Những bài thơ buồn nhất về tình yêu và cuộc sống
Khi tâm trạng rối bời, bạn có thể tìm đến những vần thơ này để chia sẻ với ai đó thay lời nói, cũng có khi bạn chẳng sao cả nhưng lại muốn mình trở nên trầm lắng 1 chút. Ngay dưới đây, mời các bạn cùng tham khảo những bài thơ buồn nhất dưới đây nhé!
Những bài thơ buồn về cuộc sống, tình yêu, tình cảm vợ chồng luôn để lại trong lòng người đọc một chút gợn, ám ảnh về một cuộc tình đẹp vội vàng tan vỡ, tổn thương dày vò tận sâu trái tim, cuộc sống nhiều bất lợi, có những nỗi đau không thể nói thành lời khiến bạn chìm đắm trong nỗi buồn và cô đơn. Phải đọc và nghiền ngẫm những vần thơ dưới đây, bạn mới phần nào hiều hết tâm trạng của những người trong cuộc.
Thơ buồn một mình
Chùm thơ buồn một mình, nặng trĩu tâm tư dưới đây chính là điểm tựa tinh thần, trải lòng mình về cuộc sống, tình yêu. Những bài thơ hay, ý nghĩa này được nhiều bạn đọc yêu thích và đăng tải để thể hiện nỗi lòng đang chất chứa trong lòng.
Ngày không nhau – Cỏ Hoang Tình Buồn
Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.
Trách cho cơn gió hửng hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời
Đau lòng lắm bạn tình ơi
Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời…xót xa.
Cô đơn – Vũ Thắm
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em
Gió thoảng bên song lệ ướt mèm
Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi
Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm
Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ
Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm
Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.
Vắng anh – Vũ Thắm
Vắng anh rồi em mộng mị trong mơ
Thèm tiếng yêu khỏa bờ môi nhỏ bé
Thèm hơi ấm lúc bên người thỏ thẻ
Mỗi đêm dài được vẽ những màu xinh
Vắng bóng anh em đơn lẻ duyên tình
Chiều hoang hoải một mình trong thương nhớ
Cây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trở
Ngọn gió về chẳng mở thắm lời yêu
Xa anh rồi phố vắng cũng tiêu điều
Hàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sự
Quán cà phê im bặt đi mọi thứ
Đếm giọt sầu thánh thót giữ giọt rơi
Xa anh rồi nỗi trống vắng đơn côi
Nghe thấm lạnh cả chân trời dịu vợi
Anh ở đâu tiếng lòng em muốn gởi
Chút ân tình về đi hỡi người ơi.
Phố và em – Oải Hương
Ngày không anh sao ngày dài đến thế
Nắng chẳng hồng mây buồn trải lê thê
Phố đơn côi buồn níu bước chân về
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng
Ngày không anh tim em như ngừng đập
Cứ chờ hoài một lời hứa xa xăm
Người đã quên sao ta mãi nặng lòng
Tìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải
Phố không anh chẳng còn chi mong đợi
Chỉ mình em ở lại với mùa sang
Rượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàng
Mượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.
Anh dám yêu người con gái này không? – Nguyễn Minh Ngọc
Anh thấy gì trong đôi mắt của em?
Đó là quầng thâm…bao đêm không ngủ
Con tim mỏi bởi sầu đau…ủ rũ
Vì vết thương lòng xưa cũ chưa quên.
Khao khát tìm một chốn thật bình yên
Bỏ hết ưu tư lụy phiền trăn trở
Trong đêm tối chẳng còn buồn…than thở
Anh có thể làm chỗ dựa được không?
Một người đàn bà dang dở tình duyên
Muốn được ai ngồi cạnh bên…bớt nhọc
Không biết anh có dối gian lừa lọc
Làm em buồn…rồi lại khóc như mưa
Nếu yêu em thì đừng có bông đùa
Vì ngoài kia…nhiều lời chua chát lắm
Anh có dám giơ tay cho em nắm
Sánh bước cùng trên những dặm đường xa
Vượt cản ngăn cùng em ngắm trăng ngà
Hát với nhau một bài ca chung thủy
Mặc kệ người đời dèm pha kể lể
Sống hết mình dẫu dâu bể đục trong.
Anh dám yêu người con gái này không?
Một mình – Hạnh Ngọc
Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh
Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình
Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời
Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.
