Tản mạn “Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển”
Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển của tác giả Đồng Hoa thật sự rất hay, chỉ là đọc xong dư vị để lại trộn lẫn quá nhiều cung bậc cảm xúc. Mãn nguyện có, hạnh phúc có, đau thương có, và cảm giác như bị lừa gạt vẫn có. Vốn dĩ truyện được giới thiệu là có kết thúc ngọt ngào, happy ending nhưng khi đọc xong mình chỉ có cảm giác, rõ là sad ending trá hình.
Đây là câu chuyện tình yêu giữa người cá và con người. Trong thơ văn, cổ tích, trong phim ảnh truyền hình cũng đã nhắc đến rất nhiều những câu chuyện tình lấy đề tài này, và tất cả đều có một điểm chung là, phàm là chuyện tình giữa hai chủng tộc khác nhau thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Tiểu La là cô gái 26 tuổi sống ở hải đảo. Vào một ngày, trước cửa nhà cô tình cờ xuất hiện một anh chàng xa lạ, ăn vận kỳ quái, đi chân trần, trong người không có một xu dính túi. Tất cả những gì cô biết về người đàn ông này chỉ là tên của anh ta, Ngô Cứ Lam.
Trong ấn tượng của Tiểu la thì Ngô Cứ Lam là một anh chàng kỳ quái, rõ ràng là khố rách áo ôm không một xu dính túi nhưng luôn có tâm thế cao ngạo của một người đã quen nhìn từ trên xuống; rõ là anh ta không biết sử dụng bất kỳ món đồ công nghệ nào, lại lạc hậu, nhưng đến khi đã biết cách sử dụng thì lại thuần thục và tài giỏi hơn bất cứ ai; rõ là một người mà ngay đến thẻ căn cước để chứng minh bản thân mình là ai cũng không có vậy mà lại thông minh xuất chúng, tài hoa hơn người, không những tinh thông y thuật, nấu ăn, cầm kỳ thi họa mà ngay cả chế tạo cổ cầm cũng có thể thực hiện. Ngô Cứ Lam cứ làm cho Tiểu La đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Như Tiểu La đã nói, “Có thể tìm được một người không có chuyện gì không làm được, thắng tất cả bạn trai của người khác, là giấc mơ của các cô gái, em cũng không còn các nào khác.” Cuối cùng, trước sự chân thành, dịu dàng và những gì mà anh mang đến cho cô, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay.
Tuy vậy, Tiểu La là một cô gái sống thực tế. Cô phải nghĩ đến sự thật rằng anh là một người đàn ông không tiến không bạc, không tương lai, không người thân, ngay cả bản thân anh là người như thế nào cô cũng không biết, tất cả những gì cô biết ở anh đó là cái tên Ngô Cứ Lam. Nhưng rồi những hành động từ nhỏ nhặt đến lớn lao của Cứ Lam dành cho Tiểu La theo từng ngày trôi qua càng làm cho tình yêu của cô dành cho anh lớn đến mức không thể vãn hồi. “Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra mỗi một lần cho rằng mình đã đủ thích một người, thì ngay sau đó bởi vì một động tác nhỏ của anh mà lại càng thêm thích anh.” Và đến khi cô quyết định bỏ qua tất cả mà chấp nhận anh thì chướng ngại thật sự ngăn cách cô và anh mới được hé dạng.
Ngô Cứ Lam không phải con người. Anh là nhân ngư. Là nhân ngư thì mỗi tháng vào ngày trăng tròn anh sẽ phải biến thân một lần, không còn là chàng trai Ngô Cứ Lam dịu dàng mạnh mẽ luôn có mặt bất cứ khi nào cô cần. Lúc này anh sẽ trở thành một con quái vật có nửa thân là người nửa thân là đuôi cá, có răng nanh, vuốt sắc, có sức mạnh phi thường và có thể làm tổn thương đến cô một cách dễ dàng. Còn Tiểu La, cô chỉ là một con người yếu đuối sống trên cạn, không cách nào ở gần anh được. Đây chính là lí do mà hết lần này đến lần khác Cứ Lam liên tục cự tuyệt cô, không cho phép cô đến gần anh. Nhưng cô không sợ anh, cô chỉ cần anh.
