Thêm một nỗi buồn cho tôi – Tâm sự – Việt Giải Trí

Thật sự tôi cũng không biết viết gì đây. Tôi chỉ biết rằng sau khi đọc bài “ Lại một ngày buồn ” của Người đau khổ, tôi chợt nhận ra bản thân mình ngay trong bài viết.

Thêm một nỗi buồn cho tôi - Hình 1

Và tôi lại viết nỗi niềm này cho chính bản thân tôi như “người đau khổ”. Có lẽ, tôi sẽ không nói nhiều về nỗi lòng thực sự trong tôi mà tôi đang trãi qua. Bởi vì, “Lại một nỗi buồn” đã nói hết về hoàn cảnh của tôi. Nhưng tôi khác với nhân vật trong bài viết ấy, đó là tôi vẫn luôn có người sẵn sàng chia sẻ những vui buồn của cuộc sống. Nhưng tôi đã không thể nào rộng mở lòng được nữa.

Khi anh biết tôi buồn, anh luôn bên cạnh và chăm sóc tôi. Nhưng tôi không thể đến với anh. Bởi vì tôi cảm nhận ở anh một con người nghiêm khắc và một tư tưởng bảo thủ của những người đàn ông châu Á.

Quá khứ đau khổ của tôi đã không thể cho tôi chọn một người có tư tưởng bảo thủ. Với lại, dường như anh không phải mẫu người mà tôi chọn. Vì tôi cảm nhân ở đau đó trong tôi luôn có sự ham chơi, thích một cuộc sống có những ánh đèn vào đêm mỗi khi căng thẳng. Và đó là điều mà anh không thích.

Và giờ dây, tôi cố gắng lao đầu vào công việc và chăm sóc bản thân để có thể quên mọi thứ – quên những nỗi buồn, quên những cuộc vui bên bạn bè, để được yên tĩnh 1 mình và suy ngẫm lại mọi điều. Tôi cũng hy vọng rằng, một ngày nào đó tôi có thể tìm thấy niềm vui thật sự của mình.

Theo Bưu Điện Việt Nam

Em và những ngày không anh

Có lần em đến nhà tìm anh, em lóng ngóng nhìn vào nhà anh với hy vọng được thấy anh. Em đánh bạo gọi anh, lúc ấy anh đang ngủ nhưng anh cũng thức và ra mở cổng, nhưng dường như anh đã thức dậy từ trước rồi và hình như anh không thich em đến nhà anh chút nào.

Em và những ngày không anh - Hình 1

Em cảm thấy anh không như trước đây nữa, những lần trước em đến anh có bao giờ trình diễn nụ cười gượng gạo ấy đâu. Nhưng ngay lúc này đây, anh cười như em ép anh không được khóc vậy, nhìn anh như vậy em chợt hiểu ra rằng anh chẳng vui vẻ gì khi thấy em đến, phải không. Nói chuyện một vài phút và dường như không thể hơn được nữa, anh quay lưng đi thẳng vào nhà chẳng thèm quẳng lại lấy một cái nhìn hay một nụ cười tạm biệt. Và có lần trời mưa, trời đã mưa anh ạ, ngay sau lúc ấy, ngay sau cái lúc mà anh quay lưng bỏ vào nhà, em đã ngồi ngay trên con đường dẫn vào nhà anh hàng tiếng đồng hồ, suy nghĩ thật nhiều nhưng em không khóc. Nước mắt em không rơi, và mưa cũng không ướt em đâu. Em không ngốc đến nỗi phải khóc vì anh hay ướt mưa chỉ vì một người vô tình như anh. Em không ngốc đến nỗi phải thẫn thờ ngồi trông ngóng anh mỗi ngày, phải nhớ một người không hề nhớ gì đến mình thì cũng thật là ngốc đúng không anh. Và cũng vì em không phải là một đứa si tình đâu anh àh. Và đã có những đêm trăng em ngồi nhớ anh thật nhiều.

Ánh trăng sáng lắm anh ạ, một ánh sáng lung linh huyền diệu, một ánh sáng như ánh mắt của anh. Em đã nghĩ ánh trăng sẽ rực rỡ hơn nếu có anh bên em cùng ngắm, ánh sáng toả xuống người em là một thứ ánh sáng kì lạ, nó có hơi ấm từ anh, nguồn ấm áp ấy là của anh, như cho em thêm nguồn sinh lực, một sức sống mới, ám áp tràn trề. Nhưng em đã mất, mất thật rồi khi anh chẳng một lần nhớ tới em. Mất thật rồi khi anh xem em chỉ là một đứa thích làm phiền người khác – nhất là anh. Mất hết rồi những lần đi chơi cùng anh, dưới nắng cũng có, dưới mưa cũng có và đi biển cũng có, rồi cả lên núi nữa. Những lần ấy anh còn nhớ không, anh có nhớ không một chút thôi cũng được. Hay anh xoá hết rồi những kỉ niệm đẹp ấy anh cho em, những diều đó anh quên hết rồi để anh có thể cho vào bộ nhớ mình những toan tính cho tương lai cho một mối tình anh đang tìm kiếm. Em biết nói gì đây khi em chỉ biết sống với những kí ức bao nhiêu người ban cho em, em sống chỉ với nỗi mặc cảm bàn thân, như một kẻ ngu ngốc vậy. Và đâu có ai biết rằng em luôn mong chờ ngày trở về hoặc tốt hơn thì em có thể đi đến một nơi nào đó, một nơi không có anh.

Theo Bưu Điện Việt Nam