Dù sao cũng phải ở bên nhau – Dung Quang
Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)Chương 1Đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma.Ở trước tối nay, bản thân Vưu Khả Ý chưa từng thể nghiệm đối với những lời này.Lúc đi ra từ trong trung tâm huấn luyện đã là chín giờ rưỡi tối rồi, bên ngoài mưa rơi tí tách rả rích dưới đất, tháng chạp rét đậm, không khí lạnh lẽo giống như muốn đông lại.Trời mưa thuê xe không dễ, Vưu Khả Ý đợi gần nửa giờ cũng không đợi được xe taxi, cuối cùng rốt cuộc nhìn thấy dưới đèn đường đầu phố có một chiếc xe taxi màu xanh dương đậu ở chỗ đó, đội mưa chạy tới.Cửa sổ xe đen thùi lùi, mơ hồ nhìn thấy người ngồi bên trong.Cô gõ gõ cửa sổ, “Bác tài, đi không?”Người nọ quay đầu lại nhìn cô, hạ cửa sổ xe xuống, mũ lưỡi trai màu đen trên đỉnh đầu chặn lại ánh sáng đèn đường mờ nhạt, mặt mũi có chút mơ hồ không rõ.”Tôi chờ đã lâu cũng không xe, có thể chở tôi đoạn đường sao?” Cô cho rằng anh ta đã thu xe, cho nên lại vô cùng thành khẩn nói một câu, “Giá tiền có thể thương lượng.”Tài xế hình như chần chờ chốc lát, sau đó gật đầu một cái, “Lên xe thôi.”Âm thanh kia trầm thấp dễ nghe, thế nhưng nghe rất cảm động.Mà cho đến khi lên xe, Vưu Khả Ý mới bắt đầu hậu tri hậu giác lo lắng.Buổi tối khuya, trời lạnh lại có mưa xuống, rất ít người đi trên đường, hơn nữa chỗ cô ở là khu dân cư tư nhân Lục Hóa rất tốt, đoạn đường này chạy qua cũng liền càng phát ra an tĩnh lại.Sự kiện nữ sinh đại học bị bắt cóc trên xe thường xuyên xảy ra thời gian trước bắt đầu nổi lên trong lòng, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương cô trở nên có chút lo lắng.Trong xe mở nhạc, loáng thoáng có thể phân biệt ra được là đĩa nhạc của Mai Diễm Phương, một bài tiếp nối một bài, chậm chạp trầm thấp.Cô nhìn người tài xế kia từ trong kính chiếu hậu, áo khoác jacket màu đen, viền mũ lưỡi trai che kín một phần hai khuôn mặt lại, cho nên dựa vào ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu qua ngoài cửa sổ chiếu vào chỉ có thể nhìn thấy mũi của anh trở xuống.Đôi môi có chút mỏng, cằm đường vòng cung rất đẹp mắt, nhìn dáng dấp rất trẻ tuổi.Trái tim nhảy thình thịch, cô cúi đầu lục lọi lung tung trong túi xách, rốt cuộc tìm được một cái đèn pin cầm tay. Hiện tại internet càng ngày càng phát triển, muốn mua được một cái đèn pin cầm tay có chức năng chích điện trên web cũng không phải việc khó.Nếu anh ta là người xấu. . . . . . Cô gần như lập tức suy nghĩ đến hình ảnh mỹ nữ chích điện sắc lang lái xe taxi trong đêm khuya ở trong đầu.Vậy mà sự thật chứng minh là cô nghĩ quá nhiều, hơn 20 phút lộ trình thế nhưng cực kỳ yên tĩnh, trừ tài xế thỉnh thoảng hỏi một đôi lời nên đi bên nào.Xem ra là người mới, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương ngay cả đường cũng không quen thuộc.Vưu Khả Ý thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cửa chính khu chung cư gần ngay trước mắt, hỏi một câu: “Bao nhiêu tiền?”Tài xế nói: “12.”Giá tiền và giá trên đồng hồ tính tiền giống nhau như đúc, tiền không nhiều lắm.Cô dừng một chút, đưa 20 đồng qua, đẩy cửa muốn đi, tài xế lại kêu cô lại rồi.”Còn chưa thối tiền lẻ.” Anh bỏ tám đồng ra đưa cho cô, ngón tay thon dài đẹp mắt, đốt