Viết cho tuổi 20…

Vậy mà, mỗi lần ta gọi điện về nhà mẹ lại giục giã với câu nói bất hủ: “Bằng tuổi cô tôi đã có anh trai cô rồi đó”, nhỏ bạn gọi điện lại thao thao “Kiếm chàng nào nhanh nhanh đi để chúng tao còn đi ăn cưới chớ”, rồi đứa bạn thân mỗi lần gọi điện lại cho nghe tiếng bi bô của đứa con mấy tháng tuổi của nó, bảo rằng nghe dần tiếng trẻ con để thèm mà lấy chồng. Ta chỉ biết cười chỉ vâng dạ rồi gật đầu kèm lời hứa yên tâm cứ nuôi heo vàng dần đi là vừa kẻo đến lúc ấy heo mà ốm quá là cứ phải chờ cho heo mập mới chịu cưới cơ. Nhưng rồi ta cũng chẳng nhớ là mẹ ta đã nuôi được bao nhiêu heo, đến cả thằng bé con của nhỏ bạn thân cũng bi bô “Dì ơi, heo của con mập lắm rồi, mẹ con không cho con mổ heo, mẹ bảo khi nào cưới dì con mới được mổ”.  Ta lại cười trừ, yên tâm cuối năm dì cháu mình cùng mổ heo. Nhưng rồi ta lại mỉm cười một mình không biết là cuối năm của năm nào…

Không phải ta vô cảm cũng chẳng phải ta vô duyên đến nỗi không có vài vệ tinh, càng chẳng phải ta cao kì, chọn lựa khắt khe để tìm lấy một người đồng hành cùng mình. Đơn giản ta thấy một mình ta cuộc sống vẫn rất ổn nếu không muốn nói là rất tốt. 20 tuổi – một mình ta tự do thoải mái làm những gì mình thích. Dạo phố một mình, cà phê một mình, đọc sách một mình, nghe nhạc một mình, shopping một mình… Ta chẳng trơ lì đến nỗi không có cảm giác gì khi thấy vài đồng nghiệp được người yêu che chở đón đưa khi cơn mưa chiều vội ập đến, không xao lòng khi thấy vài đôi tình nhân cầm tay nhau trong chiều nhẹ gió… Nhưng khi đêm về ta say sưa với những dự định của ta, khi chỉ còn ta với ta sống với những gì của riêng mình mà ta biết rõ rằng vài năm trước ta không thể nào làm được và có lẽ thêm vài năm nữa ta cũng chẳng thể nào có được những phút giây như bây giờ.

20 tuổi, mỗi sáng ta lại lười biếng ngủ nướng, chẳng mấy khi kịp chuẩn bị cho mình bữa ăn sáng, vội vội vàng vàng đến cơ quan cho kịp giờ làm. Ta mong đến cuối tuần để có thể say sưa trong những giấc ngủ, ngủ để không phí hoài ngày cuối tuần. 20 tuổi, ta vẫn cười hố hố khi nghe những câu chuyện cười trên mạng, vẫn dành thời gian nghe thằng bạn thân kể đủ chuyện trên trời dưới biển của lũ con trai. 20 tuổi, hôm nay, đi ra ngõ gặp bé con nó chào ta bằng “cô”, gặp vài khách hàng ta thấy họ bằng tuổi cha mình ta chưa kịp mở miệng chào Bác chào Chú thì đã nghe “chào em”. Đêm về  đứng trước gương, rồi theo kiểu bà già bắt tay lên trán nhăn nhó: phải chăng ta đã già thật rồi? Nhưng cũng gần như ngay lập tức ta nghe tiếng vọng lại từ tâm hồn ta phản kháng giữ dội: Không.

 

Ta vẫn ao ước có được que kem mát lạnh giữa ngày hè nóng nực, vẫn ao ước được mẹ nấu cho nồi nước lá thơm lừng để gội đầu mỗi lần về quê, vẫn nhõng nhéo rúc đầu vào nách mẹ… Ta vẫn còn trẻ con lắm thì làm sao mà già được chứ? 20 tuổi, ta chưa đạt thành quả gì để gọi là thành công để làm cho người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ, thán phục nhưng ta có đủ tự tin để làm những gì yêu thích trong khả năng của ta. 20 tuổi, ta không chờ ai đó nhắn tin, ngủ ngoan em nhé mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ, chẳng phải hẹn đồng hồ dậy sớm để mỉm cười khi ta là người đánh thức bình mình của ai đó, để rồi lại tranh thủ vùi vào chăn ngủ nướng. 20 tuổi, đơn giản một điều chưa bao giờ ta đã ở tuổi 20!