List truyện của Cỏ

Này là tổng hợp đúc kết từ mấy năm trời cày ngôn tình đó nha mọi người, đa số là truyện ngược, mình vẫn đang tổng hợp lại nên bằng này vẫn là chưa hết nha. Thang đo điểm này là dựa trên cảm nhận cá nhân của mình nhe.

A Mạch tòng quân – Tiên Chanh (Cổ đại, lịch sữ, nữ phẫn nam trang, quân sự, 5/10): có lẽ không phải kiểu của mình nên không nhớ rõ lắm tình tiết thế nào, chỉ nhớ đã đọc hết truyện. Nhưng vẫn không đọng lại gì trong đầu cả.

Bái sai đường – Hương Di (Cổ đại, giang hồ, 6.5/10): Truyện tạm được, cốt truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để giải trí khi bạn hết truyện để đọc. Bạch Tiểu Mộc tương tư Tần Thiên Thời, mà nhân lúc Tần Thiên Thời đi rước dâu thì cha nàng cướp rể, ai ngờ người bị cướp không phải là Tần Thiên Thời mà là huynh đệ song sinh của y, Trầm Thiên Thu. Trải qua một vài chuyện, Tiểu Mộc nhận ra trái tim nàng đã đăt lên người của Trầm Thiên Thu rồi. Nhưng ngay tại phút giây cả hai đều rung động Trầm Thiên Thu lại không thích nàng nữa, tại sao vậy? Mời đọc truyện sẽ rõ.

Ca tẫn đào hoa – Mỹ Bảo (Xuyên không, ngược nhẹ, 9/10): Nữ chính yêu thầm anh hàng xóm, nhưng vận mệnh xui xẻo, một hôm đang đi thang máy chung với ảnh thì thang máy sự cố, anh hàng xóm sống còn linh hồn chị nữ chính thì nhập vào cô tiểu thư có đầu óc kém phát triển – Tạ Chiêu Hoa – đang bị một đám trẻ bắt nạt thì rơi vào hồ nước. Nam chính – Tiêu Huyên – đóng giả thành nhị ca của Tạ Chiêu Hoa, hai người ” lần đầu gặp mặt” là lúc Tiêu Huyên trèo tường bên ngoài trở về, đi ngang qua viện của Chiêu Hoa, nữ chính còn xém hồn lấy bình hoa đập Tiêu Huyên nữa cơ vì tưởng ảnh là hái hoa tặc. Thương hải tang điền, Tiêu Huyên trở thành hoàng đế, Tạ Chiêu Hoa vì không muốn gò bó vì các luật lệ trong cung nên trốn tránh chức vị hoàng hậu du ngoạn tứ phương, họ xa rời nhau tận 3 năm. Tạ Chiêu Hoa vì một lần cứu Tiêu Huyên nên bị trúng cổ, trong giai đoạn cuối của ba năm đó, Chiêu Hoa bị cổ độc phát tác, cũng xém ngủm luôn, may mà có nam chính với mấy anh nam phụ xả thân cứu mỹ nhân. Kết truyện là một đoạn nhật ký của nữ chính viết về cảnh đời thường với nam chính, đẻ được mấy đứa nhóc, đọc mà thấy rất ngưỡng mộ cuộc sống an nhiên như vậy luôn.

Chiêu Diêu – Cửu Lộ Phi Hương (Cổ đại, huyền huyễn, ngược, 9.5/10): đọc đi rồi biết hay như nào nha!

Chìm trong cuộc yêu – Thánh Yêu (Hiện đại, sắc, ngược, máu chó, 5/10): đọc được vài chục chương đầu thì bỏ, tình tiết thì dài lê thê luôn, có lẽ mình không hợp với Thánh Yêu lắm, nam chính Duật Tôn, nữ chính Sanh Tiêu. Hai người này đúng là chỉ có trong truyện chớ ngoài đời thì chắc hộc máu mất. Mình mới đọc vài chương đầu, nhận xét có phần phiến diện nhưng có câu nói thấy tự nhiên giống cặp này quá: “Nam nhân luôn tìm kiếm cái mới lạ, nữ nhân chỉ cầu một đời bình an”.

