Ngôn ngữ hài hước, dí dỏm – Cấu trúc của luận văn – 123docz.net

8. Cấu trúc của luận văn

3.2.3 Ngôn ngữ hài hước, dí dỏm

Đọc tiểu thuyết của Nguyễn Bắc Sơn chúng ta có thể trả lời cho câu
hỏi: Vì sao tiểu thuyết luận đề chính trị của Nguyễn Bắc Sơn lại có sức
cuốn hút đến thế? Trong tiểu thuyết người đọc bắt gặp những câu chuyện
hài hước cười ra nước mắt, đó là cái hài của ngôn từ, cái hài ở nội dung câu
chuyện, cái hài còn đọng lại dư vị khi ta gấp trang sách lại. Những câu
chuyện được cóp nhặt từ đời sống, được hình tượng hóa qua giọng văn đầy

chất “u-mua” (humour) của tác giả.

Trong tiểu thuyết của Nguyễn Bắc Sơn tiếng cười được bật ra từ
những tình tiết bất ngờ, mang đậm yếu tố bi hài làm nổi bật sự đa chiều đa
diện của hiện thực và con người: Trong đợt đi công tác miền Nam thời bao
cấp, nhân vật Lê Hòe không chỉ hiện ra với sự oai vệ, quan phương của của
người chuyên rao giảng chính trị, nghị quyết mà còn là một con người đời

93

thường, cũng có lúc cần đến mấy chai mỡ đem ra Hà Nội, thậm chí phải
cân đo đong đếm những chai mỡ mình đang sở hữu xem có bị ăn bớt không?
Hay tính cách chặt chẽ, tính toán của bà Phụng, là mậu dich viên thời bao cấp
đã bộ lộ rõ hơn cái cách cho thầy giáo của con cái chân giò rồi trừ vào tiền thù
lao giảng dạy. Thầy giáo trẻ nhận món quà gói giấy báo không khỏi xúc động

và tò mò: “Vừa đạp xe, vừa với một tay xuống cái túi vải đeo ở ghi đông, nắn

nắn, bóp bóp. Nó nằng nặng. nó mềm mềm. Nó nhũn nhũn. Nhưng nắn mạnh
tay, lại thấy nó cưng cứng. Nó dài dài. Nó to to. Có chỗ bằng cổ tay. Nắn tiếp
xuống, có chỗ to hơn. Thầy giáo dạy toán đã vận dụng hết trí tưởng tượng của
môn hình học không gian mà vẫn không đoán nổi nó là cái gì. Chả nhẽ lại
dừng lại, mở ra xem thì kì quá” [55, tr.75].

Sau khi về nhà, anh giáo trẻ giải thích đầu đuôi câu chuyện cho vợ,
bằng sự nhạy cảm của người phụ nữ, chị gọi tên đích danh món quà: Đó là
một cái chân giò. Và cuộc tranh luận giữa hai vợ chồng diễn ra: vợ gọi là
quà biếu, chồng nói là cho. Cuộc tranh luận thực sự đã có hồi kết khi người
vợ xem đến món thù lao dạy học thấy thiếu. Như vậy, mọi thác mắc đã
được giải đáp: Bà Phụng đã bán lại cái chân giò-tiêu chuẩn của gia đình-
cho vợ chồng anh giáo. Mẩu chuyện được đan xen với lời kể rất hấp dẫn
của tác giả: từ ngôn ngữ kể đến tình tiết câu chuyện, liên tiếp tạo những bất
ngờ cho người đọc với từng “móc xích” của câu chuyện. Nói là chuyện hài
hước nhưng nó được “nhặt nhạnh” từ thời bao cấp. Qua mẩu chuyện nhỏ
đó tác giả đã phản ánh một thực trạng có thực trong cuộc sống: thời kì một
bộ phận nhỏ những cán bộ nhà nước như bà Phụng có quyền hành và lộng
hành dẫn đến cảnh: người ăn không hết, kẻ lần không ra. Một thời kì “tự
cung tự cấp khép kín” đã qua nhưng dư âm của nó vẫn còn.