Cảm giác – Trúc Thanh
Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ
Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội
Ôi sợ lắm những phúc giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́
Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc
Buồn Chiều Mưa
Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.
Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.
Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…
Em sẽ phải làm gì để có được anh?
Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể
Dù trước anh em chỉ là cô bé
Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.
Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…
Tôi đã khóc
Tôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội
Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi
Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi
Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt
Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt
Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau
Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu
Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả
Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá
Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian
Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn
Hay tại sao mà tình tan heo hút
Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt
Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng
Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông
Thành kênh suối thành những dòng mi lẹ
Đời cô đơn phải chăng buồn như thế
Hay tại vì mình không thể bên nhau
Nếu đã không thể chung một mái đầu
Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc …
Từ bỏ
Tình yêu trong Em thật mệt nhoà..
Từng ngày em lại phải cố quên..
Từng nổi đau em vật vã
Từng đêm trôi qua không yên lòng ..
Tình mình sao nỡ đổi Thay ..
Tình kia ai nỡ quên Đi hết…
Tình này còn lại gì đây..
Tình nay đã lỡ nhạc phai lâu rồi..
Thơ buồn cô đơn
Cảm giác cô đơn, lạc lòng một mình luôn khiến bạn sợ hãi. Những bài thơ buồn cô đơn đã phần nào diễn tả tâm trạng này. Ngay dưới đây, mời các bạn cùng hoà mình vào những vần thơ dưới đây để thấu hiểu tâm tư, sự trăn trở của tác giả nhé.
Cũng lâu rồi – Tùng Trần
Cũng lâu rồi..quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần
Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân
Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm
Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi..quên câu nói Yêu Em.
Có ai không? – Thiên Gia Bảo
Có ai không cho mượn trái tim đi
Để yêu thương tìm về trong hoang hoải
Tôi cô đơn đã lâu rồi mệt mỏi
Muốn một lần được hạnh phúc thật lâu…
Có ai không xin hãy đặt tên nhau
Lên bờ môi thơm ngọt ngào thân ái
Một lần thôi cho thời gian ngừng lại
Tựa vai kề trọn vẹn giấc bình yên…
Có ai không tôi mượn nét dịu hiền
Đôi mắt đẹp trong cái nhìn âu yếm
Nếu bờ môi kia vòng hoa tử niệm
Tôi cam lòng xin chết cả nghìn thu…
Có ai không cho mượn cái ôm hờ
Tôi rét mướt giữa mùa đơn côi quá
Kìa bàn tay cho dù còn xa lạ
Nắm lấy rồi cũng ấm áp thân quen…
Có ai không vào giấc mộng êm đềm
Viết giùm tôi bài thơ tình dang dở
Cuộc đời tôi một phần tư quá nửa
Vẫn lẻ loi vẫn chiếc bóng riêng mình…
Có ai không chơi trò gọi em – anh
Anh – là chồng còn em – thời là vợ
Chỉ hồng tơ kéo mình vào duyên nợ
Để cùng nhau đi đến hết cuộc đời…
Có ai không hãy lên tiếng giùm tôi
Đừng e ngại chi mấy lời hoa gió
Nếu đã xem tình yêu là hơi thở
Thì ai ơi hạnh phúc đến đây rồi.
Chiếc bóng lẻ loi – Tùng Trần
Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏi
Mình đã gây ra những lỗi lầm gì
Mà giọt sầu cứ đọng mãi bờ mi
Chân bước đi như đeo chì trĩu nặng
Kiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặng
Bao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tàn
Còn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mang
Trái tim đau như muôn ngàn vết xước
Đường thênh thang vẫn một mình tôi bước
Có đôi khi thầm ước được như người
Môi mỉm cười tựa những cánh hoa tươi
Nơi khoé mắt không còn rơi lã chã
Con đường đời có muôn ngày vạn ngã
Nhưng lối nào chẳng cay đắng xót xa
Có bình minh cùng những buổi chiều tà
Được bình yên với tôi là quá đủ
Như chim trời có một nơi trú ngụ
Khi màn đêm che phủ lúc mệt nhoài
Dẫu rằng mình vẫn chiếc bóng lẻ loi
Chỉ thế thôi với tôi là hạnh phúc.
Ngay lúc này tôi thấy lẻ loi – Tùng Trần
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một nguời quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chậc chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẽo đường muôn lối kiếp nổi trôi
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lũi thủi lang thang
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khoé mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi.
