Những mẩu truyện ngắn – Tác giả Lưu Manh Viết H

Truyện ngắn: Chị Họ (1)

Tôi có một người chị họ.

Lần đầu tiên tôi gặp chị là vào ngày giỗ của bà cố, năm đó tôi khoảng chừng mười hai tuổi, trước đó thì tôi cũng không biết rằng mình lại có một cô chị xinh xắn như vậy. Chị lớn hơn tôi bốn tuổi, nước da trắng đúng kiểu con gái Đà Lạt, nhớ mang máng hôm ấy chị mặc đồ học sinh, sơ mi trông rất bình thường, đeo thêm cả cặp kính cận và mái tóc dài đen theo style sư tử nổi đình nổi đám những năm đầu của thế kỷ 20.

Đối với tôi hồi ấy thì ấn tượng về chị quả thật đặc biệt. Nét đẹp thanh thuần của chị đánh bật bất cứ ai trong buổi họp mặt gia đình ngày hôm đó, dù cơ thể chưa quá trổ mã nhưng chị đã bắt đầu ra dáng phụ nữ. Tôi có một ký ức cũng khá đẹp khi tình cờ thấy chị cúi người xuống, đôi thỏ ngọc lấp ló phía sau lớp áo sơ mi cùng khe núi chính giữa khiến tôi phải nhớ mãi.

Mặc dù tôi gọi chị nhưng Như cũng chẳng có chút huyết thống nào với tôi cả. Chị ấy là con gái riêng của mợ cả – người đã có một đời chồng và đi bước nữa với cậu tôi. Nghe nói ngày giỗ hôm ấy cũng là ngày đầu tiên mà cậu cả dẫn gia đình nhỏ của cậu về ra mắt với mọi người.

Thế mới nói hèn gì tôi chưa bao giờ nghe ai nhắc gì về chị, đám anh em trong nhà cũng chẳng biết chị là ai.

Ngày hôm ấy Như đến vội vàng và đi cũng rất đột ngột, cả đám chúng tôi còn chưa kịp làm quen hay nói gì với chị. Ấy thế mà cả bọn đều thống nhất rằng Như rất xinh gái, mấy ông anh tôi còn tính kế hay là tán chị ấy, à thì… nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài còn gì.

Trẻ con dễ nhớ nhưng cũng dễ quên, từ đó về sau Như cũng không xuất hiện trong các buổi tụ tập của gia đình thêm lần nào nữa nên đám anh em chúng tôi dần quên mất chị…

…..

Bẵng đi một thời gian dài, vào năm tôi học lớp chín.

Mọi người chắc hẳn cũng biết rằng lớp chín có một kỳ thi chuyển cấp, thời đó thi vào trường tốt thì “cuộc sống nở hoa”, còn nếu lỡ thi vào trường tệ hoặc không đủ điểm đậu thì chắc chắn là “cuộc đời bế tắc”.

Vốn thì tôi cũng khá thông minh nhưng thành tích học tập dần tồi tệ bởi đã dồn hết tâm trí vào “game online”. Thời gian tôi ngồi ở quán net cỏ còn nhiều hơn ở trường, số tiền tôi nạp vào các thể loại game cũng quá cha số tiền học thêm mà mẹ đưa cho tôi đóng. Tôi thường xuyên viện cớ đau đủ bộ phận để xin về sớm hoặc nghỉ hẳn ở nhà, chờ đến khi mẹ đi làm thì tôi sẽ lại chui vào quán net.

Mãi sau này khi nghĩ lại tôi cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại mê mẩn những trò chơi đấy đến như vậy, cái cảm giác kích động khi nhân vật lên cấp, đánh nhau thắng kẻ khác hoặc có trong tay món đồ quý giá chăng? Tôi cũng không rõ lắm… mà dù sao những kỉ niệm đó rất đẹp, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể quay lại được những năm tháng vô tư lự ấy.

Kết thúc học kỳ một, tôi là đứa đội sổ lớp với thành tích học sinh kém cùng hạnh kiểm yếu. Mẹ tôi từ đánh đập, la mắng đến nói hết nước hết cái cũng chẳng thay đổi được tôi – đứa con bướng bỉnh cho rằng việc chơi game còn quan trọng hơn là có thành tích tốt trong học tập và được học tại một ngôi trường mũi nhọn của thành phố.

Đến sau cùng, mẹ cũng quyết định dùng biện pháp mạnh. Mẹ đưa ra tối hậu thư sẽ cắt hết toàn bộ tiền tiêu vặt, cắt dây mạng và thuê gia sư đến kèm cặp. Tới khi nào cô giáo bảo tôi đã tiến bộ thì mẹ mới cho tôi chơi “game” lại một chút.

Thời đấy thì đương nhiên tôi không phục, tôi dùng mọi cách để chống đối mặc cho mẹ rơi nước mắt. Nghĩ lại thì đúng là bất hiếu, nhiều khi tôi cũng ước giá như lúc đó bản thân đừng trẻ trâu và cũng đừng ngu dốt như đến vậy.

Một tháng sau đó, khi tôi đã khiến ba ông gia sư nam biến đi thì mẹ lại đổi phương pháp. Mẹ nhờ Như – hiện đang là sinh viên đại học năm nhất đến để kèm cặp tôi, có lẽ mẹ chỉ đơn giản nghĩ rằng cô giáo sẽ mềm mỏng hơn thầy giáo và tôi không dễ dàng gây sự với chị như đã làm với các anh.

Đúng là mẹ đã thành công trong việc vực dậy tinh thần học tập của tôi… dù quá trình có hơi kỳ dị một chút.

…..

Hôm đó, năm giờ ba mươi phút chiều tôi về đến nhà, chưa kịp thay đồ hoặc tắm rửa gì cả mà phải ngồi vào bàn cơm bởi Như sẽ đến dạy tôi học lúc sáu giờ.