“Tôi nhìn anh, nắm tay anh, dùng sức siết chặt một chút, kéo anhđến gần tôi hơn — Em muốn ở bên anh, không sợ hãi, không miễn cưỡng, càng không hối hận!”
Chấp nhận bản chất thật của người mình yêu là một chuyện, nhưng phải chiến đấu với thời gian để có thể ở bên cạnh người yêu lại là chuyện khác. Ngô Cứ Lam là nhân ngư, anh có thể sống trăm năm ngàn năm, nhưng Tiểu La không thể. Yêu anh, quyết định sống bên anh là phải chấp nhận sẽ có ngày già đi, bệnh tật và chết trước anh. Đây không phải là điều có thể dễ dàng chấp nhận, làm sao có thể đối diện với sự thật rằng thiên trường địa cửu, răng long đầu bạc sống cùng người yêu đến trọn đời là điều bất khả.
“Mặt trăng của ngàn năm trước hẳn là không khác lắm với mặt trăng đêm nay. Nhưng con người không như vậy, sinh lão bệnh tử, tất cả đều không tránh khỏi. Nhan sắc của phụ nữ lại càng ngắn, mười năm sau, tôi 36 tuổi, nếu chăm sóc sức khỏe tốt, có thể nói lão hóa chậm đi một chút, dáng vẻ còn chút trẻ trung, nhưng 20 năm sau thì sao? Phụ nữ 46 tuổi sẽ như thế nào? Phụ nữ 50 tuổi sẽ là cái dạng gì đây?
Đến lúc đó, tôi và Ngô Cứ Lam sống dai sống dài, không bao giờ lão hóa kia đứng chung một chỗ sẽ là loại cảm giác gì đây?
Lời nguyện ước tình yêu đẹp nhất của Trung Quốc chính là “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”, nếu ngay cả giai lão mà cũng không làm được, vậy người nắm tay kia có còn là người yêu nữa hay không?
Đã từng tự cho rằng có đầy đủ dũng khí, đầy đủ tin tưởng đối mặt với đoạn tình cảm này, đã từng quyết định mặc kệ tôi và anh có bao nhiêu hoài nghi và không rõ ràng, chúng tôi vẫn sẽ có thể từ từ tìm hiểu, từ từ kết thân, khiến cho thời gian đánh tan hoài nghi và không rõ ràng.
Nhưng, tôi hoàn toàn không ngờ, vấn đề lớn nhất của chúng tôi chính là “Thời gian”.”
Ngô Cứ Lam thì không ngừng hết lần này đến lần khác chỉ cho cô thấy tương lai khi hai người ở bên nhau sẽ tàn khốc đến thế nào. Anh vẽ ra 3 bức tranh diễn tả viễn cảnh tương lai của hai người:
“Bức thứ nhất là tôi với Ngô Cứ Lam ở hiện tại. Tôi nằm trên giường bệnh, anh ở một bên chăm sóc tôi, nhìn qua liền thấy một nam tử chiếu cố người yêu còn trẻ, biểu lộ ấm áp ngọt ngào.
Bức thứ hai là tôi với anh ở mười mấy năm sau. Tôi tiều tụy thống khổ nằm trên giường bệnh, anh ở một bên chăm sóc tôi, nhìn qua như đứa con chăm sóc cho người mẹ.
Bức thứ ba là tôi và Ngô Cứ Lam ở vài thập niên sau. Tôi tóc bạc da mồi, hấp hối nằm trên giường bệnh, anh ở một bên chăm sóc tôi, nhìn qua giống như người cháu đang chăm sóc bà của mình.
Lý trí của anh, luôn làm cho sự dịu dàng của anh càng trở nên lãnh khốc. Mỗi một lần tôi không cẩn thận tự cho mình có lý do kiên trì đối với tình cảm của mình, thì anh nhất định sẽ lập tức mang đến một sự việc khác gây tổn thương cho tôi, khiến tôi càng có thêm lý do từ bỏ đoạn tình cảm này.”
