Đôi điều về tình yêu – The Present Writer

Ngày hôm qua, Estée Lalonde và Aslan, một trong những cặp đôi bloggers tôi thích nhất đã thông báo chia tay sau gần 9 năm hẹn hò. Chín năm đầu của tuổi 20 thực sự không phải là thời gian ngắn, đặc biệt đối với những người của công chúng, khi hình ảnh, sự nghiệp, và cuộc sống của họ đều được xây dựng xung quanh mối quan hệ này. Tình cờ, cuối tuần vừa rồi, một số người bạn thân và cả bạn đọc The Present Writer cũng gửi tin nhắn chia sẻ với tôi về chuyện tình cảm. Có người đang đau khổ vì tình yêu và không biết có nên chấm dứt hay không, có người vì đã từng đau khổ vì tình yêu nên chưa muốn bắt đầu với tình yêu mới, có người mặc dù chưa từng đau khổ vì tình yêu nhưng cũng vì sợ khổ mà không muốn bắt đầu. Chà, quả thực là rất khó…

Đôi khi nghe những câu chuyện này, tôi cảm thấy mình may mắn vì đã kết hôn và ổn định cuộc sống. Mặc dù không ai biết trước ngày mai sẽ như thế nào nhưng ít nhất ở hiện tại, tôi đã đi qua giai đoạn “đau đầu, đau tim” của thời yêu đương mông mơ, lãng mạn, kỳ cục, ngượng ngùng, bất ổn ngày trước (quá nhiều tính từ để miêu tả giai đoạn này!). Nhưng cũng vì đã ổn định, tôi cảm thấy đau lòng hơn khi thấy những cặp đôi ở bên nhau nhiều năm mà vẫn chia tay; đôi khi tôi và Joe vẫn nhìn nhau và đùa rằng: “Nếu bọn mình không thành vợ chồng thì dành cả tuổi thanh xuân quen nhau để làm gì?” Nhưng nhìn lại, yêu đương có lẽ cũng là một cuộc hành trình hơn là đích đến, và dù có sống bên nhau mãi hay không đi chăng nữa, chúng ta cũng học được ít nhiều khi yêu. Vì thế, hôm nay, tôi muốn viết đôi điều tản mạn về tình yêu…

Nhưng trước khi nói về tình yêu, Hãy Nói Về Chia Tay trước vì dường như đây là điều ai cũng sợ hãi khi nghĩ về tình yêu.

Chia tay tất nhiên là rất chán. Dù cho bạn có là người chủ động chia tay hay người bị động khi chia tay, trải nghiệm này đều đưa đến những cảm xúc không hay ho gì. Trước hết là buồn, buồn vì mình mất đi một người (dù tốt hay xấu) đã luôn ở bên mình và chia sẻ với mình. Sau đến là trống vắng vì giờ nhìn những nơi từng đến, những chỗ từng đi, những món ăn quen thuộc, những bộ quần áo cũ … nhưng người xưa lại không còn. Có thể còn cả dằn vặt, tội lỗi, và day dứt nữa khi bản thân và những người xung quanh liên tục đặt ra câu hỏi: Tại sao lại chia tay? “Lỗi” là ở ai? Bắt đầu từ bao giờ? Có khả năng quay lại không? Cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào?…  Đôi khi sẽ lại có cả tiếc nuối, thất vọng, mất niềm tin vào tình yêu, hay thậm chí, vào con người nói chung. Trong mớ cảm xúc hỗn độn đó, chia tay còn có thể khiến ta ghen tức không ngừng tìm hiểu người kia đang sống thế nào, đang ở ở bên ai; đồng thời cảm giác muốn phô bày, thể hiện với người đó rằng cuộc sống của mình đang tốt lên như thế nào. Ở một mức độ nào đó, có những người còn gắng gượng để giữ cho cả hai một mối quan hệ “bạn bè” vô tư… Vì có quá nhiều chiều cảm xúc, mà cung bậc nào cũng rối ren nên ta khó có thể dứt ra khỏi suy nghĩ tiêu cực sau khi chia tay. Người ta hay nói có “bad breakups” (chia tay xấu) và “good breakups” (chia tay tốt) nhưng đối với tôi, “breakups suck!” — chia tay nào cũng tệ cả, chỉ khác nhau là khi ra khỏi cảm giác tồi tệ ban đầu này, ta có cảm thấy tốt hơn hay không mà thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chia tay giúp ta học được nhiều điều. “Điều gì? Rằng không nên tin vào tình yêu chân chính? Rằng dù có cố gắng đến thế nào mình cũng thất bại? Rằng chẳng có ai có thể tin tưởng được trừ chính mình?” – một cô bạn của tôi từng gào lên như vậy trong một buổi chiều buồn thê lương, sau khi phát hiện ra anh người yêu hơn 2 năm “bắt cá hai tay” với một cô gái khác. Tất nhiên, ngay khi mới chia tay, khi trái tim còn nhỏ máu, đó là tất cả những gì bạn cảm thấy mình “học” được từ chia tay. Nhưng nếu để qua một thời gian, khi bạn có thể dừng lại và suy nghĩ kỹ về chuyện tình cảm của mình dưới một con mắt khách quan hơn, bạn sẽ thấy rằng: Mọi cuộc chia ly đều có lý do của nó.