Tự nhiên tôi có chút bực bội, tôi lại đang nghĩ đến việc khiến chị chịu không nổi mà phải nghỉ việc. Đời nào mà tôi dễ dàng thỏa hiệp như vậy, dù có là con gái tôi cũng kệ, trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ đến việc hiện tại nhân vật trong game đang thế nào, mấy cô vợ ảo trong trò chơi có nhớ tôi không.

Sáu giờ tối, Như y hẹn đến trước cổng nhà.

Nghe tiếng chuông cửa, tôi đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa cho chị với bộ mặt chẳng có gì gọi là dễ chịu.

“Chào em! Em nhớ chị không?” một cô gái nói, Như hiện tại hoàn toàn khác ngày xưa. Dáng người hơi mập chứ không gầy như năm nào, mái tóc ngắn nhuộm vàng cá tính, dù nước da vẫn trắng nhưng chị đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng hoàn mỹ trong lòng tôi. Chị chỉ đứng tới vai tôi, có lẽ cũng khoảng 1m6, trang phục trên người rất đơn giản, quần jean, áo phông cùng với giày thể thao. Đáng nói nhất có lẽ là bộ ngực của Như… chỉ vài năm mà trông nó đồ sộ ra trông thấy, hình như bao nhiêu chất dinh dưỡng đều dồn hết lên ngực.

“Chào chị! Chị khác quá! À, chị vào đi!” tôi nói rồi cười trừ bước qua một bên, cuộc sống này thật sự nhiều bất ngờ, tôi không hiểu vì sao mà Như lại khác nhiều đến vậy.

“Hì hì, ai cũng nói là chị khác hết” Như mỉm cười, nhấc chân lên cởi giày, cởi cả vớ rồi tự nhiên bước vào, tôi thừa nhận rằng Như vẫn rất xinh, nhất là khi chị để lộ hàm răng đều tăm tắp.

Tôi đi trước dẫn Như đến thẳng phòng học, nó nằm trên lầu hai – nơi đó tôi đã dọn dẹp sẵn và chuẩn bị một ít đồ.

Như bước vào phòng, chị nhìn quanh rồi nói: “Phòng cũng sạch ghê ta! Em còn chu đáo đến mức chuẩn bị sẵn đồ ăn nữa?”

Tôi cười trộm trong lòng, bước đến bàn kính chính giữa rồi ngồi xuống. Phòng học thì cũng không có quá nhiều vật dụng, chính giữa lót thảm lông, bên cạnh cửa sổ đặt bàn máy tính, ngoài ra chỉ có thêm kệ sách và một ít đồ dùng linh tinh, không có cái gì để trang trí. Bàn kính là thứ tôi kê thêm sau này để tiện bày trò… nó khá rộng tuy hơi thấp buộc chúng tôi phải ngồi bệt.

“Chị cứ tự nhiên! Em làm sẵn cho chị đấy!” tôi nở nụ cười cố gắng để bản thân mình không có vẻ gì kỳ lạ. Một đĩa trái cây cắt sẵn, một ly sữa chua đánh đá, ly nước lọc cùng ít bánh tráng trộn, tôi cố ý chọn những món khoái khẩu của con gái để nhử chị. Bên trong cốc sữa chua tôi có bỏ ít… thuốc xổ.

Như ngồi xuống đối diện tôi, chị mỉm cười nói: “Em ăn đi! Chị đang giảm cân nên cũng không ăn lung tung. Cảm ơn em nhé!”

Tôi cười trừ nói: “Chị cứ ăn đi! Đừng ngại!”

Như lắc lắc đầu, nói: “Cảm ơn em! Em lấy sách vở toán ra đi. Nghe mẹ em nói trước kia em rất giỏi toán, sao dạo này lại trầy trật thế?”

Tôi miễn cưỡng cười rồi cũng làm theo lời Như, tôi không nhắc đến việc dụ chị ăn nữa bởi điều đó rất dễ gây nghi ngờ.

Ngày hôm đấy, chúng tôi trải qua một buổi học như bình thường, âm mưu con nít của tôi thất bại thảm hại. Như dù sao cũng mang vai chị nên tôi không dám gây sự, lặng lẽ nghe chị giảng bài.

Chị quả thật rất có tố chất của giáo viên, chị giúp tôi đỡ mất gốc hơn hẳn, mấy bài toán khó mà cô giáo giao bài tập đến tay chị cũng trở nên dễ hiểu. Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại dần có ấn tượng tốt với Như, có lẽ là cách giảng vừa hay vừa có chút hài hước khiến tôi thoải mái, hoặc có lẽ do giọng nói êm dịu của chị làm tôi mềm lòng. Như thật sự là một cô gia sư rất dễ thương, dịu dàng và làm người khác quên đi cả thời gian, chẳng bao lâu mà đã trôi qua hai tiếng, thời gian dạy học của chị cũng chấm dứt.

“Làm tốt lắm! Em là lười học chứ không phải ngốc, cố lên nhé!” Như gom sách vở, muốn đứng dậy ra về, chợt ánh mắt chị chạm đến ly sữa chua đã tan hết đá, lõng bõng nước trên bàn.

Chị bảo: “À… dạy xong rồi! Chị ăn nó được chứ?” Như vừa nói vừa cười, tôi nhận ra rằng không phải Như không muốn ăn mà chị đang tỏ ra là cô gia sư nghiêm túc.

Nhìn ly sữa chua, tôi bình tĩnh nói với Như rằng: “Chị xuống bếp với em đi, để em làm ly khác cho, tan hết đá rồi sẽ dở lắm”

Như gật đầu, đáp: “Phiền em quá! Nhóc có bạn gái chưa? Em có vẻ rất tinh tế nhỉ?”

“Em chưa có đâu cô, thế chị có chưa?!” tôi chỉ không muốn hại chị thôi, cô nàng này đi giữa đường mà đau bụng thì… việc vui có chút lớn.

“Cô cũng chưa có, thời gian để hưởng thụ chứ yêu đương gì tầm này!”

…..

Sau đó tôi làm cốc khác cho Như, chị ăn xong thì xin phép ra về. Đến giờ tôi mới để ý rằng Như không đi xe máy mà lại đạp xe đến, khi hỏi thì chị cười có chút miễn cưỡng bảo rằng “chị muốn giảm cân” nhưng tôi lại lờ mờ nhận ra có gì đấy kỳ lạ.

Quãng thời gian sau đó, tôi cũng thôi không bày trò bỏ thuốc này nọ kia nữa mà thật sự chú tâm học tập. Dần dà ngoài những môn phụ đạo thì đôi khi hai chúng tôi cũng tâm sự chuyện nọ chuyện kia cho nhau nghe, khoảng cách bất giác kéo gần lúc nào chẳng hay. Có lúc tôi chờ Như đến mới dọn cơm ra ăn và nhân tiện mời chị dùng bữa dù sau đó có thể học thêm đến một tiếng.

Cô chị họ và tôi càng lúc càng thân thiết, đôi khi chị đang ở nhà tôi mà rất tự nhiên như nhà mình, tự nhiên đến mức tôi cạn lời. Ban đầu thì Như diện trang phục rất chỉnh tề, ấy mà đến hiện tại chị có chút qua loa khi sang dạy tôi, quần đùi ngắn, áo phông mỏng… tóm lại là mấy trang phục khiến chị “thoải mái”.

Còn tôi… tôi thì cảm thấy chẳng “thoải mái” chút nào, nhớ có lần Như mặc áo phông trắng oversized, suốt buổi học hôm đó tôi chẳng thể tập trung nổi mà cứ chú ý đến hai cái bánh bao lúc lắc trước ngực chị, trộm nghĩ hình như chị quên mất áo lót ở nhà. Đã thế chị còn mặc quần quá ngắn khoe trọn cặp chân không thon nhưng vừa trắng mịn vừa múp míp.

Tôi cũng đủ lớn để nhận ra sự thay đổi khác thường của cơ thể mỗi khi ngồi sát Như, hương thơm từ tóc chị, mùi nước hoa dịu nhẹ cùng hơi thở mát lạnh của Như cứ vô tình gợi lên trong lòng tôi những đốm lửa nóng.

Đại khái là được Như dạy học khá giống với cảm giác Địa Ngục đan xen cùng Thiên Đường, vừa khổ tâm lại vừa sướng mắt.

…..

Việc diễn ra như vậy… cho đến lúc… giữa chúng tôi xảy ra một chuyện quái đản.

Còn nhớ hôm đó là thứ năm, buổi chiều tôi chỉ học có hai tiết nên lết về nhà lúc ba giờ.

Khi vừa đến cổng thì Như đã chờ sẵn, tôi có hẹn với chị đến dạy từ sớm để tối tôi có chút thời gian chơi điện tử, đi nhiệm vụ cùng bang hội.

Như vẫn mặc trang phục có chút thiếu vải, áo thun với cả quần jean ngắn, bên ngoài khoác thêm áo gió. Có lẽ bởi mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu nên chị toát khá nhiều mồ hôi, cũng không rõ chị đã chờ tôi từ bao giờ.

“Như, chị đến lúc nào vậy?” tôi vừa hỏi chị vừa mở cửa.

Như mỉm cười, đáp: “Từ hồi hai giờ ba mươi, sao em nói hai giờ tan học mà giờ mới về?”

Tôi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Em có ăn chút cá viên… em cũng không nghĩ chị đến sớm như vậy!”

“Thế có mua cho chị không?” Như nghiêm mặt hỏi, sau đó cả hai chúng tôi phì cười.

“Em hết tiền rồi! Nhẽ ra cô giáo phải bao em đấy”

Như lè lưỡi đáp: “Chị nghèo lắm! Không thấy người ta đạp xe đến đây à?”

Chúng tôi hai đứa cùng vào nhà, Như không chờ tôi đã lao xuống bếp kiếm chút nước để giải khát, cô nàng này có khi nào coi chỗ này như nhà chị rồi không nhỉ?

Tôi cũng chỉ cười trừ rồi leo lên lầu thay đồ, bản thân cũng muốn đi tắm một phát cho bớt nóng.

“Đợi em một chút nhé! Em muốn đi tắm!” tôi nói với Như.

“Ừ! Nhanh đi nhé, năm giờ chị có hẹn rồi đó!”

…..

Cũng không quá lâu thì tôi cũng đã tắm xong, cơ thể mát mẻ mặc quần đùi và áo thun quay lại phòng học, trên tay cầm theo hai Ly nước chanh pha sẵn.

“Như ơi! Uống nước không?” vừa bước vào tôi nói nhưng lại không nhận được câu trả lời.

Chị gia sư hiện tại đang nằm trên tấm vải lót lông, chị gối đầu lên cái gối nhỏ của tôi, hai mắt nhắm lại như ngủ say, cặp mắt kính Như đặt trên bàn.

“Chị Như! Như ơi!” tôi bước đến kêu thêm hai tiếng, đặt ly nước chanh lên bàn mà chị ấy vẫn không tỉnh lại. Khuôn mặt bụ bẫm nhắm nghiền, mái tóc ngắn cá tính lòa xòa trước trán, hai tay ôm cơ thể, nằm nghiêng qua một bên, trên chân phủ lên cái áo gió chị mặc.

Tôi có nên gọi chị dậy? Hình như mấy hôm nay chị hay than rằng phải thức khuya để làm thuyết trình gì đấy, có lẽ chị dùng thời gian chờ đợi tranh thủ chợp mắt một lát.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Như ngủ thế này, mấy lần trước nếu phải chờ tôi làm bài tập thì chị ấy đều tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát. Mà cũng chưa bao giờ ngủ say giống như hiện tại.

Thở dài mấy cái rồi đặt mông ngồi xuống thảm, tôi quyết định để chị ấy nghỉ ngơi chứ cũng không nỡ làm chị thức giấc.

Sau đó, tôi tự lấy vở bài tập ra xem lại, tôi làm trước những bài toán tương đối đơn giản, còn nếu quá phức tạp thì sẽ chờ Như dậy để hỏi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chắc có lẽ đã nửa tiếng từ lúc tôi bắt đầu học.

