến, tôi đã từng nghe nói rằng: “Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều” (Reply 1997).

Và ai trong chúng ta cũng đã, đang và sẽ nếm trải dư vị của thanh xuân. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi thanh xuân là gì chưa? Có bao giờ bạn hối hận về nó chưa? Hay đơn giản bạn đã sống như thế nào để vẽ nên bức tranh ấy?

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó cô bé, cậu bé của ngày nào đã trở thành những cô cậu thanh thiếu niên mang trong mình nhiệt huyết cùng nhựa sống dồi dào. Chúng ta đều vì một lý do nào đó mà phải rời xa quê hương vào thành phố nơi phồn hoa đô thị. Đó được gọi là gì nhỉ? À, mọi người đều nói rằng đó là bước ngoặt đánh dấu khoảng thời gian đẹp nhất khi chúng ta dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Ban đầu, chúng ta cũng tin là như vậy! Mỗi cá nhân cứ thế mạnh mẽ bước về phía trước cùng với ước mơ của mình. Trong trái tim chúng ta cảm nhận được mình muốn gì, chúng ta sẵn sàng đối đầu với khó khăn thử thách. Mỗi người đều khác nhau, nhưng đều có xuất phát điểm giống nhau – sống ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, chúng ta mang theo khát vọng cùng hoài bão mà sống ở thành phố này cùng với những hy vọng về tương lai.

Ai cũng từng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân

Nhưng bỗng chốc, chúng ta bắt đầu cảm thấy lo sợ, bất an về những thứ xảy ra. Bạn thấy mọi thứ xa lạ, cảm thấy nhịp sống nơi này quá nhanh, sợ hãi với những chuyến xe buýt quá đông người, sợ cảm giác cô đơn mỗi khi đêm về. Gánh nặng bắt đầu xuất hiện: tiền học, tiền ăn, hoạt động bên ngoài, học tập ở trường, mối quan hệ cá nhân,… Bản thân trở nên nhạy cảm hơn với mọi thứ, không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào, sợ bị mọi người chê cười. Cứ thế chúng ta thu mình hơn, xa lánh mọi thứ, muốn cảm giác an toàn, hoặc xa đà vào những tệ nạn để che đi cái yếu đuối của bản thân.

Từng ngày trôi qua, rồi có một ngày chúng ta vấp ngã. Thế nhưng bản thân lại chẳng thể đứng lên, đổ lỗi cho việc này đến việc khác, chúng ta lạnh lùng bỏ qua mọi lời khuyên, chối bỏ mọi sự giúp đỡ. Chúng ta ngại nhận lỗi và cứ thế đánh mất chính mình, cho đến một ngày khi bất giác cảm nhận được cái lạnh của mùa đông và bản thân còn chẳng nhận ra mình trong gương. Thì ra mình đã bỏ bê chính mình, đã bỏ mặc tất cả, không bao giờ suy nghĩ về thất bại đó, luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh, từ đó nó trở thành một “câu chuyện” kèm theo sự nuối tiếc mãi mãi.

Đương nhiên, tuổi trẻ ai cũng phải trãi qua nghịch cảnh. Ai cũng có thể vấp ngã, nhưng sao chúng ta cứ phải giữ mãi nó? Vết thương có thể sâu, có thể cạn, chỉ cần chúng ta không chì chiết, không dằn vặt quá lâu thì nó sẽ trở thành bài học quý giá. Chúng ta cứ sai đi, cứ té ngã thật đau đi, chỉ cần sau đó chúng ta đứng lên từ nơi ta ngã một cách mạnh mẽ thì không phải chúng ta sẽ trưởng thành hơn sao? Mắc lỗi sao? Sai lầm sao? Không thành vấn đề, bởi vì thanh xuân là thế, tuy đầy nhựa sống nhưng lại bốc đồng, tuy nhiệt huyết cháy bỏng nhưng lại sốc nỗi – ai cũng thế. Chỉ cần qua thử thách cuộc sống, bản thân cũng mỗi người còn ngọn lửa trong lòng là đủ.

Chúng ta cứ sống như thế hôm nay là ngày cuối cùng, có thể vấp ngã có thể đau đớn, nhưng sao cả chúng ta 18 mà. Mỗi người thức dậy, chúng ta đều có thể quyết định sống là người như thế. Thanh xuân có thể đánh đổi bằng máu và nước mắt nhưng chúng ta nên nhớ rằng: “Mùa xuân nào cũng có mùa xuân. Chỉ cần gốc rể gắm chặt, dù mùa đông có khắc nghiệt đến đâu, cũng có thể nở đóa hoa mùa xuân”. Chúng ta không cần phải sống vì người khác, vì thanh xuân chỉ có một mỗi người phải sống hết mình để không phải hối tiếc. Đây là cuộc sống của chúng ta, đâu cần phải xem người khác nghĩ gì? Điều quan trọng nhất là làm gì để bản thân hạnh phúc. Muốn yêu thì yêu đi, muốn ước mơ cứ ước mơ đi, muốn làm gì thì làm thôi.

“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa” (You are the apple of my eye). Chỉ đơn giản là chúng ta 18 tuổi, nên cứ thực hiện những gì bản thân muốn, đừng sợ tổn thương, đừng sợ bị đánh giá, buông bỏ những muộn phiền tiến về phía trước rồi mọi người sẽ ủng hộ chúng ta. Ta cầu mong gì đâu? Đừng để những suy nghĩ ấy làm chùn bước, hãy lắng nghe trái tim rồi dùng lý trí thực hiện nó, thành công hay thất bại chỉ phụ thuộc làm chúng ta thôi. Đừng giấu thứ gì tận cùng mãi trong tim hãy để nó nhẹ nhàng trở thành điều đáng nhớ nhất. Đừng chần chừ vì có thể chúng ta sẽ đánh mất dũng khí ban đầu. Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện thanh xuân của riêng mình vậy thì hãy viết nó theo cách riêng của mình nhé! Đừng để giới hạn ràng buộc chúng ta!

Thanh xuân cũng như một tờ giấy trắng phụ thuộc vào cách bạn “vẽ” , mà nó sẽ trở nên lộng lẫy theo cách rất riêng.

© Solo Nguyễn – blogradio.vn

Giọng đọc: Sand

Thiết kế: Cao Vương Nhật

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời xem thêm chương trình: Nơi ấy quang mây, nơi này tuyết đổ