Ở một chuyện khác, Nguyễn Việt là trưởng phòng nghiệp vụ buộc
phải nhận người do giám đốc và trưởng phòng tổ chức đào tạo ấn xuống là

94

một minh chứng cho mệnh đề: “Không gì vô tổ chức bằng công tác tổ chức

ở cơ quan này” đã gây tình huống rất bất ngờ, khiến mọi người thán phục

anh. Do áp lực của trên, Nguyễn Việt đành phải nhận người do ban lãnh
đạo ép xuống. Khi báo cáo vấn đề nhân sự. Nguyễn Việt đã công bố: điều
kiện để anh nhận người còn hơn cả yêu cầu của giám đốc, trưởng phòng tổ

chức và đương sự: “Các anh muốn anh ấy làm phó phòng. Tôi không đồng

ý mà còn đề nghị để anh ấy làm trưởng phòng. Thế anh ấy sẽ làm gì? Một
phòng chỉ có một trưởng phòng thôi. Tôi sẽ làm phó phòng là bởi vì thế
này… Làm trưởng phòng anh ấy sai tôi việc gì, tôi còn làm được, chứ làm
phó trưởng phòng, tôi giao việc thì anh ấy làm thế nào? Các đồng chí đều
biết, các cán bộ phòng tôi đều biết và bản thân anh ấy cũng biết, năng lực
chuyên môn của anh ấy không bằng bất cứ cán bộ nào trong phòng chúng
tôi. Phải thế không ạ?” [55, tr.116].

Điều kiện mà Nguyễn Việt đưa ra rất bất ngờ đối với giám đốc,
trưởng phòng tổ chức và đương sự, bất ngờ cả với những ai đang theo dõi
câu chuyện: Đương sự được được đề nghị làm trưởng phòng, trưởng phòng
xuống làm phó phòng. Một điều kiện tỏ sự phản ứng không đồng tình
nhưng rất nhẹ nhàng, thâm thúy của anh. Nếu tổ chức cố tình ép nhận cán
bộ không đạt tiêu chuẩn thì phải hành xử như vậy. Câu chuyện phản ánh
một thực trạng sống động trong cơ chế thị trường hôm nay. Đó là công tác
tổ chức xét tuyển nhân sự trong các cơ quan nhà nước. Một bộ phận những
cán bộ tiêu cực đã biến tổ chức thành nơi thu lợi bất chính cho bản thân,
thành thị trường “chạy đua dolla” , bằng cấp, trình độ là yếu tố đi kèm. Câu
chuyện phản ánh thực tế xã hội. Đó là mặt trái của xã hội mà chúng ta cần
loại bỏ. Hồi kết của nó là một câu hỏi lớn, một lời ngỏ gợi nhiều suy nghĩ
cho mọi người.

Chuyện cô ôsin Dự, ngồi nhờ bán gạo ở nhà ông bà Lê Hòe, thỉnh
thoảng giúp làm một vài việc nhà, Ông Hòe rất mến Dự. Sự khỏe khoắn
chất phác và lanh lợi của cô gợi lên trong cõi sâu thẳm lòng ông bóng dáng
người vợ cũ. Sự hiện diện của Dự với đường nét gợi cảm của gái một con

95

không khỏi làm ông bâng khuâng “phút chốc bản năng đàn ông trong cõi

sâu kín, tưởng như đã chết bất ngờ trỗi dậy đòi hỏi.” Tùy việc nhờ đấm

lưng ông đề nghị cô ngồi hẳn lên lưng ông cho giãn xương cốt. Cái cảnh
đầy chất bi hài ấy lọt vào mắt Lê Đại (con trai ông).

Nhưng câu chuyện đã được Đại giấu kín. Đại rất thông cảm với bố
và nhận thấy bản năng đàn ông ở người cha thỏa “khát vọng”. Sau những
lần đó ông Hòe đều cảm thấy mình có lỗi. Câu chuyện nhằm khắc họa sâu
tính cách nhân vật trong những hoàn cảnh điển hình.