Chưa bao giờ – Tùng Trần
Chưa bao giờ tôi biết từ hạnh phúc
Thuở thơ ngây cho đến lúc trưởng thành
Mọi giấc mơ đều đổ vỡ tan tành
Nhiều khi thấy cuộc đời mong manh quá
Chưa bao giờ lòng nguôi ngoai buồn bã
Vì niềm vui chưa trọn đã xa rời
Có đôi lần nước mắt tự nhiên rơi
Rồi thầm hỏi sao đời mình như vậy
Chưa bao giờ thôi khác khao nồng cháy
Bước đường đời tựa nước chảy êm trôi
Thế giới kia dù hơn bảy tỉ người
Chắc có lẽ một mình tôi cô độc
Chưa bao giờ canh thâu không trằn trọc
Nhưng chỉ buồn nào trách móc chi đâu
An ủi rằng đời là một bể dâu
Thì đâu thiếu đủ sắc màu cuộc sống
Chưa bao giờ ngừng nuôi tia hi vọng
Có một ngày mắt thôi đọng niềm đau.
Cô đơn lối anh về – Tùng Trần
Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá
Anh không trách người thay lòng đổi dạ
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài
Chẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.
Còn lại gì – Tùng Trần
Còn lại gì..sau ngày tháng mộng mơ
Những niềm vui vô bờ và hi vọng
Hay giọt lệ theo thời gian lắng đọng
Khi một mình với khoảng trống mênh mông
Còn lại gì..khi thuyền đã sang sông
Để nơi đây bến buồn trong hiu quạnh
Đông chưa về sao khí trời se lạnh
Hay bởi vì bên cạnh chẳng còn ai
Còn lại gì..khi tất cả vụt bay
Giấc mơ yêu xây lâu đài tình ái
Nhưng giờ đây đã rời xa mãi mãi
Con tim gầy tê tái chữ phụ phàng
Còn lại gì..sau một giấc mơ hoang
Hay đôi môi thấm chan dòng lệ đẫm
Một nỗi đau mà hàng đêm gặm nhấm
Từng giọt sầu như thấm tận tâm can
Còn lại gì..còn đau khổ riêng mang
Vì giấc mơ cháy tan thành tro bụi
Ai ra đi có bao giờ tiếc nuối
Nhưng chốn này có kẻ lệ lăn rơi.
Kẻ hành khất cô đơn – Nguyễn Đình Huân
Cứ lang thang giữa dòng đời tất bật
Ta mãi là kẻ hành khất cô đơn
Mặc người đời luôn tính toán thiệt hơn
Ta ăn mày thuở vàng son dĩ vãng
Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạn
Sống hết tình vì bè bạn ngày xưa
Ta vô tư luôn yêu nắng thích mưa
Như cậu bé ngây thơ vừa mới lớn
Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớm
Khi chiều tàn lại thích đón hoàng hôn
Không ganh ghét ta chẳng biết giận hờn
Thích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc
Có những người chê ta là thằng ngốc
Một kẻ gàn sống cô độc dở hơi
Không sao đâu ta vẫn cứ yêu đời
Yêu hết thảy con người nơi nhân thế
Ai không thích ta, thôi đành mặc kệ
Chỉ mong cuộc đời dâu bể an vui
Chốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôi
Miễn sao luôn nở nụ cười như ý.
Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai.
Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp.
Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập.
Người cười thật nhiều chưa hẳn đã là vui.
Có một thứ tình cảm đã từ lâu ngủ vùi.
Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy.
Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy.
Nhưng đêm về… bất chợt lại cô đơn..!
Càng trưởng thành càng im lặng nhiều hơn.
Ngại ngùng, phân vân hay đa sầu đa cảm.
Khung cảnh chiều thu càng thêm buồn ảm đảm.
Nhạc Trịnh vang lên… khẽ chạm trái tim mình..!
Nếu một ngày bỗng đánh mất niềm tin.
Đi sai đường, liệu ai là người níu mình ở lại.
Những cái chạm tay rồi chia xa mãi mãi.
Người qua người… buồn đọng mãi nơi đây..!
Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai..!
