Tâm sự nghề giáo
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời muôn vạn hoa thơm…”
Từ thuở còn là cô học trò nhỏ, tôi đã mơ ước sau này được trở thành cô giáo đứng trên bục giảng. Và sau bao nhiêu năm miệt mài học tập tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, được làm một cô giáo giảng dạy bao lớp học trò thân yêu dưới mái trường TH, THCS, THPT Chu Văn An. Trường tôi dạy nằm trong khuôn viên của trường Đại học Tây Bắc.
Tôi yêu lắm sân trường này, mỗi hàng cây ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi trong suốt quãng đời sinh viên rồi may mắn thay tôi lại được về công tác tại chính nơi này. Thời gian thấm thoắt trôi đi, ấy vậy mà tôi đã đứng trên bục giảng 6 năm, biết bao thế hệ học sinh đã ra trường, từng lớp các em đã trưởng thành. Tiếng trống trường rộn rã vang lên, âm thanh ríu rít của tiếng chim trên nhánh Phượng cũng đã đua nhau thì thầm hát.Thời tiết đã bắt đầu se lạnh. Những tia nắng cũng đang ít dần mùa đông đã đến, mùa để lại trong tôi biết bao kỉ niệm. Mùa của những thi đua, nỗ lực của cả thầy và trò. Lúc sinh thời, cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đã từng nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý bậc nhất trong các nghề cao quý. Nghề dạy học là một nghề sáng tạo bậc nhất trong các nghề sáng tạo vì nó sáng tạo ra những con người sáng tạo” hay “Không thầy đố mày làm nên” câu châm ngôn ấy đã được truyền từ đời này sang đời khác để nói lên tầm quan trọng của nhà giáo trong việc truyền thụ kiến thức, giáo dục nhân cách cho học sinh, cũng nhắc nhở mọi người phải biết tôn sư trọng đạo.
Nhà giáo có tầm quan trọng như vậy, càng làm cho tôi một giáo viên phải luôn không ngừng học hỏi để nâng cao trình độ chuyên môn của mình. Luôn đặt ra đầy ắp những câu hỏi tại sao? và làm thế nào?…Người giáo viên phải dạy thế nào để cho học sinh chán học thành ham học, làm thế nào để một bài phức tạp thành bài đơn giản, dễ hiểu, dễ nhớ và khó quên. Là giáo viên cũng khó tránh khỏi cái cảm giác lo sợ, lo sợ cho từng bước đi, từng cử chỉ, lời nói. Tôi sẽ đứng trên bục giảng với bao ánh mắt đổ dồn của học sinh về phía mình. Tôi sẽ không còn được ngồi gật gù trên ghế như thời học sinh, mặt cúi xuống bàn cười toe toét mà tôi phải nghiêm trang, đúng đắn vì tôi bây giờ là giáo viên. Lúc này tôi không còn là người nhận mà là người truyền đạt kiến thức, đến giờ tôi mới có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của thầy giáo tôi ngày xưa khi tiếng trống tan học vang lên mà thầy vẫn không kết thúc bài giảng của mình. Nghề dạy học đòi hỏi người đứng trên bục giảng phải có bản lĩnh, biết chịu đựng và vượt qua khó khăn trước mắt, đem hết sức mình cống hiến cho những thế hệ tương lai của đất nước. Một nghề mà cho dù hoàn cảnh, cuộc sống chung có khó khăn hay cuộc đời riêng nhiều trắc trở cũng như chẳng ai cho phép mình được u sầu, bất mãn trước học trò của mình. Nhưng nhìn những ánh mắt hồn nhiên, trong sáng của các con đã làm sống dậy tâm hồn và tiếp thêm nguồn động lực cho tôi cố gắng vượt qua mọi khó khăn phía trước để thực hiện nhiệm vụ giáo dục của mình. Mỗi ngày lên lớp nhìn thấy học trò trong tôi có biết bao cảm xúc dâng trào, biết bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng. Những người thầy giáo, cô giáo như những con đò cần mẫn chở khách sang sông mong đến ngày cập bến. Mỗi ngày trôi qua lại có thêm một niềm vui mới. Những con đò ấy cứ âm thầm lặng lẽ suốt ngày đêm bỏ lại sau lưng bao nỗi nhọc nhằn, bước qua mọi khó khăn phía trước với ý chí kiên cường lái con đò tri thức cập bến được bình an. Tôi ý thức được trách nhiệm của mình là phải bồi dưỡng tri thức, làm chủ công nghệ, khắc phục những khó khăn bằng sức lực, trí tuệ và lòng yêu nghề. Đặc biệt là đối với một giáo viên phải nỗ lực phấn đấu, rèn luyện không ngừng để có được bản lĩnh, phẩm chất tốt đẹp của một nhà giáo đáp ứng được nhu cầu ngày càng cao về tri thức, về kiến thức chuyên môn, nghiệp vụ mà xã hội cần.
Là những nhà giáo, chúng ta có thể tự hào và hãnh diện khi nói về nghề nghiệp của mình. Từ xưa, ông bà ta đã đúc rút: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy” hay “Không thầy đố mày làm nên”… Thế nên không tự hào sao được khi những người theo nghề được ví là “Những kỹ sư tâm hồn”, sự nghiệp giáo dục luôn được đánh giá là “Sự nghiệp trăm năm”… Với những mức độ khác nhau, tôi tin rằng, nghề giáo chân chính thì thời nào cũng đáng được trân trọng và thực tế luôn được trân trọng.
Không tự hào, không đáng trân trọng sao được khi những cô giáo, thầy giáo vẫn đang ngày ngày đứng trên bục giảng, tiếp xúc với nhiều đối tượng học sinh khác nhau, có em ngoan, có em chưa ngoan, có em giỏi, có em chưa giỏi nhưng với thiên chức cao cả mà xã hội đã giao, người giáo viên vẫn luôn trao cho các em những phần quà bằng nhau, đó là món quà tri thức. Có thể nói, công lao của thầy cô giáo luôn gắn bó với sự thành công trong tương lai của mỗi người, mỗi thế hệ. Người giáo viên không chỉ bằng năng lực nghề nghiệp, nghệ thuật dạy học để khơi dậy hứng thú và niềm vui trong hoạt động học tập, kích thích học sinh tự tìm tòi, khám phá và chiếm lính kiến thức mà còn dạy các em thành người, dạy những điều hay lẽ phải, rèn luyện kĩ năng sống, giúp các em phát triển toàn diện.
Được trở thành một nhà giáo với trách nhiệm cao cả mà xã hội giao cho tôi sẽ cố gắng để trở thành một người giáo viên tốt, tiếp thêm tay chèo để lái con đò tri thức được cập bến thành công. Để thực hiện được điều đó tôi phải lao động thật nghiêm túc, không ngừng học tập, rèn luyện, luôn tu dưỡng đạo đức và nâng cao trình độ của mình.
Chỉ những ai đã và đang đứng trên bục giảng thì mới cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự cao quý quá đỗi của nghề.