Đọc truyện Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún Chương 40

Ngại cho thân phận còn chưa rõ ràng, Diêm Tuấn Vĩ chỉ có thể đứng bên cạnh ngắm, trong lòng tính toán, chờ lúc mình công khai thân phận nhất định phải nghiêm túc so tài với Mạnh Viêm Châu một trận.

Đợi Mạnh Viêm Châu thu đao, Diêm Tuấn Vĩ không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen, đi lên cầm đao của hắn xem trái nhìn phải. Sau đó hai người lại lượn đến giá binh khí, xem mấy loại binh khí đủ kiểu đủ hình dáng thảo luận không ngớt.

Chu Vũ Đế nhếch môi, ra hiệu cho Diêm Tuấn Vĩ xong đi đến tiểu lâu của Tang Du. Nơi không có người ở vô cùng yên tĩnh, hai thị vệ canh giữ ở cửa viện thì đề phòng nhìn nhìn. Chu Vũ Đế dừng bước, xoay người vòng đến tường sau, mũi chân nhẹ nhàng nhấn lên vách tường, hai ba bước đã nhẹ nhàng không tiếng động lọt vào trong.

Hương mai thanh mát len vào trong cánh mũi, gần giống với mùi trong Bích tiêu cung. Hắn ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác trái tim như bị kéo siết. Theo trực giác xuyên qua hành lang, vòng qua thư phòng, đi đến trước một khuê phòng (phòng thiếu nữ thời xưa), hắn đứng thẳng, tần ngần một hồi lâu mới khẽ đẩy cửa bước vào.

Bên trong gian phòng rất sạch sẽ, hẳn mỗi ngày đều có người quét dọn kỹ lưỡng. Trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cách bài trí giống hệt như Bích tiêu cung, giường lớn khắc hoa xếp đệm chăn mềm, màu sắc tươi tắn, mạn giường đỏ nhạt bằng sa mỏng thi thoảng bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như lời gọi mời trong thinh lặng. Hương hoa thơm dịu chủ nhân để lại còn vương vấn, thổi một luồng hơi ấm áp vào bầu không khí lành lạnh.

Chu Vũ Đế hít sâu vào một hơi, trái tim càng lúc càng đập vội vã. Chính là mùi hương này, là mùi hương không biết bao lần hắn đã nhớ nhung sau khi tỉnh lại. Khuôn mặt hắn bất giác căng thẳng, như thể nhẫn nhịn một điều gì đó, từng bước một hướng về chiếc giường khắc hoa lớn kia. Vén mạn giường lên, bên trong cũng không có người ngày đêm thương nhớ, đôi mắt sẫm tối chợt thanh tỉnh, lóe lên tia sáng mất mát nào đó không nói nên lời. Hắn ngã lên giường, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Nghiêng đầu, mùi hương quen thuộc càng thêm nồng nàn. Hắn mở mắt ra, thấy bên cạnh gối đầu chủ nhân đã đặt một túi hương. Khẽ cười, hắn siết chặt túi hương vào lòng bàn tay, kề sát cánh mũi, yên tâm nhắm hai mắt lại.

Không có vòng ôm của Tang Du, không có hương thơm của Tang Du, không có hơi ấm của Tang Du, mấy ngày vừa qua hắn chưa có một giấc ngủ đủ đầy. Điều này khiến cho hắn nhớ tới khoảng thời gian vừa mới biến thành chó và chưa gặp được Tang Du. Mỗi một ngày trôi qua đều trong cơn hoảng loạn, mỗi một lần chợp mắt đều điên cuồng nguyện cầu có thể trở về thân thể chính mình, mỗi một lần mở mắt đều đối mặt tới thất vọng như vực sâu không đáy. Tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, mùi tanh tưởi khắp nơi, đồ ăn chó không thể nuốt xuống, đêm đêm hắn không thể chợp mắt, ngày ngày co mình sát lồng ngẩn ngơ. Nếu không gặp Tang Du, hắn nhất định sẽ phát điên, đừng nói đến chuyện đối mặt với hàng loạt đả kích cùng phản bội.

Lần đầu tiên ăn thức ăn của người, lần đầu tiên được tắm rửa sạch sẽ mọi bẩn thỉu, lần đầu tiên nghe được lời trấn an nhỏ nhẹ. Ở Bích tiêu cung, rốt cuộc hắn đã có giấc ngủ đầy đủ, một giấc ngủ ngon lành nhất trong đời. Cảm giác an toàn không gì so sánh nổi khắc sâu vào xương cốt, hắn khó có thể quên được.

