Tâm sự khởi nghiệp, kinh doanh – Kiến Thức Cho Người lao Động Việt Nam
Những ngày đầu khởi nghiệp của giám đốc Alpha Books
Những năm 1986 – 1989, trong đầu lứa học viên cấp 3 trạc tuổi tôi có vẻ như không sống sót từ người kinh doanh. Khi đó, khái niệm làm giàu và kiếm tiền là cái gì đó không tốt, không đẹp trong tâm lý của mọi người .
Tháng 8/1988, tôi có viết trên báo rằng người trẻ tuổi không nên chỉ biết học, mà còn phải biết kiếm tiền nữa. Bây giờ, nói như vậy thật thông thường, nhưng ngày đó phát biểu của tôi rất khác lạ, là bất bình thường, nhất là với những đứa đang là học viên như tôi, dù hồi đó, tôi chỉ nghĩ đơn thuần là để kiếm tiền thì cần thao tác, là lao động chân tay gì đó thôi, chứ không nghĩ xa xôi gì .
Bạn đang đọc: Tâm sự khởi nghiệp, kinh doanh
Thời đó, phần đông cũng không có sách dạy về kinh doanh. Sách dễ kiếm nhất chỉ có những cuốn dạy kiểu lắp đài bán dẫn như thế nào, cách chữa TV ra làm sao … Cuốn sách tiên phong về kinh doanh tôi mua được là cuốn “ Người Mỹ kinh doanh như thế nào ” xuất bản quãng năm 1989 – 1990, in trên giấy xấu, chữ typo, liệt kê những tính cách rất thực dụng của người Mỹ và so sánh với người Liên Xô. Tôi đọc thấy rất hấp dẫn, mê hoặc và khác lạ. Dù những tâm lý và kiến thức và kỹ năng kinh doanh hồi đó cũng rất mơ hồ và sơ sài. Nói như vậy để thấy suốt những năm ĐH, lứa sinh viên chúng tôi không hào hứng nhiều với kinh doanh như thế hệ trẻ thời nay thì cũng là điều dễ hiểu. Chúng tôi không sẵn sàng chuẩn bị được gì nhiều, chứ đừng nói là chuẩn bị sẵn sàng được tốt cho việc làm kinh doanh sau này, trừ một số ít người, nhất là những tay học ở Đông Âu, phải đi kiếm tiền nuôi mình từ rất sớm .
Khi tốt nghiệp ĐH năm 1994, tổng thể đám bạn thân của tôi đều về cơ quan Nhà nước, hay “ xịn ” nhất khi đó là những tổng công ty, loại tổng 90-91 theo cách gọi ngày ấy. Khi đó chưa có chữ tập đoàn lớn như giờ đây. Tôi cũng không muốn ở lại trường làm giáo viên vì không biết khi nào mới vào được biên chế, và ở lại cũng chẳng thuận tiện gì, lương cũng cực kỳ “ bèo ”. Chúng tôi cũng không nghĩ về làm cho một công ty tư nhân vì thời đó công ty tư nhân rất ít phần đông ở quy mô nhỏ lẻ, lèo tèo, không có mấy tên tuổi. Các hãng quốc tế cũng rất ít. Không chỉ vậy, mái ấm gia đình tôi, cha mẹ tôi ( và tôi tin là hầu hết lứa cán bộ, cha mẹ khi đó ) đều nhìn công ty tư nhân là cái gì đó mập mờ, không tốt, không tin cậy. Các cụ cho rằng nếu chúng tôi không về những cơ quan Nhà nước, thì sẽ xin về những tổng công ty là năng động nhất và có lẽ rằng có thu nhập tốt nhất .