“Ưm!” Như đột nhiên kêu trong cổ họng, sau đó chị đổi tư thế nằm sang ngửa lên trời, hai chân duỗi thẳng, cái áo gió che phần dưới không biết từ lúc nào đã nằm gọn một bên.

Tôi nhìn sang chị, tự nhiên… trong lòng có cảm giác gì đó quái dị.

Ở góc độ này, tôi có thể thấy được cơ thể đầy sức sống của chị gia sư. Cặp chân trắng, đùi hơi to nhưng nhìn rất đẹp, mấy ngón chân xinh xắn cùng lòng bàn chân hồng hào, lên chút nữa là cái quần jean đen bó chặt… phần giữa của chị… có thứ gì đó đang độn lên cao. Nửa thân trên của Như phủ trong cái áo thun trắng, cặp thỏ ngọc nhão qua hai bên – chị… lại quên áo lót… Thấp thoáng hình như còn có hai điểm hồng hào…

Mặt Như đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi chảy dọc xuống cổ, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Bất giác, tôi nuốt nước miếng khan, trong tâm trí dâng lên nỗi niềm khác thường… tôi có nên…

Cơn xúc động hệt như ma quỷ, tôi buông bút xuống, nhẹ nhàng nhích tới cạnh Như. Tầm nhìn càng lúc càng kéo gần. Hiện tại tôi đã có thể nhìn rõ mọi thứ, đôi môi hé mở của chị… từng lỗ chân lông trên gương mặt mịn màng.

Như không phải người xinh đẹp nhất tôi từng gặp, cũng không phải người có cơ thể đẹp nhất tôi từng thấy. Ấy vậy mà trong tôi cuộn trào cảm giác mãnh liệt không thể diễn tả, bởi chị đang ở trước mắt tôi. Hương thơm dịu nhẹ của chị trào vào hai cánh mũi, đâu có còn có thêm chút vị mồ hôi. Tôi đã có thể nghe được tiếng thở của chị, có thể nhìn rõ đến hai điểm hồng bên trong cái áo thun, đã có thể nhìn rõ từng giọt long lanh chảy xuống từ cổ chị, kéo đến xương quai xanh rồi chuyển dần tới khe giữa thần bí.

Chị gia sư hiện tại như một bữa tiệc bày ra trước mắt chờ đợi tôi khám phá, chị chẳng hề đề phòng gì cả. Thân thể phập phồng khiến bản thân tôi nóng cả người.

Tôi rất do dự, tôi muốn… kiểm tra xem dưới lớp quần áo này là thứ gì chờ đợi, tôi cũng sợ… bởi việc này xét cho cùng thì chính là không quang minh chính đại.

Năm xưa Doãn đại hiệp cũng trải qua tình huống tương tự, anh nhìn thần tiên tỷ tỷ gần trong gang tấc và rồi đã hành động khiến thiên hạ phỉ nhổ.

Tự nhiên tôi nhớ đến việc đó, bàn tay đến giữa không trung thu hồi ngược trở lại. Tôi không dám nhìn Như nữa mà quay lại vị trí ban đầu, cầm ly nước chanh tu hết một ngụm để giải khát.

Ấy thế mà… chị gia sư lại khiến tôi muốn phạm tội. Có vẻ tư thế nằm ngửa không khiến chị thoải mái, Như lần nữa quay người sang bên phải, một chân co lên, chân còn lại duỗi thẳng. Ở góc nhìn này… tôi lại được dịp quan sát cặp mông đầy đặn của chị, cái quần Jean bó kéo lên hơi cao khiến vành mông chị lộ rõ. Không những thế, ngay cả áo phông cũng xô lệch theo động tác, một mảng da thịt trắng hồng xuất hiện.

Tôi… tôi thật sự muốn phun máu với cảnh tượng đẹp đẽ này, dưới háng thằng em chồng cao lên như khao khát tôi hãy ban cho nó sự sung sướng.

Ngây ngẩn nhìn Như một lát… đâu đó trong tôi tự động viên chính mình rằng: “Hãy xem một chút! Xem một chút thôi! Không sao đâu!” – “Lên đi chàng trai! Nên khám phá vùng đất mới đi! Cô ta đang ngủ! Không thể biết được đâu!”.

Dục vọng là thứ quá khó để khống chế đối với một chàng trai mới lớn, trong lòng chứa đầy sự tò mò như tôi. Tôi không thể chống lại được ham muốn dần lấp đầy trí não.

Bởi vậy, lần nữa tôi nhích người đến, chỉ lát sau đó… tôi đã ngồi xổm phía sau lưng Như, chị ấy đang quay người ngược hướng với tôi.

Ánh mắt bị hút vào cặp mông tròn trịa bên dưới lớp quần, Như khá mũm mĩm nên đâm ra bộ ngực đồ sộ thì phần sau cũng y như vậy. Tôi thấy được đường cong chết chóc của chị, đâu đó trên nền vải đen, tôi còn ngó được mấy vết hằn từ cái quần lót bên trong.

Chẳng hiểu sao… đầu tôi cứ như vậy cúi xuống, hai cánh mũi bành ra hết cỡ tận hưởng vị đạo xa lạ – không có mùi gì cả ngoại trừ hương nước xả vải.

Hành động này tuy rất biến thái nhưng lại làm cho cơ thể tôi thêm nóng, mũi tôi chỉ cách mông Như… có vài centimet. Đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào lớp vải đen…

Sau đó, tay tôi… không tự chủ được mà vén áo Như lên từ phía sau, động tác cực kỳ nhẹ nhàng như sợ chị thức giấc.

“Ưm!” Như ậm ừ trong cổ họng rồi xoay người khiến tôi giật mình vội vàng lùi ra xa, trong lòng tôi lúc đó chỉ còn cảm giác chết lặng.

Một giây, hai giây rồi ba giây sau đó… không có điều gì diễn ra.

Tôi thở phào một hơi có chút cảm giác may mắn, Như chỉ là làm theo bản năng chứ mắt chị vẫn nhắm nghiền, chị lần nữa lại đổi sang tư thế nằm ngửa.