Chọc tức vợ yêu, mua một tặng một – Quân Hữu Hữu Yêu (Hiện đại, hắc đạo, sủng, 4/10): Sủng đến sâu răng nên đọc lết đến chương sáu trăm mấy mà mình cũng ngán, giống truyện kiểu ‘mì ăn liền’ cho teen á, không hợp được mình. Khúc đầu ngược tâm ai oán cũng hấp dẫn, mô típ nữ chính ngày xưa bị người khác quật nên sau này trở lại rất là hoành tráng, cái gì cũng tinh thông, được buff quá đà luôn. Được cái anh nam chính tổng tài, phúc hắc chiều vợ với tiểu Bảo Bảo đáng yêu cute. Hết!

Đông cung – Phỉ Ngã Tư Tồn (Cổ đại, SE, 7/10): có lẽ truyện của Phỉ không phải gu của mình nên lúc đọc cảm xúc cứ bị trơn lì sao ấy.

Đông phong ác – Nhất Độ Quân Hoa (Cổ đại, ngược trước sủng sau, tra nam, nữ nhu nhược, 7/10): đọc xong hết truyện mới chấp nhận được nam chính chớ mới đầu vào không thể hiểu nổi logic của nam chính. Truyện là nữ chính bị thủ hạ của nam chính (nam chính là vương gia nhé) bắt về trong một lần thu phục tộc người nào á, xong nam chính xoxo với nữ chính, về sau cưới về làm thiếp, song tình cảm nảy nở về sau nữ chính lên làm luôn vương phi, có 2 đứa con. Truyện này hơi dài dòng, có mấy chi tiết mình thấy nên lược bỏ, nhưng mà nói đi phải nói lại mô típ truyện này đúng kiểu my fav luôn, nữ chính nhu nhược x tra nam bá đạo. Ai thích kiểu này plz recommend cho mình vài bộ thế này đi hihi💗💗

Hầu gia đợi đã – Tình Phương Hảo (Cổ đại, thịt, sắc, H, xàm, 1/10): nội dung mấy cuốn kiểu này toàn thịt ớn quá trời luôn. Bạn nào thích H có lẽ sẽ thích chứ mình đọc qua để bớt stress mà nó còn mệt hơn á,. Đã drop sau khi đọc vài chap thấy hãm.

Hoa tư dẫn – Đường Thất Công Tử (Cố đại, huyền huyễn, ngược, truyện trong truyện, 9/10) : Xuất sắc. Không thể hình dung là truyện này hay cỡ nào đâu, đây cũng là một trong những bộ ngôn tình đầu tiên mà mình đọc nhưng mà gây ấn tượng cực lâu luôn. Từng nhớ đọc hồi năm lớp 8,9 gì đó bây giờ lớp 12 vẫn còn nhớ.

Hộ tâm – Cửu Lộ Phi Hương (Cổ đạ, huyền huyễn, 9.5/10): truyện của Cửu quá hay rồi nên mình không cần nói gì nhiều cả.

Hôn trộm 55 lần – Diệp Phi Dạ (Hiện đại, tổng tài phúc hắc bá đạo, vừa ngược vừa sủng, 7/10): ai mê ngược thì chắc cũng biết hoặc đã đọc bộ này rồi. Đọc mà ấm ức thay cho nữ chính với nam chính, đáng lí họ nên nói với nhau những lời trong tim sớm hơn thì có thể chuyện tình hai người sẽ đỡ máu chó hơn, lê lết hơn ngàn chương cuối cùng nam chính nữ chính cũng bên nhau viên viên mãn mãn.

Hương mật tựa khói sương – Điện Tuyến (Huyền huyễn, ngược tê tái, 9/10): truyện này thì quá hay, quá nổi rồi, ai chưa đọc thì mau mau đọc truyện xem phim đi. Truyện này mình đọc xong mà cứ ám ảnh day dứt mấy ngày tiếp luôn. Phim thì mình mới coi được vài tập đầu thì bỏ, tại mạch phim có vẻ chậm so với mình, Dương Tử đóng vai nữ chính mình không thích lắm, cả dàn diễn viên thấy tạo hình bị dìm. Cơ mà nhạc phim thì rất hay, bài ‘Tay trái chỉ trăng’ với ‘Bất nhiễm’ quả thật là cực phẩm, không thể chê vào đâu được.

Ma Tôn – Cửu Lộ Phi Hương (Cổ đại, huyền huyễn, ngược, 10/10): truyện này hay quá là hay luôn, Hoa Lan Nhỏ một lần dạo chơi xuống nhân gian thì bị Ma Tôn đại nhân cướp thân thể, sau này thân thể của Hoa Lan Nhỏ bị phá hủy, linh hồn của nàng sống chung một thân thể với Ma Tôn. Khúc đó rất là hài luôn, nhưng mà ẩn trong đó mình có thể thấy được là nỗi sợ hãi đáng thương của Hoa Lan Nhỏ, sợ cô đơn. Ma Tôn cao quý – Đông Phương Thanh Phương luôn đi quá nhanh, hắn luôn toan tính, luôn áp đặt lợi dụng lên Hoa Lan Nhỏ, làm nàng không thể bắt kịp hắn được, hắn và nàng trước đó luôn bỏ lỡ nhau như vậy. Cho đến khi Đông Phương Thanh Phương quay đầu lại thì hắn mới nhận ra rằng nàng đã rời đi rồi, và lần này Hoa Lan Nhỏ rời đi mãi mãi, biến thành một dải sinh cơ nuôi dưỡng cơ thể tức nhưỡng (cơ thể tức nhưỡng này là gì thì đọc truyện đi rồi hiểu nha:))). Ma Tôn lúc này thì phải đi tìm lại nữ chính nè, bắt đầu một con đường nam truy, khổ sở tìm kiếm hồn phách sót lại của nữ chính trong mê trận, khổ sở tìm cách phục hồi nguyên thần cho Hoa Lan Nhỏ, rồi lại kiên nhẫn nuôi dưỡng hồn phách Tiểu Lan trong mười năm, sau đó là một màn Hoa Lan Nhỏ nhớ lại những chuyện trước đây, ngược tâm nam chính một xíu. Kết mĩ mãn, truyện má Cửu không bao giờ làm mình thất vọng.

Mộng hoa xuân – Hắc Nhan (Cổ đại, ngược, 8/10): Mình rất thích Hắc Nhan luôn, mà truyện của Hắc Nhan ít người dịch quá. Nói về ‘Mộng hoa xuân’ thì chắc là tác phẩm của Hắc Nhan đươc nhiều người biết đến nhiều nhất, kế đó là ‘Diệm nương’. Bộ này đọc thích lắm, nhất là những lúc buồn buồn lấy ra đọc lại thì cảm giác nặng trĩu luôn. Nữ chính là Mi Lâm, nam chính không nhớ tên gì (bộ này đọc lâu rồi nên quên xí), chị nữ chính là sát thủ được chính anh nam chính phái đến để giám sát chính mình. Cái mình thích nhất là cảnh nam chính tưởng nữ chính chết, cõng xác của người ta đi khắp nơi, sau đó bị cha mẹ của cô gái đã chết kia đoạt lại thân xác của nhi nữ nhà mình, anh nam chính mới hú hồn vui mừng khi biết chị nhà vẫn chưa chầu Diêm vương. Mà mình thấy điểm này nam chính cũng rất đáng ghét, người ta cả đời lúc sống bị anh ngược lên ngược xuống, chết cũng bị anh đào mồ đào mả lên. “Nếu như bị gò ép trong quan tài, thà rằng hòa cùng đất bùn, vun bồi cho hoa xuân, tỉ cũng có thể cảm giác như được sưởi ánh nắng mặt trời…”

“Nàng thế nào ngay một bộ y phục hẳn hoi cũng không có. Đợi vào thành ta sẽ đặt may cho nàng vài bộ.” Hắn chải tóc cho nàng rồi hái một cành hoa nhỏ màu vàng cài lên mái tóc đen dài, dịu dàng nói.