Khi yêu, bạn có thể chỉ tập trung vào mặt tốt của một mối quan hệ, bạn dễ bỏ qua những dấu hiệu bất ổn, bạn tự tin vào hành xử của mình và đối phương. Khi chia tay, nếu bạn còn tình cảm lưu luyến, những gì bạn nhớ—hay đúng hơn là những gì bạn chọn để nhớ—có thể chỉ là những kỷ niệm đẹp mà thôi. Giống như anh chàng Tom trong bộ phim tình cảm nổi tiếng “500 Days of Summer”. Nửa đầu phim, Tom chỉ mãi thao thức nhớ về những gì đẹp nhất về anh và cô bạn gái cũ, Summer, khiến cho người xem có cảm giác về một chuyện tình đẹp. Người xem dễ đứng về phía Tom và ghét Summer. Nhưng đến nửa cuối phim, khi Tom từ từ “vỡ” ra và chắp nối mảnh ký ức thật của mình dưới cái nhìn của cả Summer thì người xem mới thấy rõ hơn những vấn đề ẩn sâu trong mối quan hệ mà Tom không ngừng phủ nhận trong tư tưởng và trí nhớ của mình. Nếu bạn dành thời gian nghỉ ngơi và suy nghĩ kỹ hơn về mối quan hệ của mình, bạn cũng sẽ nhận ra lý do thực sự của cuộc chia tay đã được báo trước, chỉ là bạn có nhận ra ở ngay thời điểm đó được hay không mà thôi. Nếu hiểu được điều này, bạn không chỉ học được thêm về mình, về người mình từng hẹn hò, mà còn có cái nhìn rõ nét hơn về hạnh phúc và những gì mình mong đợi ở mối quan hệ tiếp theo.

Thật vậy, chia tay sẽ giúp con người trưởng thành hơn – về cả nhân cách cá nhân lẫn cách mình quan tâm đến người khác. Và trên thực tế, có những người cần cần trải qua ít nhất một cuộc chia tay để trưởng thành. Bởi thế, mặc dù chia tay rất chán, nhưng cũng như mọi thứ chán ngắt trên đời, nó đôi khi vẫn cần thiết để chúng ta tồn tại và trở nên mạnh mẽ hơn. 

