Review Cảm Nhận Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Tác Giả: Dung Quang
Anh muốn chặt đứt rung động của mình dành cho cô, để cô tự do tỏa sáng dưới ánh mặt trời của mình, còn cô lại luôn muốn phá vỡ phòng tuyến của anh, đi vào trong lòng anh
Thể loại: Hắc bang, ngược ít sủng nhiều, sạch, HE.
Độ dài: 72 chương
Tình trạng: hoàn.
Bạn có tin vào điều kỳ diệu của duyên phận trong cuộc đời mỗi người? Vưu Khả Ý có đọc một câu nói trong sách: “Trên thế giới có nhiều thành phố và thị trấn như vậy, trong thành phố và thị trấn có nhiều quán rượu như vậy, cô ấy lại đi vào quán rượu của tôi.” Còn với cô, trên thế giới có nhiều người như vậy, trong nhiều người có nhiều đàn ông như vậy, cô lại chỉ yêu một người là anh.
Nghiêm Khinh không phải là chàng trai trong mơ của các cô gái, anh không có gia đình, không có nghề nghiệp, không có tương lai, cái anh có chỉ là hai bàn tay trắng. Anh cũng không phải là chàng hoàng tử mang vỏ bọc của một tên lưu manh để cứu vớt cô. Thế giới của anh bẩn thỉu lại hổn loạn, đó không phải là thế giới mà cô nên bước vào.
Những tưởng quan hệ giữa họ chỉ là những người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ đi lướt qua nhau một lần trong đời. Nhưng duyên phận lại để anh và cô gặp nhau hết lần này đến lần khác.
Sáu năm trước, khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, anh đã quên mất mình là một tên lưu manh đang bị truy đuổi mà say mê ngắm nhìn cô giống như con thiên nga trắng đang nhảy vũ điệu của mình. Vào lúc mà cô không biết, anh đã tự khắc cô vào lòng.
Sáu năm sau, duyên phận một lần nữa để anh gặp lại cô. Sau đó là những lần tình cờ gặp gỡ, cô luôn xuất hiện trong thế giới của anh với dáng vẻ yếu ớt, xinh đẹp, khiến anh muốn ngăn lại những đen tối dơ bẩn của mình khi đứng trước cô, anh sợ cô sẽ sợ anh, sợ việc anh làm, lời anh nói.
—————-
Vưu Khả Ý yêu Nghiêm Khinh, cho dù cô biết rõ anh không phải là người tốt, cho dù anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô yêu anh từ lúc nào, có lẽ bản thân cô cũng không biết. Là khi anh từ ngược chiều ánh sáng đến giúp cô trong đêm mưa, khi anh đưa ô cho cô rồi dầm mưa mà về, hay khi anh xuất hiện vào khoảnh khắc lần thứ mười cô lặng lẽ chờ đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên… Kể cả khi anh nói: “Vưu Khả Ý, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” Đáng hay không, chính bản thân cô mới biết, một chữ đáng có lẽ vẫn còn chưa đủ.
Anh yêu cô nhưng lại không dám đến gần cô, cô sạch sẽ tốt đẹp như vậy, không nhiễm một chút bụi trần, còn anh, anh chỉ có thể sống ở nơi bẩn thỉu, tối tăm không dám lộ ra ngoài ánh sáng. Anh là một tên lưu manh, không biết được tương lai của mình, lúc nào cũng như đánh cược với số phận cho nên tình yêu đối với anh cũng trở thành một thứ xa xỉ, anh sợ một ngày nào đó Vưu Khả Ý sẽ hối hận, anh sợ khi có được rồi lại mất đi sẽ càng khó chịu hơn.
Anh muốn chặt đứt rung động của mình dành cho cô, để cô tự do tỏa sáng dưới ánh mặt trời của mình, còn cô lại luôn muốn phá vỡ phòng tuyến của anh, đi vào trong lòng anh. Biết rõ không thể yêu nhưng vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Bởi vì biển người mênh mông, tất cả mọi người đều lướt qua, mà trong lúc bạn vô tình dừng bước, lại chỉ gặp một người khiến cho bạn không muốn bỏ lỡ như vậy.”
—————-
Đọc truyện này mình thật sự rất ngưỡng mộ nữ chính, cô trẻ trung, xinh đẹp, có học vấn, gia thế tốt nhưng lại dám bỏ tất cả những điều đó để đi theo một tên côn đồ mà ngay cả một hôn lễ hoàn chỉnh cũng không thể cho mình. Chưa bao giờ mình thấy cô mệt mỏi hay hối hận vì đã đi theo anh. Sau này ngay cả khi cô không biết rõ Nghiêm Khinh sống chết thế nào vẫn chấp nhận chờ anh năm năm, một người con gái có bao lần năm năm để phí hoài? Tình yêu có lẽ cũng chỉ là sự tin tưởng nhau vô điều kiện như thế, chẳng cần ai đó phải hứa hẹn dài lâu, chỉ cần “Cô ấy đang chờ tôi” “Anh ấy sẽ quay về.”
————–
Review by Cỏ tần – fb/ReviewNgonTinh0105
Des by Tịch phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban
Thể loại: Hắc bang, ngược ít sủng nhiều, sạch, HE.Độ dài: 72 chươngTình trạng: hoàn.Bạn có tin vào điều kỳ diệu của duyên phận trong cuộc đời mỗi người? Vưu Khả Ý có đọc một câu nói trong sách: “Trên thế giới có nhiều thành phố và thị trấn như vậy, trong thành phố và thị trấn có nhiều quán rượu như vậy, cô ấy lại đi vào quán rượu của tôi.” Còn với cô, trên thế giới có nhiều người như vậy, trong nhiều người có nhiều đàn ông như vậy, cô lại chỉ yêu một người là anh.Vưu Khả Ý là cô sinh viên xuất sắc của trường nghệ thuật, có một gia đình mà bạn bè từ ngưỡng mộ đến ghen tị: bố là giảng viên đại học, mẹ là chuyên viên dạy múa. Cuộc đời cô có lẽ sẽ đi đúng con đường mà mẹ cô đã vạch sẵn nếu như không gặp anh.Nghiêm Khinh không phải là chàng trai trong mơ của các cô gái, anh không có gia đình, không có nghề nghiệp, không có tương lai, cái anh có chỉ là hai bàn tay trắng. Anh cũng không phải là chàng hoàng tử mang vỏ bọc của một tên lưu manh để cứu vớt cô. Thế giới của anh bẩn thỉu lại hổn loạn, đó không phải là thế giới mà cô nên bước vào.Những tưởng quan hệ giữa họ chỉ là những người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ đi lướt qua nhau một lần trong đời. Nhưng duyên phận lại để anh và cô gặp nhau hết lần này đến lần khác.Sáu năm trước, khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, anh đã quên mất mình là một tên lưu manh đang bị truy đuổi mà say mê ngắm nhìn cô giống như con thiên nga trắng đang nhảy vũ điệu của mình. Vào lúc mà cô không biết, anh đã tự khắc cô vào lòng.Sáu năm sau, duyên phận một lần nữa để anh gặp lại cô. Sau đó là những lần tình cờ gặp gỡ, cô luôn xuất hiện trong thế giới của anh với dáng vẻ yếu ớt, xinh đẹp, khiến anh muốn ngăn lại những đen tối dơ bẩn của mình khi đứng trước cô, anh sợ cô sẽ sợ anh, sợ việc anh làm, lời anh nói.—————-Vưu Khả Ý yêu Nghiêm Khinh, cho dù cô biết rõ anh không phải là người tốt, cho dù anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô yêu anh từ lúc nào, có lẽ bản thân cô cũng không biết. Là khi anh từ ngược chiều ánh sáng đến giúp cô trong đêm mưa, khi anh đưa ô cho cô rồi dầm mưa mà về, hay khi anh xuất hiện vào khoảnh khắc lần thứ mười cô lặng lẽ chờ đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên… Kể cả khi anh nói: “Vưu Khả Ý, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” Đáng hay không, chính bản thân cô mới biết, một chữ đáng có lẽ vẫn còn chưa đủ.Anh yêu cô nhưng lại không dám đến gần cô, cô sạch sẽ tốt đẹp như vậy, không nhiễm một chút bụi trần, còn anh, anh chỉ có thể sống ở nơi bẩn thỉu, tối tăm không dám lộ ra ngoài ánh sáng. Anh là một tên lưu manh, không biết được tương lai của mình, lúc nào cũng như đánh cược với số phận cho nên tình yêu đối với anh cũng trở thành một thứ xa xỉ, anh sợ một ngày nào đó Vưu Khả Ý sẽ hối hận, anh sợ khi có được rồi lại mất đi sẽ càng khó chịu hơn.Anh muốn chặt đứt rung động của mình dành cho cô, để cô tự do tỏa sáng dưới ánh mặt trời của mình, còn cô lại luôn muốn phá vỡ phòng tuyến của anh, đi vào trong lòng anh. Biết rõ không thể yêu nhưng vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Bởi vì biển người mênh mông, tất cả mọi người đều lướt qua, mà trong lúc bạn vô tình dừng bước, lại chỉ gặp một người khiến cho bạn không muốn bỏ lỡ như vậy.”—————-Đọc truyện này mình thật sự rất ngưỡng mộ nữ chính, cô trẻ trung, xinh đẹp, có học vấn, gia thế tốt nhưng lại dám bỏ tất cả những điều đó để đi theo một tên côn đồ mà ngay cả một hôn lễ hoàn chỉnh cũng không thể cho mình. Chưa bao giờ mình thấy cô mệt mỏi hay hối hận vì đã đi theo anh. Sau này ngay cả khi cô không biết rõ Nghiêm Khinh sống chết thế nào vẫn chấp nhận chờ anh năm năm, một người con gái có bao lần năm năm để phí hoài? Tình yêu có lẽ cũng chỉ là sự tin tưởng nhau vô điều kiện như thế, chẳng cần ai đó phải hứa hẹn dài lâu, chỉ cần “Cô ấy đang chờ tôi” “Anh ấy sẽ quay về.”————–