Mấy chục giây trôi qua, tôi không thấy chị có phản ứng gì lạ thì lần nữa bạo gan nhích tới. Tư thế này… hình như khá tiện cho tôi.

Ngồi xổm cạnh Như, đưa mắt nhìn cặp ngực đồ sộ, tôi nuốt khan nước miếng rồi kéo áo chị dần lên trên. Động tác tôi làm chậm rãi, từ lớp da thịt dần xuất hiện trong mắt.

Ban đầu là cái eo chẳng mấy thon thả của chị mà có chút ngấn mỡ, kế đến là lỗ rốn tròn xinh xắn… sau đó… dần lên trên… từng chút, từng chút một… tôi sắp được nhìn thấy… phần quan trọng nhất.

Hô hấp bất giác nặng nề, tôi không thể điều khiển được nhịp thở của bản thân bởi quá kích động… chuyện kích thích thế này… trước đây tôi chưa hề trải nghiệm.

Cuối cùng… hai cái bánh bao hỏa bạo trần trụi thoát ra khỏi áo phông trắng, tôi không thể rời mắt khỏi nó một giây mà lặng lẽ chứng kiến thứ tạo vật đầy xinh đẹp ấy. Vừa trắng, vừa hồng hào, hiện đang nhão qua hai bên nhưng độ to chẳng cần bàn cãi, giữa tâm đôi gò bồng đảo là hai điểm hồng dựng đứng, nhũ hoa của Như khá to, kích thước gần bằng đồng xu nhỏ. Trên làn da trắng ngần loáng thoáng những giọt nước bắt mắt.

Hơi thở nóng bỏng toát ra, tôi cúi đầu xuống… cảm nhận da thịt Như bằng cách chẳng giống ai. Tôi ngửi được mùi hương cơ thể của chị, nó trộn với mùi mồ hôi tạo thành vị lạ… nhưng tôi lại rất thích ngửi nó.

Tôi rất muốn vươn cái lưỡi ướt ra chạm vào… mà bản thân không dám, tôi sợ nếu bản thân làm thế có lẽ chị sẽ tỉnh. Chăm chú quan sát, tôi muốn ghi lại hình ảnh mỹ diệu này vào sâu trong ký ức. Người chị quen thuộc đang ngủ… nửa thân trên trần trụi… cảnh đẹp này quả thật tuyệt không thể tả.

Lưu luyến một chút… không nỡ một chút, tôi lần nữa kéo áo chị xuống, khó khăn lôi nó về vị trí cũ bởi phần sau áo đang bị chị đè lên.

Việc làm này của tôi không hề bị phát hiện, tôi an tâm quay về vị trí cũ… chờ đợi Như dậy, trong đầu miên man suy nghĩ về việc bản thân vừa làm…

Người ta cũng có nói: “Ma cao một thước, đạo cao một trượng” – làm người tốt rất khó chứ làm người xấu thì lại rất đơn giản. Bản thân đã bỏ đi ranh giới trong lòng, bước một chân xuống vực sâu để thực hiện việc đồi bại…

Cho nên… tự nhiên tôi lại muốn nhiều hơn nữa, tôi muốn khám phá nốt thứ còn lại, thứ làm nên sự khác biệt giữa nam với nữ.

Suy nghĩ đó đã nảy mầm thì có muốn chối bỏ cũng không thể. Nhìn cặp giò trắng trong tầm mắt, tôi thực sự chẳng nhịn nổi mà bắt đầu thực hiện.

Cái quần Jean của Như đã co lên đến tận bẹn, hai chân dang qua hai bên… chính giữa một thứ độn cao đầy khiêu khích.

Tôi nghĩ một lát rồi cũng không dám thật sự cởi quần chị ra bởi việc ấy quá khó, thay vào đó… tôi sẽ quan sát thứ đó bằng cách kéo lệch miếng vải.

Nghĩ là làm, tôi do dự một thoáng rồi cũng đưa ngón tay đến, nắm nhẹ vào phần vải rồi kéo nó qua bên cạnh. Cảnh đẹp nháy mắt hiện ra, bên trong của Như là chiếc quần lót màu hồng phấn, tôi thấy được cả một vài cọng lông đen thò ra ngoài.

Thật sự là quá điên cuồng… tôi không nhịn gì nữa mà làm luôn, một tay giữa quần Jean để nó nguyên vị trí, tay còn lại chạm vào bẹn chị… níu nhẹ quần rồi kéo sang bên cạnh.

Tôi đã nhìn thấy thứ mình cần, lớp lông đen lún phún bên cái mép thâm, chính giữa là cái môi dọc nửa hồng nửa đen, từ đó chảy ra ít nước. Cách đó một chút ở phía dưới… là cái lỗ chúm chím y như hoa cúc.

Lần đầu tiên tôi quan sát thứ đó của phụ nữ trong gang tấc, tôi muốn cảm nhận nó nhiều hơn nên cứ thế cúi thấp đầu, quan sát từng chi tiết bên trong.

Một cỗ hương vị ngai ngái xộc lên mũi… nó không hề thơm như tôi tưởng mà có mùi lạ, khá nồng. Dù sao thì… điều đó chỉ khiến tôi thêm hứng thú… vị đạo nguyên thủy khiến bản thân tôi có ấn tượng ngay và liền.

Dưới háng dồn cục ngày càng căng thẳng, đâu đó trong tôi muốn vươn lưỡi ra chạm vào thứ trước mặt, lau đi hết những giọt đọng lại trên chỗ đó của Như.

Đột ngột… giọng nói gắt gỏng vang lên khiến tôi giật bắn mình.

“Em… em đang làm gì chị đó?”

Mẹ nó… tôi buông mọi thứ ra, ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn Như.

Chị dậy từ bao giờ? Chị tỉnh từ lúc nào? Chị đã biết tôi làm gì?

“Sao vậy? Em mới làm gì chị đó hả tên học trò hư hỏng này?” Như nhìn tôi, mặt chị hơi xụ xuống.