(st)
Bài Thơ buồn về đêm
Đêm chính là thời điểm mỗi người sống thực với mình. Nỗi nhớ đầy vơi, những kỉ niệm xưa bất chấp ùa về khiến bạn mệt mỏi, chán nản. Những bài thơ buồn về đêm sẽ giúp bạn giãi bày dòng cảm xúc của mình và dần lắng xuống nhé.
Hẹn Ước
Nhặt bóng trăng khuya để ước mong.
Ngày vui khỏa lấp mối tơ lòng.
Chiều rơi nỗi nhớ buồn cô quạnh.
Nắng tắt ai còn mãi đợi trông.
Góp ánh trăng gầy Thơ với mộng.
Gom tàn thức trắng với đêm đông.
Em đi nắng tắt sầu cô lẻ.
Có nhớ Xuân về hẹn ước không.
Đêm Khuya
Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh
Gió xạc xào buốt lạnh trời vương
Nhành hoa trinh nữ bên đường
Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng
Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện
Cho tình em sẽ quyện chung đời
Duyên nồng đừng có rụng rơi
Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông
Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở
Mưa rì rào lại ngỡ tình vang
Hoa cau sao cứ ngơ ngàng
Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời
Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió
Mắt em cười sáng tỏ bờ mi
Thương nhau thì hãy giữ ghì
Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn
Thì Thầm Đêm Khuya
Tác Giả: Hoài Thu Nông
ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh
Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ
Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ
Làm thế nào cho cuộc sống khá lên
KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả
Người ở nhà, người hành lý ra đi
Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi
Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt
EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi
Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu
Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai
Để ngày đêm phải miệt mài lao động
CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy
Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con
Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ
Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng
ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh
Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính
Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu
Cho chúng mình không còn khổ nhé anh
Thơ Về Đêm Khuya
Thơ: Thao Thức
Đêm thao thức..nhớ nàng tội nghiệp
Giờ một mình ..ngoài bãi tha ma
Chắc nàng lạnh lắm đây mà
Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời
Thật buồn nhỉ tình đời oan ức
Khi khó khăn áp bứt đến cùng
Lỗi thường tình ngược lối chung
Ta đâu có phải thằng khùng thẩn thơ
Làm lương thiện nào ngờ bị ép
Phải chi nàng xinh đẹp đâu nào ?
Nhưng ta yêu quý biết bao
Miếng cơm manh áo đi vào làng phây
Cũng nhờ chiếc xe này nuôi sống
Sáu miệng ăn vu khống đâu nào?
Dù ta có lỗi phải chào
Hỏi thăm trước đã lại lao giựt liền.
Thương nàng quá ta điên đi mất
Mình có sai…đi trật luật mà
Ta năn nỉ mãi không tha
Ôm nàng về bỏ kho nhà CÔNG AN…!!!!
Trăng Khuya
Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!
Đêm Khuya
Tác Giả: Phương Alen
Đêm khuya vắng người ta say giấc ngủ .
Còn mình phương tranh thủ viết thơ tình .
Viết tặng ai ..phương hỏi lại lòng mình. .
Không lời đáp… vì chữ tình khó tả.
Phương sẽ viết rồi chia đi muôn ngã .
Nhờ cánh chim phân tỏa khắp nẻo đường .
Trong đôi mắt ẩn chứa nhiều tình thương.
Mong ai đó chung đường thơ.. hạnh phúc .
Niềm Tin Cho Em
Cảm ơn lời chúc giữa đêm khuya !
Nỗi nhớ ai kia đến dại khờ
Năm tháng dần trôi đời quạnh quẽ
Nỗi buồn dâng ngập một tứ thơ !
Ta biết ai kia hồn quạnh hiu !
đêm khuya hoang vắng nhớ thương nhiều
Nhưng lỡ đời ta làm lữ khách
Đành để mình em trong cô liêu !
Ta viết cho em một vầng thơ !
Gởi gấm hồn ta , Em giấc mơ
Kỷ niệm ngày xưa đừng phai nhạt
Ta sẻ đón em đến bến bờ !!!
Đêm Nay Tôi Buồn
Tác Giả: Tăng Bình Thảo
Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn
Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm
Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói
Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết
Đêm Khuya
Tác Giả: Lý Cong
Đêm khuya thổn thức một mình
Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu
Mong người chẳng thấy người đâu
Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi?…
Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng
Xa nhau chín đợi mười trông
Thèm sang bên ấy mà không có đò
Trải lòng qua những vần thơ…
Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,
Bài Thơ buồn về cuộc sống vợ chồng
Hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng, trong đó là màu đen, xám xịt của những trận cãi vã, bất hoa. Những dòng thơ buồn về cuộc sống vợ chồng dưới đây như là lời than thở của người trong cuộc.
