Viết thư cho tình đầu

Chẳng phải một hôm nào đó anh đã vu vơ hỏi tôi về mối tình đầu? Nhưng lúc ấy tôi không muốn kể với anh. Vậy mà chiều nay, khi ngồi trên mỏm đá nhô ra biển, khi nắng chiều dìu dịu đậu vào tóc, vào má, khi bên cạnh có bờ vai của người con trai mà tôi yêu, tôi bỗng nhiên muốn kể cho anh nghe về mối tình đầu của mình. Về một thời trẻ con, ngốc tới nỗi nghĩ lại tự dưng muốn giấu mặt vào tay mình vì xấu hổ.

lduXBp6T.jpgPhóng to

Minh họa: Khang Lê

– Người đầu tiên em yêu tên là…

– Khoan đã, tại sao lại là người đầu tiên chứ không phải là mối tình đầu?

– Khác chứ anh. Bởi vì đó là người đầu tiên em yêu nhưng em không phải là người mà cậu ấy yêu.

– Em yêu đơn phương à?

– Ừm, có lẽ vậy!

Chuyện ấy xảy ra vào năm tôi học lớp chín, cái tuổi vừa đủ mộng mơ để tưởng tượng ra một mối tình đẹp như trong tiểu thuyết. Cậu ấy không lộng lẫy, không nổi bật như hoàng tử. Cậu ấy là một người rất bình thường, ngồi sau tôi hai dãy bàn, mắt một mí, cười duyên, học trò cưng của cô giáo dạy toán và vẫn thường làm tôi tức điên lên bằng hai từ: “Mắt ốc”. Tôi ghét cậu ấy vô cùng. Tại sao lại sinh ra người vô duyên đến thế chứ. Mắt tôi to thật đấy, nhưng không phải con gái mắt to tròn sẽ xinh hơn à? Cớ gì mà cậu ấy phải đặt cho tôi cái biệt danh xấu xí như thế. Có phải con trai lớp chín sẽ thay đổi chóng mặt không? Ba năm trước hai đứa tôi ngồi cùng bàn có xảy ra chuyện gì đâu. Tại sao vào năm học mới, cô giáo sắp xếp lại chỗ ngồi lại có kẻ ghét tôi đến thế nhỉ? Cậu ấy ghét tôi. Tôi biết mà.

– Sao em không nghĩ là cậu ta thích em?

– Em cũng đã từng nghĩ thế đấy chứ. Thậm chí em còn tự biện minh cho cậu ấy nữa kìa. Ví dụ như khi em nói chuyện với những thằng con trai khác, em thấy cậu ấy chau mày rồi ngó lơ đi. Ví dụ như khi em cố tình coi như không có cậu ấy, cậu ấy hậm hực càng chọc phá em kinh khủng.Ví dụ như khi em giận dữ quát thẳng vào những trò trẻ con của cậu ấy, cậu ấy cười rất tươi. Lạ ở chỗ, em không hề cảm thấy cậu ấy có ẩn ý gì trong những hành động đó. Là tại em không nhạy cảm hay là sự thật không như em tưởng nhỉ?

– Anh nghĩ là em không nhạy cảm đấy thôi.

Tôi đã trải qua học kỳ một năm ấy một cách không bình thường. Bởi lần đầu tiên tôi trải qua quá nhiều cảm xúc với một người như thế. Đầu tiên, chẳng có chuyện gì cả. Sau đó là ghét cay ghét đắng. Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm gì để cậu ấy làm thế với tôi. Nếu tôi có làm sai chuyện gì, tôi sẽ sửa, sao cứ phải làm tôi phát điên lên vì những trò trẻ con đó? Cuối học kỳ, tôi nhận ra là tôi thích cậu ấy. Thích nhiều. Thích rất rất nhiều.

Đó là cái tuổi ẩm ương mà người ta có thể làm những việc điên rồ nhất trước khi nghĩ đến hậu quả mình sẽ phải chịu. Tôi bắt ép thằng bạn cùng bàn cho tôi biết nhà cậu ấy. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt nửa nghi ngờ. Tôi đánh trống lảng rằng tôi phải tìm cho được điểm yếu của cậu ấy, ví dụ như không chịu đánh răng để mẹ mắng chẳng hạn. Nó – thằng bạn cùng bàn ấy – không tin tưởng lắm về lý do củ chuối đó, nhưng cũng chỉ nhà cho tôi. Và những ngày sau, nếu có ai đó để ý sẽ thấy một con bé cứ đạp xe đến khóm tre cao cao gần một khúc cua thì dừng lại. Bởi vì từ đó, nó sẽ biết được bất cứ ai đi ra từ con đường bên cạnh.

– Thế có ai phát hiện ra em không?

– À, một người, nhưng không phải cậu ấy mà là chị gái cậu ấy.

Chị hơn tôi khoảng ba hay bốn tuổi. Và cái nhìn của chị vào một con bé như tôi khiến tôi khó chịu nhiều hơn là lúng túng. Tôi biết chị bởi vì chị đi họp phụ huynh cho cậu ấy. Chị biết tôi thế nào tôi chẳng rõ. Tôi chỉ biết là sau những câu chị ấy nói, tôi không bao giờ bén mảng đến một con đường nào gần đó. Chị làm tôi có cảm giác như mình bị bắt quả tang khi đi ăn trộm.

– Cảm giác đó đáng ghét lắm anh à. Lòng tự trọng của một con bé mười sáu tuổi cũng có cái giá của nó chứ.

– Thế chị ấy nói gì?

– Em chẳng muốn nhớ nữa.

Thời gian cứ đủng đỉnh qua đi. Tôi loay hoay trong mớ tình cảm của riêng mình. Cậu ấy không còn dành quá nhiều thời gian để chọc phá tôi nữa. Chúng tôi phải chuẩn bị cho những kỳ thi. Đôi khi tôi đặt mình và cậu ấy lên so sánh. Tôi thích văn, cậu ấy thích toán. Tôi mắt to, cậu ấy mắt híp. Tôi dễ khóc, cậu ấy hay cười. Tôi trầm tư, cậu ấy vui vẻ. Và tất tần tật những điều khác nữa mà tôi dùng để rút ra kết luận: Chúng tôi hoàn hảo khi bù trừ cho nhau.

Rồi mùa thi và ngày tổng kết cũng gần đến. Mối tình đơn phương của tôi cũng lặng lẽ từng ấy tháng ngày. Tôi không thể chịu được khi biết rằng có thể chẳng còn cơ hội gặp lại. Tôi viết cho cậu ấy một lá thư dài thật dài, lén đặt dưới ngăn bàn của cậu ấy và không ký tên.

– Tại sao? Biết đâu cậu ấy cũng có tình cảm với em.

– Thế nếu không thì sao? Em đã đúng khi làm thế. Vì ngày hôm sau cả lớp đều biết nội dung bức thư của em. Thật may là em đã không viết: “Tớ thích cậu!”.

– Nhưng em đã viết gì?

– Cậu làm anh trai của tớ đi!

Người yêu tôi nhìn tôi hơn một giây, rồi anh phá ra cười.

– Trước đó em đã bao giờ viết thư chưa?

– Tất nhiên là chưa.

– Vậy bức thư tình đầu tiên của em không phải để tỏ tình mà là nhận anh trai à?

– Thì sao chứ?

– Em ngố thật!

Tôi cũng biết thế. Nhưng khi yêu, có ai tỉnh táo được đâu. Sau này tôi vẫn cảm ơn vì ngày ấy mình đã không nói cho cậu ấy biết rằng tôi đã thích cậu ấy từ lâu lắm, dù cho cậu ấy có đối xử với tôi thế nào.

– Năm năm sau bọn em gặp lại ở trường đại học…

– Có phải cậu ta nằm trong số những anh chàng luôn theo đuổi tán tỉnh em không?

– Sao anh lại nghĩ thế?

– Em không biết là thời gian năm năm đủ để vịt biến thành thiên nga à?

Tôi mỉm cười. Phải rồi. Lần đầu tiên gặp lại nhau, cậu ấy chào rồi đi lướt qua tôi, nhanh đến nỗi tôi không thể ngăn tim mình nấc lên một nhịp. Vừa vui nhưng cũng vừa đau. Rồi chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Những buổi ngoại khóa, những bữa tiệc nhỏ, những chương trình tình nguyện. Chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều. Chỉ có “ngày xưa” là chẳng bao giờ nhắc lại.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Một buổi tối, tôi nhìn thấy mảnh giấy gấp tư kẹp trong cuốn sách của mình. Cuốn sách đó tôi cho cậu ấy mượn. Tò mò, tôi mở ra đọc. Nét chữ rất quen của một thời. Tôi viết chữ xấu, cậu ấy viết chữ đẹp. Tôi áp lá thư vào ngực mình, nước mắt trào ra. Và bỗng nhiên cảm nhận được tình cảm của tôi vẫn luôn nguyên vẹn và trong trẻo như khi vẫn là một cô bé mười sáu tuổi.

Ngày hôm sau, tôi không gặp lại cậu ấy. Một tuần sau cũng thế. Khi gọi điện thoại hỏi thăm mấy đứa ở nhà mới biết là mẹ cậu ấy ngã bệnh. Tôi lo lắng và băn khoăn. Lo cho cậu ấy và rất muốn về thăm. Nhưng băn khoăn không biết là có nên hay không. Và lấy tư cách gì cơ chứ. Cuối cùng, tôi vẫn đi. Đôi khi người ta cần những quyết định làm thay đổi cả cuộc đời.

– Em có sợ không?

– Sợ chứ anh. Sợ nhiều là đằng khác. Em sợ cậu ấy không cần em. Sợ cậu ấy nhìn em bằng ánh mắt xa lạ. Sợ bức thư kia chỉ là trò đùa của một ai đấy. Vì suy cho cùng, cậu ấy đã bao giờ xác nhận với em đâu.

– Nhưng em vẫn đi?

– Ừ, để cho em thêm một cơ hội nữa bày tỏ tình cảm của mình. Em không muốn cậu ấy là người đầu tiên em yêu nữa. Em tham lam muốn cậu ấy trở thành mối tình đầu tiên của mình.

Người yêu tôi kéo tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi.

– Anh không biết em lại nặng tình đến thế đâu, ngốc ạ!

Tôi dụi đầu vào ngực anh. Hơi ấm từ anh tỏa ra. Y như lần đầu tiên cậu ấy ôm tôi vào lòng. Như lần đầu tiên cậu ấy rơi nước mắt và thì thầm: “Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã ở đây, bây giờ!”. Tôi vòng tay ôm cậu ấy, cố dỗ cho cậu ấy tựa vào vai mình. Đó là hôm đầu tiên tôi gặp cậu ấy ở bệnh viện, nơi mẹ cậu ấy đang chữa trị, khi vừa từ trường về.

Rồi anh – người yêu tôi, kể cho tôi nghe về mối tình đầu của mình. Khi anh tưởng như mình sắp gục ngã vì căn bệnh ung thư của mẹ ngày càng di căn thì bất ngờ, người ấy xuất hiện. Người con gái mà anh đã thầm yêu từ lâu, rất lâu, người con gái mà anh luôn tìm cách chọc phá để nhìn thấy đôi má phúng phính đỏ ửng. Người ấy nhẹ nhàng và trong sáng như bầu trời của một buổi sáng mùa thu. Người ấy là người đầu tiên anh yêu nhưng anh không biết làm sao để nói cho người ấy biết.

– Người ấy xinh không anh?

– Không, nhưng là người con gái duy nhất đáng yêu trong mắt anh.

– Tại sao anh lại thích người ấy?

– Anh không biết nữa, chắc tại đôi mắt tròn khi nhìn anh. Anh hơi ghen tị một chút.

Tôi cười. Anh toàn so đo vớ vẩn.

– Rồi sau đó thì sao?

– Sau đó bọn anh không gặp lại nhau nữa cho đến khi tình cờ gặp ở trường đại học. Anh đã lúng túng vô cùng. Anh không biết nên tỏ tình thế nào để không bị từ chối. Bởi vì quanh cô ấy có rất nhiều người theo đuổi hơn hẳn anh. Đúng lúc anh có đủ can đảm thì nghe tin mẹ anh nhập viện. Anh cũng chẳng còn tâm trí nào mà cho cô ấy biết. Anh về nhà, và một tuần sau cô ấy xuất hiện ở nhà anh.

– Anh có vui không?

– Anh hạnh phúc. Lúc đó cô ấy là thiên thần của anh.

– Thế còn bây giờ?

– Mãi mãi, mãi mãi cô ấy vẫn là thiên thần của anh, ngốc ạ!

Tôi ôm chặt anh hơn.

– Này, anh không thắc mắc tại sao bức thư tình đầu tiên của em lại lãng xẹt đến thế à?

– Vì em ngốc, có gì lạ đâu. Thế em không hỏi anh tại sao chị gái anh biết em à?

– Sao?

– Anh kể đấy!

– Thế tại sao anh để cả lớp đọc bức thư của em?

– Vì anh không biết ai gửi nên anh đành làm thế, hi vọng tìm được biểu hiện bất thường của ai đấy, hi vọng nhiều nhất là em, nhưng em lại coi như không.

– Vậy lời tỏ tình trong cuốn sách là của anh phải không?

– Tất nhiên rồi, vì làm gì còn ai biết chuyện em tỏ tình người ta mà lại viết thành “tớ thích cậu làm anh trai tớ” chứ!

Tôi nhìn đôi mắt đẹp của người mình yêu, thấy hình ảnh mình trong đó đang mỉm cười. Giờ thì tôi và anh đã chính thức là mối tình đầu của nhau. Trải qua rất nhiều chuyện để ở bên nhau, tôi vẫn không bao giờ quên được lời tỏ tình của anh, đơn giản nhưng vô cùng đẹp, để tôi phải xếp vali đi tìm định mệnh của cuộc đời mình: “Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn được là người em yêu. Bởi vì anh yêu em rất nhiều, ngốc ạ!”.

4bVdfeVV.jpgPhóng to

Áo Trắng số 4 ra ngày 01/03/2013 hiện đã có mặt tại các sạp báo.

Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.