Thế nhưng Tiểu La vẫn không từ bỏ. Cô cố chấp bẻ ngoặc ý nghĩa của 3 bức tranh trên mà diễn giải theo một chiều hướng hoàn toàn khác.
“Ba bức tranh này, đều là em có sức khỏe không tốt, suy yếu bệnh tật, là lúc cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Bức thứ nhất, em đang ở tuổi thanh xuân, anh ở bên cạnh.”
Tôi lật sang bức thứ hai, “Chúng ta đến tuổi trung niên, em dung nhan héo tàn, anh vẫn ở bên cạnh.”
Tôi lật đến bức thứ ba, “Chúng ta tuổi già sức yếu, em tóc bạc da mồi, anh vẫn còn ở bên cạnh.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Ngô Cứ Lam, nhẹ giọng nói: “Anh biết không? Chỉ có bốn chữ để hình dung ba bức tranh này thôi , đó là ‘Bất ly bất khí’”!
Kahlil Gibran trong cuốn ‘Tiểu Kinh thánh’ có nói, ‘Nếu bạn muốn hiểu rõ một người, không chỉ phải lắng nghe từng lời người đó nói ra, mà còn phải lắng nghe những lời người đó chưa bao giờ nói ra.’ Tiềm thức lúc anh vẽ những bức tranh này mới là nội tâm chân thật nhất, cho dù em ra sao, vào lúc em cần anh nhất, anh hoàn toàn không bỏ mặc, không phớt lờ.”
Nếu anh đã ‘bất ly bất khí’, thì em chỉ có thể ‘sinh tử cùng tùy’”.
Tuy vậy, chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của bản thân mà bỏ quên suy nghĩ của đối phương thì cũng không được. Nếu Tiểu La chấp nhận, vậy còn Ngô Cứ Lam thì sao?
“Cho đến nay, tôi đều theo góc độ của mình mà bắt đầu, lo lắng Ngô Cứ Lam có thân phận không giống mình, càng không giống như nhân loại, đó là sống dài sống lâu, không già nua lão hóa, tôi luôn tự hỏi mình có đầy đủ dũng khí đón nhận tất cả những đều này hay không.
Nhưng tôi đã xem nhẹ góc độ của anh, không để ý đến cảm giác của anh.
Tôi đối với anh mà nói, cũng là một kẻ khác thường, một người ngoại tộc, so sánh với sinh mệnh mạnh mẻ của anh, tôi có thể nói là có nhược điểm quá lớn – cuộc sống ngắn ngủi, thân thể yếu ớt. Khi tôi tự hỏi phải thừa nhật tất cả những điều thuộc về anh, anh cũng tự hỏi chính mình phải thừa nhận tất cả những điều thuộc về tôi.
Tôi rốt cuộc cảm thấy chắc chắn phải chấp nhận anh, phải cần dũng khí phi thường, thậm chí hy sinh bản thân, nhưng thực tế, anh chấp nhận tôi, càng cần dũng khí phi thường, càng cần hy sinh chính mình.”
Cô làm sao có thể ích kỷ ép buộc anh phải cùng cô bắt đầu tình yêu mà biết trước kết cục sẽ là địa ngục, khi mà không phải chỉ có một mình cô đau khổ, mà người chứng kiến người mình yêu ngày càng chết dần chết mòn trong khi bản thân lại bất lực không thể làm gì lại càng đau khổ hơn. Cô chết thì là hết, nhưng con người bất tử như anh sẽ phải sống thế nào với những kỷ niệm và hồi ức về ôc suốt quãng đời còn lại?
Muốn từ bỏ nhưng lại không có dũng khí để từ bỏ. Muốn quên được anh nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
“Anh ở đây, thì ra anh vẫn ở đây!
Tôi cất giọng khàn đặc, nức nở kêu: “Ngô…Cứ Lam…”
Lúc này, anh không còn làm bộ không nghe thấy nữa, mà là từng chữ rõ ràng nói: “Anh ở đây.”
Tôi không thể tin, sửng sờ một chút, nghẹn ngào gọi thêm một lần nữa: “Ngô Cứ Lam!”
Anh cực kỳ rõ ràng nói lại một lần: “Anh ở đây.”