“Nàng còn nhớ không, trước đây nàng từng cõng ta, bây giờ đổi thành ta cõng nàng…”

“Thật ra ta cũng biết hát.” Hắn đột nhiên lên tiếng: “Có ý nghĩa hơn bài đào gì đó mận gì đó mà lúc trước nàng hát nhiều. Để ta hát cho nàng nghe…”

Một chuyện xưa khác – Mỹ Bảo (đoản văn, xuyên không, 6/10): đây là phiên ngoại của “Ca tẫn đào hoa” nói về Tống Tử Kính, 7 chương nên nội dung cụt, diễn biến nhanh, thiếu chiều sâu.

Năm tháng là đóa hoa lưỡng sinh – Đường Thất Công Tử (Hiện đại, đô thị, mất trí nhớ, 9.5/10): phải nói sao đây nhỉ? Thực sự truyện rất tuyệt vời, được kể bằng ngôi thứ nhất theo mạch cảm xúc của nữ chính, càng làm mình thấm thía hơn, hiểu nhiều hơn chị nữ chính, Nhan Tống. Nhan Tống, tên thật là Lolita. Cái tên Nhan Tống này chỉ là một phần kí ức của Lolita, sau cuộc tai nạn giao thông trên đường bỏ nhà ra đi khi nghe tin Tần Mạc chết. Trong quãng thời gian làm Nhan Tống này, cô đã gặp Lâm Kiều, một con người vừa đáng ghét vừa đáng thương, vừa hèn nhát khi không dám nói lời yêu với Nhan Tống, vừa dũng cảm khi liều mạng phóng xe để lấy lại cuộn băng camera đến độ bị tai nạn. Lâm Kiều sau này chết, những ngày cuối của cuộc đời mình luôn có Nhan Tống bên cạnh, mình coi đấy như sự kết thúc viên mãn đối với Lâm Kiều và Nhan Tống. Còn nam chính Tần Mạc là một người hoàn hảo, giống kiểu là con trai ông trời luôn, đẹp trai, nhà giàu, nổi tiếng và quan trọng yêu nữ chính sâu đậm. Anh luôn tìm kiếm nữ chính, khi tìm được thì cô ấy lại không thể nhớ gì, nhưng anh vẫn nhẫn nại chờ đợi. Nhưng tình yêu của anh quá lớn, luôn làm Nhan Tống cảm thấy choáng ngợp, có lỗi khi không xứng đáng. Thật may vì cuối truyện cả đều về chung nhà.

Tôi muốn cướp anh trở về sao?

Tôi nói với anh những lời tuyệt tình như vậy, tôi còn có thể cướp anh trở về?

Ngay cả tiền mua vé máy bay tôi cũng không có.

Có những con người rốt cuộc vẫn phải đầu hàng trước vận mệnh.

Nhị gia nhà ta – Twentine (Cổ đại, nam chính tàn tật, 8.5/10): cực kì thích những truyện ngắn ngắn thế này, 7 chương nhưng cũng đủ làm mình ấn tượng, mạch văn mượt mà. Rất khoái kiểu nam chính ăn chơi công tử + nữ chính ngốc nghếch đáng yêu thế này, mọi người có thể gợi ý cho mình kiểu truyện giống thế này không?

Người chồng máu lạnh – Hạ Tuyết Nhiễm (Hiện đại, ngược xàm xí, nữ chính nguk ngốk, 6/10): thôi các bạn nếu mà hết truyện để đọc thì ghé xem thử bộ này, còn ko thì đừng nhé, cẩu huyết một cách ngốk nghếk cực…

Lâu chủ vô tình -Nhất Độ Quân Hoa (Cổ đại, ngược, giang hồ, 8/10): cũng được tuy không hay bằng Phế hậu.

Lương tiên khó cầu – Nguyệt Lạc Tử San (Cổ đại, ngược, HE, huyền huyễn, nữ truy, 9/10): truyện này tương tự Thương Ly nhưng có thêm huyền huyễn. Kết truyện nữ chính quay ra với anh nam chính, người mà mình cứ tưởng là nam phụ, trời oi tác giả đúng xoắn não người đọc.

