Chuyện buồn của tôi

Tôi phải làm gì đây? Tôi thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Đối với tôi cuộc sống thật là vô nghĩa. Tôi cảm thấy mình thật quá đơn độc trong chính gia đình của mình. Chẳng ai trong gia đình hiểu được tôi, ngay cả đối với bạn bè cũng không ai hiểu tôi.

Biết nói thế nào nhỉ? Ngay từ ngày nhỏ tôi chẳng bao giờ có được niềm vui thực sự. Khi lớn lên tôi càng thu mình vào vỏ bọc mà tôi tự tạo ra bởi vì bất cứ việc gì sai tôi đều bị mắng mặc dù không phải do tôi làm. Bây giờ tôi sống rất nội tâm bởi những vui buồn của tôi không biết tâm sự với ai nên chỉ còn biết cất giấu trong tâm. Có thể nói rằng tâm hồn tôi giờ đây đã đóng băng mất rồi.

Biết nói thế nào nhỉ? Ngay từ ngày nhỏ tôi chẳng bao giờ có được niềm vui thực sự. Khi lớn lên tôi càng thu mình vào vỏ bọc mà tôi tự tạo ra bởi vì bất cứ việc gì sai tôi đều bị mắng mặc dù không phải do tôi làm. Bây giờ tôi sống rất nội tâm bởi những vui buồn của tôi không biết tâm sự với ai nên chỉ còn biết cất giấu trong tâm. Có thể nói rằng tâm hồn tôi giờ đây đã đóng băng mất rồi.

Tôi là con gái duy nhất trong gia đình nhưng nói thực là với bố mẹ tôi thì thà rằng tôi không tồn tại có lẽ sẽ tốt hơn. Dưới con mắt của bố mẹ thì bất cứ việc gì tôi làm đều sai, còn với con trai thì luôn đúng. Ngay từ nhỏ đã vậy nên khi lớn lên tâm hồn tôi có quá nhiều nỗi buồn đau. Vì vậy tôi đã dần rèn luyện cho mình một sự vô cảm với tất cả mọi chuyện. Bất cứ chuyện gì vui hay buồn tôi đều không bao giờ để lộ ra mặt, tôi không còn biết khóc trước mặt người khác dù cho là những người thân của tôi. Chỉ khi nào còn lại một mình tôi mới khóc cho số phận của bản thân. Tôi thật sự thấy rất cô đơn. Bao nhiêu sự bất công trong gia đình tôi đều phải gánh chịu. Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ tới cái chết để giải thoát chính mình nhưng đều thất bại. Thật sự tôi không còn biết phải làm sao nữa.

Tôi là con gái duy nhất trong gia đình nhưng nói thực là với bố mẹ tôi thì thà rằng tôi không tồn tại có lẽ sẽ tốt hơn. Dưới con mắt của bố mẹ thì bất cứ việc gì tôi làm đều sai, còn với con trai thì luôn đúng. Ngay từ nhỏ đã vậy nên khi lớn lên tâm hồn tôi có quá nhiều nỗi buồn đau. Vì vậy tôi đã dần rèn luyện cho mình một sự vô cảm với tất cả mọi chuyện. Bất cứ chuyện gì vui hay buồn tôi đều không bao giờ để lộ ra mặt, tôi không còn biết khóc trước mặt người khác dù cho là những người thân của tôi. Chỉ khi nào còn lại một mình tôi mới khóc cho số phận của bản thân. Tôi thật sự thấy rất cô đơn. Bao nhiêu sự bất công trong gia đình tôi đều phải gánh chịu. Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ tới cái chết để giải thoát chính mình nhưng đều thất bại. Thật sự tôi không còn biết phải làm sao nữa.