Tôi sụt sịt mũi, trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói: “Em sẽ không từ bỏ! Mặc kệ anh nghĩ gì, nghĩ em ích kỷ cũng được, da mặt dày cũng được, dù sao em cũng sẽ không từ bỏ! Cho dù có một ngày em chết đi, sẽ mang đến cho anh nhiều đau khổ, em cũng không từ bỏ! So với anh, sinh mạng của em ngắn ngủi, nhưng em sẽ dành hết toàn bộ sinh mạng này cho anh!”
Và do đó, dù cho tương lai có đau khổ thế nào thì lựa chọn của cả hai vẫn không hề thay đổi.
“Anh bình tĩnh hỏi: “Đây là lựa chọn của em?”
Tôi kiên định nói: “Đây chính là lựa chọn của em!”
Anh bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ?”
Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ!”
Anh bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ?”
Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ!”
Ngô Cứ Lam hơi mỉm cười, nói ra một chữ rõ ràng chắc nịch: “Được!”
Kahlil Gibran đã viết:
Khi tình yêu vẫy gọi hãy đi theo nó, cho dù con đường có gian nan hiểm trở.
Khi tình yêu dang đôi cánh bảo vệ, hãy thuận theo nó, cho dù bên trong đôi cánh có cất giấu lưỡi dao sắc bén gây tổn thương.
Khi tình yêu cất lời, hãy tin tưởng nó, cho dù lời nói ấy dập tắt mộng đẹp, tựa như ngọn gió bấc thổi qua cánh đồng.
Khi yêu giống như đội vương niệm, cũng giống như đóng đinh trên thập tự giá.
Yêu có thể khiến bạn lớn lên, cũng có thể làm bạn thay đổi.
Yêu có thể là cành lá được nâng đỡ giúp mọc lên cao, được vuốt ve lay động dưới ánh mặt trời; nhưng cũng có thể là bộ rễ bị vùi dập cắm xuống đất, chìm sâu trong bùn lạnh tanh hôi.
Tất cả những đều này là do bạn được rèn luyện cọ sát với tình yêu, nó giúp bạn hiểu được những bí mật trong nội tâm sâu kín, hóa nhận thức của bạn thành một phần sinh mạng, hay toàn bộ sinh mạng.
Nhưng, nếu bạn sợ hãi, thầm nghĩ sẽ tìm kiếm một tình yêu bình lặng và sung sướng. Thì tốt nhất nên che dấu chính bản thân mình, tránh đi khổ luyện với tình yêu. Hãy tiến thẳng vào một thế giới không thể phân biệt rõ ràng, là nơi bạn có thể cười vui, nhưng không thể cười to thoải mái; là nơi bạn có thể khóc, nhưng không thể được khóc thật lòng.
Đừng cho rằng bạn có thể dẫn dắt được hướng đi của tình yêu, bởi vì khi nhận ra mình đủ tư cách để yêu, nó sẽ dẫn dắt bạn đi theo hướng đi của nó.
“Cho dù quá trình có như thế nào đi nữa, thì kết quả là chúng tôi đã không hẹn mà cùng lựa chọn giống nhau, muốn yêu thì cứ việc yêu! Về phần đau khổ, chúng tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận! Bởi vì đó chính là một phần của tình yêu!”
Truyện của Đồng Hoa luôn là như thế này, có đau khổ nhưng vẫn có ngọt ngào, có yêu thương thì nhất định sẽ có đau khổ. Nhưng tác giả muốn thông qua đó nói cho chúng ta biết rằng, dù sướng vui hay đau khổ thì đó cũng là hương vị của tình yêu, đã yêu thì phải biết chấp nhận, và tác giả sẽ thông qua câu chuyện của mình viết mà cho độc giả cảm nhận thế nào mới là tình yêu thật sự.
Chuyện của Tiểu La và Ngô Cứ Lam cũng tiếp tục tiếp diễn. Hai người chấp nhận bi ai mà quyết định sẽ đến với nhau, những tháng ngày hạnh phúc trôi qua, cho đến khi Tiểu La biết được sự thật, rằng sinh mạng mà cô đang có hiện giờ chính là dùng mạng của người mình yêu đổi lấy. Nếu cô tiếp tục sống thì anh sẽ phải chết. Lại đớn đau, lại một lần nữa phải đưa ra quyết định: ai sẽ phải là người hy sinh để người mình yêu được tiếp tục sống.