ngón tay rõ ràng.Sau khi xuống xe, phòng bảo vệ tối đen như mực, bảo vệ cũng ở nơi chung cư này, rất nhiều lúc cũng tự tiện rời khỏi vị trí công tác, Vưu Khả Ý đoán anh ta khẳng định lại về ngủ rồi.Người đàn ông đứng dưới tàng cây bên cạnh cửa chính, trong tay giơ lên chai rượu, không biết làm gì ở đây.Lúc Vưu Khả Ý đi qua hắn ta, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, không nhịn được tăng nhanh bước chân, vùi đầu đi về phía trước.Vậy mà ——”Em gái.” Người đàn ông say khướt kia gọi cô lại.Vưu Khả Ý vờ như không nghe thấy, không nói tiếng nào bước nhanh đi vào trong cửa.”Gọi em đấy, này, không nghe được sao?” Người đàn ông kia hô lên, sải bước theo đuổi cô, bắt cổ tay của cô lại.Vưu Khả Ý không ngờ lá gan của đối phương lớn như vậy, nắm túi xách lên đập về phía hắn ta, anhg giọng kêu một câu: “Cút xa một chút!”Sau đó liền chạy theo đường nhỏ.Chỉ có điều chạy lên không được mấy bước, người đàn ông kia lại bắt được cô, còn ném cô tới bên cạnh trên cây khô, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương hung dữ la hét: “Lão tử bảo mày đừng chạy, con mẹ nó có phải mày nghe không hiểu tiếng người hay không? Còn dám đánh lão tử?”Vưu Khả Ý nắm lên cái đèn pin cầm tay chích điện đâm về phía bụng của anh, trong lúc bối rối cũng không kịp sử dụng chiêu thức phòng sói học được trong lớp thể dục, chỉ có thể đá loạn lung tung, kết quả vừa vặn đá một cước vào bộ vị trí mạng của người đàn ông.”Đclmm!” Người đàn ông đau đến mức kêu lên, thấy cô lại muốn chạy, tiện tay túm một cái, lại đúng lúc bắt được tóc của cô.Mắt thấy sắp trốn thoát, kết quả lại bị bắt trở về, da đầu Vưu Khả Ý căng thẳng, quả thật đau đến toàn tâm.”Buông tay!” Cô hốt hoảng kêu lên, tay chân luống cuống muốn phản kích, nhưng khổ nổi tóc bị người túm lại, thân thể cũng mất đi thăng bằng.Người đàn ông kia tát lại cô một cái tát, đánh cho mắt cô nổ đom đóm, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.Cuối cùng cô bắt đầu lên tiếng thét chói tai: “Cứu mạng! Cứu mạng!”Giống như là một cánh chim bị trói buộc, liều mạng giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì. Tóc bị người kéo chặt, trừ đấm đá loạn xạ lung tung, cô không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để thoát khỏi cảnh nguy hiểm.Trời mưa rất lớn, đập xuống đất và mái che bồm bộp, che đậy hơn phân nửa âm thanh của cô. DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Tầm mắt của cô cũng bởi vì nước mưa mà mơ hồ không rõ, trên người càng thêm thấm ướt.Loáng thoáng nhìn ngoài cửa lớn, hình như chiếc xe taxi màu xanh dương còn đậu ở chỗ đó, không biết có phải ảo giác hay không, giống như có một bóng đen đang đến gần.Ngay khi cô cảm thấy tóc của mình sắp bị người tháo ra, có người đạp một cước trúng bụng của quỷ say, sau đó hung hăng đẩy hắn ta tới trên cây khô.Vưu Khả Ý run rẩy nâng người lên, nhìn thấy đầu tiên là đỉnh mũ lưỡi trai màu đen.Bóng đen sắp tan ra tiến vào bóng đêm, lại rõ nét chói mắt, có lẽ chỉ bởi vì tâm tình cô nhảy nhót tung tăng trong khoảng thời gian ngắn nên bị nhuộm thành đám mây bảy màu.Quỷ say hét thảm một tiếng, hùng hùng hổ hổ hô: “□□ mẹ, từ đâu tới không có mắt? Lại rãnh rỗi dám quản nhiều ——”Lời còn chưa dứt, người đàn