Tôi ngại ngùng cúi thấp đầu, không thể nói ra dù chỉ một lời biện hộ. Kỳ này chết tôi rồi, mẹ mà biết thì… tôi chỉ có nước tìm cầu mà nhảy…

“Em… em…” đối diện với ánh mắt của Như, tôi lắp bắp.

Như nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, chị nói: “Mới có tí tuổi đầu đã hư hỏng! Em… sao em lại làm vậy với chị?”

“Xin… lỗi! Em… xin lỗi chị!”

Tôi nói xong vùng dậy chạy ngay, tôi không dám đối diện với Như thêm một giây một phút nào nữa, trong lòng tôi khi ấy là cảm giác áy náy, hổ thẹn tới cùng cực, tôi ước gì bản thân lúc đó đừng có ý nghĩ xấu, phải chi tôi đừng làm gì hết.

“Ê! Này…” Như gọi theo nhưng tôi chẳng quan tâm, vội vàng lao đến phòng mình rồi dập cửa cái “rầm”, khóa kín nó từ bên trong. Cả cơ thể tôi nóng bừng, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như muốn chui ra ngoài, mồ hôi không nhịn được túa ra như tắm.

Tôi thực sự có suy nghĩ muốn độn thổ chui xuống đất để ẩn nấp một khoảng thời gian dài, chờ cho đến khi mọi chuyện qua đi mới lần nữa chui lên.

Đứng dựa lưng vào cửa, tôi có cảm giác thật sự muốn đâm đầu vào tường để tạm biệt cuộc sống. Bị bắt gian tại trận thế này… thật khiến người khác phải…

Như cũng đi theo tôi, tiếng bước chân của chị ấy dẫm lên mặt sàn vang lên, sau đó là tiếng gõ tay vào cửa. Như nói: “Ra đây ngay thằng nhóc! Mau ra đây nói chuyện với chị!”

Tôi im re, giả vờ như bản thân chẳng biết gì mà cứ đứng dựa vào cửa.

“Em ra đây ngay cho chị! Dám làm không dám chịu!”

“Không ra chứ gì? Chị sẽ gọi cho mẹ em để mắng vốn chuyện này.”

Nhắc đến mẫu thân… tự nhiên tôi chột dạ, bàn tay tôi không nhịn được run rẩy. Mẹ có thể chấp nhận con trai mẹ hư hỏng chơi điện tử và ngay cả học dốt, ấy thế mà chắc chắn mẹ tôi không thể nhịn được khi tôi lại đồi bại đến mức này.

Nhưng dù như vậy, bản thân tôi lại từ chối không muốn mở cửa, âm thanh gõ lọc cọc vang lên bên tai chẳng khác gì một lá bùa đòi mạng.

Tôi nên làm cái quái gì đây?

Tự hỏi nhưng cũng chẳng có câu trả lời, tôi mặc kệ Như nói bên ngoài mà đầu óc bay tới tận đâu, tôi đã nghĩ về cuộc sống khó khăn của bản thân sau này, đã nghĩ đến việc phải tồn tại với danh nghĩa kẻ đồi trụy.

Một thoáng hoặc có lẽ rất lâu sau đó, khi tôi đã mất đi khái niệm về thời gian thì âm thanh bên tai mới chấm dứt. Như có lẽ gõ mãi cũng chán, tôi nghe thấy tiếng bước chân xa dần của chị.

“Toi rồi! Đừng nói bả đi gọi cho mẹ” tôi nhủ thầm, trong đầu dần mường tượng ra viễn cảnh tăm tối nhất. Mẹ tôi sẽ biết chuyện, cậu cả sẽ biết chuyện… cả dòng họ tôi cũng sẽ biết chuyện… cả xã hội cũng sẽ biết chuyện.

Tôi chẳng biết phải làm gì cả, ngồi bệt xuống sàn nhà thở dốc như một con chó chết, tâm trí rối bời không thể tập trung suy nghĩ.

Chợt, dưới háng tôi có cảm giác khác thường, tôi nhìn xuống… phát hiện nó vẫn chổng cao đầu như chưa có gì xảy ra.

Tự nhiên, tôi nhớ lại khoảnh khắc mình tìm thấy kho báu. Thứ tạo vật của Như với hai cái mép bụ bẫm, dòng nước chính giữa và cả mùi hương ngai ngái. Tôi nhớ lại lúc bản thân va chạm ánh nhìn với khuôn ngực của Như, hai cái điểm hồng hào hút mắt ấy vẫn ghi lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí.

Bất giác, chẳng hiểu sao tay tôi không tự chủ được chạm vào khối thịt của chính mình, cứng ngắc như sắp bùng nổ, từng mạch máu xao động như thể hiện khát vọng của phần con trong cơ thể.

Cảm giác ngày càng lạ lùng, tôi tự an ủi chính mình bằng những cái vuốt ve nhẹ nhàng xuyên qua lớp quần, khúc thịt thừa run rẩy, từng tế bào của nó nhận được cảm giác tươi mới. Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi làm việc này… ấy thế mà xúc cảm này hoàn toàn khác biệt so ngày thường. Thằng em có vẻ cũng không quên được cảm giác vừa nãy, quá kích thích, quá rung động.

“Mẹ nó! Mày đang làm cái quái gì vậy?” tôi tự chửi bản thân mình, không thể tin được trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà bản thân lại hứng tình và muốn tự xử ngay tại chỗ. Tôi tự tát bản thân mình một cái thật mạnh để lấy lại bình tĩnh.

Thằng em dù vẫn cao đầu nhưng tâm trí của tôi đã trở lại, tôi bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết hậu quả của việc này như thế nào. Mãi đến một lúc lâu sau đó, tôi nhận ra bản thân chẳng có biện pháp nào khác ngoại trừ việc là phải gặp Như để nói chuyện, tôi sẽ năn nỉ chị đừng kể chuyện này cho mẹ tôi nghe còn lại chị muốn thế nào cũng được.

Nghĩ là làm ngay lập tức, tôi sợ nếu muộn thì mọi chuyện sẽ hết đường cứu chữa.

Bởi vậy, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó bước từng bước chân thật khẽ để quay về phòng học, chất xám trong não được tôi tận dụng hết cỡ, nghĩ xem mình nên nói gì để được Như tha thứ.

Khoảng cách chỉ một chút xíu mà cứ ngỡ như cả vạn dặm đường, bước chân nặng trĩu như đeo thêm chì, mồ hôi lại lần nữa chảy dọc khắp cơ thể.

“Ưm, ưm” đột nhiên tôi nghe được âm thanh quái dị, tôi bèn dừng lại tại chỗ, căng tai ra hết cỡ để nghe ngóng.

Cái tiếng “ưm, ưm” ấy cứ lặp đi lặp lại, dù rất khẽ nhưng trong căn nhà yên tĩnh này, nó cứ thế lọt vào tai tôi. Âm điệu hệt như những gì tôi từng nghe trên mạng… tò mò, ngỡ ngàng, tôi nhận thấy nguồn gốc của tiếng kêu dịu dàng này chắc chỉ có thể phát từ chị gia sư.

Đưa mắt nhìn, phòng học đã ngay trước mắt, tôi nhẹ nhàng dẫm chân lên sàn. Nhà tôi tất cả đều được lát bằng gạch men, nếu như đi chân trần thì phải để ý lắm mới nhận ra được.

Một bước, hai bước, ba bước… tôi di chuyển thật nhẹ nhàng như những bậc thầy ninja, thân thể không tự chủ hơi khom xuống. Âm thanh ấy mỗi lúc một to hơn chứng tỏ tôi đã đi đúng hướng.

Đến sát cánh cửa phòng, tôi dựa lưng vào tường, tim nhảy như trống trận, cảm giác hồi hộp này là gì? Cảm giác run rẩy đến từ đâu?

Tôi lấy tay bịt lên miệng cùng mũi mình để ngăn cản tiếng thở ngày càng nặng nề.

Cánh cửa gỗ không đóng hẳn mà chỉ khép hờ, lộ ra một khe hở nhỏ, một vệt sáng mờ ảo hắt ra từ đó. .

“Ưm… ưm… ưm… ưm…” tiếng kêu khẽ vang lên rõ ràng hơn, tôi ngờ ngợ nhận ra chị gia sư của mình đang làm gì.

Tim tôi như thắt lại, máu nóng cuộn trào. Tôi ngồi xổm xuống, từ từ đưa mắt phải nhìn vào trong khe. Động tác cố gắng nhẹ nhàng hết sức cốt để không gây ra tiếng động.

Thứ tôi nhìn thấy… hình ảnh hiện lên trước mắt tôi, chúng chỉ khiến thằng em tôi kích động như muốn xông ra ngoài..

Vẫn tấm thảm lót màu xám quen thuộc, vẫn cái bàn kính mọi ngày, cũng vẫn là chị Như đã quá quen mặt.

Nhưng mà… lúc này đây, chị nằm ngửa lên sàn, hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ thốt ra những âm thanh kỳ diệu từ trong cổ họng. Một tay chị nắn bóp ngực phải khiến nó vặn vẹo biến hình rồi dùng hai ngón tay miết nhẹ trên nhũ hoa hiện rõ. Tay còn lại… chị tự vén quần mình qua một bên… ngón giữa đang nhảy múa chính giữa hai cái mép bụ bẫm.

Tôi cứng người, bịt miệng không thể tin vào mắt mình, Như đang làm gì đây? Chị… có lẽ nào cũng bị những hành động của tôi khơi dậy hứng thú.

Nuốt khan nước miếng, nhìn chằm chằm về phía Như, nhìn về phía háng chị, nhìn chỉ đang tự bản thân an ủi chính mình.

Một thước phim cực kỳ chân thật, thật đến từng âm thanh, ánh sáng và cả cảm xúc đang diễn ra ngay trước mắt. Nếu tôi nói bản thân không hề kích động thì điều đó chính là giả.

Cũng không rõ bản thân có cảm giác gì… tôi cho tay vào quần… chạm thẳng lên đầu thằng em cứng ngắc.

Cảm xúc thật sự rất lạ… tôi như đang chạm đến điều kỳ diệu nhất, cơn tê tái chạy dọc từ phía dưới lên thẳng đỉnh đầu.

Cứ như vậy, tôi vừa nhẹ nhàng nắm thân thằng em, mơn trớn ma sát với nó trong khi tai và mắt mở to hết cỡ để chứng kiến, nghe âm thanh đến từ Thiên Đường.

“Ưm… ưm… hưm… ưm… ưm…” Như kêu rất khẽ, giọng nói vốn dịu dàng của chị, vốn chứa đựng những công thức cùng bài giảng nay đang phát ra khúc ca của nhục dục, chị mân mê khám phá cơ thể của chính mình khi thì nhẹ nhàng, khi thì vuốt ve nhưng có lúc lại cực kỳ thô bạo.

Cái bánh bao to lớn bị Như bóp đến biến hình, chị ngắt nhũ hoa hơi mạnh như muốn tăng thêm chút cảm xúc. Ngón tay phía dưới cũng không chỉ mơn trớn bên ngoài nữa mà chị đã nhét nó vào bên trong, bàn tay xinh đẹp ngúng nguẩy ngay tại đó tạo nên rất nhiều ma sát – mấy tiếng lép bép, lép bép chui vào tai tôi theo từng động tác. Tôi thấy… chị ra rất nhiều nước, ướt đẫm tràn ra hai bên mép khiến đám lông chính giữa hơi bết lại với nhau.

Hai gò má của Như đỏ bừng tựa ánh rạng đông, mắt nhắm nghiền tận hưởng cảm giác từ tận sâu cơ thể. Lát sau đó… chị tự di chuyển ngón tay dọc lên phần trên cơ thể, dần đưa lên miệng… ngay sau đó… cái lưỡi hồng hào của chị vươn ra, mút nhẹ trên đầu ngón tay.

Bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu động tác của Như đều hóa thành dục hỏa tưng bừng trong lòng tôi. Bất tri bất giác, tôi nghịch thằng em mình nhanh hơn đôi chút, ma sát giữa bàn tay ấm áp cùng cây đoản côn cứng ngắc khiến tôi như phát điên.

Cảm giác kỳ ảo tựa như nghe được lời thì thầm của các thiên thần cứ vỡ òa trong tâm trí, khoái cảm đê mê mang tới cho tôi sự tê dại.

Như lần nữa lại để tay xuống, có lẽ thấy vướng víu nên chị quyết định… dừng lại mọi việc và cởi đi lá chắn duy nhất, cái quần Jean đen được chị kéo dần ra, hai chân uốn cong nhấc mông ra khỏi mặt đất. Cứ như thế, mảnh vải đó di chuyển xuống đùi, đến đầu gối rồi rơi xuống tấm thảm.

Cái quần lót màu hồng phấn cũng có kết quả tương tự, nửa thân dưới trần trụi của cô gia sư hiện ra…

Ngay sau đó, chị cũng không muốn bản thân chờ lâu, chị chụm hai ngón tay lại, nhét vào sâu địa khu thần bí.

“Ưm… ah… ah… ahhh.”

Tôi chỉ biết đực mặt nhìn, cổ họng khô khốc, bản thân chỉ ước có thể nhìn rõ hơn đôi chút, có thể thấy rõ từng sợi lông xoăn tít trên đó như lúc nãy… tôi cũng muốn… ngửi lại hương vị nguyên thủy ấy.

Mà khoan… Như không sợ tôi nhìn thấy chị sao?

“Ahhh… ahhh hahh… hahhh… hahhh… Ôi! Sướng!”

Như kêu khiến tôi chẳng bình tĩnh nổi, tiếng rên dần dồn dập theo động tác tay, chị đút sâu đến mức như muốn chạm đến cả tử cung, mạnh đến mức như muốn khiến chỗ đó mở rộng ra hơn nữa.

Tay tôi càng lúc càng nhanh, dường như cố ý hòa hợp với nhịp điệu của chị. Tôi đang mường tượng đến cảnh tượng thứ đó của bản thân được nhét vào trong Như, được cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mũm mĩm của chị.

Sướng đến khó tả, dục vọng trong cơ thể cứ thế tràn lên, quét tan đi phần người cuối cùng, tôi cảm nhận thằng em nóng hổi của chính mình, cảm nhận được những mạch máu phập phồng trên thân nó.

“Ahhh… ahhh… nứng… nứng… em nứng quá…”

“Ahh… chỗ đó sướng… sướng… ahhh…”

“Mạnh lên… ahhh… mạnh lên… ahhh… hahhh… hahhh…”

“Ahh… ahhh…”

Như lớn tiếng hơn, phát tiết hết cảm giác của bản thân bằng mấy câu nói hư hỏng, tôi thấy miệng chị mở lớn, nước miếng chảy ra ngoài nhưng chị cũng chẳng quan tâm. Cặp mông của Như bất giác nhấc khỏi mặt thảm, ưỡn càng ngày càng cao, mấy ngón tay chị có vẻ tiện hơn trong việc tìm kiếm nơi sâu thẳm.

Tôi không thể chịu được, hành động này của chị khiến tôi càng thêm khó chịu, tôi sóc thằng em mình ngày càng mạnh, cường độ ma sát cao đến mức phát ra tiếng mà tôi không hề chú ý.

Một người bên ngoài, một kẻ bên trong. Hai cá thể tự an ủi bản thân nhưng dường như lại có được một sợi dây vô hình nào đó kết nối.

“Ahhh… hahh… nữa… nữa…”

“Ahhh… hahh… nữa đi… nữa đi mà… ah… em nứng… em nứng…”

“Hahh… em muốn… anh… đụ em… đụ em… mạnh… ahh… nữa…”

Chị mạnh bạo dập tay vào con sò lông của chính mình, sau đó tự nhiên Như lấy tay ra, hai chân cong hết cỡ để nâng thân dưới lên. Tôi thấy chị quằn quại như đã chạm đến đỉnh…

“Phụt” dòng nước trắng phun ra ngoài… tạo thành vòng cung trên không trung.

“Ahhh… ahhh” Như thở dồn dập, cơ thể ưỡn ẹo nâng lên hạ xuống liên tục như chính chị cũng chẳng nhịn nổi cơn khoái cảm.

Ngay lúc đó, tôi có cảm giác thứ gì đó trong tôi cũng đã lên đến đỉnh, tôi chẳng thể nhịn được. Tất cả tinh hoa theo một cơ chế kỳ lạ phun ra ngoài, cơ thể co giật không thể kìm nén.

Đê mê lấp đầy trí não… chưa khi nào tôi cảm nhận được sự sung sướng cao đến mức này.

Bỗng… cơ thể tôi mất đà chúi về phía trước… chân tê rần không giữ được, tôi ngồi xổm đã quá lâu mà chẳng hề chú ý.

“Bành!” cánh cửa gỗ bị tôi xô vào bức tường, tôi ngã đến phía trước…

Mẹ kiếp! Chắc tôi chết mất thôi… sao ông trời cứ muốn chơi tôi như vậy nhỉ? Tôi không có năng khiếu gì trong việc lén lút hay sao?

Khóc không ra nước mắt, tôi lồm cồm bò dậy… cái may mắn duy nhất là tôi đã kịp chống tay, không để thằng em mình va chạm với nền gạch.

Chị dĩ nhiên là nhận ra sự xuất hiện của tôi… chị hình như cũng chẳng có gì bất ngờ.

Như vẫn nằm tại chỗ… hai chân buông thẳng lên tấm thảm, chị chống tay về sau rồi nhổm người dậy, ánh mắt trên gương mặt bầu bĩnh còn vương lại chút đê mê… chị nói một câu mà tới hiện tại tôi vẫn nhớ mãi…

“Nhóc… Đến đây với cô! Cô sẽ… dạy em một bài học mới…”