Phế hậu tướng quân – Nhất Độ Quân Hoa (Cổ đại, ngược, nữ ngu ngốc, ông tổ ngành tra nam, 7.5/10): Bộ này ai đọc truyện ngược cũng biết rồi he. Theo cảm nhận của mình, nữ chính âu cũng là một con người cô độc từ nhỏ vì Mộ Dung Viêm nên mới cố gắng yêu cuộc sống này, cố hòa nhập với cung cấm. Mọi người biết kẻ chết đuối cố gắng bám lấy miếng gỗ chìm để được sống sót không, Tả Thương Lang cũng là một con người như thế ấy, quyết tâm sống với hy vọng mỏng manh nàng đặt lên Mộ Dung Viêm – người đã nhẫn tâm cắt đứt hết mọi tơ tưởng của nàng. Để rồi sau này hắn hối hận, mong muốn được quay đầu, chỉ muốn rằng nếu như… nhưng trên đời này làm gì có loại nếu như ấy…

Phù Dao hoàng hậu – Thiên Hạ Quy Nguyên (Cổ đại, xuyên không, huyền huyễn): mình chỉ mới xem phim chuyển thể thôi chứ truyện thì mới đọc sơ qua nên không dám nhận xét gì nhiều. OST phim hay phết. Với mình, ấn tượng nhất không phải là cặp chính mà là cặp Nhã Lan Châu – Chiến Bắc Dã, Nhã Lan Châu luôn hết mình vì Chiến Bắc Dã, luôn coi hắn như một tượng đài hoàn mỹ kiên cố trong lòng nàng, cơ mà Chiến Bắc Dã lại không bao giờ thực sự để tâm đến nàng, luôn hướng theo Phù Dao, đến khi Nhã Lan Châu đi rồi thì mới ngộ ra. Đó là những gì mình xem phim mà nói ra thôi chứ truyện thì chưa đọc nên không cho điểm nha. Có bạn nào đã đọc thì hãy comment cảm nhận nha!

Phúc tấn bị bệnh – Vu Linh (Cổ đại, sủng, cung đấu, 7.5/10): truyện nhẹ nhàng, nhưng có cao trào nha. Nữ chính bị vào cung do tuyển tú, nhưng mà chị này thích bị mờ nhạt nên giả bệnh, bị loại khỏi tuyển tú rồi làm cung nữ. Vì không muốn dính dáng đến các hoàng tử nên khi bị sai mang cơm chị luôn giả bệnh để người khác làm hộ. Một lần chị giả bộ như thế thì anh nam chính bắt quả tang. Quao! Anh nam chính đang để ý chị rồi nhá, còn tưởng chị lười biếng, có ý xấu nên mới sai chị làm thị nữ trong phủ mình. Sau này thì hai người nảy sinh tình cảm, sủng sủng quá trời, cẩu lương ngập mặt cho độc giả với nữ phụ tha hồ gặm luôn.

Quỷ sai – Thập Thất (Huyền huyễn, dị giới, điền văn, 8.5/10): lúc đầu đọc có thể hơi chán vì diễn biến chậm, tập trung theo dõi thì sẽ thấy hấp dẫn đấy. Truyện này mô tả chi tiết cuộc sống làm quỷ sai của Nhiếp Thất Thất, thế giới âm phủ và duyên phận của nàng với Tô Dục.

Tam sinh tam thế chẩm thượng thư – Đường Thất Công Tử (Huyền huyễn, dị giới, 8/10): trước phần này thì mình đã đọc xong thập lý rồi, cũng coi phim rồi nên thấy truyện hơi bất hợp lý vài chỗ. Đoạn trong A Lan Nhược chi mộng thì khá lằng nhằng, rắc rối, phần của Diệp Thanh Đề trong truyện cũng cụt lủn nữa, truyện của Đường Thất theo mình thấy là mạch thời gian không ổn, hễ xíu là liên tưởng về hồi ức quá khứ, nhất là ở các chương đầu đọc rất mệt luôn, phải chi má Thất sắp xếp lại mốc thời gian cho hợp lí là ok luôn. Coi phim thì mạch diễn biến ổn hơn, tình tiết cũng dễ hiểu hơn trong truyện, mình thích Tiểu Cửu trong phim hơn, kiểu trưởng thành, chín chắn hơn í…. Hết biết nói gì nữa rồi hihi.

Tam sinh tam thế thập lý đào hoa – Đường Thất Công Tử (Huyền huyễn, ngược nhẹ, 9/10): phải nói đây là tường thành truyện ngôn tình trong lòng mình luôn, mạch văn quá xuất sắc, đưa người đọc từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khúc Tố Tố rơi từ Tru Tiên đài xuống đã làm mình phải khóc. Dạ Hoa và Bach Thiển luôn bỏ lỡ nhau, hạnh phúc thì ngắn ngủi mà phong ba sóng gió phải trải qua thì nhiều. Nói chung là rất đáng đọc.

Tàm y – Đan Ninh (Cổ đại, Quái lực loạn thần, 7.5/10): ổn, tuy tình tiết dễ đoán nên đọc hơi nhàm nhưng giọng văn mượt nên vẫn đọc một lượt từ đầu đến cuối. Truyện chỉ có 10 chương, phù hợp cho những ai thích truyện ngắn nhưng không phải loại mì ăn liền.

Tàn nô – Hắc Nhan (Cổ đại, 7.5/10): A La xấu xí với hai vết sẹo đáng sợ trên mặt lúc nào cũng làm người khác khiếp sợ, vốn là Thu Thần Vô Luyến xinh đẹp cao cao tại thượng của Băng Thành (em gái chị này là Thu Thần Băng Quân xuất hiện trong Huyễn thần cướp thiên tịch), vì cơ duyên vận mệnh đẩy đưa nên nàng trở thành nữ nô bên cạnh Tử Tra Hách Đức cao lãnh. Truyện này nhẹ nhàng, không có quằn quại như “Mộng Hoa Xuân” hay “Vãn hương nguyệt”, nam chính thâm tình. Truyện này có anh cameo hầu như luôn xuất hiện trong truyện của Hắc Nhan – Minh Chiêu – hoàng tử của Diễm tộc kiêm đại phu bệnh gì cũng biết chữa, anh này làm mình cực ấn tượng luôn từ “Diễm nương” đến “Vãn hương nguyệt” rồi qua đây.

Tát Nhĩ – Mễ Bối (Cổ đại, ngược nhẹ, 7/10): Nữ chính ngày xưa với nam chính là thanh mai trúc mã, nam chính gặp nạn được nữ chính cứu nhưng đáng tiếc nam chính lại bị mất trí nhớ nên quên mất đoạn tình duyên ấy với nữ chính. Nữ phụ bạch liên hoa nhận với nam chính là được mình cứu nên anh cứ đinh ninh rằng nữ phụ là ân nhân. Khi nữ chính gả cho anh thì anh vẫn chưa nhớ được gì nên cứ lạnh nhạt thờ ơ với nữ chính, đến khi nữ chính bỏ đi thì anh mới nhớ được. Chính văn của truyện được kể theo ngôi thứ nhất của nữ chính, văn phong làm mình đoán tác giả Mễ Bối này là một bạn Việt Nam, phải chi bạn ấy miêu tả nội tâm nữ chính kĩ thêm một tẹo nữa thì truyện sẽ trở nên hấp dẫn hơn. Truyện theo mình thì chưa đủ ngược, chưa đủ đặc sắc lắm, giống nước mắm thiếu một chút độ đạm vậy.

Tấm vải đỏ – Hồng Nương Tử (Linh dị, kinh dị, đô thị, huyền huyễn, hiện đại, 8/10): toàn bộ khởi nguồn câu truyện bắt nguồn từ tấm vải đỏ mà Thi Thi vô tình mang về, nó gây ra vô số bi kịch trong truyện, tình tiết như thế nào thì thỉnh đọc truyện. Truyện hơi đáng sợ, không dành cho mấy bạn sợ ma nha, bù lại mạch truyện rất hấp dẫn và thú vị đấy.

