Yêu em từ cái nhìn đầu tiên – Chương 47 – Phần 2 (Hết) Full online| Đọc sách truyện hay tại Gác Sách truyenfull

Áo cưới như lửa, tóc đen như mun, da thịt như ngọc. Vy Vy
nhìn anh, hồi hộp căng thẳng, hai tay anh ôm ấp thái dương cô, đè lên tóc, đôi mắt
sâu đen thẳm nhìn không chớp, Vy Vy dần dần không chịu nổi ánh mắt ấy, bất giác
nghiêng đầu, né tránh…

Một giây sau, môi anh điên cuồng chộp lấy môi cô.

Anh ép môi thật mạnh, hôn thật sâu, mãnh liệt, đam mê hơn
bất cứ lần nào trước đó, dường như cuối cùng anh đã không thể kìm chế được nữa,
sức mạnh bản thể được giải phóng, sôi sục tuôn trào, không thể cưỡng lại. Vy Vy
bị hôn đến nghẹt thở, chỉ có thể dựa vào tiết tấu của anh để hít thở. Cảm thấy lễ
phục trên người bị kéo ra, cảm thấy môi anh mơn trớn, chạm mút trên cổ mình, cảm
thấy bị anh vuốt ve đến đau nhói, cảm thấy nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu
hơn, sâu hơn…

Không khí càng lúc càng nóng, thần trí cô mê loạn, khẽ rên
một tiếng, đột nhiên cảm thấy vùng dưới eo mát lạnh, chiếc váy bị kéo tuột ra.

Anh đột ngột dừng lại.

Nhưng Vy Vy lại không thấy thoải mái vì động tác dừng đột
ngột này. Những lần trước đến đây đều dừng lại… hoặc là dùng biện pháp khác, nhưng
mà…, nhưng mà…

Vy Vy nhìn anh, ánh mắt mê man.

Chiếc sơ mi trên người anh xộc xệch, lộ ra vồng ngực khoẻ
khoắn, trong hơi thở gấp gáp, đôi mắt như có lửa của anh trân trối nhìn cô, đờ đẫn
mê dại. Sau đó, giống như đoạn hình quay chậm. Anh nắm tay cô, đặt lên đai lưng
anh…

Vy Vy hiểu ý anh trong động tác đó, nhịp tim đột nhiên không
thể nào kìm chế, toàn thân căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều run rẩy.

“Vy Vy, đừng căng thẳng”.

Anh vừa mạnh mẽ điều khiển động tác tay của cô, vừa tiếp tục
phủ môi lên môi cô, mơn trớn với vẻ nhẫn nại vô bờ, nụ hôn dịu dàng như muốn dỗ
dành.

Môi anh dịch dần về phía sau, rồi ngậm vành tai cô, tiếng
anh thì thầm: “Vy Vy, anh không thể đợi thêm được nữa”.

Tuy mệt rã rời, nhưng sáng hôm sau, Vy Vy vẫn mở mắt đúng
giờ theo đồng hồ sinh học. Trời đã sáng rõ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào
phòng.

Vy Vy nằm trên đống áo cưới lộn xộn, bị ôm cứng từ phía sau,
cánh tay đặt ngang trên eo cô. Vy Vy khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát
hiện cô đã tỉnh, hơi thở vấn vít phả trên cổ cô.

“Vy Vy”. Giọng nói vốn lạnh lùng, giờ đã khàn đi bởi dục tình.
Hình như cô mơ hồ đáp lại, nụ hôn dịu dàng lướt từ phía sau cổ, rồi dần dần…

Tỉnh lại lần nữa đã gần trưa.

Có cảm giác ẩm ướt trên người, Vy Vy mở mắt, anh đang giúp
cô lau dấu vết bằng chiếc khăn bông mềm mại. Vy Vy hơi xấu hổ, muốn né tránh, nhưng
vừa cựa mình là thấy eo đau nhức ê ẩm, không còn sức để nhấc chân lên nữa.

Tiêu Nại cúi xuống: “Bế em đi tắm nhé!”.

Vy Vy lắc đầu.

“Khó chịu không?”.

Vy Vy vẫn lắc đầu, nhìn anh, rồi giang tay ôm choàng cổ anh.

Bây giờ, chỉ cần dựa vào anh là đủ.

Vy Vy hoàn toàn không hối hận vì chuyện bất ngờ xảy ra trước
hôn lễ, nhưng hậu quả của nó lại khiến cô đau đầu.