Sau vài tháng “ nhờ vả, xin xỏ ”, chúng tôi hầu hết được vào một cơ quan hoặc tổng công ty nào đó. Chúng tôi cũng không phải thi tuyển. Sau khi nhờ được người quen xin cho, phòng tổ chức triển khai cơ quan ( tổng công ty ) gọi lên nhìn mặt mũi, hỏi han mấy câu … thấy mặt mũi sáng sủa, nói năng gãy gọn, thế là OK. Tôi về Tổng công ty P. Bạn tôi, đứa về Tổng cục Bưu điện, đứa về Tổng công ty Hàng không ( Vietnam Airlines ), đứa về Tổng cục Đầu tư … hay có cậu bạn vào Vũng Tàu làm cho ngành dầu khí, lương đâu khoảng chừng 400 – 600 đôla gì đó là rất cao rồi. Chỉ có mấy cậu bạn “ tỉnh lẻ ”, không quen biết không xin vào đâu được mới ra làm ngoài …
Nhiều người lớn tuổi thường nghĩ người kinh doanh là những người thực dụng, chỉ nghĩ đến tiền và có kiểu gì đó giống con buôn ở ngoài chợ Giời. Họ không chỉ thuê mà thậm chí còn còn tận dụng người thân trong gia đình của mình, tận dụng nhân viên cấp dưới, tận dụng mối quan hệ, tận dụng chính sách và cái gì cũng làm, làm chỉ để kiếm tiền. ( Bây giờ, hoàn toàn có thể vẫn có người vẫn nghĩ như vậy ). Còn lứa chúng tôi ngày đó nghĩ về người kinh doanh có cái gì đó xa vời, không thật và luôn thấy có khoảng cách .
Chúng tôi không có động lực và lòng khao khát trở thành người kinh doanh mãnh liệt như những bạn trẻ giờ đây. Nếu có, chỉ là mong ước đi làm thuê, kiếm chỗ nào lương cao và chỉ vậy thôi. Trong đám bạn tôi, chỉ có một người sau khi ra trường 1-2 năm làm kinh doanh, mở một công ty bán máy vi tính nhưng tôi cũng không hào hứng gì với cậu ta. Ngày đó và cả nhiều năm sau đó, tôi không nhìn thấy những “ cái được ” mà họ mang lại cho xã hội, cho mọi người. Tôi chỉ thấy họ mang lại quyền lợi cho họ mà thôi. Vì thế, tôi không hề có mong ước, cũng chẳng có dự tính nào trở thành người kinh doanh …
Sau đó, trong suốt những năm thao tác ở một doanh nghiệp nhà nước, tôi cũng không học nhiều về kinh doanh, không hiểu nhiều lắm về việc làm này. Mọi vấn đề, hiện tượng kỳ lạ, như việc mua và bán trang thiết bị, việc tiến hành một chương trình và công nghệ tiên tiến mới nào đó, thì tôi cũng chỉ nhìn dưới góc nhìn kỹ thuật thuần túy. Họa chăng có nhìn được góc nhìn tiết kiệm ngân sách và chi phí tiền nếu mua ít đi, hay mua loại khác chứ không hề nhìn nhân ở hiệu suất và tính hiệu suất cao của những việc này. Gần đây, tôi gặp lại một người bạn học cùng ĐH ngày trước, giờ làm giảng viên ĐH. Cậu ấy bảo tôi nên làm cái này, cái kia. Tôi nói rằng : “ Không hiệu suất cao, không nên làm ”. Cậu ấy kinh ngạc : “ Sao cậu cứ nói cái từ hiệu quả thế, hiệu suất cao là thế nào … ”. Thế mới thấy tôi đã trưởng thành nhiều và khác đi nhiều. Bây giờ nhìn lại nhiều hoạt động giải trí ở chỗ này, chỗ kia, tôi thấy thật tiêu tốn lãng phí hay được thực thi theo một cách không hiệu suất cao .