Thanh phong ôm lấy hải đường – Mỹ Bảo (Cổ đại, ngược nhẹ, 8/10): Truyện rất hay, muốn bi có bi, muốn hài có hài, nữ chính – Lục Đường Vũ – là quận chúa, nam chính – Hạ Đình Thu – là sư huynh của nữ chính, truyện mở đầu với cảnh lên đường đi hòa thân của công chúa Đông Tề, bạn Đường Vũ đi theo để rước dâu, nhưng thật ra là đi trộm bảo ấn theo lệnh của cha với hoàng đế. Sau một hồi phong ba, trở về nhà thì gia tộc của Lục Đường Vũ bị tịch biên, cha mẹ thân quyến đều bị xử tử hết, Lục Đường Vũ trong lúc thấy cha và đệ mình trên pháp trường bị xử trảm thì không kiềm được xúc động, tiến lên muốn ngăn lại thanh đao kia nhưng lại bị một mũi tên kia nhanh hơn, đâm sâu vào tim. Nữ chính của tụi mình xém nữa là ngủm rồi nhưng rất may là được nam chính với sư phụ cứu. Sau đó trải qua vài hồi bão táp thì đôi nam thanh nữ tú của chúng ta cũng chung nhà. Giọng văn hài hước của tác giả đã che mờ đi những đau thương trong câu chuyện này, ước gì có thêm ngoại truyện chứ kết thế này theo mình thì không đã lắm. À đúng rồi, bộ truyện này tác giả tung hỏa mù nặng quá nên lúc đầu phân vân không biết anh nào là nam chính hết, còn lại thì tất cả đều xuất sắc.

Thương ly – Tuyết Linh Chi (ngược, cổ đại, SE, 8.5/10): cốt truyện yêu thích: nữ chính yêu nam chính nhưng mà nam chính ghét, xong trải qua một biến cố nào đó, nữ chính hét yêu nam chính, nam chính lúc đó hối cmn hận, lưu luyến tìm đủ mọi cách tiếp cận nữ chính, nhưng mà nữ chính đã thích người khác mà cơ thể cũng yếu ớt nên sau đó chết queo. Thương ly chắc chắn rất nổi luôn nhỉ cho nên mình cũng không có nhiều lời để nói lắm về cuốn này.

Tiệm đồ cổ Á Xá – Huyền Sắc (Đô thị, huyền huyễn, sử thi, 7.5/10): lần đầu đọc truyện kiểu thế này luôn, kể về một cửa tiệm đồ cổ tên Á Xá có người chủ tiệm lúc nào cũng mặc cái áo kiểu Trung Sơn màu đen được thêu rồng đỏ. Mỗi câu truyện đều xoay quanh các món đồ cổ và chính người chủ tiệm. Kiểu truyện trong truyện mang lại cho người đọc từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, truyện quảng bá văn hóa Trung Quốc rất khéo, ước gì Việt Nam mình cũng có một bộ kiểu thế này. Mình đọc hết quyển hai, sau đó thì chưa đọc hết tại không có thời gian nhưng mà mấy bạn thích văn hóa, lịch sử Trung Hoa thì nên đọc, rất hay.

Tình này đành hẹn với gió đông – Hoa Thanh Thần (Cổ đại, ngược nhẹ, 8/10): Nhân vật nữ chính là kiểu tuýp người trầm tính, lãnh đạm, ít nói, không lo chuyện bao đồng, Hạ Phẩm Dư. Đâu ai ngờ rằng cái họ Hạ này của nàng khiến thời gian xuất cung nửa năm kia bị kéo dài ra và làm nàng mắc vào lưới tình với Bình Viễn hầu gia Tư Hành Phong. Bởi vì một hiểu lầm giữa hai người, nàng rời xa hắn, tự nguyện nhập cung làm phi tử của hoàng đế để kiểm tra tình cảm mà hắn dành cho nàng. Đến cuối cùng, khi hoàng đế băng hà muốn tất cả các phi tần phải tuẫn tán theo mình, kể cả nàng, khi uống ly rượu độc ấy nàng đã chấp nhận dùng mạng mình để đổi cho người dấu thương kia… Chị này điềm đạm, ít nói, may sao là không não tàn như mấy kiểu nữ chính khác, rất thích.

Toái Tâm Kiếp – Mai Bối Nhĩ (Cổ đại, giang hồ, nữ chính ngốc, 7/10): mô típ yêu thích của mình, ngược nữ. Nam chính “gặm cỏ non”, lớn hơn gấp đôi nữ chính luôn. Truyện có sủng, có ngược, có thịt, có hiểu lầm, có âm mưu,… đầy đủ mặc dù chỉ gói gọn trong 10 chương, có lẽ vì số chương khiêm tốn nên mọi vấn đề chưa được phát triển cao trào lắm.

Trảm xuân – Thập Tứ Lang (Cổ đại, kiếm hiệp, giang hồ, 7/10): truyện này ấn tượng mỗi anh nam chính Thư Tuyển với anh Dương Thận. Dương Thận hy sinh thân mình cho Cát Y Xuân, Thư Tuyến thì luôn bảo hộ nàng từ lần này đến lần khác. Nam chính kiểu công tử, ăn chơi nhưng võ công, tài mạo thì rất xịn. Nữ chính tùy cảm nhận mỗi người, mình không thích lắm.

Tuyệt sắc khuynh thành – Phi Yên (Hiện đại, ngược, 7/10): hừmm, nói về cuốn này thì… hơi khó nói. Quá nhiều plot twist dễ đoán ttong một bộ truyện. Đọc truyện này tức lắm mọi người à, đọc xong kiểu muốn vứt bỏ thế giới quan ấy.

Tứ mạc hí – Đường Thất Công Tử (Hiện đại, ngược, SE, đô thị, 8/10): cảm xúc của mình sau khi đọc xong truyện này đúng kiểu rối bời luôn. Hai nhân vật chính đúng là có duyên nhưng không có phận. Nam chính thiên tài, cái gì cũng giỏi hết nhưng anh rất mờ mịt trong chuyện tình cảm. Dưới góc nhìn của anh, tình yêu chỉ là do các hoocmoon tạo ra nên anh không mấy quan tâm đến nó. Cảm thấy may mắn cho nữ chính khi lúc tại nhà kính, chị ấy nói với anh rằng không có tình yêu thì có tiền, không có tiền thì còn hạnh phúc, nếu anh ấy không yêu chị thì cho chị tiền là được, vậy nên lúc ấy anh nam chính mới đồng ý lấy chị, cuộc tình bắt đầu từ đây. Nữ chính thích thầm nam chính từ lâu rồi nên khi anh muốn kết hôn với mình thì rất vui, nhưng chị luôn kìm nén tình yêu của mình lại trong lòng vì sợ anh chán ghét. Anh nam chính thì không biết biểu lộ tình yêu của mình, cứ ngỡ nữ chính không thích mình nên cứ chần chừ. Hiểu lầm một hồi rồi sau nay hai người cũng về chung nhà, sinh được một bé gái. Tiếc thay, hạnh phúc không kéo dài được bao lâu thì nữ chính mắc bệnh. Cả bộ truyện như một cuốn nhật kí của nữ chính vậy, chị ấy rất sâu sắc luôn, cảm thấy rất xúc động khi Đường Thất đã viết được một tác phẩm thế này.

Vãn hương nguyệt – Hắc Nhan (Cổ đại, ngược, 9.5/10): anh nam chính là vương gia, bị 1 anh vương gia nước khác câu dẫn, đoạn này cứ tưởng lọt hố đam mỹ. Nữ chính là kĩ nữ, lúc anh nam chính gặp nạn thì giúp ảnh rất nhiều, thậm chí chịu xoxo với ảnh để giải độc nữa. Nam chính sau này tự tay đẩy nữ chính xuống vực, đoạn này buồn không thể tả luôn. Khúc sau hai người gặp lại thì ngược tiếp một hồi. Ngược nam hơi ít nhưng cũng may khi hai người về một nhà thì nam chính luôn áy náy về quá khứ, đây cũng coi như sự trừng phạt mà Hắc Nhan tặng cho ảnh. Truyện rất hay, đặc sắc cực kì, đọc biết bao truyện mà thấy truyện của má Hắc viết mới đúng kiểu mình, ngược nữ tàn tạ.

Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ – Hạ Vũ (ngược, ngôn tình, cổ đại, 10/10): Đọc đi mọi người truyện này không đọc là tiếc á, hội tụ đủ mọi yếu tố mình thích luôn.

Advertisement

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…