Mị Sắc Viên – TẬP TRUYỆN NGƯỜI LỚN – [Chương12] Lão gia (1)

 

 

 

 

Trước mắt trong kinh thành, hầu như tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện của Lâm đại nhân trong phủ quốc công.

 

Trước giờ Thượng quốc công là thế hệ cha truyền con nối, đã gần nửa trăm nay rồi, nhưng gần đây tin tức làm cho mọi người kinh ngạc mà cũng chê cười đó là ông ta thú một nữ nhân chốn phong hoa, trong khi đại phu nhân Lâm phủ vẫn còn sờ sờ.

 

Tất cả mọi người đều biết nàng kia là do một tay các tú bà ở Xuân Hương Các dạy dỗ. Qua vài năm mới được xuất hiện biểu diễn cho mọi người xem, hơn nữa chỉ có cấp bậc quan lại quyền quý mới có thể chiêm ngưỡng.

 

Nghe nói lần đó cũng không biết tại sao Thượng quốc công lại bước chân vào Xuân Hương Các, vừa gặp nàng kia thì nhất kiến chung tình. Tất nhiên không cần phải bàn đến địa vị của Thượng quốc công này mà ai cũng không khỏi chua xót khi chứng kiến một thiếu nữ xinh đẹp như vậy gả cho lão nhân gia làm thiếp. Bất chấp sự phản đối của phu nhân và con gái, Thượng quốc công đưa một kỹ nữ bằng tuổi nữ nhi của mình về Lâm phủ. Mà người nữ tử thanh lâu này chỉ dẫn theo một tì nữ tên là Tiểu Liên.

 

Sau đó, Thượng quốc công lại mời các đạo sĩ đến để làm lễ, nói rằng nếu lấy nữ tử này thì ông ta sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa nàng ta còn là phúc tinh của Lâm phủ.

 

Người người cũng không ai cho là thật, cho rằng Thượng quốc công chỉ đang lừa gạt mọi người, e rằng ông ta coi trọng kỹ nữ trẻ trung lại có dung mạo xinh đẹp này, nên mới nghĩ ra một lý do để thoái thác với người ngoài.

 

Nhưng mà trong kinh thành, các nữ nhân đều ghen tị với tiện nhân thấp kém này có thể bay lên cành cao, mà các nam nhân lại tấm tắc hâm mộ Lâm lão gia ở độ tuổi này còn có thể thú một người thiếp xinh đẹp như hoa. 

 

Xôn xao nhiều lời, mà suy nghĩ cũng khác nhau.

 

***

 

“Ưm … Ưm … Lão gia …”

 

Từ khi Vân Tiên gả vào Lâm phủ, hầu như ngày nào cũng cùng Lâm lão gia điên loan đảo phượng, trừ lúc mới gả phải thỉnh an vài vị phu nhân còn lại đều nằm trên giường của lão gia mà thừa nhận mưa móc của ông.

 

“Tiên Nhi của chúng ta thật là xinh đẹp, quả thật là tiên nữ hạ phàm. Hoa huyệt này vừa mềm lại vừa dâm, làm cho lão gia ta như trở lại tư vị thời thiếu niên.”

 

Chỉ thấy bên dưới u huyệt đang bị côn thịt to màu tím đen đâm làm, có vẻ cố gắng phun ra nuốt vào côn thịt của ông ta. Hai cái túi đánh mạnh vào trên mông thịt như trứng ngỗng của nàng ‘bốp bốp bốp’ làm đỏ ửng một mảnh.

 

“Tiên Nhi … Tiên Nhi là của lão gia …” Dứt lời, đôi chân ngọc của Vân Tiên vòng lấy eo to của Lâm lão gia, tiểu huyệt lại kẹp chặt vật cứng của ông, làm cho Lâm lão gia sướng mà hít hà.

 

Lâm lão gia trời sinh có thắt lưng tròn rộng, lông mày kiếm và đôi mắt sáng, thần thái uy nghiêm, cho dù đã nuôi chòm râu, nơi khóe mắt còn có đầy nếp nhăn nhưng vẫn không làm giảm đi chút phong thái nhất gia chi chủ.

 

Vân Tiên nhớ lại ngày hôm đó, là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở trong đại sảnh của Xuân Hương Các, nàng biết dung mạo của mình bất phàm nhưng lại cúi đầu ngại ngùng khi bị rất nhiều người đàn ông nhìn chăm chú. Tất cả mọi người đều la hét muốn mua đêm đầu tiên của nàng, chỉ có một người tuyên bố muốn lấy nàng, người này chính là Thượng quốc công.

 

Đương nhiên nàng không thể làm chủ, nhưng trong lòng nàng cũng chờ mong Thượng quốc công kia thú nàng, như vậy thì nàng có thể rời khỏi nơi trăng hoa này. Nàng cũng biết thân phận của ông không tầm thường nên cho dù ông ta có vẻ còn lớn hơn cha nàng mấy tuổi thì nàng cũng không quan tâm, ngày sau nàng có thể hưởng vinh hoa phú quý, huống hồ cha nàng đã sớm bán nàng.

 

“Tiên Nhi thích ăn côn thịt to của lão gia không? Hửm?” Lâm lão gia bóp lấy hai vú của người đẹp chỉ thấy nàng rên rỉ dưới thân mình, nghe giọng như tiếng chim hoàng anh vậy. Khuôn mặt như quả trứng ngỗng nhỏ tràn đầy đỏ bừng, mị nhãn như tơ.

 

“Tiên Nhi thích … Ưm …” Lâm lão gia cúi đầu mút lấy vú, sau đó nhe răng cắn cắn rồi cọ xát mạnh vào ngực làm cho hạ thân của nàng không khỏi tiết ra một vũng nước.

 

Lâm lão gia ôm lấy Tiên Nhi, mà tư thế này lại làm cho cự căn xâm nhập vài phần thẳng tắp đi vào tử cung nhỏ hẹp của nàng, gần như xuyên qua bụng của nàng. Vân Tiên đã được huấn luyện ở kỹ viện, biết mình sắp phải co rút hạ thể để làm cho người đàn ông sung sướng, đúng như dự đoán, Lâm lão gia rên rỉ khi tiểu huyệt của nàng mút lấy nên bàn tay nhéo vú trắng của nàng càng tăng thêm lực.

 

“Lão gia … Đừng bóp vú của Tiên Nhi … Tiên Nhi … Đau quá …” Một đôi tay như ngó sen leo lên người của Lâm lão gia, giọng nói mềm mại dễ chịu vang lên ngọt ngào bên tai. Làn da trắng mịn như ngọc tương phản rõ rệt với làn da lão hóa và chảy xệ, kích thích Lâm lão gia tăng tốc độ đâm mạnh hơn nữa, trong phòng vang lên tiếng ‘bạch bạch’.

 

“A … Lão gia … Chậm lại chút …” Vân Tiên bị nghẹn đến mức thở không nổi, nhưng Lâm lão gia quyết tâm muốn giết nàng nên mạnh mẽ xông vào bên trong. Miệng tử cung nhỏ được quy đầu to lớn mở ra, toàn bộ thân gậy nghiền nát các lớp thịt trong huyệt động của nàng. Cuối cùng, Lâm lão gia đặt ở miệng tử cung rồi rưới một lượng lớn chất lỏng vào, nóng đến mức làm Vân Tiên kêu to, toàn thân co quắp, chỉ cảm thấy bụng mình trướng như muốn vỡ tung, dâm thủy ào ạt thậm chí còn phun ra từ nơi giao hoan.

 

“Tiên Nhi thật sự làm cho lão gia sướng muốn chết.” Lâm lão gia cọ xát rồi véo vào cái mũi của nàng mà trêu đùa.

 

Vân Tiên làm bộ đấm nắm tay nhỏ vào ngực của Lâm lão gia, bày dáng vẻ đáng thương khóc không ra nước mắt: “Lão gia cười Tiên Nhi, Tiên Nhi không thương lão gia nữa.”

 

Lâm lão gia giả vờ nói: “Vậy ta đi đây.”

 

Vân Tiên vội vàng kéo Lâm lão gia rồi nũng nịu oán trách ông: “Lão gia à, Tiên Nhi chỉ nói đùa với ngài thôi!”

 

Nơi bên dưới của hai người vẫn còn dán vào, lúc này Vân Tiên lại co rút, Lâm lão gia vỗ mạnh vào mông rồi đặt nàng dưới thân mà hung hăng làm.

 

“Lão gia đâu?” Một phụ nhân với vẻ mặt lạnh lùng hỏi nha hoàn ở bên cạnh.

 

Nha hoàn cúi đầu, có chút sợ hãi nói: “Bẩm phu nhân, lão … Lão gia vẫn còn ở chỗ của Vân phu nhân.”

 

Người phụ nhân đoan trang, khéo léo này vốn là đại phu nhân của Lâm phủ, bà ta nắm chặt tay, tức giận ném chén trà xuống đất: “Tiện nhân!”

 

Tất cả những hạ nhân trong phòng đều lạnh run mà quỳ xuống, nín thở.

 

Đại phu nhân nhìn về phía viện của Vân Tiên mà vẻ mặt đầy hung ác. Bà ta hơi nheo mắt, hai nếp nhăn đan vào nhau, trong miệng chửi rủa: “Hừ, thứ nữ tử thanh lâu ỷ vào chút sủng ái của lão gia đã kiêu ngạo như vậy, chờ xem đi!”