Một câu chuyện hơi hài hước để ngầm đả phá cơ chế bầu cử không
dân chủ:

“- Ai tự ứng cử nào? Không à?

-Chuyển!

-Ai giới thiệu ai nào?

Ngứa tay. Có mấy người giơ lên.

Ngứa mồm. Có mấy người giới thiệu thêm mấy người.
Ngứa đầu. Có một người nhất định không chịu rút.
Vậy là buộc phải bầu cả hai người.

Kết quả. Điếng người! Suýt nữa thì tai họa xảy ra.

Người ngứa đầu, ngứa tim, ngứa gan, ngứa toàn diện này, chỉ kém
người được tổ chức giới thiệu có mấy phiếu lẻ.

Hú vía!
Không sao!

Tổ chức không bao giờ chịu thua những thằng vô tổ chức đâu nhé!
Đừng vội hí hửng nhé!

Thằng nào mó dái ngựa, hãy coi chừng.

Mấy ngày sau, người ngứa tất cả các bộ phận ấy bị thi hành kỉ luật
canht cáo!

96

Chết chưa? Cho đáng đời, đáng kiếp!” [56, tr.257].

Cả một đoạn kể rất lạnh lùng, khách quan về kẻ dám chèn vào tổ
chức; tổ chức chỉ cho phép bầu cử 1 để lấy 1, không được tự ứng cử nhiều
thì kết quả bầu cử có thể không theo ý định của tổ chức.

Phản ánh cách bầu cử không dân chủ, có tính áp đặt. Đó là kiểu bầu
cử hình thức được áp dụng một thời. Câu chuyện khuyến khích tính dân
chủ trong công tác, trong mọi hoạt động tập thể của xã hội. Có được như
vậy mới tạo được sự công bằng trong xã hội.

Những chuyện hài hước trong tác phẩm thường được kể theo điểm
nhìn người kể chuyện, có khi được lồng trong lời kể của nhân vật: Trong
một lần tắm bùn, Hùng đã kể cho Kiên nghe một câu chuyện hài xảy ra ở

quê anh. Ở bệnh viện huyện có bác sĩ Khải chữa vô sinh giỏi: “Ca nào

cũng chữa được mới tài… Chỉ có một nhược điểm nhỏ là… con sản phụ
hắn chữa đều giống hắn như đúc khuôn” (56, tr.475). Lý do là hắn đã lừa

và đẩy những người phụ nữ nhẹ dạ, khát khao có con vào cảnh bất đắc dĩ.
Nhưng có ông chồng đã vác gậy vào bệnh viện hỏi tội Khải, hắn ta co giò
chạy khắp bệnh viện, chạy ra phố huyện, trốn vào nhà vệ sinh. Tức

giận,Khải đã quyết định kỉ luật mình: “anh ta đưa tay xuống bóp d ..

Nhưng đố ai làm được việc ấy? Đau quá sẽ phải thôi ngay. Người ta có thể
tự treo cổ, tự nhảy xuống giếng chứ không thẻ tự bóp d… để trừng phạt
mình” (56, tr.476).

Câu chuyện do Hùng kể tưởng chỉ là giải khuây về mặt tinh thần
nhưng thực tế nó đề cập đến một vấn đề có tính chính trị xã hội: Vấn đề
chống tham nhũng. Nếu có một cơ quan chống tham nhũng, cơ quan ấy
phải độc lập, phải đứng ngoài hệ thống thiết chế của cơ thể mình. Mẩu
chuyện nhỏ đã đưa ra kết quả tất yếu: các cơ quan hành pháp, luật pháp và
tư pháp phải tách ra-cụ thể là ba cơ quan công an, tòa án, viện kiểm soát.

97

Cho thấy một cách đặt vấn đề đan xen rất khóe léo, câu chuyện không bị
gượng ép. Vấn đề nêu ra rất khách quan có sức thuyết phục cao.

Có thể kể ra rất nhiều những mẩu chuyện hài hước, dí dỏm được kể
đan xen trong tiểu thuyết của Nguyễn Bắc Sơn. Những câu chuyện hài làm
giảm đi “độ nóng” của một số vấn đề chính trị xã hội được đề cập đến trong
tác phẩm. Mục đích chính không phải chỉ giảm độ “căng” của những vấn
đề chính trị. Trong tác phẩm, mỗi câu chuyện đều được rút ra từ chính thực
tế cuộc sống, đều phản ánh cuộc sống, đều ngầm rút ra những ý nghĩa
riêng: từ thời bao cấp đến hiện nay, từ vấn đề xã hội đến vấn đề chính trị.
Đằng sau tiếng cười cũng ẩn chứa sự phê phán không trực diện của nhà
văn. Chất hài hước đã tạo ra được sức hấp dẫn của tác phẩm với người đọc

Tóm lại, nghệ thuật tổ chức trần thuật trong tiểu thuyết Nguyễn Bắc
Sơn đã có những thành công nhất định. Như lời nhận xét của nhà phê bình
Bích Thu: Nhà văn đã có dụng ý tổng hợp trong nó các loại hình văn học ở
nhiều dạng thức: Các câu chuyện tiếu lâm hiện đại, thơ dân gian thời đổi
mới các bài hát, các bức thư, các bài báo, cách ghi chép trong sổ tay. Để
làm mới phương thức trần thuật, rút ngắn khoảng cách giữa người trần
thuật với nhân vật, cho phép người trần thuật có thái độ thân mật, gần gũi
với nhân vật. Các dạng thức kể trên góp phần làm cho những vấn đề của
cuộc đời với những qui luật nghiệt ngã của nó được giãn ra, đỡ căng thẳng,
nặng nề trong tâm lý tiếp nhận và thưởng thức của người đọc. Cách trần
thuật này, người viết đã chuyển tải được những vấn đề, những thông tin
nóng, kích thích cảm hứng nghiên cứu của người đọc.

98

KẾT LUẬN

Có thể nói rằng, với Nguyễn Bắc Sơn thời gian nghỉ hưu mới thực sự
là lúc ông thoả khát vọng văn chương: Những bức xúc về cơ chế, những
nỗi đau nhân tình thế thái trong cơ chế còn nhiều bất cập, đã được Nguyễn
Bắc Sơn mổ xẻ kĩ lưỡng không né tránh nhưng cũng đầy trách nhiệm dựng
xây. Chính vì lẽ đó bộ tiểu thuyết liên hoàn của Nguyễn Bắc Sơn xuất hiện
trên văn đàn đã được bạn đọc chú ý và các nhà nghiên cứu lí luận phê bình
đánh giá cao.

1.Về đề tài: Trong xu hướng chung của tiểu thuyết đương đại, các
nhà văn thuộc thế hệ 8x thường hướng vào những vấn đề gia đình, tình yêu,
hôn nhân… mang tính xã hội nhiều. Với Nguyễn Bắc Sơn lại khác, ông đã
chọn cho mình một hướng đi riêng, một khung trời riêng phù hợp với sở
thích, năng lực, trình độ và vốn sống phong phú của cả một đời làm báo đó
là hướng vào vấn đề chính trị. Có thể định danh cho tiểu thuyết của Nguyễn
Bắc Sơn là tiểu thuyết chính trị và ông là một nhà văn viết tiểu thuyết chính
trị ở Việt Nam. Vì nó đề cập đến: Phương thức lãnh đạo của Đảng trong
tình hình mới, nhân vật đảng viên, vấn đề của đảng, của chính trị, của thế
sự hiện nay. Định danh tiểu thuyết chính trị vì nội dung bàn đến những vấn
đề chính trị. Đây là một đề tài Nguyễn Bắc Sơn nung nấu, suy nghĩ công
việc từ thực tiễn cuộc sống của mình. Nhà văn muốn văn học góp một phần
nói nên điều đó bằng cách của văn học. Nguyễn Bắc Sơn có sự tiếp nối
nguồn mạch của tiểu thuyết thế sự nhưng phạm vi phản ánh trong tiểu
thuyết của Nguyễn Bắc Sơn đạt tới tầm vĩ mô

2. Về quan niệm nghệ thuật: Văn phải phản ánh chân thật hiện thực
cuộc sống. Viết văn là để giải toả những bức xúc, để phản ánh những điều
mình thấy mình nghĩ, cao hơn nữa là mình cho là phải như thế mới đúng.
Đó là những điều hiển nhiên mọi người vẫn biết, vẫn bàn thảo nhưng họ

99

ngại đụng chạm đến với tư cách cá nhân vì nó là chính trị mà chính trị thì
rắc rối… Nhưng ông đã không ngần ngại, né tránh những vấn đề gay cấn
của đời sống chính trị-xã hội đương đại, bởi ông viết với với tư cách của
một nhà văn Đảng viên, viết với ý thức công đân; viết để mổ xẻ chứ không
đứng ngoài chửi đổng. Ông viết với ý thức xây dựng và tháo gỡ. Có lẽ vì
thế mà chủ đề đặt ra trong tác phẩm được dư luận đồng tình. Điều mà ai
cũng biết là, không phải viết cái gì, mà còn là viết như thế nào.

3. Về thế giới nhân vật:

Đọc tiểu thuyết của ôngcó thể nhận thấy rõ, tuyến nhân vật trong tác
phẩm được chia làm hai tuyến đối lập.

Những nhân vật tích cực cũng là những nhân vật chính trong tác
phẩm. Vì tiểu thuyết viết về những vấn đế chính trị ở bề sâu và bề rộng của
nó, nên hệ thống nhân vật chính là những người làm chính trị và họ đều là
những đảng viên. Đây là điểm đặc biệt và cũng là điểm khác của tiểu thuyết
Nguyễn Bắc Sơn với các tiểu thuyết đương thời. Ngoài ra còn có các nhân
vật lãnh đạo cao cấp như nhân vật “cụ”, Tổng bí thư, Bí thư thành ủy.
Trưởng ban tư tưởng văn hoá Trung ương. Có thể nói, họ là lớp cán bộ tích
cực của xã hội, luôn trăn trở với công việc, biết vượt lên chính mình và là
những công dân Đảng viên có trách nhiệm trong việc dựng xây đất nước.

Với những nhân vật tiêu cực nhà văn đã phản ánh mặi trái của xã hội; một
xã hội nồng nặc mùi vị của đồng tiền, của chức quyền, địa vị… Con người luôn
muốn thoả mãn những khát vọng khôn cùng vượt quá tầm cho phép. Với việc

thực thi câu nói cửa miệng: “cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua

bằng rất nhiều tiền”, dường như đang đúng với một số kẻ tha hoá trong xã hội

hiện nay. Đây có thể là một lời cảnh báo nhãn tiền cuă nhà văn chăng?

Về điểm sáng trong xây dựng nhân vật, quả như Bích Thu nhận xét:

“Trong guồng máy xã hội ấy, các nhân vật đã vận động và phát triển đến

100

4. Về nghệ thuật trần thuật:

Trong tiểu thuyết Nguyễn Bắc Sơn có cách kể đơn giản và cuốn hút,
móc nối các sự kiện tưởng như khô khan rất khó… nhưng tạo được sự cuốn
hút. Sự bình luận của người viết cho nhân vật nhiều, bình luận thay cho độc
giả, điều đó cho thấy mặt kí nổi trội hơn. Ngoài ra nhà văn cũng tạo được
những chi tiết, tình huống tiêu biểu; trong tiểu thuyết còn có sự xâm nhập
thể loại:một chút về kí hoặc những dân gian, những tiếu lâm hiện

(Trang 92 -92 )

Một phần của tài liệu
TIỂU THUYẾT NGUYỄN BẮC SƠN