Hoa Thạch Thảo và Em

ll-10703

Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó

Tác giả: Apollinaire

Ngày…tháng…năm…
Ngày anh đến…
Tôi, một con bé dở tệ trong việc định hướng, có thể đi lạc ở cả những nơi hết sức quen thuộc, bị anh gọi lại để hỏi đường. Và dĩ nhiên, tôi đã chỉ sai mà vẫn đinh ninh là mình đúng.
Có lẽ mọi chuyện đã khác nếu như tôi không chợt nhận ra là mình đã chỉ sai…
Có lẽ mọi chuyện đã khác nếu như tôi không quyết định chạy theo anh để… chỉ lại đường.
Có lẽ , phải thêm bao nhiêu lần “có lẽ” để tất cả mọi chuyện đã không xảy ra?

Ngày…tháng…năm…
1 tháng sau ngày tôi gặp anh.
Anh và tôi trở thành bạn từ lúc nào không hay. Sau cái hôm định mệnh bị tôi chỉ sai đường, anh bảo sẽ không bao hỏi đường tôi nữa mà thay vào đó sẽ trở thành người dẫn dường cho tôi đến bất kì đâu…
Anh học nhiếp ảnh, tôi thích vẽ tranh. Cả hai đều yêu thích cái đẹp. Và khi ở bên nhau dường như tất cả mọi thứ xung quanh chúng tôi đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Và tôi cảm thấy cuộc sống xa nhà không quá cô đơn, trống trải nữa khi có một người bạn như anh…

Ngày…tháng…năm…
Ngày sinh nhật tôi…Ngày anh tỏ tình…
Anh mang đến 1 bó hoa thạch thảo trắng.
Tôi hỏi tại sao lại là thạch thảo? Trong khi anh dư biết rằng loài hoa tôi yêu thích nhất là lily.
Anh nói: “Vì thạch thảo trắng giống em. Nhỏ bé, mỏng manh và thuần khiết. Lily thì không hề nhỏ bé, lại có phần kiêu hãnh và xa lạ. Thạch thảo không quá đẹp nhưng gần gũi và mạnh mẽ. Và vì thạch thảo trắng tượng trưng cho sự che chở, sự mong mỏi. Cũng như anh luôn mong muốn là người được che chở cho em.”

Ngày…tháng…năm…
Sau hôm anh tỏ tình và tôi từ chối…
Tôi sợ sự ràng buộc… Tôi sợ một khi bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, tôi sẽ mất đi sự tự do như bây giờ… Tôi sợ khi đột nhiên một ngày nào đó tình cảm của cả 2 không còn như lúc đầu… Tôi sợ sự thay đổi… Tôi sợ khi yêu tôi sẽ không còn là chính tôi…
Tôi thích cảm giác an toàn… và tình yêu đối với tôi bây giờ là mạo hiểm…

Ngày…tháng…năm…
2 tuần sau ngày anh tỏ tình…
Anh đến nhà tôi, trên tay lại là 1 bó thạch thảo trắng…
Anh bảo sẽ chờ tôi… sẽ chờ đến khi tôi sẵn sang ở bên anh…

Ngày…tháng…năm…
2 năm sau ngày anh tỏ tình…
Tôi và anh vẫn là bạn kể từ lúc đó.
Vẫn nói chuyện, tâm sự, chia sẻ cho nhau gần như mọi thứ…
Nhưng có những thứ không còn như trước kia.
Tôi dần dần cảm thấy an toàn hơn khi bên anh, tình cảm ngày càng sâu đậm và… khi tôi nhận ra là tôi đã sẵn sàng để thay đổi thì anh cũng… đang thay đổi.

Ngày…tháng…năm…
Vẫn quán café quen thuộc, trên tay anh là thạch thảo trắng, loài hoa mà tôi đã yêu thích từ khi nào không biết… Khác với mọi khi, lần này anh chỉ cầm 1 nhành thạch thảo trắng nhỏ bé trong tay…
Anh nói anh đang có tình cảm với 1 người khác và đây sẽ là lần cuối cùng anh tặng thôi thạch thảo …
Tôi vui cho anh vì cuối cùng anh không còn phải chờ đợi tôi nữa.
Tôi buồn cho tôi vì đã sợ hãi quá nhiều thứ… và có lẽ tình yêu thì không dành cho những ké nhát gan.

Ngày…tháng…năm…
Thời gian mà anh và tôi dành cho nhau ít dần…
Những dòng tin nhắn bắt đầu ngắn lại, chỉ còn là những câu hỏi thăm xã giao của những người bạn bình thường…
Tôi nhớ anh… Nhớ những cánh hoa thạch thảo trắng muốt mỏng manh khẽ rũ xuống trên tay anh cầm tặng tôi…
Một thứ cảm giác trống trải lan tỏa trong tim, kì lạ là mặc dù cảm thấy trống trải nhưng lại ngột ngạt đến khó thở… cảm giác mà tôi chưa bao giờ có. Bởi lẽ trước anh, tôi chưa bao giờ yêu…

Ngày…tháng…năm…
Anh nói đúng… tôi mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều.
Tôi vẫn nhớ anh nhưng tôi đã học cách chuyển tình cảm đó vào loài hoa gắn liền với tôi và anh.. thạch thảo trắng.
Để mỗi lần nhìn thấy bông hoa bé nhỏ tinh khiết ấy, tôi có thể mỉm cười…

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi.
Em nhớ cho,
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa…

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…