ông mang mũ lưỡi trai trực tiếp đoạt lấy chai rượu trong tay hắn ta, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương nặng nề đập ót của hắn ta một cái, gần như là tay nâng bình rơi, tiếng của quỷ say lập tức biến mất, mềm nhũn té xuống.Một màn này giống như dưới ống kính quay chậm, từng hình ảnh đều vô cùng rõ ràng, rất dễ làm người nhớ tới cảnh tượng lúc trẻ học đại học bài chế tác.Vưu Khả Ý sợ ngây người.Người đàn ông kia nhẹ nhàng ném chai rượu vỡ xuống đất, xoay người lại nhìn cô, “Cô làm sao vậy?”Đèn đường mờ nhạt, màn mưa nặng nề, nhưng cô vẫn nhìn rõ ràng mặt của anh, góc cạnh rõ ràng, hình dáng rõ ràng, dáng vẻ khoảng hơn 20 tuổi.Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt giống như chấm nhỏ trong đêm tối, sáng mà đốt người, lại điềm tĩnh.Cảnh tượng như vậy giống như đến từ một bộ phim điện ảnh rất lâu rất lâu, yên tĩnh mà sâu xa, ánh sáng nhạt cũ kỹ mà dịu dàng.Vưu Khả Ý há miệng, chỉ nói ra hai chữ: “Cám ơn. . . . . .”Người đàn ông và cô nhìn nhau mấy lần, giống như xác định cô không có việc gì, sau đó khẽ gật đầu, đưa tay ấn ấn vành mũ xuống, im lặng không lên tiếng xoay người rời đi.”Chuyện này. . . . . .” Vưu Khả Ý theo bản năng muốn nói chút gì, nhưng anh rời đi rất nhanh, gần như lên xe trong mười giây đồng hồ bên, rất nhanh biến mất ở trong màn mưa.
43
Re: [Hiện đại] Dù sao cũng phải ở bên nhau [1/72]- Dung Quang – Điểm:
Đang tải Player đọc truyện…
Tốc độ đọc truyện:
0.90x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 2:
Chuyện bị quỷ say tập kích đã chấm dứt, nhưng tiếc nuối chính là điện thoại của Vưu Khả Ý cũng không thấy sau đêm hôm đó. Lục Đồng và cô cùng nhau tìm một vòng ở địa điểm xảy ra chuyện, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
“Không còn cách nào, mất thì vứt đi. Nhưng mà điều đáng được ăn mừng chính là dù gì cậu đánh mất cũng là điện thoại, không phải thứ khác, dù sao mất tiền là chuyện nhỏ, *** là chuyện lớn!” Lục Đồng an ủi cô.
Vưu Khả Ý tốn một tuần lễ mua điện thoại di động lần nữa, bổ sung danh bạ, bởi vì không muốn nói dối với cha mẹ, lại không muốn lqd để cho bọn họ lo lắng, cô dứt khoát nói trước với quản lý trung tâm đào tạo ứng trước tiền lương tháng này.
Cô học ballet và múa hiện đại, Chủ nhật sẽ đến một trung tâm đào tạo múa để dạy trẻ em múa, tiền lương coi như không tệ.
Ban đầu mẹ cũng không tán thành việc cô ra ngoài làm việc, nói là trong nhà lại không thiếu tiền, cô chỉ cần an tâm học múa là tốt rồi, có làm những việc khác hay không đều được. Cũng may ba coi như thông tình đạt lý, nói đứa bé lớn, nên làm cái gì không nên làm cái gì thì bản thân mình cũng có chừng mực rồi, người lớn cũng đừng quản quá nhiều.
Làm Vưu Khả Ý giật mình hoảng hốt, một tuần sau đó, điện thoại di động bị mất thế nhưng trở lại.
Tối thứ bảy, Vưu Khả Ý và Lục Đồng đi trung tâm thương mại cách chung cư không xa tiến hành mua sắm, về nhà ăn một chút hải sản nướng ở quán bán hàng trước ngõ.
Trong ngõ hẻm là quán bán hàng một nhà tiếp một nhà, lều màu xanh đen thật chỉnh tề, đốt vài chiếc bóng đèn sáng ngời, khói dầu và lqd khí nóng sẽ cho người cảm thấy rất có mùi lửa khói nhân gian. Đặc biệt là ở mùa đông, quán bán hàng nơi này luôn làm ăn thịnh vượng.
Vưu Khả Ý và Lục Đồng đến nhà này là chỗ cô thường xuyên đến, tối nay còn chưa tới thời gian ăn khuya, người không tính là nhiều.
Lục Đồng ăn rất vui vẻ, không hề để ý đến toàn bộ xung quanh, Vưu Khả Ý lại chú ý tới mười mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh, ăn mặc đều tương đối đường phố, uống rượu vung quyền, âm thanh cũng rất lớn.
Đó là tất cả cha mẹ đều sẽ dạy con của mình cách xa loại người kia.
Cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ăn nhanh lên một chút, ăn nhanh về nhà.” Nói xong tốc độ của mình nhanh hơn trước, ăn từng miếng từng miếng đồ ăn trong mâm.
Lục Đồng cũng không ngẩng đầu lên hỏi cô: “Đi qua nông thôn sao?”
Loại câu hỏi lạc đề này làm Vưu Khả Ý ngẩn người, theo bản năng lấy chữ “A” hỏi thăm một tiếng.
Lục Đồng nói: “Cậu thật sự nên tới nông thôn nhìn xem người ta chăn heo thế nào, múc một muỗng thức ăn cho lqd heo rắc vào, những động vật trắng bóc lớn mũm mĩm đó rất phù hợp với đức hạnh của cậu lúc này vậy.”
Vưu Khả Ý bấm bắp đùi của cô ấy một cái, lại sợ mức độ quá lớn dẫn tới sự chú ý của đám thanh niên bất lương bên cạnh, chỉ có thể khiêm tốn sử dụng ánh mắt ra hiệu cô ấy nhìn bàn bên cạnh. Lục Đồng quay đầu lại liếc nhìn, hiểu ý, nhỏ giọng nói: “Mỗi bên ăn một bàn, có thể có chuyện gì?”
Nói thì nói như thế, nhưng tốc độ của cô ấy còn nhanh hơn.
Vưu Khả Ý vẫn dùng ánh mắt chú ý người trên bàn kia.
Bọn họ gần như đều nhuộm tóc sặc sỡ, có mặc áo khoác máy xe không phù hợp với thời tiết trời đông giá rét, uống rượu vung quyền đồng thời phun ra những lời thô tục bất cứ lúc nào, la hét không chút kiêng kỵ.
Lại qua mấy phút, chiếc xe mô tô cỡ lớn đột nhiên tới ven đường, có một người đàn ông không đội mũ sắt, ngược lại đội mũ lưỡi lqd trai gia nhập bọn họ, dừng xe xong đồng thời đi tới, không chút để ý đưa tay móc móc vành mũ.
Anh mặc áo khoác ngoài màu đen sạch sẽ gọn gàng, che kín gò má trong nửa vòng bóng mờ của vành mũ, bước chân thong dong.
Gần như tất cả người ồn ào lộn xộn đồng thời hô lên: “Anh Nghiêm!”
“Anh Nghiêm khỏe!”
“Ai nha, anh Nghiêm xem như đến rồi!”
Trong tiếng ồn ào trình độ cung kính quá mức có chút thoát khỏi thực tế.
. . . . . .
Lục Đồng tiếp tục ăn ở trong âm thanh mơ hồ không rõ nói: “Này đồ chơi gì vậy? Bản người thật bí mật đi đánh lén hay bản thực tế của sứ đồ hành giả?”
Nếu là trước kia, Vưu Khả Ý có thể sẽ tích cực hưởng ứng châm chọc với Lục Đồng, nhưng lần này khác, ánh mắt rơi vào lqd trên thân người kia, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đó là đỉnh đầu mũ lưỡi trai màu đen tuyền, vành mũ luôn bị ép tới thật thấp.
Gò má rất rõ, dù gặp nhau hai lần đều ở ban đêm, nhưng cũng rõ nét sẽ không bị bóng đêm cắn nuốt. Bởi vì rất đẹp mắt, hơn nữa mang theo một loại cảm giác xa cách không dễ tiếp cận.
Cô nhận ra người đàn ông kia chính là tài xế taxi chở cô về nhà một tuần trước, hơn nữa cứu cô từ trong tay quỷ say.
Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là anh Nghiêm kéo cái ghế ra, không chút để ý ngồi xuống, cũng không nói chuyện. Đám người kia lại lập tức càng thêm náo nhiệt, vội vàng rót rượu bưng thức ăn cho anh ta, trong miệng nói qua lời nói thân thiện.
Vưu Khả Ý vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Một lát sau, hình như anh ta đã nhận ra gì đó, khẽ nghiêng đầu nhìn sang, lập tức đối mặt với tầm mắt của cô.
Cặp mắt kia vẫn giống như lần gặp mặt lúc trước, đen như mực, rất giống như biển rộng hoàn toàn yên tĩnh không lqd tiếng động, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Vưu Khả Ý không biết anh ta có nhận ra mình hay không, nhưng anh ta ra tay giúp cô, cô còn chưa từng tỏ ý cảm ơn, cho nên tiến lên phía trước cảm ơn hoặc ít nhất mỉm cười ra hiệu với anh ta, dù sao hai lựa chọn cũng nên có một.
Nhưng mà không đợi cô cong khóe miệng lên, người đàn ông kia lại thản nhiên xoay đầu trở về.
Nụ cười gắng gượng của cô cứng ở nơi đó.
Lục Đồng thật nhanh bấm một cái ở trên bắp đùi cô, rõ ràng cho thấy đang trả thù việc cô bóp một cái lúc nãy: “Nhìn cái gì vậy à? Vừa rồi không nhéo mình ư? Nhanh chóng vùi đầu khổ tận lqd lực ăn đi cậu, động vật nuôi nhốt!”
“Nói vậy thật giống như cậu không phải ở chung trong một vòng tròn với mình vậy!” Vưu Khả Ý không quên cãi lại, sau đó nhỏ giọng, “Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen chính là tài xế cứu mình lần trước.”
Lúc này Lục Đồng xoay người nhìn qua, không thấy chính diện, chỉ có thể lại gần nói: “Không phải lái xe taxi sao? Thấy dáng vẻ thế nào cũng giống như xã hội đen hay sao?”
“Làm sao mình biết được?” Vưu Khả Ý đẩy cô ấy ra chút, sợ loại động tác xì xào bàn tán này đưa tới chú ý của bọn họ.
Lục Đồng không ăn được quá cay, rất nhanh đi ra ngoài phố mua trà sữa, dặn dò Vưu Khả Ý ở lại chỗ này.
Bà chủ thao thao bất tuyệt theo sát cô vừa nói chuyện, tâm tư của cô lại bị giọng nói của mũ lưỡi trai bàn kia kéo đi, mơ hồ nghe bọn họ đang nói mấy chữ “Giết”, “Chém”Hoặc là”Thấy máu”… linh tinh. Trong lòng cô kéo căng lên, càng cảm thấy bọn họ không phải người lương thiện gì.
Vẫn là thôi đi, nói cám ơn gì đó thì lén lén lút lút tiến hành ở trong lòng là tốt rồi. Đây đều là nhân vật hơi lớn, cũng không lqd thể nhớ cô, ngộ nhỡ cô đường đột chạy lên trước nói cám ơn, vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn bảo cô biến, hoặc là cầm dao chém cô. . . . . .
Đang lúc suy tư, cô nghe có người lớn tiếng hỏi một câu trong tiếng huyên náo: “Anh Nghiêm, đêm đó đợi được người nói muốn chém Tiểu Khải không?”
Tất cả mọi người yên tĩnh, âm thanh nhỏ xuống.
Sau đó người gọi anh Nghiêm, trước đó không làm sao nói chuyện, cuối cùng mở miệng.
Là giọng nói cực kỳ trầm thấp rõ ràng, thong thả mà lành lạnh, nghe không ra cảm xúc gì.
“Không có, có người để lộ tin tức, hắn biết người trong xe không phải Tiểu Khải, là anh.”
Giọng nói kia giống như cô đã uống ca cao nóng nồng độ vừa phải, trong đậm đà lại mang theo chút vòng xoáy do bị ống lqd hút khuấy động dẫn lên, không chút để ý, khẽ lắc lư.
Nhưng màu sắc rất nặng mà nồng đậm.
Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy vành mũ thật thấp, cùng tay vuốt vuốt ly rượu ở trên bàn. Chỉ có ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nắm cái ly xinh xắn kia, không chút để ý chuyển động, chất lỏng trong suốt trong ly khẽ lắc lư, phản chiếu ra ngón tay thon dài xinh đẹp của anh.
Chốc lát sau dừng lại, cô nghe người đàn ông kia bổ sung thêm một câu: “Xế chiều hôm nay đã tìm được hắn ta.”