Sau khi thao tác cho nhà nước tới 8 năm tôi mới rời ra ngoài. Ban đầu, tôi cũng không có dự tính lập doanh nghiệp, nhưng sở trường thích nghi xuất bản sách, viết sách, đọc sách khiến tôi gặp nhiều người đồng chí hướng. Dần dần, tôi nghĩ rằng, lập một doanh nghiệp là cách tốt nhất để sống và làm được điều mình thích. Càng làm, cái thấy ham thích việc làm kinh doanh, thấy ý nghĩa, thấy được cái môi trường tự nhiên bộc lộ được mình, được cái tôi, được làm điều mình thích, được tự do về tâm lý, về hành vi có một đời sống vật chất tốt hơn … Công việc kinh doanh cũng đầy thử thách và mê hoặc, hấp dẫn tôi. Mỗi ngày lại gặp phải những yếu tố mới cần phải tâm lý và giải quyết và xử lý. Mỗi quá trình, mỗi thời kỳ lại có những thử thách lớn đặt ra và cần phải xử lý, những thử thách sau lại lớn hơn thử thách trước và khoanh vùng phạm vi cũng rộng hơn, trừu tượng hơn và có tác động ảnh hưởng / hậu quả lớn hơn. Tôi nghĩ việc kinh doanh khiến mỗi cá thể phải sử dụng, tận dụng và tăng trưởng rất nhiều kỹ năng và kiến thức cho mình. Khả năng lôi kéo, hoạt động, thuyết phục cho đến sáng tạo độc đáo, chọn người hay tiến hành …
Ngày xưa, tôi không tưởng tượng được những khó khăn vất vả mà người kinh doanh gặp phải lớn đến vậy, phức tạp đến vậy. Từng có lúc tôi nghĩ mình sẽ làm rất tốt nhưng bắt đầu, hầu hết tôi không chuẩn bị sẵn sàng niềm tin và kiến thức và kỹ năng làm người kinh doanh cho mình nên rất khó khăn vất vả và cái giá phải trả rất lớn. Bây giờ, tôi vẫn chưa thấy mình giỏi, chưa thấy đủ … mà vẫn cần phải học nữa, học cách tổ chức triển khai việc làm, học cách tìm sáng tạo độc đáo và tăng trưởng, kiến thiết xây dựng dự án Bất Động Sản và rất, rất nhiều việc cần làm, cần học hỏi .
Nguyễn Cảnh Bình
Chủ tịch HĐQT, Giám đốc Alpha Books
Đoạn trường kinh doanh
Trên bước đường làm giàu, bạn có thể sẽ phải đối mặt với tình trạng khủng khiếp: thiếu vốn trầm trọng, công ty nợ ngân hàng, đối tác thì nợ công ty. Nhưng đam mê và hoài bão làm giàu sẽ là ngọn lửa soi đường giúp bạn tìm thấy lối ra.
Đỗ Bá Huy – KKG – Kẻ húc nguồn vào tường – san sẻ cùng “ Tôi muốn giàu ” về một thời khó khăn vất vả đã trải qua .
Choang ! Tách café trên bàn thao tác của anh bạn tôi nát vụn, phần nào là hệ quả việc đổ sập Công ty anh ấy khi đó. Anh ấy quát to đến mức át cả tiếng thủy tinh va vào cửa. Chuyện cũng nhiều năm rồi, mà giờ đây chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau mạn bàn về cái Nghiệp mình đã lựa chọn mà cả hai vừa cười vừa ái ngại cho nhau. Đúng là khi ấy điên tiết không chịu nổi – bạn tôi lý giải về phút “ thăng hoa ” khi ấy, rồi cười pha chút cám cảnh, thẹn thùng …
Tôi tận mắt chứng kiến đoạn “ máu lửa ” kiểu này trong 10 năm dạt dẹo cũng chẳng phải ít, và bản thân cũng hì hụp trong nó. Là một người kinh doanh trẻ, tôi nghiệm được và cảm thông nhiều về khuôn hình này trong đời sống và như mong muốn uốn nó thành công xuất sắc cụ hữu dụng trong quy trình vận hành doanh nghiệp mình …
Thực tế thì quy mô từ cấp cá thể, tổ chức triển khai … nghĩa vụ và trách nhiệm và quy mô càng lớn, khắc rủi ro đáng tiếc – áp lực đè nén càng nhiều … đôi lúc những biến số không dễ chịu này khiến đồ thị đời sống hàng ngày của tất cả chúng ta trở nên đen ngòm. Tôi có duyên kinh qua vài cái gọi là :
– Thế nào là bị ‘ gí nợ ” : Vài tháng liên tục phải ngồi cân não với những khoản nợ lao dốc của công ty, nghe mắng “ thối cả lỗ tai ” mà miệng thì phải mếu máo cười lý giải – lên giải pháp. Tôi đã phải vay của cô chú rất thân 20 triệu đồng tích vào lượng đáo hạn ngân hàng nhà nước … mà ngân hàng nhà nước khi ấy với những doanh nghiệp tọp tẹp thì “ yêu ” lắm cơ. Cái uy tín của tôi khi ấy nhỏ hơn cái kẹo mút của trẻ mần nin thiếu nhi. Giờ với tôi, cô chú là ân nhân và là người dùng trọn đời của Công ty. Còn nhớ bữa cơm tân gia với cô chú vừa qua thấy ngẹn lòng mà chỉ lấy con cờ làm cái san sẻ với Chủ Nhà. Đoạn đó đúng là trời đày ! Tôi đi tân gia với 100 bao sỏi và xin gia chủ dùng 99 bao thôi – một bao góc nhà để khi nào tôi ghé thăm “ dùng ” dần. Tôi khóc !
