NGHỀ GIÁO TÔI YÊU

 

NGHỀ GIÁO TÔI YÊU

“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Ta vẫn gọi  là nghề cao quý nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất

Mà cho đời những đóa hoa thơm…”

Ngay từ thuở còn là cô học trò nhỏ, tôi đã mơ ước sau này được trở thành cô giáo đứng trên bục giảng. Và sau bao nhiêu năm miệt mài học tập và rèn luyện, tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, được làm một cô giáo giảng dạy bao lớp học trò thân yêu dưới mái trường Tiểu học mến yêu. Với tôi, cũng như suy nghĩ của mọi người, nghề giáo luôn là một nghề cao quý.

Nghề dạy học là một nghề vinh quang, do đó để trở thành một người thầy giáo chân chính, tôi phải lao động thật nghiêm túc, không ngừng học tập nâng cao trình độ của mình và phải luôn luôn tu dưỡng đạo đức. Nghề dạy học đòi hỏi người đứng trên bục giảng phải có bản lĩnh, đem hết sức mình cống hiến cho những thế hệ tương lai của đất nước. Một nghề mà cho dù hoàn cảnh, cuộc sống chung có khó khăn hay cuộc đời riêng nhiều trắc trở, cũng không được u sầu, bất mãn trước học trò.

Là người lái đò chở khách sang sông, khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông theo. Trên bến sông đời, hành khách có thể chẳng mấy ai nhớ đến người lái đò nhưng trên bến sông tri thức thì con người dễ mấy ai quên, bởi lẽ những tri thức do người thầy giáo mang lại cho học sinh sẽ trở thành hành trang để các em mang theo suốt cả cuộc đời mình. Các em sẽ không quên hình ảnh người thầy, bởi lẽ, người thầy giáo không chỉ đơn thuần là người truyền đạt tri thức, trí tuệ mà còn đem đến cho học sinh những niềm vui, tình thương yêu và kĩ năng sống.

Là một giáo viên, niềm vui và hạnh phúc thật giản đơn lắm. Có thể là khi học sinh đạt được những thành tích cao trong những kì thi quan trọng, hay khi học sinh chăm chỉ học hành từ bỏ được những thói xấu, hay một tiếng gọi reo vui “cô ơi” giữa chốn đông người, hay một lời hỏi thăm đơn giản qua điện thoại: Cô ơi, cô có nhớ em không?….

Ngày lễ Hiến chương các nhà giáo Việt Nam năm nay đã dạo rực từ mấy ngày trước đó trong cái nắng nhạt của mùa thu, trong sắc hoa lung linh trên mọi ngả đường với những lời ca tiếng hát tôn vinh. Tất cả đã dần lắng xuống nhưng lòng tôi vẫn mãi miên man cảm xúc ngọt ngào trước tấm lòng của học trò bao thế hệ.

Dù đã gần 30 năm miệt mài trên từng trang giáo án nhưng cho đến bây giờ tình yêu nghề vẫn vẹn nguyên trong tôi như thuở nào, tôi vẫn tự hào, lạc quan, luôn có niềm tin yêu vào cuộc sống, vào nghề giáo và vào bao lớp học trò thân yêu và luôn giữ mãi sự thanh cao của nghề giáo.

                       Ôi tự hào nghề giáo tôi yêu!

 

                                                                 Trần Thị Huê – GV trường Tiểu học Quảng Minh