Phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi

Giới thiệu tác giả tác phẩm? Dàn ý phân tích nhân vật Phương Định? Bài mẫu 1 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi? Bài mẫu 2 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi? Bài mẫu 3 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi?

    Chắc hẳn các em đang rất lo lắng cho kì thi chuyển cấp sắp tới phải không? Với những kiến thức ngữ văn xếp hàng dài chờ đợi, nhưng lại không thể nhớ hết nổi. Vậy hãy để chúng tôi cung cấp đến bài những bài văn mẫu phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi – một trong số những bài trọng tâm của chương trình Ngữ Văn lớp 9 nhé!

    1. Giới thiệu tác giả tác phẩm: 

    Lê Minh Khuê quê ở Thanh Hóa, là một nhà văn trưởng thành trong thời kì kháng chiến chống Mỹ. Trước cách mạng Lê Minh Khuê viết về cuộc sống chiến đấu ở Trường Sơn với tinh thần bất khuất, kiên cường, gan dạ của những người chiến sĩ. Sau cách mạng, bà đã tập trung hướng ngòi bút của mình đến với những đổi mới của cách mạng.

    Những ngôi sao xa xôi là tác phẩm tiêu biểu của Lê Minh Khuê được sáng tác trong thời kì kháng chiến chống Mỹ đang xảy ra cam go, ác liệt năm 1971 với ngôi kể thứ nhất, nhân vật kể là Phương Định. Lời kể trở nên chân thật, sống động, cho người đọc một cái nhìn khách quan về cuộc sống kháng chiến lúc bấy giờ, cũng như tinh thần chiến đấu của nhân dân ta, vì miền Nam ruột thịt.

    2. Dàn ý phân tích nhân vật Phương Định: 

    Mở bài: Giới thiệu tác giả tác phẩm và nhân vật Phương Định

    Thân bài:

    Hoàn cảnh ra đời của tác phẩm: lúc cuộc kháng chiến đang diễn ra cam go, quyết liệt, gay go.

    Hoàn cảnh sống và chiến đấu của Phương Định:

    Xuất thân: Là con gái Hà Nội, khá xinh xắn, đáng yêu, tham gia thanh niên xung phong sống giữa khói bụi Trường Sơn và bom đạn.

    Công việc: Đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom nổ, “chạy trên cao điểm cả ban ngày”.

    => Hoàn cảnh sống và công việc hết sức nguy hiểm, căng thẳng, cái chết luôn rình rập.

    Vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật Phương Định:

    Vẻ đẹp của Phương Định được thể hiện qua lí tưởng cách mạng, lòng yêu nước nồng nàn (tạm biệt gia đình, quê hương để vào chiến trường, bất chấp gian khổ, nguy hiểm)

    Những phẩm chất của thế hệ trẻ thời kỳ kháng chiến chống Mỹ tỏa sáng ở chị: gan dạ, dũng cảm, kiên cường

    – Cô vào chiến trường đã ba năm, sống ở đỉnh cao giữa vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn

    – Công việc nguy hiểm: ban ngày chạy cao điểm, hết trận bom phải ra đo hố bom, đếm bom chưa nổ, nếu cần thì phá bom.

    Vẻ đẹp lạc quan thể hiện rõ trong cách nhìn của Phương Định về công việc, chiến tranh và cái chết

    Có tinh thần trách nhiệm với công việc: nhận nhiệm vụ phá bom nguy hiểm như một thói quen hàng ngày, hành động chính xác và khéo léo

    => Sự khốc liệt của chiến tranh đã tôi luyện tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối của cô thành bản lĩnh kiên cường của một anh hùng cách mạng.

    Vẻ đẹp tâm hồn trong sáng, mơ mộng:

    – Phương Định nhạy cảm, hay mơ mộng, hay lãng mạn: đã có một thời học sinh hồn nhiên, vô tư, nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ, luôn tìm thấy những điều thú vị trong cuộc sống và công việc.

    – Hồn nhiên, yêu đời: thích ca hát, say sưa thưởng thức mưa đá một cách hồn nhiên

    – Giàu cảm xúc: luôn nhớ về quê hương, trân trọng, gắn bó với đồng đội

    Kết bài: Đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật.

    3. Bài mẫu 1 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi:

    Lê Minh Khuê là nhà văn nữ chuyên viết truyện ngắn. Trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc, ngòi bút của bà trong chiến tranh luôn hướng về cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn. “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê là một trong những tác phẩm tiêu biểu của bà viết về cuộc đời chiến đấu của bộ đội trinh sát mặt đường trên tuyến đường chiến lược Trường Sơn trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước.

    Những cô gái phá bom trên mặt đường gồm ba thanh niên xung phong: Nho, Phương Định, Thao. Họ ở trong một cái hang dưới chân núi. Tại đây, máy bay Mỹ bắn phá ác liệt. Con đường bị “đất trắng đỏ lẫn vào”. Dường như sự sống đã bị hủy hoại: Hai bên đường “không còn màu xanh của lá”, “thân cây xơ xác, khô héo”. Có nhiều thương tích vì bom đạn địch: rễ cây bật gốc, đá lớn rơi vãi, một vài bình xăng hay thành xe bị móp, hoen gỉ nằm la liệt dưới đất.

    Công việc của họ vô cùng nguy hiểm và gian khổ. Khi bom nổ tiến hành đo khối lượng đất lấp hố bom, đếm bom chưa nổ, tiến hành hủy bom. Họ đã đánh cược mạng sống với bom mọi lúc. Cái chết “ẩn mình trong ruột bom”. Trong khi các đơn vị thanh niên xung phong “có khi làm thâu đêm”, bộ đội trinh sát “chạy cả ngày” dưới cái nắng nóng trên 30 độ. Từ trên đỉnh núi trở về hang, nhìn chỉ thấy “hai con mắt long lanh, khi cười “ nhe răng khểnh” và khuôn mặt “ nhem nhuốc”.

    Cả ba người họ đều đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. Nhưng Phương Định là cô gái để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng tôi. Phương Định, người con gái Hà Nội “hai bím dày, hơi mềm, cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa huệ”. Đôi mắt của Định được các tài xế cho là “có cái nhìn xa xăm”. Nhiều xạ thủ, lái xe thường “hỏi thăm” hoặc “viết thư” cho Định. Cô tỏ ra kiêu kỳ, ngang tàng khi tiếp xúc với các anh lính “tài giỏi” nào đó, nhưng trong thâm tâm, “người đẹp nhất, thông minh nhất, dũng cảm nhất chính là người khoác trên mình bộ quân phục cài sao trên mũ”. .

    Phương Định là một cô gái rất hồn nhiên, yêu đời, giàu cá tính. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng hát. Cô có thể ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ căn phòng nhỏ xíu của mình “hát thật to”.

    Nhưng trong cảnh bom đạn ác liệt, cái chết cận kề, Định càng hát. Hành khúc, dân ca Quan họ, Hồng quân Liên Xô ca khúc Cachiusa, dân ca Ý… Định vẫn biết cách chế lời khiến Thao vẫn “mê mẩn”, chép vào vở. Định hát trong những lúc “lặng lẽ” khi máy bay kẻ thù bay rụt rè, bão lửa sắp lên đến đỉnh điểm. Tôi định hát để động viên Nho, Thao và chính tôi. Hát khi “máy bay hú, bom nổ; nổ trên cao điểm, cách hang này chừng 300 m”. Tiếng hát trong không khí ngột ngạt: “Khói bốc lên che cửa hang”. Đúng là “bài ca vượt bom” của những cô gái trong đội mở đường, những người “ham làm nên chuyện anh hùng”.

    Trong kháng chiến chống Mỹ. Ở hai miền Nam Bắc của Tổ quốc, có hàng nghìn, hàng triệu thanh niên đã anh dũng, mưu trí chiến đấu “Đánh cho Mỹ cút”, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tiền tuyến vẫy gọi, hàng vạn cô gái mang tinh thần Bà Trưng, Bà Triệu xung phong ra tiền tuyến. Con đường chiến lược Trường Sơn huyền thoại được làm nên bằng máu, mồ hôi và những câu chuyện phi thường của những người con gái Việt Nam anh hùng.

    “Những ngôi sao xa xôi” ghi lại chân thực những chiến công thầm lặng của tổ trinh sát mặt đường. Tâm điểm là trong cơn mưa bom lửa. Giọng Định lại vang lên: “Anh, một quả bom trên đồi. Nho, một quả dưới lòng đường. Thao, một quả dưới chân hầm rượu cũ”. Khung cảnh chiến trường trở nên “lặng đi cảm xúc”. Cảnh tan hoang: cây cối cong queo, đất nóng, khói đen cuộn lên: Phương Định dũng cảm, bình tĩnh tiến lại gần quả bom.

    Quả bom có hai hình tròn màu vàng nằm lạnh lùng trên một bụi cây khô, một đầu chôn xuống đất. Cái chết đang chờ đợi, bom đạn nóng bỏng. Cô đang định dùng xẻng đào đất thì lưỡi xẻng đụng phải quả bom. Đôi khi cô cảm thấy mình quá chậm chạp! Hai mươi phút đã trôi qua. Thao huýt sáo. Quyết tâm cẩn thận vào cái hố mà Định đã đào, đốt cháy con đường mìn. Cô nhảy xuống đất và nhanh chóng chạy về chỗ ẩn nấp của mình… Tiếng huýt sáo của Thao lại vang lên. Quả bom phát nổ. Ba tiếng nổ nữa theo sau. Mảnh bom xé toạc không trung, mặt đất rơi xuống. Định chóng mặt, đau ngực, mắt cay xè không mở được. Mồ hôi thấm vào môi, cát lạo xạo trong miệng. Nguy hiểm, căng thẳng không kể xiết.

    Thao bị vấp, sẹo, dù bay trên lưng, em cười “răng trắng, mắt to…”. Nho bị thương. Bom nổ, hầm sập. Thảo và Định phải bới đất nhặt Nho. Máu tuôn ra, thấm xuống đất. Thảo nghẹn ngào. Đi rửa vết thương cho Nho, tiêm thuốc, pha sữa cho Nho… Rồi Thảo lại giục: “Hát đi Phương Định, thích bài nào nhất, hát đi!”. Đó là cuộc sống chiến đấu hàng ngày của họ.

    Mỗi ngày tổ trinh sát mặt đường phá bom năm lần, bên nào ít ba lần. Phương Định nói: “Tôi đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể…”.

    Đoạn miêu tả cảnh phá bom ở đoạn cao trào là đoạn hay nhất của truyện “Những ngôi sao xa xôi”. Lê Minh Khuê đã sử dụng bút pháp hiện thực chặt chẽ để tái hiện cảnh phá bom vô cùng nguy hiểm, dựng nên một tượng đài về khí phách anh hùng của đội trinh sát mặt đường. Cô Thao, cô Nhỏ, Phương Định sáng ngời trong khói lửa. Những chiến công thầm lặng của họ là bất tử cùng năm tháng và lòng người. Tổ quốc và nhân dân không bao giờ quên các anh hùng liệt sĩ Đồng Lộc, những nữ anh hùng trên con đường chiến lược Trường Sơn:

    … “Đất nước tôi nhân hậu

    Có nước trời chữa vết thương đau

    Tôi nằm trong lòng đất sâu

    Giống như bầu trời đã nghỉ ngơi trong trái đất

    Đêm và đêm, tâm hồn tôi tỏa sáng

    Những vì sao lấp lánh…”

    (“Hố bom thiên đường” – Lâm Thị Mỹ Dạ)

    Phương Định, cô gái Hà Nội xinh đẹp, dũng cảm trong lửa đạn, giàu tình yêu thương đồng đội. Cô cũng thích nét duyên dáng như cô thôn nữ xưa nhìn xuống giếng làng vừa cười vừa vuốt tóc. Định “thích” soi mắt mình trong gương. Cô tự hào về đôi “dài, nâu hay nhăn nheo” của mình. Tâm hồn của Định thật trong sáng và mộng mơ, cô đã đặt cả trái tim mình vào bài hát; hát trong bom đạn. Định –  một trái tim đầy tình yêu. Sau mỗi trận đánh ác liệt, Thao hát, Nho tắm suối. Còn với Định, “niềm vui trẻ thơ… ” khi nhặt những hạt mưa đá trên đỉnh núi.

    Và hình bóng của mẹ, khung cửa sổ, những ngôi sao lớn trên bầu trời thành phố, chiếc xe chở kem đầy ắp, con đường nhựa về đêm, mái vòm nhà hát… tất cả những điều đó “quyến rũ như sóng. “Trong trái tim người con gái một thời bom đạn, ánh mắt của Định, Nho, Thao, của hàng ngàn cô gái thanh niên xung phong trên các điểm cao, trọng điểm của đường chiến lược Trường Sơn, của các anh”. Những trái tim đỏ thắm của các cô gái Việt Nam anh hùng là những “ngôi sao xa xôi” mãi mãi lung linh, tỏa sáng.

    Truyện “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê đã làm sống lại trong lòng chúng ta hình ảnh đẹp đẽ và những chiến công phi thường của đội trinh sát mặt đường Đinh, Nho, Thao. Hàng nghìn nữ thanh niên xung phong thời chống Mỹ. Chiến công thầm lặng của Phương Định và đồng đội là khúc ca hào hùng.

    Chiến tranh đã qua rồi. Sau ba mươi năm, đọc truyện Những ngôi sao xa xôi, ta như được sống lại những năm tháng hào hùng của đất nước. Phương Định gần xa vẫn sáng ngời lòng ta ngưỡng mộ.

    4. Bài mẫu 2 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi:

    “Cạnh giếng nước có bom từ trường

    Em không rửa ngủ ngày chân lấm

    Ngày em phá nhiều bom nổ chậm

    Ðêm nằm mơ nói mớ vang nhà

    Chuyện kể từ nỗi nhớ sâu xa

    Thương em, thương em, thương em biết mấy…”

    Có lẽ đề tài người lính, người lính là đề tài quen thuộc trong nền văn học nước nhà qua hai cuộc kháng chiến ngoan cường của dân tộc. Đó chính là hình ảnh người lính chân chất, thật thà với tình đồng chí thân thiết trong Đồng chí của Chính Hữu. Đó là hình ảnh những người lính lái xe kiêu hãnh, lạc quan giữa bom đạn trong bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Đó chính là đời lính đầy đau thương trong Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh. Tất cả đã tạo nên một bức tranh văn học chiến tranh đầy đau thương nhưng cũng tràn đầy sức sống, hi vọng và cả những nét đẹp thân thuộc, gần gũi của người lính trong chiến trận. Trong Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê, hình ảnh những cô gái xung phong hiện lên đẹp như những vì sao xa, tỏa sáng giữa cuộc đời đầy cam go, khốc liệt. Phương Định là nhân vật tiêu biểu và để lại trong em nhiều ấn tượng khó quên.

    Phương Định- một cô gái trẻ, người con của thủ đô Hà Nội, từ khi rời ghế nhà trường cô đã chọn cho mình một hành trình mới của cuộc đời nơi chiến trường. Cô tự nhận mình là một cô gái xinh xắn: “Em là gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn thì em là một cô gái xinh. Hai bím tóc dày, tương đối mềm mại, cổ cao như bông huệ”. Cũng vì thế mà cô được nhiều anh lính để ý tới, có khi hỏi han, có khi viết thư dài cho Định. Cũng như bao cô gái khác, Định cũng có một tuổi trẻ với khoảng trời và đam mê của riêng mình. Niềm đam mê của riêng cô ấy, cô ấy yêu âm nhạc và thích ca hát. Tôi thích những làn điệu Quan họ Thích Ca-chiusa nhẹ nhàng êm ái của Hồng quân Liên Xô Thích ngồi bó gối và ước mơ: “Hãy về đây tóc còn xanh. Đã là dân ca Ý trữ tình thì phải có giọng hát trầm ấm.” Cô là người có tâm hồn rất lạc quan, hồn nhiên, cô luôn tìm thấy vẻ đẹp và niềm tin trong cuộc sống và công việc.

    Trong công việc, Phương Định là một quân nhân đầy trách nhiệm. Cô ngoan cường, dũng cảm thực hiện nhiệm vụ được giao. Là một trong những thành viên của “tổ trinh sát mặt đường” làm nhiệm vụ trên tuyến đường Trường Sơn huyết mạch. Cô ấy chú ý đến từng chi tiết, biết cách lắng nghe cẩn thận và nắm bắt tình hình tốt. Không khí phá bom đang rất căng thẳng, mọi cảm giác mà Định có thể cảm nhận được khi nghĩ đến những con đường phía trên, khiến cô phải giữ vững lòng tự trọng, không khom lưng mà đi thẳng, dũng cảm tiến lại gần quả bom. Khi tháo bom Định tỏ ra rất điêu luyện và vô cùng dũng cảm, khi tiếp cận quả bom hay khi chờ bom nổ là những giây phút căng thẳng, hồi hộp nhất. “Tôi dùng xẻng nhỏ đào dưới quả bom. Đất rắn chắc. Những viên sỏi theo tay tôi văng ra hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một âm thanh sắc nhọn cứa vào da thịt. Tôi rùng mình và chợt nhận ra. Tôi tự hỏi tại sao mình lại chậm như vậy. Nhanh lên! Vỏ quả bom đang nóng, đây là một dấu hiệu xấu. Hoặc là nó nóng từ bên trong quả bom. Hoặc là mặt trời đang nóng lên.” Dường như trong lòng Phương Định mang trong mình một trọng trách lớn lao, ý thức trách nhiệm luôn thường trực trong đầu.

    Ngây thơ trong đời thường, dũng cảm trong công việc và với đồng đội, Định rất quan tâm, gần gũi, coi họ như người thân trong gia đình. Thao và Nho luôn được Định đối xử một cách tế nhị với sự tôn trọng và tự hào. Nho giống que kem, cô Thao rất chu đáo, thích thêu thùa may vá, thích chép lời bài hát vào cuốn sổ nhỏ, Định chăm sóc Nho khi cô bị thương, cô Thao cũng rất ân cần và hay giúp đỡ, tỉ mỉ, lo lắng cho Nho. Nho là một cô gái dịu dàng nhưng cũng đầy chông gai trong công việc. Thao cũng tràn đầy khát khao tuổi trẻ nhưng ít mơ mộng và là một cô gái từng trải so với Nho và Định. Ở họ là tình đồng chí thân thiết, tình chị em giản dị mà thắm thiết, tình đồng chí bền chặt cùng chung mục tiêu, lý tưởng. Cô yêu tất cả các đồng nghiệp của mình, đặc biệt là những người lính trong bộ quân phục, với Định, người xinh nhất, thông minh nhất và dũng cảm nhất với ngôi sao trên mũ.

    Công việc nguy hiểm trên chiến trường khốc liệt, nơi sự sống và cái chết chỉ mong manh. Những cô gái thanh niên xung phong như Phương Định hiện lên thật lạ. Đó chính là vẻ đẹp tâm hồn của những cô gái hiến dâng tuổi thanh xuân cho đất nước. Giữa thiên nhiên núi rừng và đường xa, chắc chắn những cô gái như Định sẽ không thể nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Và những lúc như vậy, Định lại nghĩ về gia đình, nghĩ về Hà Nội thân yêu với những con đường nhựa lấp lánh, những quảng trường điện lung linh, những vườn hoa trong công viên hay tiếng khóc đêm quen thuộc của người dân địa phương, gánh hàng rong… tất cả dường như rất đỗi thân thương trong tâm hồn Phương Định.

    Qua nhân vật Phương Định tác giả đã khơi dậy trong em niềm tự hào về người chiến sĩ cách mạng. Họ đã hy sinh lặng lẽ vì đất nước, cống hiến vì dân tộc. Định là một cô gái trẻ nhưng đầy bản lĩnh. Chính sự dũng cảm và trách nhiệm ở Định đã khơi dậy trong tuổi trẻ chúng tôi ý thức trách nhiệm với quê hương, với gia đình và với bản thân; truyền cho chúng tôi sự lạc quan, vui tươi, hồn nhiên trong cuộc sống và công việc.

    5. Bài mẫu 3 phân tích nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi:

    Lê Minh Khuê (1949) quê ở Tĩnh Gia, Thanh Hóa là nhà văn chuyên viết truyện ngắn. Trong chiến tranh, phần lớn tác phẩm của bà viết về cuộc sống chiến đấu của những người thanh niên trên tuyến đường Trường Sơn. Điển hình là “Những ngôi sao xa xôi”, tác phẩm ra đời năm 1971 khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của quân và dân ta đang diễn ra ác liệt. Truyện đề cao tâm hồn trong sáng, thơ mộng, tinh thần chiến đấu dũng cảm của các trinh sát mặt đường Nho, Phương Định và chị Thao, nhưng có lẽ được người đọc ấn tượng và khâm phục nhất là Phương Định.

    Trước hết, câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Phương Định – một cô gái Hà Nội lãng mạn, mộng mơ tình nguyện vào chiến trường, cô sống cùng đồng đội Thao và Nho trên đỉnh điểm trọng điểm Trường Sơn, họ sống trong hang đá , công việc của họ là đo khối lượng đất đá san lấp đường đánh dấu bom chưa nổ để phá bom. Công việc nặng nhọc đầy nguy hiểm, từng phút, từng giờ họ phải đối mặt với cái chết, nhiệm vụ quan trọng đầy gian khổ, hy sinh của họ đã phần nào thể hiện hiện thực của cuộc chiến tranh gian khổ và tàn khốc, ta thấy được tinh thần yêu nước dũng cảm của những cô gái thanh niên xung phong.

    Đối với Phương Định, ấn tượng đầu tiên về cô là vẻ ngoài xinh xắn, trẻ trung, xinh xắn và tràn đầy sức sống, không phải ngẫu nhiên mà các anh lái xe hay hỏi thăm cô hay “viết thư” dù ngày nào cũng được gặp Phương Định cảm thấy mình hạnh phúc và tự hào nhưng chưa yêu ai. Cô thích soi mình trong gương và làm dáng. Thật dễ thương khi thấy đồng đội của mình tiếp xúc với một anh bộ đội ăn nói khéo léo nào đó. .Phương Định vừa bước qua tuổi học trò hồn nhiên, vô tư, cô đã mang theo những nét đáng yêu của mình vào chiến trường ác liệt. Cô là một cô gái trẻ, mang trong mình tâm hồn mơ mộng, hồn nhiên yêu đời, yêu ca hát, sống trong cảnh chiến tranh khốc liệt, cô vẫn không từ bỏ sở thích của mình” cô thích Quan họ Bắc Ninh, đặc biệt là bài “Ca – chiu – sa” của Hồng quân Liên Xô, bài hát đó át tiếng bom để động viên đồng đội, đồng thời cũng động viên chính mình, đồng thời gửi đến quân đội. Bài hát nói lên niềm mong mỏi của người lính trẻ được trở về quê hương thân yêu để gặp lại người thân sau bao năm tháng chờ đợi.

    Phương Định luôn sống với những kỉ niệm của một cô bé vô tư, chỉ gặp một trận mưa đá là trong cô lập tức toát lên niềm vui trẻ thơ. Cô nhặt những hạt mưa đá và ngơ ngác khi thấy nó biến mất đột ngột, cũng nhanh như khi nó đến, cô nhớ về tuổi thơ của mình, những kỉ niệm ấy đã xoa dịu tâm hồn cô trong hoàn cảnh khốc liệt trong không khí “nóng bỏng” của chiến tranh.

    Cũng như bao cô gái thanh niên xung phong khác, ở Phương Định toát lên tinh thần gan dạ, dũng cảm và thái độ bình tĩnh vượt qua mọi hiểm nguy. Điều đó được thể hiện cụ thể qua một pha phá bom trên đỉnh cao. Sau đợt pháo kích của địch, chị cùng đồng đội chạy lên cao điểm làm nhiệm vụ, nơi đây còn rất nhiều bom chưa nổ, không gian lúc đó rợn người nhưng chị không sợ và có cảm giác như bộ đội đang theo dõi mình nên chị cảm thấy an tâm hơn, cô quyết định không khom lưng bởi đây là tình cảm vừa thể hiện lòng tự trọng, vừa thể hiện ý chí mạnh mẽ, cô dũng cảm vượt qua mọi trở ngại, nguy hiểm, khi gỡ bom “dùng xẻng nhỏ đào một lỗ dưới quả bom” lưỡi xẻng thỉnh thoảng chạm vào quả bom nghe một tiếng đánh “tôi rùng mình và chợt nhận ra sao mình chậm quá, nhanh lên, hơi nóng vỏ bom, một điềm chẳng lành” có thể nói cách miêu tả của tác giả tài tình đến mức người đọc có cảm giác rùng mình như Phương Định cảm nhận rõ hơn sự bình lặng trong lòng dạ của nàng.

    Khi đối mặt với một quả bom, cô cũng nghĩ đến cái chết “nhưng cái chết mờ nhạt không cụ thể”, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua nhưng điều quan trọng nhất với cô lúc này là “ quả bom có nổ không, quả bom nào sẽ nổ”? nếu không thì làm sao châm mìn lần thứ hai, nghĩa là trong tâm trí chị luôn cố gắng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dù phải hy sinh. Chính sự can trường, dũng cảm và tinh thần trách nhiệm cao đã giúp Phương Định thực hiện tốt công việc của mình.

    Ngoài bản lĩnh trong công việc, Phương Định còn cho chúng tôi thấy ở chị toát lên một tình đồng chí, đồng đội ấm áp, gắn bó, chị luôn thương yêu đồng đội, lo lắng cho chị. Chị nói chuyện như một bác sĩ vậy” khi đại đội trưởng hỏi thăm tình hình, thì khi Nho bị thương, cô đã tận tình chăm sóc như một cô y tá, sự chăm sóc tận tình của Phương Định đã làm cho Nho nhanh chóng khỏe lại, cô dành tình cảm cho Nho, tình cảm của cô dành cho những người lính đang trực tiếp chiến đấu, tình đồng chí thật thiêng liêng và đáng quý, nó đã cho cô ấy sức mạnh để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

    Nhân vật Phương Định để lại dấu ấn khó phai trong lòng người đọc nhờ nghệ thuật xây dựng nhân vật độc đáo của Lê Minh Khuê.

    Nhân vật chính nên tạo điều kiện để tác giả tập trung miêu tả thành công thế giới nội tâm của nhân vật, nó làm cho câu truyện miêu tả chân thực, tự nhiên. Ngoài ra, truyện còn thu hút người đọc ở việc xây dựng tình huống căng thẳng, cam go của cuộc chiến. Đặc biệt, Lê Minh Khuê đã sử dụng rất thành công những câu văn rút gọn, đặc sắc để miêu tả không khí căng thẳng tột độ của chiến trường. Nhưng giữa sự ác liệt đó, vẻ đẹp của Phương Định cũng như các cô gái vẫn tỏa sáng, tuổi trẻ và lòng yêu nước, khát vọng hòa bình đã tạo nên sức mạnh cho cuộc kháng chiến gian khổ và anh dũng.

    Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê đã làm sống lại trong lòng người đọc hình ảnh đẹp đẽ của những cô gái thanh niên xung phong thời kháng chiến chống Mỹ, đặc biệt là cô gái Phương Định hồn nhiên, trong sáng, mơ mộng và tinh thần chiến đấu vô cùng lạc quan, dũng cảm, Phương Định chỉ là một ngôi sao nhỏ nhưng sẽ mãi tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời cách mạng Việt Nam, cô sẽ mãi là hình ảnh đẹp đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.