Ly hôn là dấu chấm hết cho cuộc đời người phụ nữ?
Cuộc đời tôi đã trải qua hai cuộc hôn nhân. Đúng vậy, trước khi gặp người chồng hiện tại, tôi đã có một cuộc hôn nhân đổ vỡ và hai đứa con gái. Lúc đó tình trạng của tôi chính là một người phụ nữ đã ly hôn mang trong mình trái tim tổn thương rướm máu với cắp nách một bé 9 tuổi, bé lớn là 12 tuổi.
Thời gian đó, tôi không dám kết giao cũng không có ý định quen thêm một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời của mình. Nhưng duyên phận là một thứ gì đó lạ lắm. Tôi gặp anh thông qua nửa vòng trái đất, anh xuất hiện như những người đàn ông bình thường hàng ngày tôi thường gặp.
Ấn tượng đầu tiên anh giành cho tôi đó là nụ cười tươi cùng một hàng răng trắng. Sau dần, từ chính cách nói chuyện, cách lắng nghe, cách chăm sóc của anh dành cho tôi đã khiến tôi rơi vào “tròng” của anh lúc nào không hay.
Sau nửa năm nói chuyện với nhau, anh ngỏ lời thăm dò và theo tôi đi mọi nơi mà tôi muốn. Sau này tôi mới biết, anh muốn chắc chắn xem người phụ nữ này tính khí và có cách xử sự ra sao, có phù hợp với anh không? Trong khi đó, thái đọ của tôi khi ấy là kiểu tiểu thư đỏng đảnh bất cần đời, với mối quan hệ này tôi cũng không hề vun vén hay đặt quá nhiều sức lực của mình vào và chỉ có suy nghĩ là quen cho cuộc sống thêm vui tươi hơn thôi, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Với tôi lúc đó chính là sống theo đúng tính cách của mình, tôi làm những việc tôi thích, yêu thương bản thân hơn và chưa nghĩ đến việc có bạn trai để ràng buộc nhau.
Sáu tháng tiếp theo, khi anh lại đặt vấn đề muốn mối quan hệ của chúng tôi gần gũi hơn nữa, lúc này tâm lý chim non sợ cành cong bắt đầu tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi đã từng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc trước đây, trái tim tôi mang những vết xước không lành lặn nên tôi cũng sợ. Nhưng tôi cũng muốn có một gia đình ấm áp để che chở cho tôi và hai đứa con của mình.
Lúc đó tôi đã không trả lời anh là “Có” hay “Không” đồng ý tiến triển tiếp mối quan hệ này. Mà tôi đặt ra một vấn đề cho anh: “ Vậy còn hai đứa con của em anh định tính như thế nào?”
Anh bảo sẽ coi hai đứa con tôi như con ruột của mình mà chăm sóc. Nhận được câu trả lời đó, tôi và anh chính thức bắt đầu một mối quan hệ mới.
>>Xem thêm: Độc thân cũng là sự lựa chọn tốt | Hôn nhân gia đình
Sau hai năm, chúng tôi trở thành một gia đình thực thụ.
Thật ra với sự bất đồng ngôn ngữ, văn hóa, suy nghĩ của từng từng quốc gia cũng là một khó khăn lớn với tôi khi tôi có một khởi đầu mới ở đất nước khác mà không phải là quên hương mình. Việc gian tiếp khi bất đồng ngôn ngữ khiến tôi bị xì trét nhiều, nhưng tôi tự tập cho mình cách đơn giản hóa vấn đề nên mọi chuyện cũng đâu vào đấy.
Như cách ăn uống cũng khác, nhiều khi nấu 1 bữa cơm mỗi người mỗi món. Như Tết vừa rồi tôi thổi xôi, làm bánh chưng mời anh mỏi mồm mãi mà anh chỉ ăn có một thìa. Công sức cực khổ tôi chuẩn bị đồ tết mấy ngày mà anh không động đến khiến tôi bực điên. Tôi hỏi tại sao anh lại không ăn thì anh bảo sợ ăn xong bị táo bón vì nhìn gạo nó dính vào nhau như thế kia cơ mà. Tôi nghe xong mà không nhịn được cười, món ăn truyền thống của dân Việt Nam mình mà như anh mô tả chắc mọi người đều bị táo bón hết mất.
Chồng tôi là một người khá là tinh tế. Ví dụ như đến kỳ hàng tháng là cả người tôi mệt mỏi, khó chịu và hay cáu gắt. Anh chỉ cần nhìn cái cũng phát hiện ra tôi đang có vấn đề và anh trở thành thợ massage riêng của tôi, cực điệu nghệ, masage chưa xong tôi đã ngủ mất tiêu rồi.
Thật ra người ta nói cũng đúng, gặp đúng người thì mình không cần phải trưởng thành: với anh tôi có thể sống đúng với cảm xúc của mình, tôi có thể hát hò nhảy múa bất chợt mà không sợ ai chê cười, tôi có thể nhảy chân sáo uỳnh uỳnh từ phòng nọ sang phòng kia lo sợ ai nhắc nhở. Đi nhẹ, nói khẽ cười duyên như những mối quan hệ trước.
Với hai đứa con gái, tôi không cần phải lo lắng nhiều vì đã có anh định hướng tương lai, lo lắng, giải quyết mọi vấn đề trường lớp của chúng nó, anh đã giữ đúng lời hứa mà chăm lo cho chúng nó như đúng con ruột của mình. Mọi email của trường, lớp học hành của các con đều do anh giải quyết hết. Tuy nhiên, trong suốt quá trình đó, khi đưa ra một quyết định nào đó, anh đều hỏi ý kiến của tôi và xử lý một cách khôn khéo để chúng hiểu rằng tôi mới là người quan trọng để ra quyết định sau cùng.
