Kỷ niệm nhớ đời của mẹ con thôi nôi con bị hóc vỏ tôm

Có lẽ lần đầu tiên được làm mẹ niềm vui của mẹ không thể nào quên được và kinh nghiệm thì cũng chưa có nhiều về việc chăm sóc con. Khi con chào đời nhìn bàn tay bé nhỏ và đôi chân của con nhỏ xinh xinh mẹ mê lắm, lúc nào cũng nhìn con ngủ yếu lắm cơ. Rồi thời gian cũng trôi qua con lớn lên từng ngày.

Có lẽ Kỷ niệm nhớ nhất để mẹ biết rằng mẹ cần phải kỹ cho con hơn là đúng vào ngày thôi nôi của con cách đây 25/11/2008 mẹ làm cơm đãi khách nhưng đến giờ cuối cùng tưởng chừng như đã êm đẹp nhưng than ôi con lại bị hóc vỏ tôm, không hiểu mẹ bóc tôm cho con thế nào mà bị sót lại một ít vỏ tôm con ăn vào thì bị hóc mọi người cuống cuồng vì thấy con khóc thét lên, chú thì móc tay vào họng con để cho con ói vỏ tôm ra, mẹ đứng không biết xử lý như thế nào, bế con chạy ra bác sỹ đầu hẻm thì bác cũng đã ngủ vì lúc đó là 12h khuya rồi. Vì bạn của ba mãi không về nên con cũng đành thức đến giờ đó luôn. Ba mẹ cho con vào Bệnh Viện Nhi Đồng 1 cấp cứu bệnh viện thì họ siêu âm không thấy gì chỉ sợ vỏ tôm vào đường thở của con, nên họ đòi nội soi và ba mẹ phải ký cam kết nếu có chuyện gì xảy ra thì… ba mẹ sợ lắm con ah ba mẹ đành đánh liều vì thấy con lúc đó cũng bình thường cười nói vui vẻ mà mà nhìn cam kết thì ba mẹ đành bế con về nhà. Ơn trời qua thời gian con không bị sao cả, có lẽ là miếng vỏ tôm nhỏ xíu thôi nên con đã nuốt rồi. Cái quan trọng nhất là con đã không sao cả và mẹ rút ra được một kinh nghiệm nhớ đời không bao giờ mẹ quên.

Có lẽ Kỷ niệm nhớ nhất để mẹ biết rằng mẹ cần phải kỹ cho con hơn là đúng vào ngày thôi nôi của con cách đây 25/11/2008 mẹ làm cơm đãi khách nhưng đến giờ cuối cùng tưởng chừng như đã êm đẹp nhưng than ôi con lại bị hóc vỏ tôm, không hiểu mẹ bóc tôm cho con thế nào mà bị sót lại một ít vỏ tôm con ăn vào thì bị hóc mọi người cuống cuồng vì thấy con khóc thét lên, chú thì móc tay vào họng con để cho con ói vỏ tôm ra, mẹ đứng không biết xử lý như thế nào, bế con chạy ra bác sỹ đầu hẻm thì bác cũng đã ngủ vì lúc đó là 12h khuya rồi. Vì bạn của ba mãi không về nên con cũng đành thức đến giờ đó luôn. Ba mẹ cho con vào Bệnh Viện Nhi Đồng 1 cấp cứu bệnh viện thì họ siêu âm không thấy gì chỉ sợ vỏ tôm vào đường thở của con, nên họ đòi nội soi và ba mẹ phải ký cam kết nếu có chuyện gì xảy ra thì… ba mẹ sợ lắm con ah ba mẹ đành đánh liều vì thấy con lúc đó cũng bình thường cười nói vui vẻ mà mà nhìn cam kết thì ba mẹ đành bế con về nhà. Ơn trời qua thời gian con không bị sao cả, có lẽ là miếng vỏ tôm nhỏ xíu thôi nên con đã nuốt rồi. Cái quan trọng nhất là con đã không sao cả và mẹ rút ra được một kinh nghiệm nhớ đời không bao giờ mẹ quên.

webtretho

Đây là hình ảnh thôi nôi của con năm 2008

Đây là hình ảnh thôi nôi của con năm 2008

Và lần thứ 2 mẹ không thể nào tưởng tượng ra rằng việc đó lại xảy ra với con con yêu ah. Mẹ đã khóc rất nhiều, và không dám khóc trước mặt con vì sợ con khóc theo mẹ. Con có hiểu rằng mẹ đau lắm con ah

Và lần thứ 2 mẹ không thể nào tưởng tượng ra rằng việc đó lại xảy ra với con con yêu ah. Mẹ đã khóc rất nhiều, và không dám khóc trước mặt con vì sợ con khóc theo mẹ. Con có hiểu rằng mẹ đau lắm con ah

Lần này chuyện lại xảy ra với con đúng vào ngày chủ nhật ba mẹ ở nhà chơi với con nguyên 1 ngày chủ nhật, sáng ba mẹ cho con đi công viên Tao Đàn và cả buổi chiều chơi trên phòng đến khi chiều tối lúc đó 5h mẹ kêu ba và con xuống nhà chơi và chuẩn bị ăn cơm, nhưng con mải chạy ra mẹ đã vấp phải cái quạt cây con té xuống vì chống tay có lẽ vì tay con yếu nên đã bị gãy lồi cầu tay. Ba mẹ đưa con vào cấp cứu tại BV Chấn Thương Chỉnh Hình và bác sĩ yêu cầu mổ để gắn đinh cố định cho con. Cảm giác của mẹ đau đớn không thể nào tả nổi con ah, mẹ thương con vì nỗi đau của con, tại sao nó lại xảy ra với con của mẹ. Lúc con vào phòng mổ thì con phải nhịn uống nước, nhịn ăn. Mẹ kêu ba đi ăn thì ba cũng thương con ba nói ba nhịn cùng con đến khi con ăn được, mẹ cũng chẳng có tâm trạng nào ăn uống cả, con vào phòng mổ lúc 1h đêm hôm đó, ngồi ngoài hơn 1 tiếng đồ hồ ruột gan mẹ như cào xé đứng ngồi không yên. Cuối cùng con cũng đã ra và về phòng hồi sức con dần tỉnh và khi đã hết thuốc gây mê con kêu đau nhiều lắm, mẹ cố gắng động viên con ôm con vào lòng thương con thật nhiều con ah.

Lần này chuyện lại xảy ra với con đúng vào ngày chủ nhật ba mẹ ở nhà chơi với con nguyên 1 ngày chủ nhật, sáng ba mẹ cho con đi công viên Tao Đàn và cả buổi chiều chơi trên phòng đến khi chiều tối lúc đó 5h mẹ kêu ba và con xuống nhà chơi và chuẩn bị ăn cơm, nhưng con mải chạy ra mẹ đã vấp phải cái quạt cây con té xuống vì chống tay có lẽ vì tay con yếu nên đã bị gãy lồi cầu tay. Ba mẹ đưa con vào cấp cứu tại BV Chấn Thương Chỉnh Hình và bác sĩ yêu cầu mổ để gắn đinh cố định cho con. Cảm giác của mẹ đau đớn không thể nào tả nổi con ah, mẹ thương con vì nỗi đau của con, tại sao nó lại xảy ra với con của mẹ. Lúc con vào phòng mổ thì con phải nhịn uống nước, nhịn ăn. Mẹ kêu ba đi ăn thì ba cũng thương con ba nói ba nhịn cùng con đến khi con ăn được, mẹ cũng chẳng có tâm trạng nào ăn uống cả, con vào phòng mổ lúc 1h đêm hôm đó, ngồi ngoài hơn 1 tiếng đồ hồ ruột gan mẹ như cào xé đứng ngồi không yên. Cuối cùng con cũng đã ra và về phòng hồi sức con dần tỉnh và khi đã hết thuốc gây mê con kêu đau nhiều lắm, mẹ cố gắng động viên con ôm con vào lòng thương con thật nhiều con ah.

webtretho

Cuối cùng rồi cuộc phẩu thuật cũng êm đẹp, bác sỹ hẹn 1 tháng sau mổ lại để lấy ốc vít ra. Lần thứ 2 con mổ cũng phải nhịn ăn từ 12h tối đến tận trưa ngày hôm sau con mới được mổ, con vừa đói vừa khát mà ba mẹ đợi mãi vẫn không thấy gọi tên con vào mổ. Lần này con cũng đỡ đau hơn lần trước. Và con mạnh dạn hơn lần trước, con hồi phục cũng nhanh.

Cuối cùng rồi cuộc phẩu thuật cũng êm đẹp, bác sỹ hẹn 1 tháng sau mổ lại để lấy ốc vít ra. Lần thứ 2 con mổ cũng phải nhịn ăn từ 12h tối đến tận trưa ngày hôm sau con mới được mổ, con vừa đói vừa khát mà ba mẹ đợi mãi vẫn không thấy gọi tên con vào mổ. Lần này con cũng đỡ đau hơn lần trước. Và con mạnh dạn hơn lần trước, con hồi phục cũng nhanh.

Đến giờ này mẹ không thể nào quên được những gì đã trải qua với con gái yêu của mẹ.

Đến giờ này mẹ không thể nào quên được những gì đã trải qua với con gái yêu của mẹ.

webtretho

Bây giờ con đã 5 tuổi rồi và con đã biết nịnh mẹ rồi nhé, con cũng rất chăm học và chịu khó học nhé. Con biết thương mẹ lắm mặc dù mẹ có la con cỡ nào đi nữa một lúc sau con lại ôm mẹ hôn mẹ và mỗi tối con muốn ngủ ngon là đều tới ôm mẹ ngủ. Trong lòng mẹ thực sự yêu con lắm, vì muốn những điều tốt đẹp chất cho con để con hiểu được và sau này con lớn lên con sẽ hiểu mẹ nhiều hơn.

Bây giờ con đã 5 tuổi rồi và con đã biết nịnh mẹ rồi nhé, con cũng rất chăm học và chịu khó học nhé. Con biết thương mẹ lắm mặc dù mẹ có la con cỡ nào đi nữa một lúc sau con lại ôm mẹ hôn mẹ và mỗi tối con muốn ngủ ngon là đều tới ôm mẹ ngủ. Trong lòng mẹ thực sự yêu con lắm, vì muốn những điều tốt đẹp chất cho con để con hiểu được và sau này con lớn lên con sẽ hiểu mẹ nhiều hơn.

Yêu con!…

Yêu con!…

P/S: tới đây mẹ dự tính làm cho 2 con gái cưng của mẹ mỗi đứa 1 cuốn album sẽ tự tay mẹ làm để ghi lại những khoảnh khắc của con. Chúc cho 2 con gái của mẹ luôn khoẻ mạnh.

P/S: tới đây mẹ dự tính làm cho 2 con gái cưng của mẹ mỗi đứa 1 cuốn album sẽ tự tay mẹ làm để ghi lại những khoảnh khắc của con. Chúc cho 2 con gái của mẹ luôn khoẻ mạnh.