Trong đầu ghi lại từng nét cười vẻ nhăn mày của Tang Du, Chu Vũ Đế nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai khắc sau, một tiếng ho khan đánh thức hắn dậy.

“Hoàng thượng, thần nghĩ ngài đã trở về rồi, thật không ngờ là đang ngủ. Sao, ngủ ngon không?” Diêm Tuấn Vĩ nhíu mày, nhìn nhìn cái túi hương hắn nắm trong tay, trong lòng nghiền ngẫm: Ngửi mùi của Đức phi nương nương mới có thể ngủ được à? Cái này không phải là di chứng sau khi thành chó chứ?

“Ngủ rất ngon, mấy giờ?” Chu Vũ Đế tự nhiên cất túi hương vào trong lòng, đôi mắt tối sẫm đầy tỉnh táo, không hề nhập nhèm ngái ngủ.

“Sắp đến giờ Thân, Quốc công phu nhân đi phủ Vĩnh An hầu, bây giờ đang trên đường về. Bà không thích thần gần gũi Mạnh Viêm Châu, cũng không thân thiện gì với chúng ta, vẫn nên cáo từ thì hơn.” Diêm Tuấn Vĩ đẩy cửa đi ra ngoài, quen đường quen nẻo vòng ra sau tường.

“Vậy thì đi, sau này trẫm mang Tang Du về thăm nhà.” Chu Vũ Đế vuốt nếp nhạt nơi vạt áo, thấy sau tường không người, mũi chân chạm nhẹ một chút đã nhảy lên.