Anh là trụ cột chính trong gia đình, nhưng không vì thế anh có thái độ coi thường hay trịnh thượng. Ngày đi làm 2-3 lần gọi về xem tôi làm gì, ăn chưa? Có cần đi chợ mua gì không để anh đi làm về mua cho tôi đỡ phải ra ngoài đường, trừ khi tôi muốn đi. Khi đi làm thì xem thời tiết tốt thì gọi điện thoại bảo tôi đi ra ngoài đường dạo chơi vì trời đẹp không ngắm thì tiếc, trời xấu thì cũng gọi điện thoại bảo đừng ra, có mua gì thì nói lát anh về anh mua cho, ra đường nguy hiểm. Mua bán hay quyết định việc gì trong nhà đều hỏi qua ý kiến của tôi.
Cuối tuần nếu nhà hàng có mở cửa thì gia đình tôi sẽ ra nhà hàng ăn uống. Hoặc vào ngày Chủ Nhật mỗi tuần, anh sẽ chủ động vào bếp nấu cho 3 mẹ con một bữa ăn thực ngon và sẵn sàng rửa bát quét dọn bếp khi thấy tôi ăn xong lười chưa dọn. Nói là muốn dành thời gian nghỉ ngơi cho vợ.
Chồng tôi cũng rất thích tiếng Việt và hay bắt tôi dạy cho anh những từ ngữ thông dụng. Vậy mà anh học mãi cùng không vào, chỉ học được một số chữ và chồng tôi thường hay gọi tôi “cục cưn” ( cục cưng).
Những lúc tôi đang cáu gắt, bực mình mà nghe chồng gọi “cục cưng”, tôi đáp lại ngay “ cục cưng, cục cưng cái méo gì”. Thế mà anh ta học ngay được, xong lại sán vào ôm lấy vợ âu yếm “ cục cưn cục cưn tái đéo đì” làm tôi cũng không thể giận dỗi được lâu dài.
Thật ra nãy giờ tôi toàn nói cái tốt về chồng, chứ thực ra cũng có vô cùng nhiều vấn đề trong cuộc sống giữa vợ chồng gia đình tôi. Nhưng những lúc như vậy, hoặc là tôi hoặc là anh sẽ nhún xuống một chút để nói lời xin lỗi trước. Vậy nên chúng tôi chẳng bao giờ giận nhau được quá một ngày. Khi nào có to tiếng thì mình thường đi ra ngoài hít không khí, hoặc lái xe đi vòng vòng đâu đó khoảng 1 tiếng rồi về, nếu thời tiết xấu không đi ra ngoài được thì mình lên phòng, xông hơi, đắp mặt nạ, dưỡng da, chăm sóc sắc đẹp….. nói chung tách riêng ra, không nói nhiều. Sau 1-2 giờ nó cũng nguôi ngoai. Khi gặp nhau cả 2 biến chuyện cãi nhau thành câu chuyện kể, chuyện cười. Tỷ tê tại sao em không thích thế này, anh đừng làm thế kia.
Thật ra theo kinh nghiệm cuộc sống của tôi thì càng suy nghĩ đơn giản bao nhiêu thì cuộc sống sẽ càng nhẹ nhàng bấy nhiêu. Các chị em đừng bắt người đàn ông của mình phải suy đoán xem mình muốn gì vì họ không đoán nổi đâu. Các chị em cứ nói thẳng những điều mình nghĩ cho chồng nghe với một thái đội nhẹ nhàng và khôn khéo là chồng sẽ chiều mình ngay.
Có thể lúc mới yêu, chị em thườn thấy người chồng, người yêu mình sao mà lãng mạn và tâm lý như thế, không cần nói cũng hiểu được mình muốn gì. Mà sau khi về một nhà chung sống mà anh ta lại vô tâm đến thế, chả hiểu người vợ của mình gì cả. Các chị em ạ, không phải anh ta vô tâm hay không còn quan tâm, còn yêu vợ của mình đâu, mà do anh ta phải gánh lên mình thêm trách nhiệm phải lo lắng cho gia đình chung, cơm áo, gạo tiền, danh vọng nó đầy hết rồi, thì làm gì còn chỗ trống cho anh ta nghĩ tới xem bạn có muốn lấy khăn sau khi tắm nữa không? Nhớ ra lấy kem đánh răng cho bạn buổi sáng và buổi tối.
Trong toán học, một cộng một thì nhất định phải bằng hai, trong tình yêu thì một cộng một chưa chắc đã bằng hai. Còn đối với tôi là 0.5 + 0.5 sẽ bằng một. Mỗi người là một mảnh ghép không hoàn hảo nhưng khi kết hợp với nhau sẽ thành một bức tranh đầy đủ màu sắc vô cùng hạnh phúc.
>>Xem thêm: Hạnh phúc bình yên| Hạnh Phúc Gia Đình
Cuộc sống này chúng ta đã có quá nhiều thứ phải lo, có quá nhiều vất vả từ môi trường, công việc và các mối quan hệ xung quanh. Vậy thì khi đã về nhà, về tổ ấm của mình, chúng ta cần gì phải làm khó thêm người bạn đời của mình nữa, các chị em có thấy đúng không? Hạnh phúc hay không là do mình, nhà là nơi mái ấm bình yên nhất luôn chào đón mình trở về!
– Góc chia sẻ –