Chuyện ở phòng phá thai: Tâm sự thật của những cô gái trẻ bên bàn “thủ thuật”

– (Em đẹp) – Nằm trên chiếc giường trong phòng chờ thủ thuật của khu nhà D5 (Bệnh viện phụ sản Hà Nội), H – cô sinh viên năm thứ 3 với gương mặt xanh xao đang nhăn nhó vì đau sau khi uống hai viên thuốc được bác sỹ phát.

>>>Thuê trọ chữa bệnh: Nhà dột, giá cao, chủ nhà “chảnh”

Nỗi niềm của những cô gái trẻ đi phá thai

 

Tìm đến phòng khám Kế hoạch hóa Gia đình của Bệnh viện Phụ sản Hà Nội, không khó để bắt gặp những phụ nữ đến tư vấn đình chỉ thai nghén, mà trong đó có nhiều trường hợp là sinh viên ở độ tuổi mười tám đôi mươi. Có người đi với cha mẹ, có người đi với bạn trai nhưng cũng có những cô gái chỉ lầm lũi một mình, lặng lẽ xếp hàng mua sổ khám và nộp lệ phí nạo hút thai.
 

 

 

Trong vai một người đồng cảnh ngộ, tôi bước vào căn phòng chờ thủ thuật và ngồi xuống cạnh giường một cô gái đang nằm đợi tới lượt mình. Thoạt nhìn, khó có thể biết cô gái với vóc nhỏ bé ấy đã mang thai 4 tháng bởi bụng cô nhìn khá nhỏ. Sau một lúc nói chuyện, tôi mới biết cô gái ấy tên H (quê Thái Bình, đang là sinh viên năm 3 của một trường Đại học ở Hà Nội). Khi biết tin con đỗ Đại học, bố mẹ H cho con ở nhờ trong nhà của người bác gái ruột, với hi vọng có người chăm sóc và quản lý, để con gái không bị cuốn vào những cám dỗ của cuộc sống thành thị.
 

 
Chuyện ở phòng phá thai: Tâm sự thật của những cô gái trẻ bên bàn 'thủ thuật'

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi lên Hà Nội học, H quen và yêu một anh chàng người Hà Nội ngay từ năm nhất. Phần vì xác định sau này ra trường sẽ làm đám cưới, phần vì không kiềm chế được bản thân nên cả hai đã cùng nhau “vượt rào” và thường xuyên nếm “trái cấm” mà không sử dụng các biện pháp tránh thai an toàn. Đến khi tình yêu tròn 3 năm cũng là lúc H phát hiện mình đã mang bầu.

Nói về lần đầu mang thai ngoài ý muốn, H thật thà chia sẻ:

“Khi biết có bầu, tôi hoảng sợ và lo lắng vô cùng, có hối hận thì cũng không kịp, nói với người yêu thì anh ấy bảo từ từ sẽ nói với gia đình. Còn bố mẹ tôi ở quê thì nghiêm khắc lắm nên không dám gọi điện về báo vì chỉ sợ bị từ mặt. Tôi chỉ dám nói với bác gái. Còn về bên gia đình bạn trai tôi, người tán thành cho cưới, người không. Khi bác gái tôi đề đạt nguyện vọng cho chúng tôi tổ chức đám cưới, rồi bảo lưu ở nhà một năm để sinh con thì mẹ anh ấy tuyên bố thẳng là cưới xong thì nghỉ hẳn, ở nhà chăm sóc chồng con, người ta không có điều kiện để nuôi mình và chồng cùng học hết đại học”.

 

Nằm trong căn phòng sau thủ thuật, T – cô sinh viên năm cuối với khuôn mặt mệt mỏi và yếu ớt sau khi nạo hút thai xong. Đây là lần thứ hai cô nằm trên chiếc giường thủ thuật của Bệnh viện phụ sản Hà Nội. T và bạn trai yêu nhau được một năm, khi có con ngoài ý muốn, bạn trai khuyên cô bỏ đi vì hai người còn quá trẻ, lấy nhau sớm sẽ khó khăn mà đứa con cũng phải chịu vất vả, kèm lời hứa khi hai đứa ra trường sẽ làm đám cưới ngay. Nghe bạn trai tỉ tê làm cho T cũng mủi lòng mà dứt ruột bỏ đi đứa con đầu lòng.
 

 

Nhưng đến khi lỡ có bầu ngoài ý muốn lần hai, bạn trai cô cũng kiên quyết bắt bỏ vì đã giao kèo từ trước là phải tốt nghiệp rồi mới cưới và cũng từ đó cắt đứt mọi liên lạc.

Nói về lần thứ hai phá thai, T xót xa kể:

“Vì có thuốc giảm đau nên tôi không cảm thấy đau đớn nhiều, vẫn tỉnh táo để cảm nhận rõ những dụng cụ lạnh toát chạm vào cơ thể và tiếng chạy của máy hút. Cứ nghĩ đến đứa con mang trong bụng đang rời khỏi cơ thể mình là nước mắt cứ ứa ra không ngừng lại được vì cảm giác tội lỗi và lo lắng. Tôi cũng trộm nghĩ liệu sau này có thể làm mẹ sau khi đã hai lần phá thai hay không?”