– Thế nào là họa vô đơn chí : sản phẩm & hàng hóa trong kho tôi khi ấy nước ngập hỏng toẹt – Công ty Cổ Phần Lụt Lột ! Nợ phải thu để cân đối tịch thu, đối tác chiến lược biến mất. Tôi là triệu phú ! … Thuế khởi đầu thao tác. 6 tháng tôi đi “ phổ cập ” về thế nào là Luật Doanh Nghiệp ! Tối khuya về tới nhà ( thuê ) thấy đồ vật mình nằm ngoài ngõ với không thiếu chén đũa, mắm tiêu … Chua thật. Học kỳ đầu cho cái Nghiệp trồng cây Mơ Ước làm giàu của tôi như thế đấy .
– Chén đũa mái ấm gia đình xô vào nhau : cái ghế lúc lắc từ mờ chiều đến sáng hôm sau nay tôi vẫn còn giữ, bảng hiệu cũ tôi cho đồng đội trộn với bê tông dưới nền chuồng heo của mẹ – phân xưởng hoàn thành xong sản xuất của tôi giờ đây ! Ngồi trên chiếc ghế “ giám đốc ” và ôm mảnh “ tham vọng ” khi ấy, tôi được nhiều cuộc điện thoại thông minh sẻ chia từ mái ấm gia đình : Mèo bé thì bắt chuột bé – chặt được thì vác được … bố và ông nội động viên thế .
Nhưng khi công ty nếm quả đắng, Tình Yêu và Bè Bạn “ tô ” thêm độ bóng của nó bằng ngồi liệt kê những thiên tính của tôi như độc đoán – kiêu ngạo – lì lợm – mạo hiểm quá … Tướng bại trận là thế đó ! Mâu thuẫn của cha mẹ – mái ấm gia đình tôi khi ấy như có thêm chất xúc tác, phản ứng mạnh đến nỗi ông gọi điện cho tôi từ quê nhà, trách trong suốt vài tháng. Đúng là Lửa thử vàng, nguy hiểm thử sức !
Giờ đây ngồi nhấm nháp lại hương vị ấy, tôi thấy mình may mắn khi môi mình luôn nở nụ cười. Có chị bạn và vài đồng nghiệp bảo rằng hình như tôi chẳng biết stress là gì thì phải – lúc nào cũng tíu tít – vui cười. Thực tế thì nó cũng chỉ là một hạt nêm của bát súp cuộc đời của mỗi chúng ta mà thôi. Món ngọt lại mau ngán, café không đắng thì còn thú gì, thậm chí thiếu đi chua chát, cay mặn thời cuộc đời này mất hết khoái lạc! Tôi nghiệm vậy.
Chuột gỗ KunKun và bàn đa năng Mlucky đang được sản xuất từ chuồng heo nhà mẹ tôi lâu nay khi cạnh tranh đối đầu tên thương hiệu với Trung Quốc trên thị trường nội Nước Ta, vẫn như mong muốn được tiêu dùng người Việt trong và ngoài nước cảm nhận, động viên và yêu quý … Nhưng tôi lường trước được món mặn hơn rằng sẽ có nhiều nhiều cuộc đương đầu khắc nghiệt hơn nữa. Trực tiếp bằng nhiều đơn vị chức năng hiện vẫn đang nhại lại mẫu mã và nhãn hàng của chúng tôi, và những nhãn hàng khổng lồ đã khởi đầu chú ý quan tâm tới đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn nhỏ bé này .
Ai áp lực đè nén, chứ tôi thấy vui hơn … vì tôi chẳng đơn thuần đi thiết kế xây dựng mơ ước của mình bằng bán mấy cục gỗ, bán mấy bảng mạch … Tôi bán đam mê và hoài bão, bán sứ mạng Made In Nước Ta. Tôi rất cần tiêu dùng Người Việt cộng hưởng đam mê, bởi tôi cũng là Người Nước Ta … nhưng chưa khi nào tôi đi cầu xin lòng tự hào dân tộc bản địa cả. Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng mà bàn chân chẳng thấm gai và máu … Luôn nhắc nhở bản thân khi đương đầu với rủi ro tiềm ẩn, hay thảm họa .
Có điều tôi luôn tâm niệm, sáng sủa và cháy bỏng rằng : Sắt thì thiên hạ hàn xì đầy, nhưng tất cả chúng ta cũng chỉ có Duy Lợi mà thôi ; Café Nước Ta có cả rừng, nhưng tất cả chúng ta chỉ có Tập Đoàn Cafe Trung Nguyên dám bước tiến can đảm và mạnh mẽ ; Và có thất bại như Indochina Airlines của Mr Hà Dũng ( tôi rất quý anh Dũng ) nhưng tất cả chúng ta vẫn phải cảm ơn những người dám đặt những viên đá tiên phong cho khát vọng Made In Việt Nam …
Giang Điền, Đồng Nai
Đỗ Bá Huy – KKG (Kẻ húc đầu vào tường… nhưng chưa bao giờ đâm đầu vào chỗ chết!)
Hành trình 10 năm khởi nghiệp của tôi
32 tuổi tuy còn nhiều khó khăn nhưng tôi đã chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ, mua được nhà làm văn phòng công ty, thiết bị máy móc để hoạt động. Công ty đã chứng minh được mình trên thương trường với 40 nhân viên.
Tháng 10 năm 2000 lúc đó 21 tuổi, tôi cầm tấm bằng tốt nghiệp ngành quản trị đất đai Đại học nông nghiệp I TP. Hà Nội đang không biết đi đâu về đâu. Nhờ mối quan hệ của bố tôi nhờ một người anh xin việc tại Vĩnh Long vậy là hai bố con quyết định hành động Nam tiến .
Miền Tây năm 2000 đang mùa nước lũ, trên xe từ thành phố Hồ Chí Minh về Vĩnh Long thấy bát ngát nước bố có nói với tôi một câu rằng : “ Bố thả con sinh ra vào thời gian này cũng như bố ngồi trên bờ cho con tập bơi. Nếu bơi được thì sống tốt, chỉ khi gần chết đuối bố mới cứu ”. Và câu nói này đã đi cùng tôi đến ngày thời điểm ngày hôm nay .
Đến Vĩnh Long họ nói phải chờ một tháng sau mới hoàn toàn có thể sắp xếp việc làm. Bạn nghĩ xem tuổi trẻ, mới ra trường nằm chơi chờ mấy tháng để có việc làm thì sẽ như thế nào ? Vậy là tôi lại nhờ người anh xin việc bất kể nơi đâu miễn là có việc làm. Bố tôi để lại cho tôi 500.000 đồng và trở về quê vì bố cũng hết phép sau đó tôi xin được việc làm tại một tỉnh khác lúc đó đang thiếu người .
Tôi đến làm ở Trung tâm thông tin tàng trữ và kỹ thuật địa chính, một TT mới xây dựng và những ngày tiên phong chưa được làm bất kể một việc gì. Lúc đó phòng có hai máy tính dùng để trích lục map địa chính. Hễ thấy không có người làm là tôi vào làm thử liền bị nhắc nhở là không được phân công thì không được đụng đến. Tôi hiểu ra một điều việc không phải của mình thì không nên làm .
Kiến thức của một sinh viên mới ra trường hổng rất nhiều. Tôi gần như phải khởi đầu từ đầu với số lượng 0 tròn trĩnh. Không tiền, không mái ấm gia đình, không biết máy tính, không biết máy đo và không có quan hệ … tôi khởi đầu phải học không phải học từ trường lớp và từ trường đời. Các bạn biết không để chớp lấy được công nghệ tiên tiến tôi đã phải có 3 tháng thức gần nguyên đêm để học lỏm đồng nghiệp .
Khi đó tôi được phân công vào tổ đo đạc map địa chính tại địa phương, đây là khu công trình đo đạc map địa chính gần như tiên phong của TT. Trong tổ đo thì có một người đo được, một người vẽ trên máy tính được, vậy là tôi phải học. Ban ngày thì nhìn người đo để khi nghỉ trưa mình lại lấy máy ra đo và tự tìm hiểu và khám phá. Ban đêm khi người vẽ làm tôi không đi chơi mà ngồi nhìn người vẽ thường là đến 11 h đêm và khi người vẽ đi ngủ tôi lại ngồi làm giống như anh ta làm sai thì làm lại đến sáng và sau 3 tháng khu công trình xong thì tôi cũng nắm được hàng loạt quy trình tiến độ và công nghệ tiên tiến đo đạc địa chính .
Cuối năm 2001 tôi đã là nhân viên cấp dưới làm được việc trong TT và được giao đảm nhiệm công tác làm việc đo đạc địa chính trong phòng. Do nghành nghề dịch vụ này mới nên TT có mức khoán khá cao nên tôi cũng kiếm được nhiều tiền ( khoảng chừng 3.000.000 đồng / tháng ) trong khi những người khác trên sở thì lương khoảng chừng ( 400.000 đồng / tháng ). Nhưng tôi cũng không giữ tiền mà lấy đó để dùng làm phương tiện đi lại quan hệ và tôi phát hiện ra rất nhiều công ty tư vấn về kiến thiết xây dựng cần người khảo sát .
Giữa năm 2002 do quy mô lớn lên nên tôi không còn được đi đo đạc trực tiếp mà chuyển về phòng để đảm nhiệm chung nghành nghề dịch vụ này và ăn lương gián tiếp ( khoảng chừng 400.000 đồng / tháng ) nhưng tôi lại có nhiều thời hạn hơn. Và tôi quyết định hành động phải mua máy đo nhưng lại không có tiền vì bao nhiêu tiền tôi đã đổ vào quan hệ hết rồi nhưng cũng rất suôn sẻ có một đơn vị chức năng bán máy nhận khu công trình ở tỉnh và tôi liên hệ nhận lại với giá rẻ mạt ( bằng 1/5 giá họ ký hợp đồng ) nhưng có điều kiện kèm theo là họ sẽ bán cho tôi một máy đo với giá 65.000.000 đồng cho nợ 40.000.000 đồng và 25.000.000 trừ vào tiền đo .
Nếu việc làm tiến triển thông thường thì chắc tôi cũng vừa có vị thế, vừa có kinh tế tài chính vì lúc đó cứ mỗi tuần thứ 7, chủ nhật đi đo tôi cũng kiếm được 1 đến 2 triệu đồng. Tuy nhiên khi thấy mình làm được, rất nhiều người ganh tỵ và những cuộc họp tại cơ quan khi nào cũng nói tôi là không chăm sóc nhiều đến việc làm cơ quan chỉ chăm sóc đến việc ngoài. Nhưng thực ra mọi trách nhiệm được giao tôi đều triển khai xong và cũng được giao rất nhiều việc .
Giữa năm 2003 cơ quan sắp xếp tôi lên phó phòng. Tuy nhiên do cục bộ địa phương hoặc có kẻ ngáng chân mà trình 3 lần vẫn không được cấp trên đồng ý chấp thuận và tôi mở màn tìm hiểu và khám phá cơ cấu tổ chức nhà nước và chính quyền sở tại và tôi buộc phải đi đến lựa chọn ra ngoài hẳn hoặc liên tục. Tôi đã quyết định hành động ra ngoài .
Cuối năm 2003 tôi xin nghỉ việc nhà nước ra ngoài với thiết bị đo đạc sẵn có và đi làm cho những công ty tư vấn kiến thiết xây dựng với tư cách độc lập, nhận khoán của họ chứ không hưởng lương, không bảo hiểm … Được 2 năm tôi lại thấy những chưa ổn là do có những khu công trình tôi đi quan hệ nhận việc trực tiếp từ chủ góp vốn đầu tư và nhờ những đơn vị chức năng tư vấn mình có quan hệ ký nhưng họ thu quá nhiều đến 45 % nên tôi tính đến hướng xây dựng công ty .
Tuy đã không làm trong nghành địa chính nhưng tôi vẫn rất chăm sóc nhiều đến nó. Cuối năm 2004 Bộ tài nguyên môi trường tự nhiên có lan rộng ra cho những công ty tư nhân hoạt động giải trí trong nghành nghề dịch vụ địa chính vậy là tôi mở công ty và xin giấy phép hoạt động giải trí, làm những việc làm như cơ quan cũ tôi làm .
Khi mở công ty tôi nhờ mẹ vay cho tôi 70.000.000 đồng và chị gái tôi góp cho tôi 85.000.000 đồng và tôi có vốn để tuyển người và hoạt động giải trí nhưng lại bị vướng vào sự gây khó dễ của cơ quan công quyền. Các bạn biết không có những khu công trình tôi ký trực tiếp với chủ góp vốn đầu tư họ bắt tôi kêu chủ góp vốn đầu tư chuyển hợp đồng ký với họ và họ ký lại với tôi đương nhiên tôi mất đi một khoản tiền. Tôi mở màn bị thua lỗ do sự gây khó dễ của cơ quan công quyền thường trực và phải tìm hướng đi mới .
Năm 2006 tôi khởi đầu nhận được việc ở Đăk Nông do một người anh cùng trường giúp ký lại việc mà cơ quan anh ấy làm không hết và quyết định hành động vay ngân hàng nhà nước 200.000.000 đồng để góp vốn đầu tư vào mỏ cát. Tuy nhiên do không trực tiếp quản trị được nên mỏ cát này làm tôi mất 100.000.000 đồng .
Từ những công trình đầu tay do mở rộng quan hệ tôi có rất nhiều công trình ở Đăk Lăk và Đăk Nông nên tôi gần như đã ở hẳn Tây Nguyên để điều hành công việc, mọi công việc tôi tạm gác lại chỉ để một kế toán ở nhà. Năm 2008 nhận thấy khá bất tiện trong vấn đề làm ở một tỉnh nhưng đóng thuế ở một tỉnh khác cũng có nhiều bất tiện nên tôi đã chuyển hẳn công ty lên Đăk Lăk để tiện quản lý và hoạt động.
Đến nay với 32 tuổi tuy còn nhiều khó khăn vất vả và nợ cũng còn nhiều nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ luận văn thạc sĩ, mua được nhà làm văn phòng công ty ( khoảng chừng 3 tỷ ), Thiết bị máy móc để hoạt động giải trí ( khoảng chừng 2 tỷ ) những đối tác chiến lược còn nợ tôi ( khoảng chừng 9 tỷ ) trừ đi nợ ( 4 tỷ ) tôi vẫn còn có số dư khoảng chừng 10 tỷ và một công ty đã chứng tỏ được mình trên thương trường với 40 nhân viên cấp dưới. Cùng đó tôi đã giúp anh trai tôi mở một công ty ở Thanh Hóa đang dần đi vào không thay đổi .
Bài học rút ra là : Chịu khó học hỏi + nhiệt tình trong việc làm + Quan hệ tốt + May mắn + Thất bại + Sự trợ giúp của người thân trong gia đình thì hoàn toàn có thể từ tay trắng mình tạo ra sự được sự nghiệp tuy thời hạn có dài hơn những người xuất phát điểm tốt hơn .
Phạm Xuân Hưng