KHI TÔI CÓ MẸ LÀ GIÁO VIÊN

Ngày .. tháng .. năm ..

 

Hôm nay gió mùa về rồi tôi mới chợt nhận ra đã tháng 11 rồi đấy, một mùa tri ân nữa lại đến mang bao xúc cảm. Nhưng những xúc cảm đó với tôi lại đặc biệt hơn những học sinh bình thường khác vì.. tôi có mẹ là giáo viên. Có lẽ chỉ khi ngồi trước bàn học, cầm bút lên viết những dòng nhật kí này tôi mới dám thổ lộ hết những tâm tư giấu kín trong lòng mình. Nghe bọn bạn nói tôi rất hạnh phúc vì có mẹ là giáo viên,nhưng tại sao tôi lại chẳng cảm thấy vậy nhỉ? Những ngày trọng đại nhất trong cuộc đời tôi đều thiếu vắng hình bóng của mẹ, có lẽ nếu đọc được những dòng tâm sự này,mẹ sẽ nghĩ tôi còn trẻ con nên ích kỉ nhưng không phải đâu mẹ ơi!

 

Vì con có mẹ giáo viên nên suy nghĩ từ lâu đã luôn trưởng thành hơn người khác. Có lẽ hồi nhỏ con đã rất nhiều lần giận dỗi mẹ vì trong ngày khai giảng không dắt con đến trường hay những lúc con biểu diễn văn nghệ không có mẹ ở dưới cổ vũ như những bạn khác.

 

Mẹ chẳng bao giờ bên con những ngày trọng đại

Lâu dần con cũng biết học cách thích nghi hơn mẹ ạ, con đã tự mình đi đến trường vào ngày khai giảng và không còn cảm thấy tủi thân khi nhìn mẹ các bạn khác đến trường đón vào mỗi lúc tan học nữa. Nếu nói con không hờn,không dỗi và không tủi thân chút nào thì là nói dối vì thực sự có nhiều lúc con “ghét” các anh chị học sinh của mẹ lắm vì nhiều lúc con cảm thấy đối với mẹ các anh chị ấy còn quan trọng hơn con nữa. Con còn nhớ lúc nhỏ sau khi biểu diễn văn nghệ xong thì nhìn thấy mẹ của một bạn đưa sữa cho bạn ấy và nói “Con gái của mẹ giỏi quá!”, nghe xong con liền trốn vào một góc khóc thật to như trút hết mọi nỗi tủi thân của mình.

      

Con chui vào một góc và khóc thật to

Giờ nghĩ lại con thấy bản thân mình sao mà yếu đuối quá,nhưng mẹ ơi! Con vẫn còn bé mà nên cũng cần vòng tay âu yêm vỗ về của mẹ, cũng “thèm” những khoảnh khắc giản dị mà đầy tình yêu thương ấy. Đó là lúc con còn bé mẹ ạ, chứ giờ thì con đã lớn rồi, ở cái tuổi 16 này cũng đủ để con hiểu mẹ hơn. Con sẽ yêu những gì mẹ yêu và hạnh phúc khi thấy mẹ cười vì được làm điều mình thích. Đó là đứng trên bục giảng làm cô giáo với bảng đen phấn trắng. Con đã từng nghe được một câu nói: “Những thầy cô giỏi nhất dạy bằng trái tim chứ không phải từ sách vở”. Có lẽ mẹ của con cũng như vậy, mẹ dành cả trái tim mình cho nghề giáo và học sinh của mình. Con nhớ có những hôm mẹ thức đến 2h đêm để soạn giáo án, rồi cả lúc mẹ phải đến nhà phụ huynh để giải thích chỉ vì cái bồng bột tuổi trẻ của những học sinh mẹ coi như con mình.

Mẹ luôn thức đêm để soạn giáo án

 

Nhưng mẹ lại chẳng một lời oán thán, mẹ luôn dạy cho anh chị ấy những đạo lí làm người chứ không chỉ những kiến thức khô khan trong sách vở, những lúc ấy con thực sự rất tự hào vì có mẹ giáo viên!

Mẹ dạy con muôn vàn đạo lí làm người.

 

Nếu mẹ đọc được những dòng nhật kí này của con thì con muốn nói con yêu mẹ rất nhiều! Con hứa với mẹ sẽ ngày một trưởng thành hơn, sẽ không làm mẹ khóc như hồi còn bé nữa. Và nhân ngày 20/11 con chúc mẹ luôn hết mình vì nghề giáo, giữ mãi ngọn lửa đam mê này để đào tạo nhiều thế hệ học sinh không chỉ có tài mà còn có đức, mẹ hãy nhớ cho dù không còn ai bên cạnh ủng hộ mẹ thì vẫn còn đứa con gái này, vì đối với con mẹ không chỉ đơn thuần là người cho con sự sống và giúp con khôn lớn trưởng thành mà mẹ còn là người thầy giúp con biết cách sống đẹp, dạy cho con muôn vàn đạo lí làm người nữa.

 

       

 

Tác giả: Phương Ly