Hậu quả thứ nhất, chính là bộ áo cưới = =.

Bởi vì…

Cho nên…

Tóm lại, sau đêm đó, bộ lễ phục vốn… đã không thể nhìn được,
nhăn nhúm thì không nói, lại còn rất nhiều… dấu vết. Mà lễ phục được may bằng tơ
lụa quý giá. Những đồ tơ lụa này rất đỏng đảnh, Vy Vy hoàn toàn không biết phải
giặt thế nào, lại không thể đưa đi cho người ta giặt, cuối cùng đành trút giận lên
đầu kẻ gây ra chuyện.

Thế là Tiêu Nại dù bận bù đầu cũng đành bỏ thời gian nghiên
cứu cách giặt hàng tơ lụa.

Hậu quả thứ hai, chính là, ôi…

Vy Vy phát giác một điều, trước hôn lễ một tháng mà làm chuyện
đó quả thực thiếu sáng suốt. Hoặc là tiến hành thật sớm, đến khi sắp kết hôn có
lẽ không liên tục như thế này, hoặc là dứt khoát để tới sau khi cưới.

Trong lúc bận rộn nhất, vẫn phải đáp ứng đòi hỏi của người
nào đó nghe đồn đã phải kìm chế lắm lắm, quả thực hơi quá sức.

Tháng sáu thật sự rất bận rộn.

Dường như tất cả mọi việc đều dồn đến một lúc. Vy Vy sắp tốt
nghiệp, hôn lễ cũng phải chuẩn bị, phiên bản mới nhất của Mộng du 2 cũng sắp tung
ra thị trường. Lại còn công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.

Tối hôm đó, sau khi nhận một cú điện thoại, Tiêu Nại dẫn Vy
Vy ra ngoài.

“Đi đâu?”.

“Đến đó hẵng hay”.

Thong thả như đi dạo, dần dần đến quán internet Cực Trí. Đứng
trước cửa tiệm đóng chặt, Vy Vy thấy Tiêu Nại rút chìa khóa, mở cửa ngách, đi vào,
ấn công tắc điện.

Đèn sáng bừng, mấy trăm bộ máy tính lặng lẽ, nằm theo hàng
dọc.

“Ngày mai những thứ này sẽ chuyển đi hết”.

Vy Vy biết quán internet này là do Tiêu Nại và ông cậu cùng
mở trước đây khá lâu, bây giờ máy tính phổ cập rồi, làm ăn không phát đạt nữa, nhưng
ông cậu vẫn luyến tiếc, nhất định không chịu đóng cửa. Dù gì lần đầu Đại Thần nhìn
thấy cô là ở quán này.

Tiêu Nại gật đầu: “Sau này Chí Nhất sẽ chuyển đến đây, anh
đã mua cổ phần của cậu rồi”.

Sau một hồi ngạc nhiên, Vy Vy bắt đầu đi xem các phòng bên
trong, cảm thấy rất hài lòng, “Ôi, có một nơi của riêng mình là thích nhất”.

Tiêu Nại cười, cùng cô đi đến các phòng, vừa đi vừa bàn về
cách bố trí, chỗ nào làm phòng họp, chỗ nào làm văn phòng… đi đến một chỗ, đột nhiên
anh dừng lại, nhìn vào đó, nói: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở kia”.

Vy Vy nhìn theo ánh mắt của anh, đó là một chỗ ngồi đối diện
với cầu thang, Vy Vy hoàn toàn không nhớ mình đã từng ngồi ở đây.

“Hi hi, thực ra anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên chứ gì”. Vy
Vy nói trêu. “Bây giờ em phát hiện một điều, thực ra anh là một con sói háo sắc”.

Tiêu Nại nhướn mày.

“Anh không chịu à?”.

“Đâu có, nhưng anh cảm thấy như thế vẫn chưa đủ”. Tiêu Nại
thủng thẳng: “Ít ra anh cũng là con sói háu đói trong đám háo sắc ấy”.

Người nào đó dạo này đúng là một con sói đói ngấu, đói ngấu
nghiến.

Vy Vy: “…Không biết xấu hổ lại còn thấy vinh quang lắm đấy!”.

Tiêu Nại nói: “Một con sói háo sắc mà không ăn tạp, chỉ chuyên
ăn một con mồi, không đói mới càng đáng xấu hổ”.