Mười hai bến nước
Anh bình tĩnh dừng tay mà suy nghĩ
Em nửa đời chỉ lo lắng chồng con
Phận làm dâu luôn hiếu thảo vẹn tròn
Luôn chu đáo từng bữa ăn, giấc ngủ.
Anh rỗi việc chỉ bạc, bài, bia rượu
Sức thanh niên làm chưa đủ miệng ăn
Anh biết nhà hoàn cảnh rất khó khăn
Bao nhiêu việc nhọc nhằn mình em gánh.
Em cố gắng chưa một lần tị nạnh
Mong gia đình được hạnh phúc ấm êm
Nén vào tim những chua xót, nỗi niềm
Anh vui vẻ… cả thâu đêm suốt sáng.
Khổ thế nào bản thân mình cũng ráng
Không một lời than vãn với người thân
Chỉ khuyên anh ý thức việc nào cần
Không để tâm biết bao lần đánh vợ.
Có nhiều đêm ôm tủi buồn nức nở
Sợ mẹ buồn cố nuốt lệ vào trong
Với bạn bè vẫn mang tiếng có chồng
Đêm hiu hắt bởi phòng không gối chiếc.
Vì gia đình em nhận phần thua thiệt
Anh vô tâm nên đâu biết em đau
Ôm con thơ nuốt cay đắng, nghẹn ngào
Nghĩ tình nhau không một lời oán trách.
Tự nhủ lòng đây chính là thử thách
Cố gắng lên sẽ có cách vượt qua
Hãy bình tâm suy nghĩ lại anh à
Để con trẻ được có cha lẫn mẹ.
Bức tranh mùa lũ
Mưa đầu mùa bong bóng vỡ mặt sông
Sóng cuộn phù sa đổi màu con nước
Lũ xô dòng ai xuôi ai ngược
Mãi tha hương một kiếp lục bình
Cánh đồng xanh thao thức chuyển mình
Đàn ong mật bỏ cành dời tổ
Bầy kiến ngậm ngùi xa hang ổ
Bến sông chìm xuồng gác ngực bờ cao
Bên hiên nhà cá giỡn bóng trăng sao
U ẩn đêm trường ai buông câu hát
Bài vọng cổ gió đưa dìu dặt
Chợt bùi ngùi sông nước mênh mông
Như lũ bướm vàng chấp chới giữa đồng không
Chút hồn nhiên màu hoa điên điển
Chẳng ngỡ ngàng khi đồng xanh hoá biển
Người nông dân ôm câu lưới ra đồng
Không cỡi lưng trâu thì ngất nghểu trên xuồng
Vẫn ngang dọc cánh đồng quê ruột thịt
Dẫu lạc giữa gió mưa mù mịt
Vẫn quay về êm ấm mái nhà rơm
Hạt lúa này vượt lũ thành cơm
Bếp củi ướt bập bùng trên nước nổi
Tấm vạt nhỏ suốt mùa lụt lội
Là nơi ấm áp một gia đình
Mình chia tay thôi
Anh đấy à! Sao lại trở về đây ?
Bao tháng ngày bỏ vợ con đi suốt
Tôi ở nhà quặn đau từng khúc ruột
Phận lại nghèo, rau cháo mẹ con ăn
Những ngày mưa nhà dột thiếu chỗ nằm
Bởi thiếu bàn tay đàn ông sửa chữa
Cứ ngỡ rằng anh đi một vài bữa
Nào không ngờ cho đến tận hôm nay
Lấy chồng về tưởng hạnh phúc đong đầy
Gia đình ấm êm cùng nhau chia sẻ
Thật ra thì được vài hôm vui vẻ
Say rượu về lại chửi vợ đánh con
Người như tôi còn trẻ, giờ héo mòn
Nhiều lúc nghĩ không còn nghị lực sống
Khốn nạn cái thân, đời có ai giống
Thật vô duyên một kẻ bị phụ tình
Ai cũng bảo là vợ đẹp con xinh
Thì gia đình sẽ luôn luôn hạnh phúc
Đêm không ngủ một mình nằm thấy nhục
Cũng là người sao chẳng giống người ta
Bỏ vợ con anh theo mụ đàn bà
Một kẻ thứ ba làm nhau đau khổ
Hãy đi đi đây không còn bến đỗ
Về với người ta bỏ lại mặc mình tôi
Giờ còn gì ? Thật sự mất nhau rồi !
