[Truyện ngắn] Mai em lấy chồng rồi, ở lại với em đêm nay nhé – iu nấu ăn

Thảo đáp chuyến may bay tới Hà Nội vào lúc 11h đêm. Thành phố với nỗi buồn mà bao năm qua Thảo không dám quay lại đón Thảo bằng một cái lạnh tê

Thảo đáp chuyến may bay tới Hà Nội vào lúc 11h đêm. Thành phố với nỗi buồn mà bao năm qua Thảo không dám quay lại đón Thảo bằng một cái lạnh tê người. Có thể nó không lạnh với những người gắn bó với Hà Nội. Nhưng với Thảo, nó là một cái lạnh đến từ một tâm hồn cô độc.

Ảnh minh họa 1 - [Truyện ngắn] Mai em lấy chồng rồi, ở lại với em đêm nay nhé

Thảo cũng chẳng biết cô quay lại Hà Nội để làm gì. Có lẽ là để tìm một chút kỉ niệm còn khắc khoải trong lòng. Ngày ấy Thảo đi chưa nói một câu từ biệt, có lẽ vì thế mà Thảo thấy mình nợ nơi này một lời xin lỗi. Cô quay về mà chẳng biết ai sẽ đón mình.
Đứng một mình ở sân bay, cái lạnh bắt đầu thấm lấy da thịt. Thảo hoang mang không biết về đâu. Như một phản xạ, cô bấm số điện thoại gọi cho anh…
– “Anh à, em đang ở Hà Nội…”
– “Em ở đâu, anh sẽ đến đón em?”
– “Em… ở sân bay”
Thảo không nghĩ mình sẽ nói địa chỉ bởi khi cô quyết định ra Hà Nội, cô đã tự nhủ với mình rằng sẽ không tìm anh, không làm đảo lộn cuộc sống của anh. Vậy mà Thảo vừa làm gì? Ngay cả tới khi tắt máy điện thoại đi Thảo cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai nữa.
Người đàn ông đó xuất hiện, đôi mắt anh nhìn một lượt khắp sân bay rồi nhanh như chớp khi phát hiện ra chỗ mà Thảo ngồi. Cô co ro ở hàng ghế chờ và anh thì chẳng mất thời gian quá lâu để nhận ra bóng dáng của người con gái mà anh đã từng rất yêu tThảo.
Việt tiến gần lại, anh khoác lên người Thảo chiếc áo phao dày sụ cho cô khỏi lạnh:
– “Anh biết ngay là em sẽ mặc đồ mỏng manh mà… Lần nào từ trong Sài Gòn ra em cũng quên mang theo áo rét”
Chỉ một câu nói đó thôi, vậy là Thảo bật khóc. Việt vẫn như vậy, vẫn là anh của những tháng ngày tuổi trẻ, khi mà cô đã từng run rẩy đón nhận những yêu tThảo tại thành phố xa lạ này. Anh vẫn tốt, vẫn chu đáo và ân cần như thể cô và anh là một đôi yêu nhau sau bao ngày xa cách.

Việt kéo Thảo xích gần lại. Anh không ngần ngại ôm lấy cô, cho cô dựa vào ngực anh mà khóc. Giọt nước mắt nóng hổi và đầy tức tưởi…
– “Đi nào, không thể đứng đây mãi được. Em định để chúng ta chết cóng ở đây à?”
Việt lái xe xuyên màn đêm để đưa Thảo về trung tâm thành phố. Anh không đủ giàu có để có thể đưa Thảo về trên một chiếc xe hơi. Cũng không khó khăn để anh gọi một chiếc taxi nhưng anh dám chắc cô thích cái cảm giác ngồi sau lưng anh, ôm ghì thật chặt và cả hai cứ thế lao đi trong đêm đông lạnh giá. Anh dám chắc, không chỉ anh mà cô cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thảo đã làm đúng như những gì anh nghĩ. Cô không nói một lời, đôi tay thì ôm chặt lấy người đàn ông cao lớn, vạm vỡ. Cô gục đầu vào lưng anh, nước mắt rơi ra bị con gió cuốn đi thật mạnh… Nhưng anh cũng biết là cô khóc dù cho cô có cố mím môi thật chặt để ngăn không nấc lên từng lời.
Thành phố Hà Nội về đêm yên bình lạ thường, nhất là vào ngày đông. Những con phố vắng người qua lại… Anh dừng lại ở một ngã tư…
– “Em muốn đi đâu?”
– “Hãy thuê một nhà nghỉ nào đó đi anh. Em lạnh run người rồi”
Anh quay đầu lại nhìn Thảo:
– “Em chắc chứ?”
– “Vâng”
Nói rồi Thảo lại dựa đầu vào vai anh và nhắm mắt lại. Cô không muốn nói thêm điều gì nữa và coi đó như một hành động khẳng định chắc chắn ý định của mình.
Căn phòng được bao phủ bởi màu đèn vàng ấm áp. So với cái lạnh thấu xương ngoài kia, căn phòng quả thực là một nơi lí tưởng. Thảo nằm trên giường co ro trong chiếc chăn mỏng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
Việt đứng ngoài bên công, mặc cho gió rét, mặc cho vài hạt mưa bắt đầu lắc thắc rơi…. Anh hút một điếu thuốc cho khỏi lạnh nhưng có vẻ như anh đang căng thẳng nhiều hơn. Hút xong điếu thuốc, Việt khẽ khép cánh cửa ban công lại và quay vào phòng.
– “Sao anh không lên giường với em?”
– “Em ngủ đi…”
– “Anh còn giận em đúng không?”
– “Nếu giận ngày hôm nay anh đã không lao đến bên em ngay sau cuộc gọi vào lúc nửa đêm như thế?”
– “Vậy anh đã hết yêu em rồi?”

– “Tại sao anh không trả lời?”
– “Vì yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa. Em đừng hỏi nữa, ngủ đi em…”
– “Nhưng em muốn được một lần cùng anh. Em ra Hà Nội để tìm anh… Em sắp lấy chồng rồi.” – Thảo cố giữa cho giọng nói của mình không run lên vì xúc động.
Việt tiến về phía trước giường. Anh ôm lấy cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán:
– “Thôi nào, ngủ đi em… Ngủ đi, rồi mai anh đưa em về với Sài Gòn. Em cần phải chuẩn bị để trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất”.
Thảo biết, cô không thể thay đổi được quyết định của anh. Thảo nằm trọn trong vòng tay Việt và đôi mắt khẽ nhắm lại…

Đêm hôm ấy, Hà Nội lạnh thấu xương, còn Thảo và Việt nằm bên nhau để đếm thời gian trôi, để đưa mọi chuyện thành kỉ niệm…
Thảo ra sân bay từ sớm mà không để Việt tiễn. Đây là một cuộc chạy trốn thực sự. Mối tình 4 năm sinh viên đã trở thành kỉ niệm ngọt ngào như thế. Thảo và Việt yêu nhau nhưng khoảng cách kẻ bắc người Nam khiến cả hai không đủ can đảm để dứt bỏ những điều gắn bó với mình để theo người kia. Chia tay là cách để cả hai coi trọng tình yêu này mãi mãi…
Thảo lên máy bay, cô cảm ơn trời vì đã để cô được yêu anh, được anh yêu… Cô tự hứa với lòng mình từ mai cô sẽ trở thành vợ của người đàn ông khác. Nhưng dám chắc rằng, cả đời này có một cuộc tình mà cô giấu kín. Một cuộc tình cô giấu ở Hà Nội.

— Sưu tầm —