Nhưng viết ra những điều này, tôi không có ý cổ xúy cho chia tay. Trong một thế giới hoàn hảo, chẳng có ai muốn phải chia tay ai cả. Đâu đó trên blog này, tôi từng viết rằng sau khi đã dành hết những năm tuổi 20 để chứng kiến bạn bè tan rồi lại hợp, yêu rồi cưới, cưới rồi lại chia tay, rồi lại cưới… tôi nhận ra rằng may mắn lớn nhất trên đời của mỗi người có lẽ là lấy được mối tình đầu của mình. Để mọi giận hờn, yêu ghét, nước mắt, nụ cười đều dành cho người đó mà thôi.

Tuy nhiên, không phải ai trong chúng ta cũng có được may mắn đó. Nếu bạn cảm thấy mình không thể tiếp tục vì những lý do về nhân cách, đạo đức, nền tảng văn hóa, cách nhìn về cuộc sống, về gia đình… của cả hai quá khác nhau và không thế thay đổi, bạn nên dũng cảm dứt ra. NHƯNG, nếu bạn nhận ra những xung đột của cả hai chỉ xuất phát từ khác biệt về đường nét tính cách nhỏ, những thói quen có từ quá khứ (khi chưa quen nhau) mà có thể chấp nhận, dung hòa, và cùng thay đổi cho tốt hơn, bạn nên cân nhắc cho mình thêm một cơ hội. Bởi vì yêu một người là chấp nhận cả điểm tốt và chưa tốt của người đó, khi bản thân ta không hoàn hảo thì cũng không thể yêu cầu đối tượng của mình hoàn hảo được. Thay vì tìm một người hoàn hảo để yêu (và biến bản thân hoàn hảo để phù hợp với người đó), ta nên chấp nhận một người có thể chưa hoàn hảo (trong con mắt của mình) nhưng có tư duy rộng mở để thay đổi cho cả hai cùng phát triển tốt hơn. Hãy chỉ chia tay, khi đó là giải pháp cuối cùng.

Nhưng giả sử nếu phải chia tay, chúng ta sẽ Nói Về Tình Yêu như thế nào vì tình yêu bây giờ phần nào đã không còn lung linh, trong trẻo, tròn trịa nữa, mà có thể đã bị bọc qua mấy lớp bông gạc, gắn chằng chịt urgo với salonpas rồi 🙁

Như một người bạn cũ của tôi hay hát: “Do you believe in love after love?” (Bạn có tin vào tình yêu sau tình yêu không?). Câu trả lời của tôi là: Có! Nghĩ cho cùng, yêu chỉ là một trạng thái cảm xúc. Ngay cả khi đang yêu, bạn có thể rất yêu một người nhưng cùng thời điểm, bạn cũng có thể giận người đó, ghét người đó, muốn người đó biến đi, rồi lại yêu, rồi lại không yêu, rồi lại yêu lại một lần nữa… Vì thế, không thể vì đã từng yêu hoặc đã từng thất bại khi yêu mà cho rằng mình không thể tiếp tục yêu hay tình yêu mới sẽ không đến nữa. Yêu thực sự chỉ là một trạng thái cảm xúc.

Tôi từng quen rất nhiều anh chị, bạn bè trải qua những cuộc chia tay rất tệ, nhiều người kết thúc tình yêu với con cái và nhiều mối liên hệ khó nói với gia đình người cũ. Tôi cũng biết cả những người đã quá lứa tuổi kết hôn nhưng chưa có được mối quan hệ nào thực sự nghiêm túc và cảm thấy càng ngày càng xa vời với tình yêu. Sau một thời gian, rất nhiều người trong số này đã có tình yêu mới và hiện đang sống rất hạnh phúc; số còn lại thì vẫn mãi “lẻ bóng”. Quan sát và trò chuyện với những người này, tôi nhận ra giữa họ có một điểm khác biệt vô cùng rõ nét. Không phải là hình thức, tiền bạc, danh vị, học vấn, hay hoàn cảnh… Sự khác biệt duy nhất giữa họ chỉ là niềm tin vào tình yêu. Nếu bạn từng gặp những ai có niềm tin vào tình yêu, bạn sẽ thấy họ vui vẻ, ấm áp, và tích cực. Mỗi khi có ai hỏi dồn họ về yêu đương hay kết hôn, họ chỉ thường cười và nói rằng đợi cho thời gian, và họ sẽ tiếp tục không ngừng tìm kiếm. Họ cũng không ngại đến những nơi mới, gặp những người mới, và mở cửa trái tim để đón lấy những cơ hội tình yêu mới. Còn những người không tin vào tình yêu, họ thường tỏ ra chán nản, mất hy vọng, và tiêu cực. Mỗi khi bị hỏi về tình yêu, họ thường muốn gạt đi, thậm chí không muốn xuất hiện để tránh ai hỏi về vấn đề cá nhân này. Họ cũng thường ngại gặp người mới, có ai giới thiệu cũng không muốn đến gặp, hoàn toàn đóng cửa trái tim. Điều khó nhất ở đây là, không ai có thể làm thay đổi niềm tin của ai, trừ chính mình. Bố mẹ, họ hàng, bạn bè dù có tác động đến đâu, niềm tin nếu đã heo hắt rồi thì chỉ muốn tắt ngấm đi mà thôi. Nhưng nếu chính những người này, vì một lý do nào đó (có thể khi thấy các cặp đôi bên nhau và nghĩ mình cũng muốn được hạnh phúc, có thể khi gặp được đối tượng “hoàn hảo” của mình…) mà thay đổi, thì lúc đó, họ mới bắt đầu tích cực tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình.

Tôi rất vui khi đến dự lễ thành hôn của các bạn trẻ lần đầu kết hôn. Nhưng tôi thực sự hạnh phúc khi được dự đám cưới của những người kết hôn khi đã lớn tuổi hoặc khi đã một lần lỡ dở, vì những người này bản thân câu chuyện của họ đã là nhân tố truyền cảm hứng và khiến mọi người tin thêm vào tình yêu, vào “cơ hội thứ hai”.

Đọc đến đây, bạn có thể nhận ra rằng khi nói về tình yêu, tôi nói nhiều về Kết Hôn. Đó là bởi vì, tôi tin rằng tình yêu nghiêm túc cần hướng tới hôn nhân. Oaaaa! Viết ra câu vừa rồi khiến tôi cảm thấy mình như một bà cô già cổ hủ. Thật sự nếu quay lại chỉ 2-3 năm trước thôi, tôi có thể không tin mình sẽ viết ra những điều như thế này. Về mặt cảm xúc, tôi hoàn toàn ủng hộ những mối quan hệ hiện đại; tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ phân biệt những ai quyết định độc thân mãi mãi, làm cha/mẹ đơn thân, hay có những mối quan hệ lâu dài không hướng đến hôn nhân. Nhưng về mặt lý trí, tôi không thể phủ nhận kết quả của hàng loạt các nghiên cứu, khảo sát về tình yêu khi số đông đều chỉ ra rằng tỷ lệ chia tay ở những người đã kết hôn và chưa kết hôn có khoảng cách vô cùng lớn. Dù bạn có ở bên nhau 10 năm, 20 năm, 30 năm đi chăng nữa, nếu không kết hôn, khả năng chia tay vẫn cao hơn rất nhiều những cặp đã kết hôn. Đó là còn chưa kể những thiệt thòi về pháp lý và về kinh tế khi có tài sản chung, con cái chung, quan hệ làm ăn chung… mà chưa từng kết hôn. Thông thường trong những trường hợp như thế này, người phụ nữ vẫn chịu nhiều thiệt thòi nhiều nhất.

Kết hôn không phải là chỉ là hai chữ ký vào tờ giấy đăng ký, mà còn là lời cam kết trọn đời rằng cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi, sẽ yêu thương nhau dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, và sẽ cố gắng hết sức để không bao giờ phá đi cam kết chung. Kết hôn có lẽ là mức độ cao nhất của các loại cam kết. (Có lẽ vì thế mà mọi người hay đùa rằng kết hôn là “bản án chung thân” :D). Nhưng cũng vì cam kết này mà các cặp vợ chồng sẽ dành nhiều thời gian hơn để hoàn thiện mối quan hệ của mình, sẽ cùng cố gắng tìm ra giải pháp khi gặp khó khăn, chứ không dễ dàng “dứt áo ra đi” chỉ trong một lần cãi vã như như các cặp chưa kết hôn. Nếu bạn đã có một mối quan hệ lâu dài và nghiêm túc (từ 1-2 năm trở lên), hãy bắt đầu nghĩ đến hôn nhân (Điểm thú vị nhất ở Việt Nam có lẽ là khi hai người “trong cuộc” chưa kịp bàn đến hôn nhân thì “người lớn” đã đánh tiếng thúc giục rồi nên các bạn nữ không phải chờ đợi mỏi mòn các bạn nam cầu hôn như ở phương Tây — Tin tôi đi, đây thực sự là một lợi thế!). Đừng bao giờ tiến sâu vào một mối quan hệ mà ngay từ ban đầu hai người đã có quan điểm trái ngược về tình yêu và hôn nhân. Cũng đừng nghĩ rằng thời gian dài lâu, “mưa dầm thấm đất” ta có thể làm đối phương thay đổi và kết hôn với mình — trò chơi chờ đợi bao giờ cũng mệt mỏi và phung phí thời gian cho cả hai bên. Thật sự, nếu đã là mối quan hệ lâu dài nghiêm túc, tại sao lại không tính đến hôn nhân? — “Nếu không thành vợ chồng thì dành cả tuổi thanh xuân quen nhau để làm gì?”

===

Quay trở lại câu chuyện về Estée và Aslan, từ ngày hôm qua đến hôm nay, các fans của họ đều xôn xao truy tìm một câu hỏi tại sao cho cuộc chia tay, các trang gossip cũng thêu dệt đủ loại tình huống, những người hâm mộ âm thầm hơn thì xem lại các video cũ, đọc lại những trang viết cũ về hai người. Đến những người xa lạ còn có cảm xúc nhiều như thế, chắc chắn những người trong cuộc còn buồn và tiếc nuối hơn. Đối với riêng tôi, một người yêu cuốn sách “Bloom” của Estée, tôi nghĩ mình khó có thể đọc lại những trang viết về tình yêu trong sách – ít nhất là ở thời điểm hiện tại – vì chúng gợi cho tôi nhớ đến kết thúc không có hậu của một câu chuyện cổ tích hay.

Nhưng có cuộc đời nào mà tránh khỏi đôi lần chia ly? Ta buồn, ta tiếc, ta nhớ, rồi ta cũng sẽ vượt qua.

Với những ai đang trải qua giai đoạn đau buồn của tình yêu, tôi hứa với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Với những ai chưa tìm thấy tình yêu của mình, tôi tin rằng nếu trái tim bạn rộng mở, tình yêu ắt rồi sẽ gõ cửa.

Với những ai đang yêu, tôi cầu mong rằng tình yêu sẽ ở lại với chúng ta mãi mãi.

Be Present,

Chi Nguyễn

Những bài viết liên quan:

  1. Review sách “Bloom”: https://thepresentwriter.com/book-review-no-ro-bloom-estee-lalonde/

  2. Các kênh Youtube, phim, show… tôi thích xem (giới thiệu kênh của Estée): https://thepresentwriter.com/my-watching-list-phim-show-truyen-hinh-kenh-youtube-hay-nhat-toi-tung-xem/

  3. Người ấy:  https://thepresentwriter.com/nguoi-ay/

  4. Gửi tôi 18: https://thepresentwriter.com/gui-toi-18/

*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog