[Longfic] Thiếu nữ toàn phong – Chap 12 – Wattpad

                                    

Đôi lời: hết thi đấu, hết căng thẳng hồi hộp lại quay về với HƯỜNG PHẤN thôi ^^~

Bách Thảo giành chức vô địch Thế Giới đã mang lại một vị thế mới cho làng Taekwondo Trung Quốc. Ban huấn luyện quốc gia luôn có ý muốn cô đầu quân cho đội tuyển Taekwondo nước nhà, chuyển đến tập luyện và sinh hoạt trong đoàn tại Bắc Kinh. Khúc sư phụ cũng hết lời khuyên bảo vì đây là cơ hội tốt để cô có thể tiếp tục tập luyện và phát triển. Nhưng năm lần bảy lượt Bách Thảo đều từ chối. Lý do thì ai cũng hiểu, đơn giản là vì trước đó Nhược Bạch đã từ chối làm huấn luyện viên cho đội tuyển quốc gia.

Việc quán quân Thế Giới xuất thân từ Tùng Bách võ quán đã khiến danh tiếng Tùng Bách ngày càng được nhiều người biết đến, sau bao nhiêu năm cuối cùng nơi này lại trở về thời kì hưng thịnh. Số đệ tử mới đến xin gia nhập rất đông, đủ mọi lứa tuổi từ nhỏ đến lớn, công việc trong võ quán cũng vì vậy mà trở nên bận rộn. Bây giờ Nhược Bạch, Diệc Phong, Tú Cầm cùng với Bách Thảo phải chia nhau quản lý việc tập luyện của các lớp học. Nhược Bạch cũng vì thế mà từ chối cơ hội trở thành một huấn luyện viên chuyên nghiệp. Còn Bách Thảo đương nhiên chẳng thể rời anh nửa bước.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ và làn gió mát mẻ của mùa thu, một lớp đệ tử nhỏ đang tập quyền trên bãi cỏ bên cạnh hồ bán nguyệt, Bách Thảo chú ý quan sát động tác của từng đứa trẻ rồi nhẹ nhàng nhắc nhở chúng. Đối với vị sư tỷ là đương kim vô địch Thế Giới, lũ trẻ vừa khâm phục, vừa yêu mến. Bách Thảo sư tỷ chưa bao giờ nặng lời với chúng chứ không giống như Nhược Bạch sư huynh luôn luôn nghiêm khắc. Thế nên cả lớp đang tập luyện vui vẻ, vừa nhìn thấy bóng dáng đại sư huynh từ xa đi tới liền không ai bảo ai tự động im lặng, chuyên tâm tập luyện. Bách Thảo quan sát phản ứng của lũ trẻ, chỉ khẽ mỉm cười.

Nhược Bạch vừa từ bên ngoài trở về, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần vải đen rất chỉn chu. Bách Thảo quay đầu nhìn anh, mỉm cười cúi đầu chào hỏi. Nhược bạch chỉ đi ngang qua chứ không ghé vào lớp, anh cũng gật đầu với cô. Diệc Phong đi bên cạnh nãy giờ đột nhiên lên tiếng:

"Nghe Hiểu Huỳnh nói hôm nay người của ban huấn luyện quốc gia lại gọi tới, nhưng Bách Thảo vẫn kiên quyết từ chối. Cậu không nói chuyện với cô ấy sao?"

Nhược Bạch vẫn dõi mắt nhìn theo cô gái mặc bộ võ phục trắng đang chỉ dạy lũ trẻ ở đằng xa, im lặng không đáp. Diệc Phong thấy vậy chỉ biết thở dài.

"Cũng đúng, dù sao cậu không đi thì Bách Thảo cũng sẽ nhất quyết không đi, cần gì phải phí công khuyên nhủ. Vấn đề chẳng phải chính là ở cậu ư?"

"Đến Bắc Kinh cô ấy sẽ có nhiều cơ hội hơn." Anh thu lại tầm mắt, chậm rãi nói.

"Thực lòng cậu có thể để cô ấy đến Bắc Kinh một mình sao? Không lo lắng chút nào à?" Diệc Phong cười hỏi.

"Cô ấy đã lớn rồi, sẽ tự biết cách chăm sóc cho bản thân."

"Cậu toàn nói những câu trái với lòng mình. Tôi còn không hiểu hay sao?" Diệc Phong đút hai tay vào túi quần, ngáp một cái rõ dài "Nhưng tôi đâu có lo cho Bách Thảo mà là đang lo cho cậu đấy. Đại sư huynh à, cậu nghĩ mà xem. Bách Thảo cũng tính là xinh xắn, dễ thương, tính cách cô ấy lại hiền lành, tốt bụng. Hơn nữa bây giờ còn là đương kim vô địch Thế Giới. Để cô ấy đến Bắc Kinh đầy nhân vật ưu tú, cậu không sợ Bách Thảo bị người khác cướp mất hay sao?"