Review truyện Cung đấu không bằng nuôi cún

Thể loại: cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, có chút cung đấu, sủng, ngược tâm nam chính

Mạnh Tang Du x Cổ Thiệu Trạch

Truyện này có nội dung khá khác so với mấy truyện khác. Linh hồn của nam chính Cổ Thiệu Trạch (Chu Vũ Đế) bám vào một chú chó ngoại lai được Mạnh Tang Du (Đức phi – sủng phi bia đỡ đạn) nhận nuôi. Từ đó hắn dần hiểu thêm về nàng và có tình cảm với nàng.

Cổ Thiệu Trạch không phải nam chính hoàn hảo như những nam chính khác. Hắn có những tật xấu của các bậc đế vương như: tự phụ, ích kỷ, lợi dụng tình cảm, tự cho là đúng… Chính vì thế nhiều người đọc không thích hắn. Mình cũng không thích tính cách nam chính như thế. Nhưng không thể không công nhận rằng như thế mới là bậc đế vương. Nhìn trong lịch sử có hoàng đế nào nguyện dẹp bỏ hậu cung vì một nữ nhân đâu? Nhìn trong lịch sử có mấy hoàng đế không mây mưa đầy đủ? Ban đầu mình không thích Cổ Thiệu Trạch, nhưng vì sự thê nô của “cẩu hoàng đế”, mình bỏ qua tất cả. Hắn đã thay đổi, không còn là tra nam nữa, mình cũng không thể ghét bỏ được nữa :3

Ngoài ra, nhiều bạn không thích việc Cổ Thiệu Trạch bị lừa suốt bao năm qua. Mình tuy cũng có chút không thích, nhưng mình thông cảm được. Hắn làm hoàng đế suốt ngày phải tính tính toán toán, đối diện với nhiều âm mưu, chính sự. Chính vì thế nên rất mệt mỏi, có xu hướng muốn tìm người “an toàn” để sủng ái. Tình cảm của hắn dành cho Thẩm Tuệ Như là thế, chỉ vì Tuệ Như là thanh mai trúc mã, chỉ vì hắn nghĩ Tuệ Như đơn thuần như hồi nhỏ nên hắn mới có cảm tình với Tuệ Như. Sau này khi bộ mặt thật của Tuệ Như lộ ra, hắn không còn phần ưu ái đó nữa. Trước giờ hắn quá mệt mỏi để có thể tìm hiểu về Tang Du, thấu hiểu cho Tang Du, tìm hiểu sâu về Tuệ Như… Hắn bị lừa không hẳn vì hắn ngốc, chỉ là hắn quá tin vào thanh mai trúc mã và người thầy đã từng dạy hắn. Hắn không hiểu cho Tang Du cũng không hẳn vì hắn ngốc, vì hắn có định kiến với nàng, vì hắn không thèm điều tra thêm… Bởi vậy khi thành “cẩu hoàng đế” A Bảo, hắn mới có cơ hội tìm hiểu về con người thật của nàng. Đúng là Cổ Thiệu Trạch không phải mẫu nam chính hoàn hảo mà mình thích, nhưng hắn hiểu ra và biết sửa đổi (trở thành thê nô), mình đã dần thích nhân vật này. Có điều, mặc dù mình thấu hiểu cho nam chính, nhưng mình rất hả hê khi nam chính bị ngược ở khúc sau (lúc làm chó đã thê nô, sau khi hoàn hồn tại chương 35, lại càng thê nô hơn) :v

Về phần nữ chính, nhiều bạn không thích nữ chính với lý do là nữ chính giả tạo. Mình lại không nghĩ như vậy. Sống ở hậu cung nguy hiểm đầy rẫy như vậy, Tang Du phải che giấu, nguỵ trang để bảo vệ bản thân và gia tộc. Bình thường thích yên tĩnh cũng được, bình thường cười hiền lành cũng được, nhưng lúc có người ngoài phải trở nên uy nghiêm, toan tính. Mưu mô toan tính để làm gì? Chung quy cũng vì an toàn thôi. Con người thật của Tang Du là con người lúc ở trong cung của bản thân, còn lúc ra ngoài, con người đó chỉ là lớp nguỵ trang của nàng thôi. Đó là cách nàng chọn. Ngược với Thẩm Tuệ Như ngoài mặt cao ngạo thanh cao, con người thật lại xấu xa đến vậy.

Mình lại thích tính cách của Tang Du như thế. Lúc bình thường thì hoạt bát, vui vẻ. Lúc cần nghiêm trang thì nghiêm trang, lúc cần giả ngốc thì giả ngốc, lúc cần ra tay quyết liệt thì không nhân từ. Mình rất thích suy nghĩ của Tang Du. Không cần nữ chính được buff bàn tay vàng nhiều như có võ, biết dụng độc… Chỉ cần một chút như thế thôi đã đủ rồi.

Có mấy bạn còn thắc mắc vì sao Tang Du đối tốt với một chú chó như A Bảo. Mấy bạn đó chắc không đọc kỹ truyện rồi… Tang Du đối tốt với A Bảo vì nàng biết nàng không thể có con, Cổ Thiệu Trạch sẽ không cho nàng có con. Vậy nàng dồn tình thương cho đứa con sang chú chó ngoại lai ấy. Một phần cũng vì Tang Du là người hiện đại nên suy nghĩ “thương chó như thương con” là điều dễ hiểu, có nhiều người cũng thương chó như vậy.

Mình cũng có chút thương hại đối với mấy nữ nhân bị hoàng đế giả sủng hạnh. Việc họ không nhận ra hoàng đế giả có thể do họ biết nhưng không quan tâm (ai làm hoàng đế cũng được), có thể họ không để ý lắm (do bận hầu hạ hoàng đế giả), cũng có thể họ biết nhưng không dám nói… Một vài trường hợp mình cảm thấy họ rất đáng thương. Nhưng biết sao giờ, số phận thôi! Với lại, mấy người đó cũng chẳng tốt đẹp gì, toàn giả tạo, nghĩ cách hại người…

Nếu nữ phụ Thẩm Tuệ Như khó đối phó hơn một chút nữa thì tốt. Nhân vật này hoành hành nhiều hơn, tuy sẽ cắt bớt những khúc sủng, thê nô… nhưng sẽ làm truyện gây cấn hơn. Vì nam chính nhìn lầm suốt bao năm, nhưng lại khó bị lay động quá, mới hoàn hồn đã lấy lại địa vị được rồi. Khó nhằng hơn một chút sẽ ổn hơn. Một chút xíu phàn nàn thôi :3 Chứ truyện ổn lắm rồi, kết thúc HE, người xấu đều chịu kết cục thích đáng, người tốt được hạnh phúc.

Đây là một trong số ít truyện mình đã đọc lần hai (sau một năm) mà vẫn thích. Mình khuyên mọi người nên nhảy hố, cũng không nên nhảy chương vì làm như thế sẽ không hiểu tâm lý nhân vật.

Cho truyện này 5/5 điểm.

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…