Tình tàn
Rồi cuối cùng cũng chẳng níu được nhau
Tình đã cạn chuỗi ngày sầu đăng đẳng
Mình chẳng lẽ hoài sống trong im lặng
Chung mái nhà mà khoảng vắng không tên
Tình chúng ta không giữ được lâu bền
Bởi nghĩa cạn đã làm nên duyên lỗi
Hay tại bởi Nguyệt kia làm tơ rối
Đan sợi tình này quá vội mong manh
Bến thuyền quyên sóng va đập chòng chành
Tay lái mỏi buông bỏ nhanh giải thoát
Xưa nồng ấm mà nay hoài lạnh nhạt
Men ái tình giờ chua chát đắng cay
Trước quan tòa mình dứt khoát chia tay
Trút bỏ hết những tháng ngày chịu đựng
Và Trút bỏ những tính toan sỏi cứng
Vấp một lần gượng dậy vững bước đi
Những yêu thương giờ còn sót lại gì
Còn vết cứa đã hằn ghi đáy dạ
Còn vết sẹo đã chai lì như đá
Còn tâm hồn đã rệu rã gỗ trơ
Bước vào yêu ai học được chữ ngờ
Ai biết được sợi tơ chùng hay thẳng
Ai cũng muốn mặt biển xanh phẳng lặng
Mãi yên bình mà chẳng gợn sóng to
Giờ chúng ta mỗi đứa một con đò
Không hờn trách …chẳng phải lo va chạm
Những ký ức xóa dần trong tâm khảm
Giữ làm gì làn mây xám hư vô.
Đau khổ cuộc tình
Em buông rồi chẳng níu giữ làm chi
Lòng khắc khoải xuân thì nay ngang trái
Hãy mạnh mẽ lên xin đừng có ngại
Nỗi sầu này vương mãi cảnh chia ly
Xa nhau rồi nhung nhớ có được gì
Hay chỉ để ôm ghì niềm đau đớn
Tình chúng mình yêu nhau không đủ lớn
Nên tháng ngày gom trọn những sầu thương
Tưởng chúng mình đi hết cuối con đường
Ai có biết nửa đường chia hai lối
Để đêm về khóc thầm trong mỗi tối
Rồi âm thầm ôm nỗi nhớ sầu đong
Sống bên anh bao năm gọi là chồng
Thuyền mất lái anh về vui bến mới
Em phận thuyền quyên ở nhà trông đợi
Anh vô tình cứ vợi vợi mãi xa
Vui bên người ôm cuộc sống xa hoa
Buồm căng gió vượt đại dương chẳng ngại
Vẫn biết tình anh yêu trong ngang trái
Những vui đùa vụng dại chút mà thôi
Có ai ngờ nay nghịch cảnh ngăn đôi
Tình chồng vợ phai phôi đường hai lối
Em rất thương con khóc thầm bực bội
Ôm lỗi lầm anh đánh đổi tình thân!
Vui bên người không một chút phân vân
Con thơ dại vẫn đang cần anh lắm
Anh bước đi khi tình ta đang thắm
Mặc vợ con mang nặng những sầu đau
Từ bây giờ ta sẽ mãi mất nhau
Tình chồng vợ không con mơ nghĩa nặng
Hai đứa con anh cũng đành vứt quẳng
Tuổi thiếu thời đã vắng bóng người cha!
Cạn duyên
Mình chung nhà nhưng cửa đóng, cài then
Căn phòng vắng, chẳng ấm êm như trước
Con đường tình giờ mạnh ai nấy bước
Cứ nhạt nhòa như mưa trước thềm hoang !
Phòng khách xưa vốn rộng rãi thênh thang
Nay ngột ngạt, tường loang màu u uất
Chiếc cầu thang cũng trở nên quá chật
Bước chân đi không thật, dẫu quen rồi !
Tại vì đâu nên cuộc sống nổi trôi
Hồn lạc lõng, bờ môi không thắm đỏ
Đường cỏ mọc chẳng khang trang đầu ngõ
Hoa nghẹn ngào khi nắng tỏ ban mai !