Diêm Tuấn Vĩ đứng cạnh nhìn mà ngứa tay. Gã vốn tự hào chuyện mình có thiên phú luyện võ cực cao, chưa từng gặp địch thủ chân chính, quả thực không ngờ Mạnh Viêm Châu so với mình chỉ có hơn không có kém. Mạnh quốc công đã dạy con như vậy, dạy thành lỗ mãng ngay thẳng, mặc dù giấu đi võ nghệ tuyệt thế nhưng ai lại chú ý tới điều này? Ít nhất là bản thân gã có quan hệ khá quen thân với Mạnh Viêm Châu nhiều năm cũng không để mắt tới, bởi vì tính tình lỗ mãng cùng nóng nảy của đối phương là thật. Như thế, tuy rằng Mạnh Viêm Châu không thể làm rạng rỡ phủ Quốc công, nhưng không đến mức chịu người đời chèn ép. Thủ đoạn này thực sự cao tay!Ngại cho thân phận còn chưa rõ ràng, Diêm Tuấn Vĩ chỉ có thể đứng bên cạnh ngắm, trong lòng tính toán, chờ lúc mình công khai thân phận nhất định phải nghiêm túc so tài với Mạnh Viêm Châu một trận.Đợi Mạnh Viêm Châu thu đao, Diêm Tuấn Vĩ không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen, đi lên cầm đao của hắn xem trái nhìn phải. Sau đó hai người lại lượn đến giá binh khí, xem mấy loại binh khí đủ kiểu đủ hình dáng thảo luận không ngớt.Chu Vũ Đế nhếch môi, ra hiệu cho Diêm Tuấn Vĩ xong đi đến tiểu lâu của Tang Du. Nơi không có người ở vô cùng yên tĩnh, hai thị vệ canh giữ ở cửa viện thì đề phòng nhìn nhìn. Chu Vũ Đế dừng bước, xoay người vòng đến tường sau, mũi chân nhẹ nhàng nhấn lên vách tường, hai ba bước đã nhẹ nhàng không tiếng động lọt vào trong.Hương mai thanh mát len vào trong cánh mũi, gần giống với mùi trong Bích tiêu cung. Hắn ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác trái tim như bị kéo siết. Theo trực giác xuyên qua hành lang, vòng qua thư phòng, đi đến trước một khuê phòng (phòng thiếu nữ thời xưa), hắn đứng thẳng, tần ngần một hồi lâu mới khẽ đẩy cửa bước vào.Bên trong gian phòng rất sạch sẽ, hẳn mỗi ngày đều có người quét dọn kỹ lưỡng. Trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cách bài trí giống hệt như Bích tiêu cung, giường lớn khắc hoa xếp đệm chăn mềm, màu sắc tươi tắn, mạn giường đỏ nhạt bằng sa mỏng thi thoảng bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như lời gọi mời trong thinh lặng. Hương hoa thơm dịu chủ nhân để lại còn vương vấn, thổi một luồng hơi ấm áp vào bầu không khí lành lạnh.Chu Vũ Đế hít sâu vào một hơi, trái tim càng lúc càng đập vội vã. Chính là mùi hương này, là mùi hương không biết bao lần hắn đã nhớ nhung sau khi tỉnh lại. Khuôn mặt hắn bất giác căng thẳng, như thể nhẫn nhịn một điều gì đó, từng bước một hướng về chiếc giường khắc hoa lớn kia. Vén mạn giường lên, bên trong cũng không có người ngày đêm thương nhớ, đôi mắt sẫm tối chợt thanh tỉnh, lóe lên tia sáng mất mát nào đó không nói nên lời. Hắn ngã lên giường, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Nghiêng đầu, mùi hương quen thuộc càng thêm nồng nàn. Hắn mở mắt ra, thấy bên cạnh gối đầu chủ nhân đã đặt một túi hương. Khẽ cười, hắn siết chặt túi hương vào lòng bàn tay, kề sát cánh mũi, yên tâm nhắm hai mắt lại.Không có vòng ôm của Tang Du, không có hương thơm của Tang Du, không có hơi ấm của Tang Du, mấy ngày vừa qua hắn chưa có một giấc ngủ đủ đầy. Điều này khiến cho hắn nhớ tới khoảng thời gian vừa mới biến thành chó và chưa gặp được Tang Du. Mỗi một ngày trôi qua đều trong cơn hoảng loạn, mỗi một lần chợp mắt đều điên cuồng nguyện cầu có thể trở về thân thể chính mình, mỗi một lần mở mắt đều đối mặt tới thất vọng như vực sâu không đáy. Tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, mùi tanh tưởi khắp nơi, đồ ăn chó không thể nuốt xuống, đêm đêm hắn không thể chợp mắt, ngày ngày co mình sát lồng ngẩn ngơ. Nếu không gặp Tang Du, hắn nhất định sẽ phát điên, đừng nói đến chuyện đối mặt với hàng loạt đả kích cùng phản bội.Lần đầu tiên ăn thức ăn của người, lần đầu tiên được tắm rửa sạch sẽ mọi bẩn thỉu, lần đầu tiên nghe được lời trấn an nhỏ nhẹ. Ở Bích tiêu cung, rốt cuộc hắn đã có giấc ngủ đầy đủ, một giấc ngủ ngon lành nhất trong đời. Cảm giác an toàn không gì so sánh nổi khắc sâu vào xương cốt, hắn khó có thể quên được.Trong đầu ghi lại từng nét cười vẻ nhăn mày của Tang Du, Chu Vũ Đế nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai khắc sau, một tiếng ho khan đánh thức hắn dậy.“Hoàng thượng, thần nghĩ ngài đã trở về rồi, thật không ngờ là đang ngủ. Sao, ngủ ngon không?” Diêm Tuấn Vĩ nhíu mày, nhìn nhìn cái túi hương hắn nắm trong tay, trong lòng nghiền ngẫm: Ngửi mùi của Đức phi nương nương mới có thể ngủ được à? Cái này không phải là di chứng sau khi thành chó chứ?“Ngủ rất ngon, mấy giờ?” Chu Vũ Đế tự nhiên cất túi hương vào trong lòng, đôi mắt tối sẫm đầy tỉnh táo, không hề nhập nhèm ngái ngủ.“Sắp đến giờ Thân, Quốc công phu nhân đi phủ Vĩnh An hầu, bây giờ đang trên đường về. Bà không thích thần gần gũi Mạnh Viêm Châu, cũng không thân thiện gì với chúng ta, vẫn nên cáo từ thì hơn.” Diêm Tuấn Vĩ đẩy cửa đi ra ngoài, quen đường quen nẻo vòng ra sau tường.“Vậy thì đi, sau này trẫm mang Tang Du về thăm nhà.” Chu Vũ Đế vuốt nếp nhạt nơi vạt áo, thấy sau tường không người, mũi chân chạm nhẹ một chút đã nhảy lên.