Có người từng nói, “Tình yêu là phép thuật thần kỳ nhất thế giới này, nó có thể khiến ích kỷ hóa vô tư, nhát gan hóa dũng cảm, tham lam hóa thiện lương, khôn ngoan hóa ngu dốt”, nhưng điều đó chỉ đúng một phần. “Tình yêu còn có một mặt khác, nó cũng sẽ khiến vô tư hóa ích kỷ, dũng cảm hóa nhát gan, thiện lương hóa tham lam, ngây ngô hóa khôn khéo.”
“Khi đối mặt với người mình yêu sâu đậm, cho dù là người lương thiện vô tư đến cỡ nào, cũng đều trở nên tham lam ích kỷ, không muốn chia xẻ, chỉ muốn độc chiếm, còn tham lam muốn người đó chỉ đối xử tốt với mình, tốt nhất là thật tốt, càng tốt nhiều một chút thì càng tốt; cho dù là người dũng cảm ngu si đến cỡ nào, cũng sẽ trở thành nhát gan khôn khéo, bởi vì có vướng bận, có lo lắng, sẽ biến thành người khác thường, sẽ nhát gan chịu được những thứ mà bản thân không thể nhẫn nhịn chịu được, cũng sẽ trở nên nghi kỵ đa nghi đối với tình yêu.”
Thế nên, “cho dù là liều mạng hy sinh cũng phải hỏi đối phương có đồng ý hay không! Nếu không, có lẽ đó không phải là hạnh phúc, mà là mối hận cả đời!”
Vậy nên, quyết định của Tiểu La chính là “Cho dù phải rời khỏi, tôi cũng muốn cùng Ngô Cứ Lam chào từ biệt một cách rõ ràng, xác định anh ấy chấp nhận lựa chọn của tôi, tiếp tục sống thật tốt, bởi vì tôi còn vướng bận anh ấy, lo lắng cho anh ấy, tôi không thể cứ như vậy không nói không rằng mà ra đi, đây chính là ích kỷ và nhát gan của tôi!”
Yêu nhau là thế, cả hai cùng nhau chấp nhận hy sinh, cùng chia sớt nỗi dau để đến được với nhau. Nếu muốn hy sinh bản thân vì đối phương thì cũng phải hỏi qua xem đó có phải là điều mà đối phương mong muốn hay không, nếu không thì chỉ là quyết định ích kỷ của bản thân, không chỉ không cứu giúp được người mình yêu mà còn làm cho họ phải đau khổ cả đời.
Tiểu La và Ngô Cứ Lam đã đi đến quyết định là sẽ tiếp tục những tháng ngày ngắn ngủi còn lại mà sống thật hạnh phúc bên nhau. Dù cho trước đây người được bất tử là Ngô Cứ Lam phải nhìn người mình yêu là Tiểu La ngày càng già đi rồi qua đời, hay là giờ phút này Tiểu La sẽ là người ở lại, dùng sinh mệnh mà Ngô Cứ Lam hiến tặng chấp nhận sự thật rằng mình sẽ là người chứng kiến anh ấy ra đi. Dù cho kết cục có như thế nào thì cả hai người vẫn đều chấp nhận.
Không quan trọng là sống với nhau bao lâu, mà là hạnh phúc với nhau như thế nào. Vậy nên, kết thúc của câu chuyện là hai người họ đã được toại nguyện mà ở bên nhau, cùng nhau trải qua những tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời trên đại dương mênh mông bao la rộng lớn.
Một ngày nào đó, Cứ Lam sẽ phải ra đi, và Tiểu La chỉ có thể cô độc một mình. Nhưng không còn quan trọng nữa. Giờ phút này họ được ở bên nhau, vậy là đã mãn nguyện.
Ginnylin
13.02.2016
Chia sẻ:
-
Chia sẻ
Thích bài này:
Thích
Đang tải…