“… Em lên trên tầng xem thử”.

Trêu chọc người lại thành ra bị người trêu, đúng là thảm kịch.
Vy Vy không đánh được đành bỏ chạy, mất hút trên tầng.

Nhìn bóng Vy Vy mất hút trên tầng, Tiêu Nại khẽ nhếch mép
cười.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm giác thế nào nhỉ?

Khá lâu rồi không còn nhớ rõ, có điều lúc đầu, ngay cả khi
đã kết hôn trong game vẫn chưa có ý nghĩ gặp mặt cô ấy.

Chỉ vì có việc phải đến quán net, thế là bị một phen kinh
ngạc.

Chỉ là cảm thấy thao tác của cô ấy vô cùng xuất sắc, vừa nhìn
đã bị thu hút, thế là nhìn thêm lát nữa, thấy cô chỉ huy bang chiến khá thuần thục,
kết thúc trận chiến không cân sức một cách hoàn hảo.

Lúc đầu thậm chí anh chỉ chú ý đến màn hình và những ngón
tay lướt nhanh như múa của cô, cho đến phút cuối khi trận chiến kết thúc, mới nhìn
mặt cô.

Đó là một khuôn mặt nhìn nghiêng rất đáng yêu, lại khá quen
thuộc.

Nhờ có trí nhớ hoàn hảo, mình đã nhanh chóng tìm thấy tên
cô từ kho dữ liệu trong đầu.

Bối Vy Vy.

Chỉ cần nhìn xa, Bối Vy Vy đã có thể khiến cho đám trai xung
quanh hồn xiêu phách lạc.

Về sau, là một dịp tình cờ.

Đã lâu mình không lên Mộng du giang hồ, lần lên đó là để tìm
ít tư liệu về nó, không ngờ lại thấy tên cô trong kênh diễn đàn.

Lần này tên là Lô Vỹ Vy Vy.

Cái tên rất dễ nhớ, lần trước nhìn thấy khi trợ chiến mình
đã nhớ rồi. Cái tên mới mẻ, nhưng người đặt cũng khá lười biếng, không chịu động
não.

Cô ấy bị bỏ rơi thật sao? Lại còn định cướp rể?

Thật là cơ hội hiếm có, Tiêu Nại cũng hứng thú muốn đi góp
vui, một mình đến cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng hồng đang bị đám đông vây kín.

Cô ấy thực sự sẽ cướp rể?

Tiêu Nại thong thả đứng bên quan sát, thầm nghĩ, có lẽ cô
ấy nên vác đại đao đi chém kẻ phụ bạc kia mới phải. Cuối cùng vào lúc cô ngồi bán
thuốc, những nhân vật trong game hết thảy đều bị đánh ngã lăn, Tiêu Nại ngồi trước
máy tính cũng thấy buồn cười.

Bỗng thấy muốn che chở cho cô ấy.

Cảm giác này không biết vì sao lại có, chắc chắn không nằm
trong tính toán của bộ não tinh vi của anh, trước kia chưa từng nảy sinh với bất
kỳ ai, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.

Cô bạn bé nhỏ của anh, sao có thể bị người khác bỏ rơi, làm
cho đau khổ đến vậy?

Thế là, cầu hôn.

Thế là, hôn lễ long trọng.

Lúc cầu hôn cũng không dám chắc người ta sẽ nhận lời, nhưng
khi thấy người ta nói “được” một cách dứt khoát thoải mái, trong lòng lại nảy sinh
ý tưởng lãng mạn.

“Phòng làm việc của anh đặt ở chỗ này nhé!”.

Vy Vy đứng trên tầng nói, mãi không thấy Tiêu Nại trả lời,
liền xuống cầu thang, thấy anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cô hỏi: “Anh làm gì vậy?”.

“Đang nghĩ tới vấn đề ban nãy của em”. Tiêu Nại ngẩng đầu
nhìn cô.

“Sao”. Vừa rồi mình có hỏi vấn đề gì ư?

Tiêu Nại cười nói: “Anh đang nghĩ, nếu sớm biết có ngày hôm
nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên”.

Nếu anh biết có một ngày anh yêu em như thế.

Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Chuyện ngoài lề thứ nhất:

Bảng xếp hạng người đẹp

Buổi tối hôm diễn ra trận giao hữu bóng rổ chia tay, Tiêu
Nại ở lại trường.

Do đánh bại khoa Kiến trúc, Ngu Công vô cùng phấn khích, bữa
tiệc tưng bừng buổi chiều vẫn chưa thấy đã, lại gọi thêm hai gã từ ký túc xá đến,
làm một bàn mạt chược, một bàn tiến lên, thêm ít bia và đồ nhắm, cả bọn vừa đánh
bài vừa tán gẫu.

Tán mãi, không khỏi nhắc đến tin nóng gây sốc vừa xảy ra lúc
tối. Tài tử Tiêu Nại ngay trước lễ tốt nghiệp đã làm một vụ gây sốc – hẹn hò với
đại giai nhân Bối Vy Vy.

Em bảy nói: “Tớ biết anh ba luôn tôn thờ trường phái hiệu
quả, nhưng không ngờ lại lại hiệu quả đến mức nghe tiếng sét chưa kịp bịt tai đã
hạ gục đệ nhị giai nhân trong bảng xếp hạng của trường! Bái phục, bái phục”.

Hầu Tử Tửu nói: “Thực ra, nếu anh ba yêu được đệ nhất giai
nhân Mạnh Dật Nhiên thì tớ lại không thấy lạ, hình như anh ta có quen Mạnh tiểu
thư đó?”

Anh cả bình thường ít tham gia tán gẫu, nhưng uống tý bia,
lời nhiều hơn hẳn: “Anh nhớ năm ngoái có cuộc tranh luận ai đứng đầu bảng mà, sau
đó thì em dâu thua phải không?”.

Mojata cũng uống khá nhiều: “Nghe nói bởi vì chị dâu không
trong sáng bằng Mạnh tiểu thư”.

Tranh luận ồn ào, lúc này nhân vật chính, Tiêu Nại mới lên
tiếng: “Bảng xếp hạng nào?”.

Mọi người “…”.

Ngu Công ngồi bên nói to: “Có thật đến bảng xếp hạng người
đẹp trường mình cậu cũng không biết?”

Tiêu Nại đáp: “Không biết”.

Ngu Công kích động, ném quân bài trong tay xuống, bật laptop
lên, vào diễn đàn của trường, tìm thấy bài viết, chìa laptop cho Tiêu Nại: “Nhìn
đi! Bảng xếp hạng người đẹp của trường mình, có cả ảnh đấy!”.

Mọi người đều rất kích động, muốn xem Tiêu Nại bình luận ra
sao, nhưng Tiêu Nại lại không thèm nhìn, sau đó tay trái đánh mạt chược, tay phải
bắt đầu gõ bàn phím.

Cậu định gửi lời bình?

Mọi người lại càng kích động.

Một lúc sau Tiêu Nại trả máy tính cho Ngu Công, Hầu Tử Tửu
nói: “Mau đọc lời bình đi”

Ngu Công gật đầu lia lịa: “Được, được, được”.

Nhưng khi cậu ta mở trang mới, thì trang web hiển thị: “Không
tìm thấy trang web này”. Ngu Công tìm lại lần nữa, phát hiện ra các trang lời bình
cũ đều không mở được, trong khi những trang khác vẫn bình thường.

Ngu Công bực bội: “Cậu… cậu… cậu làm trò gì vậy?”.

“Bảng xếp hạng nhảm nhí, số liệu vớ vẩn đó lưu lại làm gì?”
Tiêu Nại lạnh lùng nói, rồi đẩy dãy quân bài của mình ra: “Thập tam yêu, ù rồi”.

Chuyện ngoài lề thứ hai:

Bảng xếp hạng trong phòng của Đại Thần

Sau khi yêu Tiêu Nại, có một chuyện mà Vy Vy luôn thắc mắc
từ lâu, đó là vì sao bọn Ngu Công rõ ràng lớn tuổi hơn Tiêu Nại lại gọi anh là anh
ba và gọi cô là chị dâu?

Một hôm hỏi Tiêu Nại, anh vừa xem sách vừa trả lời: “À, vấn
đề kỹ thuật thôi”.

“Sao?” Vy Vy không hiểu. “Kỹ thuật gì?”.

“Làm người khác đơ hình, họ thua anh”.