 

Nằm cùng phòng với Thu là hơn chục cô gái trẻ khác cũng vừa phá thai xong, cứ độ 10 – 15 phút lại có thêm một cô gái khác được chuyển từ phòng thủ thuật sang. Nhận ly sữa nóng từ tay y tá, họ lặng lẽ uống cho lại sức sau khi bỏ đi đứa con của mình, nằm nghỉ đợi 1 tiếng không có gì bất thường mới được ra về.

Con dại cái mang

 

 

Việc giáo dục sức khỏe sinh sản chưa thực sự có hiệu quả, cùng với cách suy nghĩ thoáng của giới trẻ về tình yêu và tình dục trong những năm qua đã khiến nhiều bạn gái làm mẹ khi còn ngồi trên giảng đường đại học. Những mất mát và suy sụp về cả sức khỏe và tinh thần đối với những cô gái trẻ rõ ràng là điều có thể thấy. Về phía những bậc làm cha làm mẹ, việc dắt con gái mình đi phá bỏ đứa cháu còn chưa thành hình cũng là những câu chuyện buồn đáng phải suy ngẫm.
 

 

 

Ngồi trên dãy ghế dọc hành lang bên ngoài phòng thủ thuật, người phụ nữ trung tuổi với vẻ ngoài lam lũ không giấu được ánh mắt lo lắng cứ chốc chốc lại cầm điện thoại lên xem giờ. Hỏi thăm mới biết, con gái cô vừa được đưa vào phòng thủ thuật.

 

Không ngại chia sẻ về chuyện buồn của gia đình, người phụ nữ này buồn bã nói:

“Mấy hôm nay, không đêm nào tôi chợp mắt được. Khi nghe con gái gọi điện về vừa khóc vừa báo tin có thai gần 3 tháng và bị người yêu chối bỏ trách nhiệm như sét đánh ngang tai. Tôi tức tốc đón xe từ Yên Bái xuống Hà Nội. Sau hai ngày khuyên nhủ, phân tích lợi hại, em nó cũng đồng ý theo cô đi phá thai. Nó buồn bã, khóc nhiều lắm nhưng đâu biết người mẹ mang nặng đẻ đau ra đứa con gái tội nghiệp còn khổ tâm hơn nó gấp trăm lần. Bố mất sớm, chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa vào nhau, đi đâu tôi cũng tự hào có đứa con gái vừa ngoan vừa học giỏi, vậy mà giờ ra nông nỗi này. Tôi vừa giận lại vừa thương, con gái sao mà khờ dại quá”.

 

Nhưng theo người phụ nữ này, vẫn có một chút may mắn là đứa con gái dám nói thật để đi bỏ cái thai ở cơ sở y tế đảm bảo. Người mẹ chua xót nói: “Cứ nghĩ đến việc con gái lén lút đi phá thai ở mấy cơ sở không đảm bảo hay uống thuốc không rõ nguồn gốc để tự phá thai là tôi lại lạnh cả sống lưng”.

 

 

 

Trò chuyện với người phụ nữ này chừng 15 phút thì cánh cửa phòng thủ thuật mở ra, cô ý tá đẩy chiếc xe có một cô gái trẻ với gương mặt tái nhợt nằm trên. Nhận ra con gái mình, người mẹ tội nghiệp vội vàng xách túi đồ chạy theo chiếc xe hướng về phía căn phòng sau thủ thuật. Theo sau, người y tá xách theo một túi nilon lớn đựng những hài nhi về phía cuối hành lang, để chuẩn bị tới lượt của những cô gái tiếp theo.

 

 

 

“H có thai đúng dịp học quân sự ở trường nên ăn uống, ngủ nghỉ không đảm bảo, đến khi biết có thai cũng đã 16 tuần rồi. Thể trạng H yếu lắm, cả mẹ lẫn con cộng lại cũng chưa được 40kg. H muốn giấu gia đình ở quê, nhưng tôi khuyên không ai thương con bằng cha mẹ nên H cũng báo cho gia đình. Biết tin bố H giận lắm, nhưng nghĩ lại thấy thương con cho nên từ sáng sớm, bố H cũng từ Thái Bình mang tiền lên Hà Nội, để đưa con gái vào viện”.

Đến lượt H (nhân vật đã nhắc ở phần trên) chuẩn bị đến lượt phá thai. Không dám nói với gia đình, H đi cùng người bác gái mà coi cô như con đẻ. Nhìn đứa cháu gái gầy yếu, người bác thở dài tâm sự

Với gương mặt khắc khổ, mái tóc đã bạc, người đàn ông trung tuổi khoác trên mình bộ quần áo cũ đã xỉn màu, đứng ở hành lang lặng lẽ nhìn theo bóng con gái lầm lũi bước vào phòng thủ thuật. Nhìn cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi xót xa cho số phận những cô gái trẻ dại dột, và cả những bậc sinh thành chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

 

 

 

 

 

 

 

 Thùy Linh

 

 

 

 

To view this video please enable JavaScript, and consider upgrading to a
web browser that
supports HTML5 video