Dù sao cũng phải ở bên nhau – Dung Quang (2) – Truyện Trích dẫn ngôn tình

Dù sao cũng phải ở bên nhau – Dung Quang (2)

• Vưu Khả Ý, tổi kể xong chuyện xưa của mình, hiện tại cô nên hiểu tôi là người như thế nào chứ? Tôi có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu còn khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?

• Trở về đi thôi, trở về nhà của cô, trở lại bênh cạnh cha mẹ. Tuổi tác cô vậy, trải quan thất bại lớn nhất chính là ầm ĩ đấu võ mồm một chút cùng cha mẹ, cô cho rằng một chút tranh chấp liền huỷ gần hết thế giới của cô rồi, nhưng không biết thế giới này có nhiều người yêu cầu xa vời về tất cả chán ghét hôm nay của cô… Chỉ tiếc ngay cả nằm mơ cũng không được.

• La San San, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, làm người luôn phải ghi nhớ phúc hậu chút. Muốn tranh giành thứ gì tốt thì biện pháp tốt nhất là nâng cao bản thân, nếu như rắp tâm bất chính, cả ngày chỉ nghĩ đạp người thấp leo lên cành cây cao như thế nào, làm hại không phải là người khác, mà là chính mình vĩnh viễn không đi lên được, luôn dậm chân tại chỗ.

• Có lúc số mạng dường như cũng rất huyền diệu, đi qua 21 năm cũng chưa từng có xuất hiện cùng một lúc, mà một khi quen biết về sau, giống như thế giới vô cùng nhỏ, tới tới lui lui cũng sẽ gặp phải đối phương.

• Cả đời ai mà chưa từng yêu mấy người không nên yêu?

• Trái tim cũng chỉ là thứ vô cùng yêu ớt, lập tức sẽ không chịu nổi sức nặng của ghen tỵ.

• Thế giới của cô đơn thuần vô hại, cho dù có màu sắc, cũng là nhiều màu rực rỡ, mà không giống như anh, thân ở chỗ xã hội phức tạp âm u như vậy. Nhưng cô không hề có lòng phòng bị, luôn lấy dáng vẻ yếu ớt lại tươi đẹp này xuất hiện ở trong thế giới của anh, khiến cho anh không nhịn được muốn đưa tay ngăn trở những bẩn thỉu đen tối mà mình đã quen, dù là không thể nào, cũng vì cô mà cố gắng chống lên một phần bầu trời nhỏ còn phân biệt ra màu xanh dương như vậy.

• Vưu Khả Ý. Cô sẽ không biết, thật ra thì từ sáu năm trước anh đã gặp cô. Ở thời điểm cô không hề hay biết, anh liền tự tiện khắc cô ở trong lòng.

• Có lúc người ta biết rõ không thể làm, biết rõ con đường mình chọn có thể sẽ rất khó khăn, mình cho rằng tình yêu có thể sẽ nhốt mình ở trong cuộc sống lo toan củi gạo dầu muối tương dấm trà nhạt nhẽo, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà chạy trên con đường này.

• Khả Ý, mọi người không biết thoả mãn, luôn cảm thấy không có được mới là tốt nhất, đã tới tay đều là không đáng giá quý trọng.

• Cho dù cả đời nghèo khó, chị cũng biết rõ còn có một người bằng lòng sống trong nghèo khó cùng với chị, cũng đưa tất cả những gì tốt nhất mà anh ấy có cho chị. Vừa nghĩ như thế, chị còn có gì chưa thoả mãn nữa?

• Nghiêm Khuynh, em muốn ở một chỗ với anh.

• – Nếu biết tôi là côn đồ, nên cách xa tôi, bây giờ tại sao lại nói với tôi những lời này?
– Bởi vì em thích anh. Em không khắc chế được tâm tình như vậy, em không nhẫn nhịn được muốn đến gần anh. Em đã từng cho rằng đây là em bị trói buộc quá lâu, cho nên mới phải bị người hoàn toàn khác biệt với mình hấp dẫn, cho nên mới không nhịn được mà làm chuyện nguy hiểm, đến gần người nguy hiểm như anh. Nhưng nếu như chỉ là cảm giác mới lạ và tò mò, thì tại sao em lại lo lắng cho anh, tại sao vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới anh, tại sao khi gặp phải chuyện sẽ không kiềm chế được khát vọng muốn nhìn thấy anh trước tiên, tại sao khóc vì anh cười vì anh, hoàn toàn không quản được trái tim này?

• Em bỏ ra thời gian rất lâu để làm rõ tình cảm của em đối với anh, cho đến khi em rốt cuộc phát hiện, mặc kệ nó là oanh oanh liệt liệt hay là mất trí, mặc kệ nó là nước chảy đá mòn hay là thiêu thân lao đầu vào lửa, mặc kệ nó bắt nguồn từ gì, lại sẽ phát triển thành cái gì, em chỉ thích anh, muốn ở chung một chỗ với anh. Nếu như không thể ở cùng nhau, em liền trở nên không giống mình, trở nên thất hồn lạc phách, em… Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh.

• Vưu Khả Ý, váy lụa trắng của cô rất đẹp mắt, không nhiễm một hạt bụi, giống như cô rất sạch sẽ tốt đẹp. Mà tôi đây? Tôi mặc quần áo màu đen, bởi vì nó tôn tôi lên nhất, bởi vì từ trong ra ngoài tôi đều là màu sắc như vậy không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bẩn thỉu đen tối.

• Vưu Khả Ý, đời tôi chưa từng có được cái gì, cho nên nếu như biết rõ có một ngày sẽ có khả năng mất đi, tôi sẽ nhát gan đến mức không dám có được. Cô coi tôi như một tên hèn nhát đi, tôi sợ sau khi có được vẫn phải hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.

• Trước mắt của anh là một màn lại một màn vừa rồi nhìn thấy ở cửa hội trường, cô giống như thiên nga cô độc xinh đẹp nhanh nhẹn nhảy múa ở trên sân khấu, giống nhau lúc mới gặp gỡ sáu năm trước. Một khắc kia, thậm chí anh có loại xúc động rơi lệ. Anh nên cảm kích cô, bởi vì trong sinh mệnh ngắn ngủi mà hèn mọn của anh, có thể gặp được sự đẹp đẽ này, có thể cảm nhận rung động như vậy, đã không uổng công cuộc đời này.

• Cuộc đời của anh là một cuộc đánh cược, cho nên kể cả tình yêu của anh cũng trở thành mong muốn mà không thể cầu. Anh là một tên lưu manh, là một người không biết tương lai. Anh cũng không biết một ngày kia Vưu Khả Ý sẽ hối hận hay không, nếu như hối hận, nếu như rời khỏi anh, có lẽ sẽ để lại cho anh chính là cô độc càng thêm khó có thể chịu sau khi nếm được hạnh phúc. Nhưng anh đã mất đi hơi sức kháng cự. Để cho anh mạo hiểm một lần thôi. Tiền đánh cược là trái tim này, cho dù về sau mất đi, anh không có gì cả. Nhưng nếu như thắng cuộc đây? Cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, anh cũng không uổng phí cuộc đời này.

• Đúng vậy, anh luôn để em chờ, luôn nói chuyện không tính toán gì hết, còn mỗi lần đều làm cho em khóc. Anh không tiền không thế không có tiền đồ, sẽ không nói lời dễ nghe, sẽ không đáp lại tình cảm của em. Anh không chỗ nào đúng, hai bàn tay trắng, anh chỉ biết làm lòng em bị thương, một lần lại một lần. Nhưng em cũng không nghe lời anh, không chịu cách xa anh.

• Vưu Khả Ý, anh hỏi em một lần cuối cùng. Anh không thể hứa hẹn với em, không thể cho em tương lai, ngay cả cuộc sống an ổn mà người bình thường khao khát anh cũng không nhất định cho được. Anh như vậy, em chắc chắn muốn tiếp nhận sao?