Căn nhà xưa bao kỉ niệm đan cài
Đừng níu ghì chỉ phí hoài tuổi trẻ
Tiếng yêu xưa nay ngập chìm dâu bể
Cạn duyên rồi , cứ thế bước qua nhau !
Thơ buồn chia tay
Dưới đây là chùm thơ buồn chia tay, thấm đẫm nước mắt. Đó có lẽ là điểm đến của những anh chàng cô nàng đang bị tổn thương trong tình yêu.
Tình buồn
Ừ thì hai tiếng chia tay
Từ nay lỗi mộng chia hai lối về
Cung trăng đó ta nguyện thề
Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu
Thâu đêm khói cảnh sương mù
Tình là ảo ảnh phù du phím đàn
Tình sầu tình bước lang thang
Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn
Thôi đành cắt đứt dây chuông
Thôi không vương vấn tình muôn kiếp sầu
Chia xa
Đêm nay mượn rượu để say
Quên bao kỉ niệm chia tay người tình
Vùi chôn đi một bóng hình
Bao năm đeo đẵng làm mình khổ đau
Tim yêu dù phải nát nhàu
Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi
Bùi ngùi giây phút biệt ly
Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa
Và như thế em ra đi
Và như thế em ra đi thầm lặng
Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi
Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười
Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…
Bao ngày qua những buồn vui hai đứa
Chẳng thể nào níu giữ bước chân em
Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm
Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…
Tôi tập quên thứ tình không có được
Và yêu thương như gió thoảng xa vời
Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi
Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…
Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi
Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa
Ngày em đi đau khổ đã dư thừa
Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…
Mai đôi mình phương trời xa cách biệt
Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau
Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu
Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…
Mang cuộc đời ra đổi trao được mất
Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương
Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường
Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…
Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ
Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi
Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi
Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.
Không phải tại chúng mình
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình
Mà duyên số chia đường tình đôi ngả
Mọi đau thương anh nhận về tất cả
Người ra đi xin hãy cứ yên lòng…
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng
Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu
Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu
Chút tình riêng đành khép lại âm thầm…
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm
Mà phận kiếp đã an bài hai đứa
Nào phải đâu ta vong thề bội hứa
Bởi tình duyên chỉ được có ngần này…
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày
Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở
Để tim yêu chết từ đây muôn thủa
Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư…
Chờ kiếp sau chẳng biết đến bao giờ
Nên nức nở mối tình không trọn vẹn
Vẫn còn đây dư âm lời ước nguyện
Mà chúng mình đôi nẻo đã ly tan…
Em đừng khóc khi duyên phận lỡ làng
Vì cuộc sống nẻo quan san vững bước
Dù hôm nay mình chẳng bên nhau được
Nhưng muôn đời anh yêu có em thôi…
Ta than trách cái số phận, cuộc đời
Cho gặp gỡ rồi chia xa mãi mãi
Yêu thương mất chỉ niềm đau đọng lại
Tình chia phôi không phải tại chúng mình.
Vĩnh biệt tình yêu
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu
Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ
Trời se duyên còn quên ban chữ nợ
Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình
Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình
Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói
Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội
Nên con tim cứ mang nỗi u sầu
Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau
Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở
Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở
Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao
Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau
Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa
Cũng từ đây con tim này đóng cửa
Bởi đường tình anh chọn lựa là em.
Chia tay rồi em có tiếc
Chia tay rồi em có tiếc anh không
Có ước mong chúng mình quay trở lại
Hay bàn chân em lạnh lùng bước mãi
Về một nơi ta chẳng thể chung đường…
Chia tay rồi em có thấy cô đơn
Lúc vắng anh có buồn không em hỡi
Dạo phố xưa có quen lòng chờ đợi
Hay bây giờ đã sánh bước cùng ai…
Trên đây là tổng hợp bài thơ buồn về cuộc sống, tình yêu, tình vợ chồng khiến người đọc phải day dứt. Những bài thơ này được nhiều người tìm đến như là tìm một điểm tựa, sự cảm thông. Tuy nhiên trong cuộc sống dù thế nào bạn cũng nên suy nghĩ tích cực, tìm hướng đi sáng hơn cho mình và giải quyết các mối quan hệ, mâu thuẫn êm đẹp nhất.
Cuộc sống sẽ thay đổi khi suy nghĩ bản thân trở nên thông thoáng hơn, bạn nhớ nhé.
Xem thêm: