Phải sống sao cho chồng vừa lòng

Tôi là người phụ nữ hướng nội, đa phần thời gian ở nhà xoay quanh gian bếp, sống thẳng thắn và có lập trường.

Chồng là người hiền lành, tiền làm được đều đưa tôi để chăm lo cho gia đình, có lối sống lành mạnh. Chúng tôi quan tâm đến gia đình hai bên, sống đơn giản vì thu nhập trung bình thấp và cần dành dụm tiền để lo cho con cái học hành.

Cuộc sống đơn giản nên cái gì cũng bắt nguồn từ những việc đơn giản. Tôi hạnh phúc mỗi khi đi đâu đó chồng cũng đi cùng; anh có thể nướng phiến đá để chườm chân đau cho tôi, cùng xem bộ phim hay chương trình tivi tôi thích. Tôi vui khi chồng con thích ăn những món tôi nấu, vì thế hay mày mò học hỏi làm các món ăn. Chúng tôi chẳng có tiền để mà cãi nhau về việc mua biệt thự hay mua siêu xe, mâu thuẫn cũng chỉ bắt nguồn từ những việc “bình thường như cân đường, hộp sữa”.

Tôi thích ngăn nắp, làm việc gì xong sẽ thu dọn sạch sẽ luôn, đồ đạc sắp xếp chỗ nào thì để đúng chỗ đó đỡ mất công tìm, hoặc mất điện cũng tìm ra thứ mình muốn tìm. Chồng lại làm đâu bỏ đó, sửa cái vòi nước thì ống nước thay ra vứt luôn tại chỗ đến vài tháng, hoa quả ăn xong sẽ để nguyên vỏ trên bàn, quần áo thay ra để nguyên hai cái lồng vào nhau rồi vứt vào máy… Tôi không nói thì nhà cửa bừa bộn, nhắc nhở thì anh bảo vợ nói lắm. Đang nói chuyện mà tôi phản bác lại quan điểm của chồng thì bị coi là chặn họng, vì thế chán chẳng buồn nói. Chẳng hiểu sao trong khi tôi rất ít tụ tập bạn bè, một năm 1-2 lần đi liên hoan hay đi chơi cùng đồng nghiệp mà chồng cũng tỏ ra bực bội; xịt tí nước hoa chồng cũng chê hắc, rồi ngửi đau cả đầu…

Có thời gian chồng đi làm mệt, thường xuyên vắng nhà thì tôi chu toàn mọi việc. Tôi nghĩ công việc của chồng vất vả, mình làm nhẹ nhàng hơn nên luôn để anh nghỉ cho lại sức để mai còn đi làm tiếp. Khi dịch bùng phát, chồng không đi làm thì vẫn nếp sống ấy, sáng tôi chuẩn bị cơm trưa, tối về nấu cơm tối, bước chân đi làm nhà cửa ra sao thì tối về vẫn y như vậy. Tôi cằn nhằn chồng không làm việc nhà; anh bảo do không đi làm, không có tiền đưa nên tôi hoạnh họe chồng đủ thứ… Việc nhà cũng chẳng có gì nhiều nhưng tôi làm mãi chẳng hết việc, anh thì bảo gì làm đấy, không bảo coi như không phải làm. Chồng thi thoảng phải vào bếp là đá thúng đụng nia. Tôi có cảm giác chồng coi nghĩa vụ chăm sóc gia đình là của mình tôi, anh chỉ việc hưởng thụ, thế mà có khi tôi còn bị chồng quát.

Càng tươm tất việc nhà thì chồng cũng chỉ coi đó là việc đương nhiên tôi phải làm, tạo cơ hội cho người khác coi tôi là ôsin. Vì thế tôi phân công việc rửa bát cho các con, ăn xong con bận học không rửa được thì chồng phải rửa, còn tôi tuyệt nhiên không làm nữa. Quần áo giặt xong con trai phơi lên, con gái có nghĩa vụ thu xuống và gấp gọn gàng. Nhà cửa bẩn thỉu tôi cũng kệ, cả tuần chồng lau nhà một lần vào chủ nhật, nếu chủ nhật bận thì sang tuần sau lau cả thể.

Chúng tôi đi làm cả ngày, các con cũng đi học, chỉ có thời gian ăn tối ít ỏi để cả gia đình nói chuyện, khuyên nhủ con cái chăm chỉ học hành và sống làm người tốt, trao đổi thông tin xã hội. Vậy mà chồng thường xuyên nói câu: “Em nói ít thôi”. Bình thường tôi coi đó như câu cửa miệng, cũng có lần nó khiến tôi bực bội. Chỉ vì chồng đang xem tivi còn tôi đang nói chuyện với con mà anh quay sang mắng thế. Chẳng lẽ anh xem tivi thì mẹ con tôi phải im lặng? Lần này tôi nghĩ thôi chồng đi làm mệt nên cáu có tí thôi. Lần khác, do chồng thường xuyên bị viêm họng, tái lại nhiều lần mỗi khi trời lạnh, tôi nhắc nhở anh phải mặc đủ ấm để giữ sức khỏe, anh bảo: “Em nói ít thôi, anh tự biết phải làm thế nào”. Lần này tôi không thèm để ý đến chồng vài hôm, anh làm lành nên tôi lại thôi.

Chồng đôi khi nói năng vô tư, sau đó lại giải thích: “Anh chỉ nói thế thôi chứ có ý gì đâu”. Đôi khi tôi có cảm giác chồng ăn nói, cư xử theo bản năng mà không nghĩ đến cảm nhận của người nghe và ảnh hưởng của nó đến sự hình thành nhân cách của con cái. Có lần chồng kể chuyện bạo lực một cách say xưa, tôi phải cắt ngang mới thôi. Con đi học về kể chuyện ở trường, nhà trường chấm điểm có sự nhầm lẫn nên cả trường điểm rất thấp, học sinh bị thầy chủ nhiệm mắng một hồi rồi mới phát hiện ra chấm nhầm. Chồng hỏi con một câu làm tôi sốc: “Thế chúng mày có chửi lại thầy không?” Tôi sững người, sao lại có thể ăn nói như vậy được? Anh cho rằng chỉ là nói đùa nhưng với tôi nói như thế với con khác nào dạy con chửi lại bố mẹ.

Gần đây, chồng hỏi tôi làm căn cước gắn chip thế nào? Có thông tin cấp căn cước gắn chíp trên toàn quốc nên tôi bảo anh sắp xếp thời gian đi làm, anh lại bảo: “Em nói ít thôi, việc của anh kệ anh”, một cục nghẹn ứ trên cổ tôi. Tôi quyết định thay đổi, vẫn làm các công việc của mình như bình thường, trò chuyện với con như thường lệ; còn anh thì tôi chỉ nói khi cần, không dành sự quan tâm như trước.

Con trai tôi năm nay thi đại học, lực học không được như mong muốn. Tôi đã sớm yêu cầu anh tìm hiểu xem con nên học ngành gì, những trường nào dạy ngành nghề đó và phù hợp với năng lực của con để có sự so sánh mà lựa chọn. Anh copy vài đường link trên mạng rồi gửi cho tôi, những thứ ấy tôi cũng tự tìm được, cần gì anh gửi. Tôi tìm hiểu rồi lập một danh sách, có đầy đủ thông tin trường, một số ngành nghề dự định cho con học, có tổ hợp xét tuyển và điểm xét tuyển những năm trước rồi gửi cho chồng xem. Khi nhà trường báo hai ngày nữa con sẽ đăng ký nguyện vọng, chồng nói để tối về thảo luận nhưng tối lại gọi điện bảo: “Chỗ anh có thằng vừa nhảy cầu, anh đi xem thế nào”, tôi ngồi xem xét lại một lượt còn anh về rồi đi ngủ. Khi tôi hỏi, chồng chỉ có lựa chọn duy nhất là trường gần nhà. Tôi hỏi ngoài trường đó còn trường nào khác tốt hơn không? Anh có phương án nào khác nếu con không đỗ trường đó? Anh bảo không.

Mỗi sáng tôi đi chợ về sơ chế và nấu đồ ăn để trưa chồng con về chỉ cần nấu nồi canh là ăn. Mấy hôm trước phải làm hơi nhiều đồ, sợ không kịp thời gian đi làm nên tôi bảo chồng vào bếp phụ nhặt rau. Chồng đang xem điện thoại và buông một câu: “Em muốn làm gì thì đi mà làm”. Sau khi tôi đi làm, chồng gọi điện phân bua rằng lúc đó đang bận việc. Anh đi làm, tôi cũng đi làm, tôi về nhà thay quần áo ra là vào bếp, anh về trước cũng chỉ ngồi xem điện thoại. Anh có quyền về nhà được nhận sự chăm sóc của tôi, còn tôi là người có nghĩa vụ phải chăm sóc anh sao?

Như những lần trước, anh mong được bỏ qua nhưng tôi thực sự không còn muốn nghe thêm những câu nói làm bản thân mất dần cảm xúc. Đôi khi muốn nói nhưng lại đắn đo không biết chồng có muốn nghe điều mình định nói hay không, chẳng lẽ mỗi lần muốn nói gì lại phải hỏi anh? Vì thế tôi im lặng, chỉ nói khi cần thiết, không thay đổi thái độ với chồng. Chồng nói tôi đang trả thù anh, rằng ai mà chẳng có lỗi. Anh cho rằng tôi nhỏ nhen, để bụng soi mói bắt bẻ từng câu nói của chồng. Tôi chỉ xin lỗi chồng vì không đủ tốt như anh mong muốn. Tôi cư xử với chồng như vậy có sai không?

Quỳnh

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc