Em yêu anh, nhưng không biết phải làm sao để đến bên anh…

Kunyeu!

Hãy để em được gọi anh như vậy nhé. Em biết cụm từ đó là kỷ niệm, là nỗi đau, cũng là hạnh phúc của anh.

Kunyeu!

Lần đầu gặp anh, em chẳng có cảm tình với anh. Anh không đẹp trai, cũng chẳng có điểm gì nổi bật, nhưng anh lại là kẻ nói nhiều, vui tính, đến nỗi nhiều lúc em thấy anh vô duyên… Anh hay trêu em, hay chọc tức em, cũng hay mắng em mỗi khi em không làm được việc. Anh làm em thấy ghét anh. Nhưng chính điều ấy đã giúp em nhanh chóng làm quen được với môi trường làm việc mới, giúp em nhanh chóng quên đi sự bỡ ngỡ của một người mới tới công ty.

Anh! Em cảm ơn anh rất nhiều. Thật đấy.

Khi tới công ty, em với tâm trạng của một kẻ thất bại, sau khi không tìm được việc làm cùng với tấm bằng Đại học, phải đi làm những việc lặt vặt, mối tình đầu cũng ra đi. Em chán nản đến tột cùng. Mặc dù công việc ở đây vẫn đúng ngành học của em, nhưng dù sao cũng hơn nhữngcông việc trước. Em tạm chấp nhận điều đó.

Kunyeu!

Anh có biết khi gặp anh, cuộc sống của em đã hoàn toàn thay đổi? Anh mang đến cho em những tiếng cười, niềm vui và cả niềm hạnh phúc. Những tin nhắn, những cú điện thoại làm em đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc đầu em cũng chỉ đùa cùng anh cho vui, em không xác định một cái gì hết. Thật không ngờ, chính cái sự” đùa cho vui” của chúng ta lại khiến em yêu anh. Em yêu anh từ lúc nào em cũng không hay, rồi chính đôi mắt đầy màu hồng của em đã nhìn nhận mọi thứ thành tình yêu.

 

Em đã nghĩ anh cũng yêu em. Em vui sướng, hạnh phúc, mọi nỗi đau dường như tan biến hết, từ nay em sẽ chỉ có niềm vui, chỉ có tiếng cười.

Nhưng số phận nghiệt ngã quá anh ơi. Hạnh phúc với em sao mong manh đến vậy. Em cảm nhận được sự thay đổi nơi anh. Anh không nhiệt tình với em như trước. Em không hiểu… Rồi, một ngày anh gọi điện và nói với em rằng: anh không muốn làm khổ em…. Anh cứ thế xa em, xa mãi. Anh không gọi điện, không nhắn tin, cũng chẳng nghe điện thoại của em. Trước đây, khi gặp em, anh luôn chào em bằng 1 nụ cười thật rạng rỡ, nụ  cười ấy làm em thấy ấm áp, hạnh phúc, nụ cười khiến em yêu anh. EM đã nghĩ: Em sẽ giữ cho nụ cười ấy mãi ở trên môi anh… Nhưng bây giờ, anh không cười với em nữa, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng anh nhìn em.

Em buồn lắm. Anh không cho em cơ hội hiểu anh. Không biết có phải ông trời giúp em không nữa. Ông ấy đã để em và D gặp nhau. Cô ấy nói là em của anh, em đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều, rồi em biết cô ấy là người yêu của anh. Hai người yêu nhau trước khi anh gặp em. Có nghĩa em là kẻ chen ngang. Anh có hiểu cảm giác của em không?  Em đã hận anh, đã nghĩ anh lừa dối em, đùa cợt với em. Thế là hết. Em đã quyết định chấm dứt tất cả khi biết mình là kẻ thứ 3.

Nhưng có một điều em không lý giải được: Em và D lại trở thành bạn của nhau. Thật, em không tưởng tượng nổi. Em và cô ấy là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, có lẽ chỉ giống nhau ở chỗ chúng em đều là con gái và đều rất yêu anh. Nói thật, tận đáy lòng em không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, bởi càng biết về cô ấy, càng biết về anh, em càng buồn. Em ghen tỵ với cô ấy quá. Cô ấy có được điều mà em không có – Tình yêu của anh. Nhưng không hiểu sao, em vẫn làm ngược lại với những suy nghĩ của mình. Em vẫn là bạn của cô ấy, hàng ngày vẫn nhặn tin nói chuyện với cô ấy. Lạ thật.

D nói, cô ấy không yêu anh và anh cũng vậy. Hai người không thể đến với nhau, nhưng cũng không thể bỏ nhau. Em hiểu những gì cô ấy nói nhưng em vẫn cứ hoài nghi, em không thể tin 2 người không yêu nhau. Cô ấy bảo, em hãy yêu anh, hãy đến với anh. Em không biết phải làm như thế nào. Đúng là em rất yêu anh, rất muốn ở bên anh, nhưng cứ nghĩ anh yêu cô ấy, anh chưa từng 1 lần nói yêu em, thì lòng tự ái bùng lên và ngăn em lại. Mâu thuẫn quá. Em yêu anh cũng không được, không yêu anh cũng không được. Hàng ngày em phải gặp anh ở công ty, làm sao em quên được anh, làm sao không nghĩ về anh.

Cô ấy nói em hèn nhát, bởi em không dám sống hết mình vì tình yêu. Có đúng không anh? Anh nói đi, nói cho em biết em phải làm gì và làm như thế nào? Chắc anh chẳng bao giờ hiểu được lòng em, nhưng em vẫn mong có một phép mầu nào đó để anh hiểu em. Và nếu anh cần em, em có thể vứt bỏ tất cả để đến với anh.

         “Anh chẳng thể thấy những nỗi nhớ của em, chẳng thể biết bao ngày em đã đợi, đợi một hôm anh sẽ trông thấy mắt em nhìn về anh……
           …….Anh yêu em hay không em vẫn sẽ đợi anh, anh yêu em hay không em chỉ muốn bên anh……..”.

Em yêu anh!
Saranghe zo!!!

Yến Kute