Một câu nói không đầu không đuôi đột nhiên dẫn tới một tràng tiếng cười vui sướng thậm chí mang theo huyên náo, chói tai, còn có người huýt gió. Không có quá nhiều lời nói, nhưng Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, gần như đã tưởng tượng đến một số cảnh tượng máu tanh.
Vì không để tiếp tục mơ mộng những thứ kỳ quái gì đó nữa, cô quyết định đến tiệm trà sữa tìm Lục Đồng, cho nên vội vã lqd kết thúc xong, mang theo gói đồ nướng đi nhanh ra khỏi lều lớn màu xanh dương.
Cũng đã đi tới đầu ngõ rồi, sau lưng chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong lòng cô hơi ngừng lại, cảnh giác quay đầu lại, thấy đầu tiên lại là. . . . . . Người đội mũ lưỡi trai đó.
Vẻ mặt của người đàn ông được gọi là anh Nghiêm nhạt nhẽo đứng ở trước mặt cô, bóng dáng thon dài chặn lại ngọn đèn đường sau lưng anh, tạo ra một bóng ma ở dưới chân của cô.
“Có, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Vưu Khả Ý có chút căng thẳng.
Anh Nghiêm không lên tiếng, từ trong túi tiền móc ra thứ gì đưa cho cô, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của cô lại là. . . . . . Nguy rồi, chẳng lẽ lqd nhận thấy được cô đang trộm nghe, cho nên anh muốn móc dao đâm chết cô?
Vậy mà đợi cô thấy rõ chiếc điện thoại di động màu trắng trong tay anh thì mới phục hồi tinh thần lại trong nháy mắt.
“Tại sao lại ở chỗ của anh?” Miệng cô mở rộng, đưa tay nhận lấy.
Anh Nghiêm liếc nhìn dáng v cô sững sờ ẻ, lời ít mà ý nhiều nói: “Đêm hôm đó cô làm rơi ở trên xe.”
Chỉ một câu như vậy, cũng không đợi cô nói cám ơn cái gì , anh ta lập tức xoay người đi vào quán ăn.
Vưu Khả Ý có chút lờ mờ, nhưng vẫn đuổi theo, “Chờ một chút!” Anh không ngừng, cô chỉ có thể lại đề cao giọng nói kêu một câu, “Làm phiền anh dừng một chút được không?”
Anh Nghiêm dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, “Còn có việc sao?”
Cô cầm mấy tờ tiền mặt 100 đồng từ trong túi ra ngoài, đưa tới, “Cám ơn anh hôm đó đã cứu tôi, còn có điện lqd thoại di động của tôi hôm nay.”
Cuối cùng trên mặt anh Nghiêm đã có một chút biểu cảm, cười như không cười, đôi môi khẽ nâng lên, có chút kinh ngạc nhìn cô.
Vưu Khả Ý vội vàng bổ sung: “Tôi biết rõ tiền này không tính là gì, nhưng buổi tối muộn anh vẫn còn lái xe ở bên ngoài cũng không dễ dàng.” Cô lại lướt qua bóng dáng của anh, liếc nhìn chiếc mô tô cỡ lớn cách đó không xa, “Giữa mùa đông làm xe ôm thì càng không dễ dàng, cho nên đây là một chút tâm ý của tôi, thật sự cám ơn anh.”
Anh Nghiêm cúi đầu cười hai tiếng, đưa tay rút mấy tờ tiền mặt cô đang nắm ra.
Vưu Khả Ý còn tưởng rằng anh đón nhận, đâu có thể đoán được anh tự tay lấy đi túi xách của cô, sau đó lqd dễ dàng nhét tiền vào, lại nhét túi về trong tay cô lần nữa.
“Kẻ xấu xung quanh đây rất nhiều, hộ gia đình quá ít, buổi tối muộn cũng đừng đi ra ngoài lang thang nữa.” Anh nói một câu như vậy, sau đó liền xoay người đi.
Đèn đường kéo bóng dáng của anh ra rất dài, kèm theo tư thế đi bộ hơi đung đưa.
Vưu Khả Ý chỉ có thể nhìn mũ lưỡi trai đội trên đầu anh này, nghĩ thầm rốt cuộc anh người thế nào, không ham tiền, đặc lập độc hành. . . . . . Dù sao không giống tài xế xe taxi.