[Ngôn tình – đam mỹ – 20+] SẮC ĐẸP VĨNH CỬU

SẮC ĐẸP VĨNH CỬU – CHƯƠNG 2: Tôi là bạn thân của Nghiêm Hoàng Khanh
PHẦN 3

Muối sinh lý, oxy già, băng gạc, tôi kiểm tra còn thiếu món gì không, rồi ôm tất cả quay lại chỗ Vũ Thụy. Tôi vừa ngồi xuống, ghế lập tức đánh lên tiếng “kẽo kẹt”. Điều kiện của phòng y tế thật tồi tàn, thực ra căn phòng này cũng ngang cục thịt thừa của ngôi trường. Từ hồi Hoàng Khanh chuyển về, hễ học sinh nào có chuyện thì được đưa thẳng đến bệnh viện thành phố, phòng y tế không đủ khả năng xử lý thương tật, có trùng tu cũng như không.

  • Đó là một được phi dao tuyệt hảo. – Vũ Thụy hồi tưởng lại – Lưỡi dao sắc bén, một cái hất tay, dao phi một đường ngọt xớt, cắm thẳng vào cây.

Tôi dùng oxy già xử lý vết thương cho Vũ Thụy.

  • Ở đấy mà ca tụng. Nếu không có tôi kéo cậu lại thì lưỡi dao ấy ghim thẳng vào trán cậu đấy.

Cũng là do cách theo đuổi của Vũ Thụy khác người quá, chọc Hoàng Khanh điên lên mà vác dao ra. Tôi sử dụng oxy già, cậu rên lên khi dung dịch tiếp xúc với vết thương hở nhưng vẫn cố thanh minh cho Hoàng Khanh.

  • Đây là đánh yêu, sau đó Khanh quan tâm tôi lắm.
  • Hoàng Khanh quan tâm thế nào?
  • Anh ấy hỏi có muốn hút thuốc phiện giảm đau không?

Cánh tay tôi bất động mười giây, tôi lấy băng gạc ra sau khi đã khử trùng vết thương, thản nhiên nói:

  • Đồ ngốc, nó muốn đẩy cậu vào trung tâm cai nghiện đấy.

Kể cũng lạ, với tính cách của Hoàng Khanh thì nó phải băm nát Vũ Thụy ra làm trăm mảnh mới đúng.

  • Tình yêu là chiến trường, không liều mạng thì làm sao cua được trai.

Nẫu ruột! Mặc dù đất nước chúng ta vĩ đại vì đã lao đầu vào họng súng, nhưng cậu đâu thể nhào vào Hoàng Khanh mù quáng được.

  • Vận dụng cái đầu đi. – Tôi cốc nhẹ lên trán cậu.

Để chắc chắn sẽ không để lại sẹo, tôi kiểm tra vết thương một lần nữa xem mình có làm đúng quy trình sơ cứu không, sau đó vỗ vai cậu.

  • Qua lớp tôi đi, chuẩn bị có đánh nhau đấy.
  • Lại vụ con bé ấy có chửa nhưng thằng kia không chịu nhận cái bào thai chứ gì? Tôi không tham gia đâu, dính đến gái là tôi không đi đâu.

Vũ Thụy kéo chăn nằm thẳng cẳng trên giường.

  • Không phải là gái đâu. – Tôi lôi cậu ra. – Là Hoàng Khanh đang mặc đồng phục nữ sinh đi gây sự với lớp bên cạnh.
    Vũ Thụy “à” một tiếng, cậu ấy theo đuổi Hoàng Khanh nên nắm rõ mọi hành động của nó.

Vụ gây gổ hôm nay là tích tụ thù hận của nhiều ngày trước, đứa lớp phó lớp bên cạnh nói Hoàng Khanh là đồ ái nam ái nữ, buông lời bóng gió nên gió thổi lời đến tai Hoàng Khanh, một kế hoạch được đầu tư công phu, Hoàng Khanh sau đó giả gái ngày một táo bạo. Nó ăn mặc như con gái, nói năng như con gái, xinh đẹp hơn mọi mỹ nữ, tự gọi mình là Vi Khanh rồi đích thân tìm đến bạn trai của cậu lớp phó nức nở: “Ôi anh ơi, nước mắt em cạn vì lời nói cay nghiệt của người yêu anh. ” (trước lúc nó tôi đã phải giúp nó nhỏ nước lên mắt)
Một câu chuyện dài giữa nó và bạn trai cậu lớp phó, nếu kể chi tiết thì lan man, chỉ cần biết kết cục là ba ngày trước, Hoàng Khanh sửa cái váy đồng phục ngắn thêm hai gang tay tính từ đầu gối, đôi chân dài thẳng tắp của nó sải bước đến lớp của cậu lớp phó kia. Cậu ta ngồi ở ghế, nó ngồi lên bàn, trước mặt đám học sinh, nó vén nhẹ lên để khoe hàng họ cho cậu ta xem, rồi làm giọng nỉ non nữ tính.

