[Review] Hope (2013)

poster-medium

Dạo này trên Fb share rất nhiều về phim này. Có lẽ là do cái tên tội phạm ấu dâm kia về nước và được chào đón như một nghệ sĩ. 3 năm trước, tôi đã từng nhìn thấy một bài báo ngợi ca phim này. Tôi đã đọc nội dung của nó và cực sốc. Bình thường vẫn đọc tin tức, đọc báo về những vụ án khủng khiếp như vậy nhưng tôi lại không đủ can đảm để xem một vụ án qua góc nhìn điện ảnh. Hôm qua, tự nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại down về và xem. Kết quả là khóc đến không thở nổi.

Cảm xúc quá hỗn độn và khó nói. Bởi vì một bộ phim, một gia đĩnh, một cô bé mà tôi lại bị ám ảnh thức đến gần sáng. Có thể tôi hay bị nhiều người nói là nhạy cảm nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, tôi khóc rất rất nhiều, ngay cả lúc mở đầu phim khi vụ án ngày mưa ấy chưa xảy ra.

hi-vong-hope-2013-1-650x432

Tôi đã xem đoạn cut Hope gặp tên khốn ấy. Và lúc xem bản full thì đã tua qua đoạn đó. Không hề có những thước phim quay lại tội ác như phim “Sự im lặng”, nhưng cái hình ảnh cái tay dính đầy máu chạm đến chiếc điện thoại, cái ô vàng rách méo mó làm tôi bật khóc dữ dội. Một bộ phim khiến người ta cảm thấy sợ hãi và bất lực. Chỉ cần xem đến đó thôi tôi cũng mường tượng ra tương lai khủng khiếp của Hope.

Nhưng mọi việc tiếp theo không hẳn là tồi tệ. Tôi khóc khi thấy bà mẹ mang bầu mặc bộ đồ xúc sích màu đỏ nhảy múa để con gái vui. Cả người bạn thân thiết của mẹ cô bé, cả cô y tá trong bệnh viện cũng làm như vậy nữa. Rồi ông bố được người tốt cho miễn phí bộ đồ và câu nói: “Anh cố lên nhé!”. Còn ông bạn cho bố Hope vay tiền riêng và nói: “Tôi còn phải quỳ xuống xin cậu vay tiền của tôi sao?”. Và hơn tất cả, Hope không hề bị kì thị. Cậu bạn hay gây sự với Hope đã xem được tin tức, vào gần ngày khai giảng đến nhà Hope và dán lên cửa tờ giấy ghi nội quy lớp học. Cậu bé gặp bố Hope vào ngày cô bé về và khóc nức nở :”Nếu hôm ấy cháu đợi bạn đi cùng thì đã Hope đã không cảy ra chuyện. Rồi khi Hope quay trở về nhà, trên cửa kính của cửa hàng đã dán đầy những bức tranh và những lời dặn dò ở trường…

Cảm động nhất chính là khoảnh khắc ông bố đi theo con gái trong bộ đồ đỏ, và khi cô bé hỏi: “Có phải bố đấy không?”

Cô bé chỉ vì tội ác của một tên khốn mà mang khuyết tật vĩnh viễn và không muốn những người đàn ông khác lại gần. Người bố làm công nhân, không có tiền, binh thường không quan tâm nhiều đến con gái nhưng sau ngày định mệnh ấy bỗng trở nên khốn khổ và bất lực, phải tìm mọi cách để có thể lại gần và chăm sóc con gái.Bố cũng từng hỏi mẹ mua bảo hiềm cho mình chưa, vì ông định xử lí tên ác nhân nếu hắn được quan tòa xử nhẹ. và trong từng khung hình có người cha xuất hiện, tôi đều khóc…

“12 năm nữa, khi hắn ra tù thì Hope còn chưa đầy 20 tuổi.”

Tại sao nhiều lúc cuộc đời lại kinh khủng như vậy?

“Tại sao bao đứa trẻ trên đời này, điều đó lại xảy ra với con gái của tôi?”

Kết thúc phim, Hope đã sống hòa nhập, chào đón em trai và gia đình ấy có thêm “Hạnh Phúc”. Rõ ràng không phải lúc nào cũng cần gay gắt ám ảnh thì mới đọng lại trong lòng người xem. Mặc dù chưa xem “Sự im lặng”, nhưng tôi vân nghĩ bộ phim này xuất sắc hơn, theo một cảm nhận nào đó. Có lẽ là do câu chuyện với màu sắc quá u tối như kia sẽ quá sức chịu đựng với tôi.

Sau khi xem xong tôi đã có dịp đi đọc về vụ án có thật của bộ phim. Là Na Young Case. Vụ án Na Young. Khám nghiệm hiện trường cho thấy cô bé bị hành hạ khủng khiếp hơn. Trên phim đã giảm nhẹ rất nhiều. Ở phim, hiện trường là một công trường bỏ hoang, và thực tế là ở nhà vệ sinh của nhà thờ. Kẻ ấu dâm có ý định bóp cổ cô bé đến chết nhưng không thành. Tên khốn đã thực hiện xâm hại vào đường hậu môn và một bên tai. Để hủy chứng cứ là tinh dịch, hắn còn nhấn đầu cô bé xuống bồn cầu và dùng hút bồn cầu đến mức ruột của em lòi ra ngoài. Hắn nhét vào và sau khi phi tang xong xuôi lại tiếp tục thực hiện hành vi đồi bại thêm một lần nữa. Quá kinh tởm. Nhưng chỉ vì lời khai “say rượu” mà hắn chỉ chịu mức án 12 năm. Liệu một người say còn đủ tỉnh táo hủy chứng cứ như vậy. Tôi cảm thấy cực kì kinh tởm. Cứ nghĩ đến việc 2020 hắn ta được ra tù là chỉ muốn gọi tất cả những người cũng phân nộ lao tới bóp chết hắn. Và cả cách mà những người chức trách hành xử, gọi cô bé đến làm nhân chứng và có những câu hỏi thô lỗ đào sâu vào nỗi đau của em…

Na Young, không rõ bây giờ ra sao, gia đình của cô thế nào. Nhưng có người nói Na Young đã từ bỏ ước mơ là đầu bếp và trở thành một bác sĩ.

Có lẽ cuộc đời này dù thế nào vẫn còn những tia sáng.

“Người cô đơn nhất là người thân thiện nhất.

Người buồn nhất là người cười tươi nhất.”

Dù bạn là ai, hãy mỉm cười.

Advertisement

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…