Về sau, Vy Vy được nghe hoàn chỉnh phiên bản sự kiện làm người
khác đơ hình từ chính Ngu Công, bạn Ngu Công căm phẫn mô tả năm xưa Tiêu Nại nhỏ
tuổi mà đã lợi hại thế nào, sau khi phát hiện mình nhỏ tuổi nhất đã lẳng lặng lấy
laptop ra, bình thản khiêu chiến: “Đàn ông phải nói chuyện bằng thực lực!”.

Bạn Ngu Công đến bây giờ vẫn còn cay cú: “Sao anh phải so
thực lực với cậu ta!”.

Khi Vy Vy hỏi như vậy mặc dù không biết những chi tiết này,
nhưng chỉ riêng hai chữ “đơ hình” đã khiến cô ngẩn người, lập tức phát hiện ra vấn
đề: “Ồ, vậy ra anh thua anh cả đúng không?”.

Tiêu Nại liếc nhìn cô, nét mặt như muốn nói, sao anh có thể
thua được.

Vy Vy băn khoăn: “Anh ấy là anh cả mà”.

Tiêu Nại: “Anh nhường”.

Vy Vy vẫn hoài nghi: “Anh tốt thế à?”.

“Anh cả tự nhận là phòng trưởng, phải làm nhiều việc”.

“…”.

Chuyện ngoài lề thứ ba:

Đặt tên cho bé Tiêu

Giáo sư Lâm hôm nay vui như Tết, vì sao? Bởi vì con dâu nhà
họ đã có tin mừng. Sao bà không vui cho được, năm xưa bà hơn hai mươi tuổi làm mẹ
đã là quá sớm, bây giờ mới bốn mươi bảy tuổi đã sắp lên chức bà nội.

Sáng nay giáo sư Lâm chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, bà
chạy chỗ nọ chỗ kia, khoe với người này người nọ, đứng lại nói chuyện với ai đó
vài mươi phút. Thế là, vừa đến bữa trưa, cả khoa sử đều biết nhà họ Tiêu sắp có
một tiểu thần đồng. Đến cuối buổi chiều, hết giờ làm việc, gần như toàn thể giáo
viên trong trường đều biết tin vui của nhà họ Tiêu.

Vừa hết giờ làm, bà giáo sư đã ôm một cuốn từ điển dày cộp,
cũ kỹ chạy ngay đến nhà con trai cách đó không xa.

Được con dâu đón vào nhà, giáo sư Lâm ngồi trên ghế sofa,
con trai và con dâu ngồi ghế đối diện. Bà giáo sư nhìn con dâu với ánh mắt hiền
từ, ôi chao, con bé này năm đó vừa gặp đã ưa, bây giờ càng nhìn càng thích.

Bọn trẻ bây giờ, nhất là những đứa xinh đẹp, đều chỉ lo giữ
dáng, có đứa nào chịu sinh con sớm, đâu được như con dâu nhà mình.

Sau khi ngắm Vy Vy từ đầu xuống chân, bà nói giọng ôn tồn:
“Hôm nay mẹ đến là để bàn về việc đặt tên cho cháu nội”.

Vy Vy nhìn quyển từ điển dày cộp trong tay mẹ chồng khi vào
cửa, đã sớm đoán ra, không hề bất ngờ.

“Nhưng trên đường đi mẹ đã nghĩ được tên rồi”.

Bà cười viên mãn: “Đặt là Tiêu Bảo Bối, được không?”

Vy Vy sửng sốt.

Thế nào là tầm thường mà hoá thanh tao, thế nào là quá trau
chuốt lại hoá tầm thường, cái tên này chính là thế đấy. Bà giáo sư rất đắc ý, cảm
thấy mình đã chọn được một cái tên hay tuyệt thế. Sợ con trai và con dâu không hiểu
được cái hay của cái tên này, bà vội giải thích.

“Vy Vy, con xem, trong tên này có họ của con, người ta vừa
nhìn tên là biết do con sinh ra”.

Vy Vy: “…”

“Con trai, con xem, đưa họ của Vy Vy vào tên của cháu nội,
người ta vừa nhìn đã biết con rất yêu chiều vợ”.

Tiêu Nại: “…”

Giáo sư Lâm càng nghĩ càng hài lòng, cái tên vừa giàu ý nghĩa
lại viên mãn, đọc lên rất thuận miệng, lại hợp với đứa cháu nội mong đợi bấy lâu.
Chuyện đặt tên can hệ đến cả một đời, nhất định phải thận trọng.

“Để mẹ gọi điện hỏi thử một người am tường chuyện đặt tên
xem sao”.

Hôm nay giáo sư Lâm rõ ràng quá phấn chấn, nói xong liền nhấc
điện thoại đặt ngay gần đó, bấm số, lát sau đã thấy nói chuyện say sưa.

Trên ghế sofa đối diện, Vy Vy vẫn đang trong trạng thái thất
thần, Tiêu Nại ghé tai, thì thầm: “Anh có thể vào phòng chơi game không?”.

Dám để mình người ta ứng phó với mẹ chồng! Vy Vy trừng mắt
lườm anh: “Một người làm, một người chịu, anh dám chạy”.

Tiêu Nại nhướn mày, mắt lấp lánh như cười, nói thật chậm:
“Em có chắc một mình anh làm không?”.

Lại còn đáng ghét đến thế nữa? Vy Vy hờn dỗi lườm anh.

Có thể.

Đại Thần dỗ dành: “Nàng bớt giận, anh nhất định …”.

Dừng một lát, mỉm cười: “… Dám làm dám chịu”.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho
người yêu sách.]

Bên kia giáo sư Lâm đã nói chuyện xong, đặt điện thoại xuống,
giọng vui vẻ: “Thầy nói, cái tên này hay, mẹ thấy cứ thế đi, trai hay gái đều hợp
cả”.

Thần thánh ơi, không đâu, mình không muốn bị con mình oán
trách cả đời đâu. Vy Vy đang định nghĩ cách từ chối, Tiêu Nại đã nhanh hơn một bước,
dứt khoát phủ định: “Không được”.

“Tại sao?”. Bị con trai phủ quyết, giáo sư Lâm cả giận.

“Trùng tên”.

Vy Vy nhìn anh với vẻ hoài nghi, thật sao, một cái tên nôm
na như vậy mà cũng trùng ư?

Bà giáo sư cũng tỏ vẻ ngờ vực, trước ánh mắt hoài nghi của
mẹ và vợ, Tiêu Nại bình tĩnh nói: “Con quen một người cũng tên như vậy, hôm qua
còn gọi cô ta mấy lần”.

Vy Vy dám chắc là Đại Thần đang nói linh tinh. Hôm qua là
cuối tuần, trời lại mưa, hai người họ ở trong nhà làm chồng làm vợ cả ngày, đâu
có quen ai là “Tiêu Bảo Bối”, lại còn gọi mấy lần…

Khoan đã!

Tiêu Bảo Bối, Tiêu Bảo Bối… Tiểu Bảo Bối… Bảo Bối(33).

(33) Bảo Bối: trong tiếng Trung, phát âm chữ Bảo bối là baobei,
dùng để phiên âm từ baby trong tiếng Anh, cũng là tiếng gọi thân mật như “em yêu”,
“anh yêu” hoặc “cục cưng”. Tiêu Nại đang lợi dụng sự đồng âm để trêu chọc Vy Vy.
(ND)

Không phải chứ!

Trong đầu Vy Vy thoáng hiện một cảnh nào đó của đêm qua và
nhiều đêm trước, kinh ngạc nhìn người nào đó, người nào đó nhìn cô cười ẩn ý.

Sắc mặt Vy Vy…

Đỏ dậy.

Rồi tái.

Rồi tím.

Cuối cùng, chân một anh Đại Thần nào đó bị đạp một cái.

“Trùng tên thật à? Vậy thì không được, tên của cháu nội nhà
ta nhất định phải độc nhất vô nhị”. Không để ý tới sắc mặt là lạ của con dâu, giáo
sư Lâm lại giở từ điển, than thở: “Rốt cuộc nên đặt tên gì đây?”

Trời tối dần, sắp tới giờ bận rộn nhất, mẹ thì cứ nấn ná mãi,
bố ở nhà chắc đang đói bụng, thế là Tiêu Nại kết luận dứt khoát: “Nó không có tay
sao, đợi nó ra đời, để cho nó tự tra từ điển”.

Bà mẹ nào đó: Sao tôi lại sinh ra thằng con thế này

/ \

Người vợ nào đó: Sao tôi lại lấy một ông chồng thế này >
<

Bé con nào đó: Sao tôi lại có ông bố thế này, không chịu đâu,
tôi muốn đầu thai lại ┬┬_┬┬

Lời kết

Thực sự, hôm nay có những chuyện buồn nho nhỏ.

Mấy hôm trước, tôi còn rất vui vẻ nói với bạn bè là: ha ha
ha, các bạn không được xem nhật thực toàn phần, chỉ có thể xem nhật thực một phần.
Kết quả, hôm nay, ngày hai mươi hai, đám bạn bè lại rất sung sướng nói với tôi:
ha ha ha, đến nhật thực một phần bạn cũng không được xem.

>0<

= =

Đây đúng là trừng phạt tôi về sự quá đắc ý mấy hôm trước.
Chán thật, kỳ quan mấy trăm năm mới thấy, vậy mà chỗ mình lại mưa.

Còn đâu là một trong những địa điểm quan sát lý tưởng nhất
nữa…

Điều đáng mừng duy nhất là, tôi cứ tưởng rằng, kính chuyên
dụng xem nhật thực rất đắt, phải mấy trăm đến một nghìn tệ nên không mua, đến tối
ngày hai mươi mốt mới phát hiện thì ra chỉ có năm tệ, bần thần hồi lâu. Bây giờ,
xem ra mình đã tiết kiệm được năm tệ rồi, ha ha.

Nói thực là, nhật thực toàn phần ngày hai mươi hai cũng là
một trong những động lực thôi thúc tôi gấp rút hoàn chỉnh bản thảo. Lúc viết đoạn
kết, tôi tự nhủ, phải viết thật nhanh, thật nhanh, cần xong trước ngày hai mươi
hai, mới có thể thoải mái cùng bố mẹ đi ngắm kỳ quan. Cho nên, vùi đầu hì hục viết,
cuối cùng ngày mười chín hoàn tất.

Tính ra, từ lúc bắt đầu ngày mùng tám tháng tám đến giờ cũng
sắp một năm.

Trước khi cầm bút, tôi cũng không ngờ cuốn tiểu thuyết này
lại tiêu tốn của tôi mất một năm. Tôi cho rằng nó chỉ là một câu chuyện ngăn ngắn
thôi, ước chừng khoảng một hai vạn chữ là có thể kết thúc. Cho nên không nghĩ ngợi
nhiều, hạ bút, ai ngờ, càng viết càng dài, càng viết càng dài, càng viết càng dài…

(Độc giả: Chúng tôi biết là rất dài rồi! Không cần phải kể
lể như vậy…)

Cuộc sống quả thực đầy những bất ngờ giống như cơn mưa trong
ngày nhật thực!

(Tôi vẫn chưa quên câu chuyện nhật thực…).

Vì phần Lời kết này viết sau khi xuất bản nên biên tập viên
thông báo cho tôi rằng, Mạn Mạn, phần Lời kết không được quá tám trăm chữ đâu, nếu
không không thể lên khuôn được.

Tuy lúc trước luôn nghĩ Lời kết nên viết thế này, thế kia,
nhưng hình như lại có cảm giác hụt hơi sau khi giao bản thảo, bao nhiêu điều muốn
nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, rồi đột nhiên nhận ra, không nên nhiều lời,
lại thấy có gì tiếc nuối.

May mà hàng ngày lúc post từng đoạn đã viết lên mạng, những
gì cần nói cũng nói gần hết với độc giả rồi.

Cảm ơn độc giả thân mến đã ủng hộ suốt thời gian qua ^^, cuốn
sách sắp tới của tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian viết. “Bên nhau trọn đời” mất
hai năm, “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” gần một năm, hy vọng cuốn mới có thể hoàn
thành trong nửa năm.

Cầu nguyện – ing.

Lời kết là phần sau cùng của cuốn tiểu thuyết này, viết tới
đây bỗng thấy nao nao, tiếc nuối, như phải tạm biệt thế giới của Vy Vy và Tiêu Nại,
thật lưu luyến vô cùng.

Đôi bạn trẻ ấy đã cùng tôi suốt một năm trời.

Có lẽ, sau này có thể viết thêm vài truyện nhỏ về họ, hoặc
là để họ xuất hiện trong một câu chuyện khác.

Có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian một năm
khi viết “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”, nhưng cho dù thế nào thì bây giờ ngồi viết
Lời kết cũng là lúc thấy vui vẻ thư thái nhất.

Chúc cho độc giả cũng được thư thái vui vẻ.

Cố Mạn

Ngày 22 tháng 7 năm 2009

Thực hiện bởi​

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Sienna
– Mint

(Duyệt
– Đăng)​