  • Ôi chao, làm sao đây? Ái nam ái nữ nhưng Vi Khanh lỡ dùng cây hàng “khoan” bạn trai nam tính của anh rồi, anh đừng giận Vi Khanh, Vi Khanh biết lỗi rồi mà.
  • Ai bảo cậu ta nói Khanh ái nam ái nữ. Đồ không biết điều.

Vũ Thụy bĩu môi, quên béng luôn mình mới là đứa không biết điều nhất, song cậu ta cũng có ý đúng. Gương mặt đó đáp ứng được mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ quái đản nhất, dường như người ta sẽ quên tiệt đi ý nghĩa của từ “xấu” khi nhìn vào mặt nó. Chỉ cần thế thôi cũng đủ làm người ta phải biết dè chừng, không cần đợi cái tính cách tai quái của nó bộc lộ ra.
Cậu lớp phó dám chọc vào nó thì ngang tự đào mộ chôn mình.

  • Hôm nay cậu lớp phó đến đánh ghen? – Vũ Thụy xác nhận một lần nữa.
  • Không. – Tôi lắc đầu – Là chuyện tình tay ba, một học sinh khối mười thầm thương trộm nhớ cậu lớp phó, thấy cậu ấy bị Hoàng Khanh sỉ nhục nên quyết định ra mặt dằn mặt Hoàng Khanh.

Nói đến đây tôi nhăn mặt.

  • Hoàng Khanh giật bồ của cậu lớp phó, nhãi ranh này chưa cảm ơn thì thôi lại còn đi đánh ghen hộ.

Thằng nhóc này học chuyên văn, một lần nữa, tôi phát bệnh vì mấy đứa chuyên văn.

  • Là ghi điểm với cậu lớp phó. Cậu ta khôn đấy chứ.

Vũ Thụy nhận xét, ngửa cổ cảm thán.

  • Tại chả có ai giật bồ Khanh chỉ có Khanh đi giật bồ người ta, không thì tôi cũng đã làm theo rồi.
    Tôi không bình luận gì cả, đứng lên rời đi.

*

  • *

Lớp học lúc này chật cứng, học sinh đến xem chuyện thị phi, hàng trăm nét mặt thái độ, đám đông cứ phình ra, phình ra. Bọn chúng hỏi nhau Hoàng Khanh hôm nay thế nào, vẫn đẹp chứ, có giả gái hay không, hình như váy ngắn hơn hôm qua thì phải.

  • Váy lấy từ tủ quần áo của ông già mày đấy!

Vũ Thụy chửi, tôi kéo cậu lách vào trong. Đám đông suýt đè bẹp tôi, lúc này thực sự thấm thía ma lực của Hoàng Khanh, chỉ có cái mặt nó mới triệu tập được cả đám người đến thế.
Phía chỗ Hoàng Khanh có tiếng mạt sát, nghe cũng đoán được tình hình, nhưng cái tôi không ngờ thằng nhóc lại mang theo bốn đứa cao to lực lưỡng đến từ trường cá biệt nhất thành phố để xử nóng Hoàng Khanh tại trận.
Thằng nhỏ chuyên văn mang côn đồ đến là chuyện nhỏ, chuyện lớn là “thằng em” của tôi đã xử cả bốn thằng ấy.
Gặp lại cố nhân theo cách không ngờ, tôi vội che mặt mình lại. Bốn đứa đấy là anh em họ (do không nhớ tên nên tôi xin gọi họ lần lượt là A B C D). Chuyện là tôi đã ngủ với thằng A, ngủ tiếp với B, rồi nói với A là B quyến rũ tôi. A và B đánh nhau, sau đó tôi tìm C nói rằng đang bị A và B đối xử như nô lệ tình dục, nếu C không cứu giúp, chắc chắn thằng em tôi sẽ hỏng hẳn, dĩ nhiên C động lòng, sau đó tôi ngủ với anh em CD như đã làm với AB.
“Nếu bị tóm thì mình chết chắc!” Tôi biết thân biết phận lùi vào đám đông, tiếp tục quan sát tình hình.
Cậu nhỏ lôi kéo những người trong lớp nói “Hoàng Khanh mặc váy đi ngủ với trai, Hoàng Khanh mặc váy đi làm chồng người ta” nhưng ai cũng tỏ vẻ hoài nghi, có vài người hóng hớt được thì nói đấy là Vi Khanh không phải Hoàng Khanh, số còn lại cắm mặt vào sách giáo khoa (có đứa còn cầm ngược vào sách).
Không tìm được ủng hộ của đám đông, cậu nhóc đó bắt đầu khui hết ra chuyện bê bối của Hoàng Khanh ở trường cũ, bạo lực học đường, hoạt động mại dâ*, buôn bán đồ cấm và những thứ khó tưởng khác. Có vài tiếng xì xào, học sinh trường này chỉ biết Hoàng Khanh là đứa khó chiều, không ngờ quá khứ của nó lại oanh liệt đến thế.
Hoàng Khanh im lặng, cũng là do tôi dặn từ trước, nhà thằng nhãi kia giàu, bố nó chơi thân với xã hội đen, là những thằng tội phạm thực thụ chứ không phải mấy đứa choai choai tập đú, gây với thằng ấy lỡ nó gọi lũ đầu trâu mặt ngựa ấy thì biết sống sao?
Lúc đầu Hoàng Khanh không sợ vì nghĩ cái mặt tiền có thể cứu mạng nó, nhưng sau tôi dọa bọn chúng sẽ đè Khanh ra, bọn chúng nói “em đẹp lắm, em ngoan đi, em nằm im cho bọn anh làm” thì Hoàng Khanh mới cắn răng hơi lo.
“Bọn đấy mà ngồi lên người thì thằng em mày gãy ra làm tám khúc. ” Tôi đã nhấn mạnh như vậy.
Sự dàn xếp của tôi mang lại vẻ dịu ngoan bây giờ của nó, tôi cầu Trời khấn Phật, hy vọng Hoàng Khanh nhịn cho thằng nhãi kia nói sướng miệng rồi bỏ đi. Hy vọng đừng có đứa mất dạy nào phá ngang kế hoạch của tôi!

  • Thằng lớp phó mới là đứa bị giật bồ, sao toàn là thằng lùn kia ngồi nói thế?

Vũ Thụy đột nhiên lên tiếng, tôi thở ra một tiếng chửi thề, đợi diễn biến chuyển hướng xấu.

  • Đúng rồi đấy. – Hoàng Khanh đang im, quay sang nhìn Vũ Thụy – Thụy cưng, nói xem vì sao nào?

Tôi lắc đầu bảo cậu im đi, nhưng Vũ Thụy không thấy tôi, chỉ thấy chữ “cưng” sau chữ Thụy. Đôi mắt sáng rực lấp lánh, Vũ Thụy dõng dạc hô to.

  • Là vì khi nuôi chó tốt rồi thì người ta không cần sủa nữa.

Tôi muốn ngất xỉu tại chỗ.

  • Đúng rồi, giỏi lắm.

Hoàng Khanh chìa tay ra, Vũ Thụy chạy đến nắm bằng cả hai tay. Hoàng Khanh làm tôi hoảng, Vũ Thụy làm tôi hốt. Rành là nó đang chửi thẳng vào mặt cậu ấy là đồ chó mà sao cậu vẫn trưng ra thái độ hân hoan đến thế. Xung quanh rộ lên tiếng cười, tôi thấy đám đông này còn đáng tởm hơn một đứa ti tiện. chúng im khi thấy mối nguy và hả hê bởi tủi hổ của người khác.

  • Ban giám hiệu sắp xuống! – Có tiếng hét lên, đám đông rục rịch.

Tôi cười thầm.
Bên cạnh là một đứa háo thắng và một thằng ngu vì trai, ngay từ đầu tôi đã xác định mình chỉ còn cách tự xoay sở mọi chuyện tai qua nạn khỏi, ban giám hiệu là do tôi báo, trông nhóc kia tím mặt thế kia, chắc chắn nó sẽ còn quay lại trả thù, nhưng cứ để chuyện đấy cho tương lai, bây giờ thì an toàn rồi.
Quả nhiên thằng nhỏ tái xanh mặt, nó sợ bị lộ chuyện mang học sinh khác vào trường, lập tức lôi theo bốn đứa kia bỏ đi.
Đám đông lộn xộn, đám học sinh chen chúc trở về. Một cái huých tay nhẹ làm một nam sinh bị ngã ra, quyển sách bìa cứng dày rơi ra khỏi tay cậu, gáy bìa cứng rơi thẳng vào chân Hoàng Khanh. Nó nhíu mày. Đau!

  • Xin. . . lỗi. . . lỗi. . . .

Tiếng nói lắp bắp, chữ “lỗi” bắn cả điệp khúc dài không rõ ràng. Tôi nhìn kỹ người nằm trên đất, hồn lập tức lìa khỏi xác.
Là em ấy. . .
Hoàng Khanh nhặt quyển sách lên, cười khúc khích
“Nhà văn Serious à? Thật đáng yêu!” ()
() Không có nhà văn Serious nào đâu. Tác giả tự bịa cả thôi, kệ đi, truyện toàn hư cấu ấy mà.

Hoàng Khanh lật giở vài trang sách.

  • Đó là một nhà văn tuyệt vời, các tác phẩm của ông ấy đều bộc lộ niềm tin sắt đá vào tình yêu vĩnh cửu. Ông thật sự tin vào nó. Cậu cũng tin đúng không? Vì tin nên cậu sẽ yêu một ai đó mãi mãi.

  • Dạ vâng. – Giọng em lý nhí

Vâng, vâng cái gì?!!! Chạy đi, đồ ngu, kệ mẹ cái lão Serious ấy! Lão chết cả nửa thế kỷ rồi, đừng để phong cách sáng tác của lão cuốn em vào đời Hoàng Khanh!! Em sẽ chết không có chỗ chôn đấy!!! Chạy đi!!
Tôi gào thét trong, tim đập nhanh hơn bình thường, lần đầu tiên tôi gần với cảm giác nhồi máu cơ tim đến thế.

  • Cậu có biết một câu quote rất nổi tiếng của nhà văn Serious không?

Hoàng Khanh bước một bước, em lùi xuống một bước. Hoàng Khanh ghé sát lại, em co rụt vào. Nó ghé vào tai em, nói đủ to cho tôi nghe thấy.

  • Thằng biến thái bám đuôi, bây giờ tao chỉ muốn đập vỡ mặt mày tại chỗ thôi.

Đôi chân em mềm nhũn lập tức, cả cơ thể lảo đảo ngã xuống một lần nữa. Tôi lấy hết can đảm, lao ra giữa đám đông, khoác lấy tay Hoàng Khanh bước ra bên ngoài. Mọi thứ diễn ra thật nhanh, nếu để chậm trễ giây nào thì em ấy nguy mất.

  • Đi thay lại đồng phục đi, đừng để hiệu trưởng thấy mày mặc váy.
  • Tao mặc váy đi qua đi lại trước mặt lão cả tỷ lần rồi.

Tôi làm bộ không nghe thấy.
Ở phòng y tế, Hoàng Khanh trút bỏ quần áo, bất chấp tôi và Vũ Thụy đang nhìn, động tác nó vẫn cực kỳ tự nhiên, cởi cúc sơ mi, tháo áo nịt ngực với miếng độn dày, kéo khóa chiếc váy ngắn cũn cỡ, lột quần trong, phơi bày toàn bộ cơ thể trần truồng dưới ánh đèn.
Tôi soi bàn chân, nhìn đến đầu gối, lại ra bắp đùi, rồi nhìn trên, trên nữa, mồ hôi hột cứ thế túa ra.
“Thứ giữa chân nó xứng đáng xếp vào hàng đẳng cấp thế giới. Nó là đàn ông, thật sự là đàn ông, dù có mặc cả trăm cái váy thì nó vẫn là đực rựa chính hiệu!!!”
Nó bực tức mặc lại đồng phục nam sinh. Vũ Thụy ngồi gập lại quần áo đang bừa bãi dưới đất, cầm lấy đồ lót, cậu nhìn về phía Hoàng Khanh rồi lại nhìn sang tôi. Đừng mang đồ lót của nó về, nó biết nó xé xác đấy, tôi làm dấu X trước ngực.
Vũ Thụy cười toe, cất hết đồ lót vào trong cặp.
Tôi không còn gì để nói.

  • Không ngày nào được yên cả!

Không trị được thằng nhãi chuyên văn nên nó đâm ra gắt gỏng.

  • Tại anh hiền quá nên bọn nó mới ngồi lên đầu lên cổ anh.

Lần thứ 782 Vũ Thụy nói Hoàng Khanh hiền lương thục đức, cậu vỗ vỗ cái giường.

  • Ra đây đi, để em bóp vai cho anh.

Vũ Thụy xuất sắc vận-dụng-cái-đầu đóng vai người vợ thờ chồng, Hoàng Khanh cảnh giác ngồi xuống, chúng nó tiến gần nhau hơn. Tôi đã bảo mà, mạnh bạo không phải biện pháp tốt, nhẹ nhàng bình tĩnh mới lột đồ được con người ta.
Đột nhiên, bằng một cú gạt chân đậm chất con nhà võ. Vũ Thụy kẹt cứng dưới đùi Hoàng Khanh, cậu dãy dụa một hồi, lại buông xuôi, giơ ngón giữa về phía tôi. Hoàng Khanh nằm xuống thì cậu cũng bất động, ngoan ngoãn làm cái gác chân.
Đây không phải lần đầu tiên nó phũ thế, tôi khẽ lắc đầu, ngồi lên giường, nghĩ nhiều đến điều sắp nói.

  • Bị cái gì thế? – Nó nhìn ra tâm sự của tôi.
  • Sau này đừng làm thế nữa.
  • Đừng làm cái gì?

Đừng làm nhiều thứ, đừng để bị ám ảnh về quá khứ, đừng hành hạ người khác để xoa dịu mình, đừng phỉ nhổ những điều tốt đẹp, đừng cướp đi hạnh phúc của ai, thấy ai thật lòng với mình mà mình cũng thấy thích thì ôm lấy người ta.

  • Đừng dùng thân xác để đổi tiền nữa. Cái lý luận rút ra, kéo khóa quần lên, cơ thể lành lặn rất lố bịch. – Tôi cất thành lời.

Hoàng Khanh những muốn cười thì điện thoại đổ chuông. Đầu dây bên kia là “khách hàng của nó”, lại là một lão già quyền thế già cỗi đang tuyệt vọng tìm kiếm thanh xuân trên da thịt tuyệt đẹp này, da thịt của một người đang tuổi cháu mình.
Nó tiếp chuyện ông ta với thái độ nhàm chán cực độ, thỉnh thoảng lại ừ, hoặc à, sau cùng phải chốt một câu để đuổi khéo lão.

  • Biết sao được, con cũng muốn được giải quốc gia nhưng tối nào cũng phải “làm việc” cho papa thì làm sao mà có thời gian học được.

Rồi nó phũ phàng dập máy lại, lờ đi luôn chuyện tôi vừa nói. Vũ Thụy vẫn nằm bẹp dí dưới chân Hoàng Khanh, không thể nhìn thấu thái độ của cậu sau cuộc điện thoại kia.
Ngồi một lúc, tôi cảm thấy mình thật thừa thãi nên đứng lên trở về. ra đến cửa lại không đành lòng nhìn kỹ Hoàng Khanh một lần nữa. Nó đẹp, vẫn luôn đẹp, hơn mọi thứ hiện hữu ở thực tại. Chính vì thế nên tôi sợ tương lai, sợ ngày nào đấy Hoàng Khanh với gương mặt nhăn nheo, mệt mỏi sẽ đứng bên đường rao bán thân xác của mình với giá rẻ mạt, kèm theo đó là lời mời chào: “Đây đã từng là một mỹ nam tuyệt sắc. “
Nếu cái ngày đấy đến, tôi sẽ từ bỏ tự tôn đàn ông của mình mà khóc nức nở.
*

  • *

Bốn giờ chiều, hôm nay trời không nắng, tôi cùng em đi đến ngọn đồi sau trường, nằm trên bãi cỏ xanh vẫn còn vương mùi của đám mưa hôm qua. Mở hờ mắt, tôi miên man nhìn những đám mây phiêu lãng, bắt đầu nghĩ đến vụ tranh cãi gần đây của tôi với Hoàng Khanh.
“Mày kỳ lạ quá, đứa chết mẹ nào khiến mày ra nông nỗi này. “
Hoàng Khanh giận dỗi do tôi gần đây từ chối đàn đúm với nó nhiều lần, nó lại còn hỏi tôi còn yêu nó không, hỏi thừa, dĩ nhiên nó luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Nhưng mà. . .
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Đi với em thật sự rất bình yên, giống như trở về quê nhà sau mấy chục năm tha hương cầu thực. Gần đây, tôi chủ động viện cớ để được gặp em, chủ yếu là để hỏi em về con người cũ của chính tôi. Em kể rất rành mạch, từng thói quen, sở thích, bài hát tôi yêu, điều tôi hằng mơ ước.

  • Ngày xưa anh từng bắt em nghe bài hát này cả trăm lần đấy.
  • Thật hả? Anh từng như thế sao? – Tôi trố mắt.
  • Anh còn hứa sau khi kỳ thi kết thúc sẽ đưa em đến đây, nhưng chúng ta lại chia tay trước đó, thành ra lại là em đưa anh đến.

Rồi em nói về những điều đẹp đẽ của ngọn đồi này, yên bình tĩnh lặng, gần như tách biệt hẳn với phố thị ngoài kia. Em yêu ngọn đồi này vì nơi đây mang bóng dáng của tôi, không thích xô bồ hay những điều giông bão.
Tôi lặng người.
Hôm qua mình đã lên giường với thầy phụ đạo vì cá cược thua với Hoàng Khanh, nó bảo là điều này kích thích vô cùng, mình đã đồng tình để làm nó vui, nhưng giờ mình không chắc nữa. . .

  • Anh sao vậy? – Em huơ tay trước mặt tôi – Anh như người mộng du vậy?
    Tôi sực tỉnh, luống cuống.
  • Ừm, tối qua anh thức khuya, nhưng anh không ngủ đâu, anh vẫn nghe em nói.
  • Vậy em cứ nói xem như ru ngủ anh nhé.

Tôi gật đầu, nằm xuống mắt lim dim, em tiếp tục độc thoại, nói nhiều hơn nhưng giọng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, em bắt đầu kể việc em đã phải lòng tôi từ cái nhìn đầu tiên như thế nào. Từ rất lâu rồi, em đã luôn yêu tôi. Một mối tình đơn phương thầm lặng, trong vắt như hạt sương và cầu khẩn xin được giữ gìn nó suốt cuộc đời.
Đôi mắt nặng trĩu vì buồn ngủ, tôi im lặng dù rất muốn nói.
Đừng ngốc em, tình yêu mong manh lắm, em sẽ sớm có ai khác thôi. Thừa nhận là những lời em nói ngọt ngào thật, nhưng tin anh đi, anh có thể nói ra những lời lẽ có cánh hơn thế nhiều, dù thực tế anh chả yêu tha thiết ai đến thế cả.
Giọng nói dần trở nên ai oán, em trách móc Nghiêm Hoàng Khanh, tại sao nó lại biến đổi tôi? Tôi của bây giờ không phải là tôi, thằng “tôi” này là do Hoàng Khanh tạo nên bằng những chuẩn mực quyến rũ bậc nhất của nó. Giá mà Hoàng Khanh biến mất, giá mà em có thể giết chết nó.
Tôi mở hẳn mắt, ngồi thẳng dậy nhìn em. Nhưng trông em không có vẻ gì sẽ rút lại những lời nói ấy, em nhìn lại vào mắt tôi và nói mắt tôi trông như mây. Mây trải rộng ngập trời mà vẫn trôi vô định. Tôi như có mọi thứ mà thực chất lại là kẻ trắng tay.

  • Đừng bao giờ để Hoàng Khanh biết. – Tôi dọa. – Em có tin là nó sẽ băm vằm em ra không?
  • Em không sợ!

Khẽ nghiêng đầu, tôi mỉm cười lảng tránh. Em chỉ nói rằng nụ cười của tôi là nụ cười buồn nhất trên đời mà em từng thấy.
Chúng tôi rơi vào tĩnh lặng dài đằng đẵng.
*

  • *

22 cuộc gọi nhỡ, 16 tin nhắn.
Tôi lờ đi xem như chưa thấy giờ cả.
1 tin nhắn đến, của Nghiêm Hoàng Khanh.
Tôi uể oải trả lời rằng bầu trời mưa ngoài kia làm cho chứng nhức đầu của tôi tái phát, sẽ sớm khỏe lại thôi, không cần thiết phải thăm. Năm phút sau, lại tin nhắn đến, lời nói dối ốm đau của tôi bị nó vạch trần, tôi không đáp, tắt nguồn, làm bộ mình đã rơi vào hôn mê sâu.
Việc tránh mặt cả Hoàng Khanh và em là điều tôi không muốn nhưng bây giờ tôi cần một khoảng lặng để nhìn thấu đáo mọi chuyện. Tôi không muốn bất kỳ hận thù từ người ngoài làm tôi và Khanh bất hòa, nhưng cũng không muốn mình là thằng ngốc coi Hoàng Khanh là tín ngưỡng, đối xử tốt với nó vô điều kiện.
Thiếu nam áo đen mang theo câu chuyện kỳ quái về cái chết vẫn ám ảnh tôi, tưởng như không gặp lại nhưng rồi chúng tôi lại tái ngộ trong mỗi giấc mơ. Đó là một đám tang, tử thi là tôi, thiếu nam áo đen khắc bia, Hoàng Khanh là kẻ đào huyệt, sau khi hoàn tất nghi lễ họ cùng nhau bỏ đi, tôi nằm vùi trong đất, thời gian đằng đẵng trôi, mộ tôi xanh cỏ, mọi người lãng quên tôi, tôi quên chính mình thì bất ngờ một ngày em đến viếng mộ tôi.
Em khóc nói chưa bao giờ quên tôi.

  • Mình không thể sống thế này được!

Tôi ngộ ra nếu còn tiếp tục ở lại một giây thì tôi sẽ bị những cơn ác mộng giết chết. Như một kẻ chạy trốn, tôi vùng dậy bước ra khỏi căn phòng khép kín, lao ra đường trong một ngày trời xấu, mưa lất phất. Tôi mặc áo phong phanh, lang thang không mục đích. Bước chân dẫn đến ngã tư đường, trong lúc đợi đèn đỏ tôi nhận ra đôi mắt u buồn, lo lắng của ai đó đang đặt trên tôi, ngoảnh lại nhìn là một cô gái, hóa ra vẻ tiều tụy hiện này có thể làm cho một người xa lạ xót thương, có vẻ cô nghĩ tôi thất tình.
Đèn chuyển màu đỏ, cô định sang đường thì lập tức bị tôi giữ lại. Nhìn thẳng vào cô, tôi giải thích.

  • Thứ nhất, anh không bị thất tình. Thứ hai, anh buồn vì bị giằng xé giữa bạn thân và người yêu cũ, Cuối cùng, tháng trước anh đã nốc rất nhiều rượu, kỷ niệm mình lên giường với người thứ 700, rất dễ để anh yêu một ai đó, thất tình chưa bao giờ là điều khiến anh buồn cả.
  • Vâng. . .

Cô rụt rè, ánh mắt hoảng sợ vô cùng, lúc này tôi mới nhận ra mình đang thô lỗ thế nào, muốn xin lỗi nhưng cô đã gạt tay tôi, biến mất giữa dòng người.
Tôi nghĩ mình sắp điên rồi.
Ba ngày tiếp, tôi đã sống như một đứa tâm thần trốn trại, dành cả ngày chỉ để lai vãng khắp nơi, tôi bỏ bữa, người gầy hẳn đi. Bố mẹ tôi la mắng càng khiến tôi không muốn ở nhà. Tôi đến một khu phố nghèo nàn, lắng nghe một người vô gia cư kể về cuộc đời gian truân của lão rồi tôi lại ngẫm lại cuộc sống hiện tại của mình. Hoàn toàn không có gì đáng chê trách. Thành tích học tập ổn, mặt mũi sáng sủa, trai gái theo hàng đàn, đã thế bạn thân nhất còn là thằng con trai đẹp nhất quả đất này, hàng ngàn ánh mắt ghen tị đổ dồn vào tôi, một cuộc sống hoàn toàn viên mãn, nhưng sao giờ tôi lại thấy không vui, lúc nào cũng thấy bải hoải như bị nỗi bất hạnh lớn lao ngồi lên ngực, trèo lên vai, đẩy tôi vào những hành động tự hủy hoại chính mình.

  • Một nỗi bất hạnh vô hình à? – Lão vô gia cư gãi cái đầu bù xù – Mấy cậu ấm cô chiêu hay có nỗi buồn không tên thế nhỉ?

Lão không hiểu tôi, lão chỉ biết đến cơm áo gạo tiền, tôi không trách lão chỉ đứng lên cảm ơn rồi xoay bước đi. Chưa kịp đi được ba bước, một quả bóng ở đâu lao thẳng vào đầu làm tôi choáng váng ngất đi, trước khi thực sự mất ý thức còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng léo nhéo của lũ trẻ con.
Tôi tỉnh dậy vào lúc chiều muộn, một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên giường, bà hỏi tôi cảm thấy thế nào rồi cúi xuống xin lỗi tôi thay cho đám con ngỗ nghịch. Đầu tôi lúc này còn đau âm ỉ, nhưng đi cùng với đó là cảm giác kỳ diệu, như bước ra khỏi đầm lầy, như hoàn tất buổi lễ rửa tội, như đầu thai chuyển kiếp, cú va chạm mạnh làm tôi thấy mình minh mẫn hơn, mọi thứ dần minh bạch, chợt nhận ra mấy ngày hôm trước tôi đã ngớ ngẩn biết bao. Tôi ôm lấy người phụ nữ cảm ơn bà rối rít trước khi bỏ đi, không bao giờ quay lại.
Bây giờ tôi muốn gặp Hoàng Khanh, chưa bao giờ tôi bức thiết muốn được gặp nó đến thế, tôi phải kể cho nó nghe những điều đã xảy ra thời gian qua. Việc tôi nối lại tình xưa với người yêu cũ, chuyện em ấy nói tôi đã đánh mất chính mình thế nào rồi cả kẻ điên mặc tang phục bảo tôi là người thiên cổ.
Tôi cần Hoàng Khanh nói cho tôi biết có phải tôi đã bị nó làm cho biến đổi không, có phải nó đã cố ý làm thế không? Chẳng có ai khiến tôi tin tưởng bằng nó, chúng tôi là bạn thân, ràng buộc nhau bởi những bí mật động trời, tình bạn của chúng tôi cao quý hơn mọi tình ái trên đời.
Thế nên nếu nó nói không, tôi sẽ xem như chưa từng nghe thấy gì và hạnh phúc sống tiếp. Và dẫu nó nói có, tôi cũng vui vì sự thành thật đó và tiếp tục yêu thương nó. Hoàng Khanh là một phần cuộc sống của tôi, dù thế nào tôi cũng không buông bỏ nó được.
Khi trở về nhà tôi thấy nó đang đợi tôi trước cửa, tiếng hân hoan lập tức vang lên trong lòng, tôi đi về phía nó với nụ cười rạng rỡ.

  • Hoàng Khanh, đúng lúc quá, tao có chuyện muốn nói với mày.
  • Được thôi, tao cũng có chuyện muốn nói.

Nó nhìn tôi đắm đuối, giọng nghèn nghẹn như bị tắc mũi. Hoàng Khanh không được khỏe, tôi nhìn với vẻ không đành lòng và nhận ra nó đang ôm lấy cổ tay.

  • Có chuyện gì vậy?
  • Bị thằng em bẻ tay. . .

Nỗi cảm thương đánh động trong lòng, tôi kéo Hoàng Khanh vào trong nhà. Ngồi trên chiếc ghế sa lông, cả tôi và nó đều không nói lời nào, một bài hát thịnh hành vang ra từ chiếc ti vi ngăn cản câm lặng nhấn chìm chúng tôi. Hoàng Khanh xoa bóp cổ tay, chậm rãi nói trong tiếng nhạc đang đi vào đoạn điệp khúc.

  • Nó lúc nào cũng nói tao giết dì, nó đi khắp nơi nói tao là kẻ sát nhân. Mỗi khi tao bước ra đường lại nghe tiếng xì xào của hàng xóm, nó muốn tao chết vì nhục nhã, thậm chí tao có chết thì nó cũng đào mộ tao lên, hành hạ xác tao một lần nữa thì mới hả lòng hả dạ.
  • Nó dám. . . – Mặt tôi tái lại vì giận, thằng khốn ấy lại sỉ nhục Hoàng Khanh của tôi, một lần nữa huyết thống bị thằng em đốn mạt ngồi lên không thương tiếc.

Giọng nó bắt đầu nghẹn ngào.

  • Rồi nó cho người theo dõi tao, chúng nó đã chụp những bức hình đáng xấu hổ của tao rồi dọa sẽ phát tán trên mạng.
    Việc đến lúc này thật quá mức chịu đựng, tôi đứng lên, toan tìm thằng em ấy để liều chết thì Hoàng Khanh giữ tôi lại, nó ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.
  • Tao sợ lắm, bố mẹ tao sẽ giết tao nếu thấy những bức hình ấy.

Tiếng khóc của nó là vũ khí tối thượng hạ tôi đo ván, sự sắt đá không còn, lòng thương hoa, tiếc ngọc dâng lên, tràn ra. Tôi giữ chặt nó trong tay, vuốt ve lưng nó, lời nói đầy nỉ non thổn thức:

  • Đừng khóc, đừng sợ, trời sập tao cũng gánh cho mày, tao sẵn sàng làm mọi thứ để mày không còn tổn thương.
  • Thật không?
    Nó đẩy tôi ra, mắt ráo hoảnh, xác nhận một lần nữa
  • Có thật không?
  • Ừ! – Tôi gật đầu dứt khoát
  • Đi với tao

Nó cầm tay tôi, dứt khoát lôi một mạch ra khỏi nhà. Quái lạ thật! Cổ tay nó đang đau mà. Quái lạ thật! Sao tôi lại nhớ đến lúc nó giả gái, giả khóc để quyến rũ người khác? Quái là thật! Sao tôi lại tưởng tượng cảnh Vũ Thụy tra nước mắt nhân tạo vào mắt nó giống như tôi từng làm trước đây?

Quái lạ thật. . .