Nhật ký tuổi 20 – Thanh Xuân Blog

Tuổi trẻ lắm khi cũng lạ thật! Buồn vui cứ bất chợt đến lạ. Sẵn sàng cười vì những tin nhắn vu vơ cũng có thể tự nhiên buồn vì một ngày mở mắt đã thấy chán. Thế Thôi…. Nếu thay vì ngồi đó mà than thở tôi có thể đến một quán cafe quen thuộc check in,thay vì chán với cuộc sống xung quanh tôi có thể đi dạo nhìn dòng xe trên phố.. tôi biết thế nhưng tất cả cứ chậm rãi mà chần chừ ở lại trong đầu tôi và tôi chỉ muốn nằm lại như con mèo lười trốn tất cả.

Hôm nay bầu trời có thể vẫn nắng vàng ươm và tôi vẫn loay hoay với tiếng đồng hồ trôi nhanh đếm qua ngày. Dạo này tôi cứ thế cứ buồn không lí do.
Buồn vì không thích hợp với công việc hiện tại? Buồn vì thất nghiệp? Buồn vì sức khỏe? Buồn vì tôi là một người khiếm khuyết về chức năng nghe? Buồn vì trời bỗng đẹp quá? Buồn vì thời tiết thay đổi thất thường? Hay vì những cơn mưa phùn lất phất? ….

Ừ thì cũng đành thôi, là tôi, đứa con gái đang độ tuổi 20 chênh vênh giữa dòng đời ai mà hiểu cho nổi. Tôi muốn “làm mới” đi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu ngay cả khi ngồi một góc gõ máy tính và cảm nhận được những tiếng lách cách của bàn phím máy tính thì tôi cũng chẳng thể thể vui hơn một tý xíu nào.

Cảm giác như thể mình rơi vào một hố sâu tăm tối bỏ mặc cả những gì xung quanh. Chỉ muốn thốt lên rằng: tự nhiên mệt quá muốn bỏ cả đi thôi.

Những ngày vui ơi trốn đi đâu rồi? Có thể tìm gặp tôi không? Tôi không muốn giam mình trong những ngày chỉ buồn chán như thế. Tôi cũng chán nhừ cảm giác chỉ online facebook, hay zalo hoặc vài ba trang mạng khác ấn like rồi lướt đi.

Bạn bè cũng chẳng có ai mà bắt chuyện hàng trăm nút xanh cứ nằm im mà chẳng lấy nổi một người mà chia sẻ. Hình như ai cũng bận với bộn bề cuộc sống phải không?

Người ta bảo, tuổi 20 là cái tuổi hạnh phúc nhất, là cái tuổi có nhiều dự định nhất. Nhưng không đối với tôi sao nó có muôn nẻo chênh vênh như vậy? Chênh vênh không lối thoát, khi bao suy nghĩ lo âu bộn bề luôn luôn chập chờn trong đầu, chỉ khi mệt mỏi đến nỗi đặt lưng xuống gường chùm chăn kín đầu là tôi không còn suy nghĩ nữa.

Khi lớn lên người ta đủ thứ chuyện phải lo nên chẳng ai có dư đủ thời gian mà để ý đến tâm trạng người khác.

Tôi thèm những ngày được đi học cấp 3 cùng những đứa bạn thân, tôi thèm mùi nấu nướng ở căng tin trường, tôi thèm được quay lại cái thời đang hăng say học nhất của năm tháng thi đại học, thèm được cúp tiết học, thèm cảm giác vừa ngồi học vừa thò tay xuống ngăn bàn lấy đồ ăn vặt, thèm được đánh nhau hội đồng trong lớp, thèm cả tháng mới gặp nhau vui vẻ kể nhau nghe về cuộc sống xa nhà. Chắc có lẽ, gần nhau mọi thứ như thân thuộc quá nên chẳng buồn thân nhau nữa rồi.

Tôi thèm những bữa cơm bố nấu chứ tôi chán cơm một mình lắm. Tôi thèm được hẹn hò với lũ bạn thân. Thèm được cười vui vẻ cho những muộn phiền tan nhanh. Và vô thứ điều khác làm cuộc sống cứ thế nhạt dần đi. Tôi thật sự mệt mỏi!

Người ta vẫn thường hay nói thanh xuân con gái được mấy hồi vậy mà những ngày ấy tôi lại vùi mình trong nỗi buồn không lối thoát. Cứ chênh vênh mãi thôi chẳng thể trụ bám cảm giác vào đâu được.

Nếu cuộc đời là những chuyến đi phải chăng lúc này tôi đang dừng chân cho đỡ mệt. Có ai cũng thèm được đi đâu đó, bỏ trốn đi không? Có ai cũng mệt nhọc với thứ tâm trạng chẳng thể giải thích nổi thế này không? Có ai không cho tôi quá giang đoạn để tôi gắng tìm niềm vui. Chứ thanh xuân mãi buồn thế này tôi thấy có lỗi với tuổi trẻ quá!