Chương 6 Cổ tích ngàn sao – Chapter 6: A heart in the mountains – Studocu

Chapter 6: A heart in the mountains

nottegram.blogspot/2021/03/a-tale-of-thousand-stars-chapter-6.html

Chapter 5: A heart in the mountains Trái tim trên những ngọn núi

One evening, the sound of children’s laughter rang out from

the leftmost room of the luxury villa. Not far away, Tian, fresh

from his bath, came out of his room with a frown on his face.

Ten years ago, the room had been decorated as a wonderful

playground, filled with toys from all over the world to amuse

the young son of the former senior army officer. Now it has

become Mrs Lalita’s jewellery store.

Tian saw the slightly open door of the room and opened his

eyes wide to see the movement of three children, his nephew

and niece, born to his second sister and her third husband.

Một tối nọ, tiếng cười của lũ trẻ vang vọng từ căn phòng ngoài
cùng bên trái của khu biệt thự sang trọng. Cách đó không xa,
Tian thật tinh khôi sau khi tắm, bước ra khỏi phòng với khuôn
mặt nhăn nhó.

Mười năm trước, căn phòng được trang trí như một sân chơi
tuyệt vời, tràn đầy đồ chơi từ khắp thế giới để những cậu bé
trai con của các sĩ quan quận đội cao cấp vui chơi. Bây giờ nó
đã trở thành căn phòng trưng bày đồ trang sức của bà Lalita.

Tian nhìn sang căn phòng đã hơi hé cửa, kéo căng mắt để nhìn
lũ trẻ chạy đùa nghịch. Chúng là cháu trai và cháu gái, con của
chị hai của cậu cùng người chồng thứ ba.

“Tum Ton Tam…” Tian shouted and passed through the mess

the three mischief-makers had made, “Who let you in, you’ve

ruined all Granny’s things.”

“Mum told us to find a place to play and not to go outside.”

replied Tum, the nine-year-old nephew, in a loud voice.

“Go down and play, Uncle will play the game with you

later,” said Tian, trying to calm down. But when he saw the

other two children touching the model robots he has in the

glass case, Tian can’t take it anymore.

“Ton, put the robot back where it belongs!” Tian ordered,

“ Tum Ton Tam…” Tian hét lên và bước qua đống lộn xộn mà
ba đứa trẻ nghịch ngợm vừa bày ra. “ Ai cho phép các cháu vào
đây, mấy đưa đang phá hoại đồ đạc của bà ngoại rồi đó.”

“ Mẹ bảo chúng cháu tìm chỗ chơi và không được ra ngoài.”
Tum, cậu cháu trai 9 tuổi lớn tiếng trả lời.

“ Xuống đây ngay và chơi này, cậu sẽ chơi với các cháu sau.”
Tian vọng lại, cố kìm nén. Nhưng khi cậu nhìn thấy hai đứa
còn lại chạm tay vào những con robot mô hình trưng bày trong
tủ kính, Tian không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

gesticulating, his handsome face twisted like a nightstick but

the children, who had been spoilt for choice, would not listen

to him, they jumped up and down with the robot and ran

around.

“ Ton, đặt con robot trở lại vị trí cũ ngay.” Tian khoát tay yêu
cầu. Khuôn mặt điển trai vặn vẹo như cây nightstick nhưng lũ
trẻ vẫn còn hăm hở với thứ đồ chơi này, chẳng mảy may quan
tâm lời Tian. Lũ trẻ nhảy lên nhảy xuống cùng con robot và
chạy vòng quanh.

Tian stared angrily at the little kids running around the room,

knowing how sinister he had been as a child but after this

karmic experience, he wanted to apologise to all the nannies

immediately. After a few moments of patience, Tian decided

to hunt down the troublemakers and the scene was chaotic.

As Tian caught his little sister and managed to grab the toy,

Tum, the eldest grandson and his deputy, Ton, nodded to each

other. Tian is bending over and because of the difference in

size between children and adults, Tum and Ton suddenly jump

up from behind and lock him around the neck.

The sudden weight caused Tian’s knees to drop to the

ground. He shakes the large leeches hanging from him” until

they let go but the limited edition Gundam battle droid also

hits the tiled floor and falls to pieces and at that moment,

Tian’s head goes blank in utter shock.

Tian nhìn giận dữ về phía lũ trẻ nhỏ đang chạy xung quanh
phòng. Giờ thì thực sự cậu đã biết ngày nhỏ mình nguy hiểm
thế nào sau khi gặp phải quả báo này, cậu muốn gửi lời xin lỗi
tới tất các bảo mẫu ngay lập tức. Chỉ kiên nhẫn được một lúc,
Tian quyết định bắt lại lũ nhọc nghịch ngợm này và cảnh tượng
thật hỗn loạn.

Ngay khi Tian tóm được đứa cháu gái nhỏ và cố giữ lại đồ
chơi, thì thằng cả Tum và thằng em trai Ton của nó gật đầu
phím với nhau. Tian cúi người và bởi sự chênh lệch kích thước
giữa người lớn và trẻ em, Tum và Ton bống nhảy lên từ đằng
sau, khóa trụ xung quanh cổ cậu.

Sức nặng bất ngờ ập đến khiến đầu gối Tian khuỵu xuống sàn
nhà. Cậu lắc người để khiến hai đứa trẻ đang bám dính như đỉa
phải buông ra nhưng phiên bản giới hạn chiến đấu của Gundam
đã đập xuống sàn nhà lát gạch và vỡ thành nhiều mảnh. Ngay
lúc đó, Tian thất thần và hoàn toàn bị sốc.

“Shit!” was the thunderous curse, not caring how rude it was.

He yanked his second nephew Ton by the shoulder but Ton

was still kicking at the robot parts unconsciously.

“I told you to put it back! Look how it’s all broken now,

why is it so skinny!!!” he shouted, accidentally scratching the

“ Shit!” Tiếng chửi thề gầm lên, chẳng quan tâm những lời này
thực sự thô lỗ. Cậu giật mạnh vai thằng cháu thứ hai Ton
nhưng nó vẫn vô tư tiếp tục đá vào mảnh vỡ con robot.

“ Cậu đã nói cháu đặt nó về chỗ cũ cơ mà! Nhìn xem nó đã bị
hỏng hoàn toàn rồi, sao nó lại dễ vỡ thế chứ!!!” Tian la lớn, vô

“You’ll never find a new one for these toys they are not

manufactured, you can’t replace this one even if you search for

it in another life!”

“So, for this you hit my child, you bad boy!” she shouted

until Mrs Lalita had to come in and stop them.

“Come on, it’s all right, Pim take the kids downstairs, get

them some snacks.” Then Mum turned to her youngest son

and said: “As for Tian, go and talk to Mum.”

“ Chị sẽ chẳng bao giờ tìm mua được một phiên bản mới của
loạt đồ chơi này vì chúng không được sản xuất nữa. Dù có
sang kiếp sau chị cũng chẳng thể tìm được thứ thay thế nổi
món đồ này đâu!”
“ Vì vậy mà em dám đánh con chị sao, thằng tồi tệ này!” Cô
chị vẫn không ngừng la mắng cho đến khi bà Lalita phải bước
đến và can ngăn hai đứa con lại.
“ Lại đây, mọi chuyện chẳng đáng gì. Pim đem đám trẻ xuống
tầng dưới và cho chúng ăn bim bim đi.” Rồi mẹ quay sang cậu
con trai út và nói: “ Còn Tian, đến đây. Mẹ con ta cần trò
chuyện.”

Tian grimaced angrily, stomped his heels hard, followed his

mother, Pin looked at them with angry eyes as they entered his

father’s office. Tian sat dejectedly in his chair.

“Tian didn’t hit anyone, Phii? Pim had been so dramatic,

spoiling the children as they grew up, must be pulling out grey

hair.” he muttered naggingly.

“So, Mum might have lost her hair too, you know how it is.

You like to play, you only know how to do bad things, you

made the nanny quit.” He couldn’t argue with that.

“But at least my mother didn’t take sides with me.”

Tian nhăn mặt tức giận, dậm mạnh gót chân đi theo mẹ. Pim
giận dữ nhìn theo họ cho đến khi hai mẹ con đi vào phòng cha.
Tian an chán nản ngồi vào ghế.

“ Tian không đánh lũ trẻ đâu. Pim thật làm thái quá, nuông
chiều lũ trẻ sẽ khiến chúng sinh hư, cần phải loại bỏ sự tiêu cực
này.” Cậu lẩm bẩm cằn nhằn.

“ Vậy mẹ có lẽ cũng không nên nuông chiều các con. Con biết
điều đó mà. Con ham chơi, con chỉ biết làm những điều tệ, con
khiến các vú em bỏ cuộc.”

“ Nhưng ít nhất mẹ cũng không đứng về phía con.”

Madame Lalita shook her head helplessly and then said in a

soft voice: “Enough of this old story, how old are you now?

How old is my grandson? We must be more mature. I think

you should be calmer, son.”

“Calm? If he doesn’t break my beloved things! That robot

Bà Lalita lắc đầu bất lực và nhẹ nhàng nói: “ Ngập tràn những
món đồ chơi cũ, con bao nhiêu tuổi rồi? Những đứa cháu của
mẹ năm nay bao nhiêu tuổi? Chúng ta phải chín chắn hơn nữa.
Mẹ nghĩ con nên là người bình tĩnh, con trai ạ.”

“ Bình tĩnh? Nếu thằng bé không phá hoại món đồ yêu thích

is…” It was the day the family met to celebrate his birthday,

the first birthday present for him. Tian stopped, then let go.

“Whatever, Mum.” I shouldn’t scold my nephew and I

shouldn’t do that kind of thing to him.”

Hearing her son’s sarcastic concession, the mother sighed

long and hard, approached her son and rubbed his head gently

with both hands.

của con. Con robot đó là…” Đó là khi gia đình tụ họp để tổ
chức sinh nhật của cậu, sinh nhật đầu tiên cậu được tặng quà.
Tian dừng lại, không nói hết ra những suy nghĩ.

“ Dù sao đi nữa, mẹ. Con không nên mắng mỏ cháu mình. Con
không nên làm như vậy với thằng bé.”

Nghe những lời nhượng bộ châm biếm của cậu con trai, bà mẹ
thở dài nặng nề, tiến tới phía cậu và nắm nhẹ cả hai tay.

“At least mum is glad that you think that violence is not the

answer.”

Tian remained silent, his light brown eyes shone with deep

remorse, if he had never survived a life-threatening accident,

he would have been living a life that would have broken his

mother’s heart.

Instead he chose to go out and face the opposite world.

Was this really a good idea?

Tian reached out and took his mother’s plump hand and

held it gently over his head. “I don’t want to upset my

mother anymore.”

Madame Lalita raised her eyebrows, her son’s words

sounded serious but strange. She had a bad feeling about it but

she joked to her son: “What? Has Mum’s son been watching

too many Chinese films? It’s like saying goodbye to this

mother of yours to practise going up the mountain.”

“ Ít nhất mẹ rất vui vì con đã biết bạo lực không phải là cách
giải quyết tốt.”

Tian vẫn tiếp tục im lặng, đôi mắt màu nâu nhạt sáng tràn ngập
sự ăn năn. Nếu không phải cậu sống sót qua được vụ tai nạn
nguy hiểm tính mạng, có lẽ cậu vẫn sống theo cách làm đau
lòng trái tim bà ấy.

Thay vào đó, cậu chọn bước ra ngoài và đối mặt với thế giới
còn lại. Nó có phải ý hay không?
Tian vươn người về phía đôi bàn tay đầy đặn của mẹ, nắm nhẹ
nhàng đặt lên đầu cậu. “ Con không muốn làm mẹ buồn lòng
thêm một chút nào nữa.”

Bà Lalita chạm vào cặp lông mày, những lời cậu con trai vừa
nói nghe thật nghiêm túc nhưng cũng thật xa lạ. Bà có linh cảm
xấu nhưng vẫn đùa với con trai: “ Gì đây? Có phải con trai của
mẹ xem quá nhiều phim Trung Quốc không? Nó như thể lời
con tạm biệt mẹ để lên núi tu luyện vậy.”

cold in Phabandao, as the Saengthong Foundation staff had
advised. Tian looked at a fully charged laptop, thinking that
there is no electricity on the mountain and unfortunately
probably no 3G signal either.

lạnh – một nhân viên của Hội chữ thập đỏ Saengthong khuyên.
Tian nhìn phía chiếc laptop vừa được sạc đầy pin, chợt nghĩ
đến trên núi không có điện, có khi cũng không có 3G nốt.

Well, no need to take anything with me, because I can’t play

games without the internet. I’ll be damned and lost in

boredom!

Tian laid down, hands on his forehead and tosses and

turned in a frenzy. He seems to have thought of something

and suddenly springs to his feet. He goes down to find

Torfan’s notebook hidden in the bedside table.

Tian opened it and read the last page in faint blue

handwriting.

Chà chà, chẳng cần phải mang theo cái gì nhỉ. Bởi mình chẳng
thể chơi game mà không có internet. Mình sẽ phải chịu đựng
và dày vò trong sự buồn chán!

Tian ngả lưng, bàn tay gác lên trán buông lơi và lại trở nên bứt
rứt. Cậu dường như phải suy nghĩ về một vài vấn đề và bỗng
nhiên bật người vùng dậy. Cậu xuống dưới để tìm cuốn nhật kí
của Torfan vốn được dấu trong chiếc bàn cạnh bên.

Tian mở cuốn sổ và đọc đến trang cuối nơi những dòng nét bút
viết tay đã mờ nhòe.

The story would never end if Torfan’s bright dreams beat in

his heart, they would never die… He reads this passage over

and over in his mind, remembering almost all the words. Light

brown eyes glanced at the photograph in front of him with

mixed emotions.

Is it possible to meet “him.” in Phabandao?

Câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc nếu giấc mơ tươi sáng
của Torfan còn hiện hữu trong trái tim của cậu, chúng sẽ còn
mãi… Cậu đọc những điều ước ấy, lặp đi lặp lại trong tâm trí
của mình, khắc ghi từng câu chữ. Đôi mắt nâu nhạt chợt nhìn
lại tấm ảnh ngay trước mặt với cảm xúc lẫn lộn.

Liệu có thể gặp anh ấy ở Phabandao không?
The Sopasitsakul family’s luxurious house was in chaos the

next day, Tian’s parents returned from the party as soon as

they received the news. Mrs. Lalita faints after reading the

letter Tian left behind before he left home.

Căn nhà sang trọng của gia đình Sopasitsakul thật hỗn loạn vào
ngày hôm sau. Bố mẹ của Tian quay về từ bữa tiệc ngay khi
nhận được tin tức. Bà Lalita ngất xỉu khi đọc được bức thư từ
biệt mà Tian để lại sau khi rời đi sau bố mẹ.

Mr Teerayut immediately summoned the housekeeper and

asked her to get a nasal laxative for his wife. Soon, the guard

came in and reported.

“I’ve checked the CCTV. Since midnight, all footage in and

around the house has been cut off, it seems someone has

deliberately blocked the signal.

It’s not difficult, after all, Tian studied mechanical

engineering and the moment Mr Teerayut pressed his temples

in worry, he heard the voice of his wife, who had just woken

up and was crying.

Ông Teerayut ngay lập tức gọi người quản gia và bảo họ mang
thuốc thông mũi cho người vợ. Ngay sau đó, người bảo vệ
bước tới báo cáo.

“ Tôi đã kiểm tra CCTV. Từ giữa đêm, tất cả các cảnh quay
trong và xung quanh căn nhà đã bị cắt xóa, dường như ai đó đã
cẩn thận tỉ mỉ xóa mọi dấu vết.
Nó không khó, bởi Tian đã từng học kĩ sư điện máy. Ông
Teerayut siết chặt lá thư lo lắng, nghe được tiếng người vợ vừa
thức dậy và vẫn khóc thương tâm.

“Tian, why are you doing this? Why didn’t you tell mummy

and daddy what you wanted, is there anything in the world

that mummy can’t find for you?” Clear tears covered her

cheeks. Yesterday Tian had said she would never break her

mother’s heart, one day had passed and she had been made to

feel her heart being torn out.

“Calm down, it might not be that bad. Our children are

grown up!”

“Grow up! But not to run away like that, he should have

talked to us first.” Mrs Lalita scolded her youngest son.

Tian, sao con lại làm như vậy? Sao con không nói cho bố mẹ
điều con mong muốn. Còn thứ gì trên cuộc đời này mà mẹ
không thể dành cho con chứ?” Những giọt nước mắt thanh
thuần lăn dài trên má. Ngày hôm qua Tian còn nói rằng sẽ
không bao giờ làm bà lo lắng. Vậy mà mới chỉ một ngày trôi
qua, trái tim bà như nổ tung vụn vỡ.

“ Bình tĩnh nào, nó có lẽ không phải điều gì tồi tệ lắm đâu.
Những đứa trẻ của chúng ta đã khôn lớn.”

“ Khôn lớn! Nhưng không phải biến mất như vậy, thằng bé
phải nói chuyện với chúng ta trước chứ.” Bà Lalita vẫn không
ngừng trách mắng đứa con trai út.

Mr. Teerayut sighed and sat down next to his wife: “Because

the child knows that if he had asked you, you might not have

allowed it either.”

Ông Teerayut thở dài và ngồi xuống cạnh vợ: “ Bởi vì thằng bé
biết nếu nó hỏi ý kiến bà, chắc hẳn bà sẽ không đồng ý điều
đó.”

Mr Teerayut is happy that Tian knows that he has to go out

into the world to face some difficulties. But the main concern

in his mother’s mind now was, where Tian wanted to go and

whether he would be safe.

Mr Teerayut called his close friend who was still working

in the military and asked him to help send an urgent search

for Tian. If he knew exactly what the child was up to and there

was no danger, then he intended to send someone to help

protect him from afar and let him learn what he wanted to do

with his life until he was satisfied.

When he had reassured his wife to calm down and sent her

upstairs to rest, Mr Teerayut picked up the farewell letter Tian

had left and read it again.

Ông Teerayut vui vì Tian nhận ra rằng cần phải bước ra thế
giới ngoài kia, đối mặt với những khó khăn. Nhưng mối bận
tâm lớn nhất của mẹ thằng bé là những trăn trở, Tian đã đi đâu
và liệu cậu có được an toàn.

Ông Teerayut gọi cho một người bạn thân thiết vẫn còn làm
trong quân đội và nhờ họ giúp đỡ tìm kiếm khẩn cấp Tian. Nếu
ông biết chính xác thằng bé vẫn ổn thỏa và không gặp nguy
hiểm gì, ông dự định sẽ cử người đến bảo vệ thằng bé từ xa và
để cậu học học hỏi những điều mong muốn với cuộc sống của
mình cho đến khi thấy thỏa mãn.

Sau khi an ủi người vợ và dìu bà lên tầng trên để nghỉ ngơi,
ông Teerayut cầm lên bức thư tạm biệt Tian để lại và đọc nó
lần nữa.

Mum and Dad: I want to say that I have struggled for a long
time before deciding to write this letter but please believe that
I didn’t really want to leave home. After miraculously
surviving, it’s like I see everything upside down, so much so
that I feel so empty of my past life, not knowing what I really
want.

Mẹ và bố: Con muốn nói rằng con đã phải đấu tranh trong thời
gian dài trước khi quyết định viết lá thư này nhưng làm ơn hãy
tin tưởng con. Con thực sự không muốn rời khỏi ngôi nhà
mình. Sau khi phải đấu tranh vật lộn để giành giật lấy sự sống,
dường như mọi thứ đã đảo lộn. Nhiều đến mức con cảm thấy
cuộc sống những ngày qua của mình thật trống rỗng, con thực
sự không biết mình muốn gì.

I just wanted to see something that people talk about all the
time but I don’t know about. Finally, I just want to tell you, it’s
not a bad thing and I don’t want my mum and dad to come
looking for me now, I’ll come home when the time comes,
don’t worry about me I love you all.

Con chỉ muốn tận mắt chứng kiến những thứ mọi người vẫn
nói từ trước tới nay nhưng con không hề biết gì hết. Cuối cùng,
con chỉ muốn nói với bố mẹ, đó không phải là điều gì xấu. Con
không muốn bố mẹ đi tìm kiếm con lúc này. Con sẽ trở về khi
mọi thứ ổn thỏa. Bố mẹ đừng lo lằng gì về con, con yêu bố mẹ
nhiều.

Tian.” General Teerayut quietly folded the paper in his hands,

he only hoped that his little son would soon find the answers

he was looking for today.

The violent shaking of the bus as it passes over the train

tracks, wakes Tian from his sleep as he sat leaning against the

window. The sun shines through the gaps in the thick blackout

curtains. Tian opens his mouth and yawns, glances at his

watch, which points to 2pm, then takes his mobile phone out

of his trouser pocket and looks at it as usual, no call appears

on the screen.

“ Tian”. Ông Teerayut lặng nắm chặt bức thư trong tay. Ông
chỉ mong rằng cậu con trai bé nhỏ sẽ sớm nhận được đáp án
mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay.

Chiếc xe bus lắc mạnh khi vượt qua đường ray xe lửa, đánh
thức Tian dậy từ giấc ngủ chờn vờn, cậu dựa lưng vào cửa sổ.
Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua khe hẹp của chiếc rèm dày
cộp. Tian há miệng ngáp dài, liếc qua chiếc đồng hồ đang chỉ 2
giờ chiều. Cậu lấy chiếc điện thoại di động từ túi quần và nhìn
nó như thường lệ, không có cuộc gọi nhỡ nào cả.

But not surprisingly, as he had turned off all tracking apps and

had a new SIM card with a new number, who could have

called?

Tian’s leg was a little sore, he’d lost his balance jumping off

the wall and twisted it. He walked out and waved his hands in

front of the entrance to the alleyway and asked for a taxi but

it’s hard to get one at 3am and by the time he reaches the bus

terminal he almost misses it.

Có gì ngạc nhiên đâu, bởi cậu đã tắt tất cả các ứng dụng kiểm
tra, thay sim điện thoại với số mới, ai còn có thế gọi được cơ
chứ?

Chân trái Tian có chút đau. Cậu mất thăng bằng khi nhảy từ
bức tường và bị sái chân. Cậu bước ra và vẫy tay ngay trước lối
vào của con hẻm nhỏ, gọi một chiếc taxi nhưng thật khó bởi đã
3 giờ sáng. Lúc mà cậu đến được bến xe buýt, suýt chút nữa là
cậu nhỡ chuyến xe.

Tian takes a sip of water from a bottle cap, looking out of the
window at the countryside through the slightly open curtains.
Not sure if his family knows he is missing now, if they do,
hopefully they will comply with the request in the letter he left
in his room.

Tian nhấp ngụm nước từ chai nhựa, nhìn qua chiếc rèm hơi
mở, phía ngoài cửa sổ là cảnh đồng quê. Không chắc liệu gia
đình cậu có biết rằng cậu đang biến mất không. Nếu biết, cầu
mong họ sẽ đáp ứng những mong ước mà lá thư cậu để lại nơi
phòng khách.

The air-conditioned bus turns and stops at a petrol station,
allowing passengers to get out and stretch and go to the toilet.
This took dozen of times longer than travelling by air but it

Chiếc xe bus có điều hòa máy lạnh khởi động và dừng khi đến
trạm xăng, cho phép hành khách ra ngoài hít thở vươn vai và đi
vệ sinh. Nó tốn cả tá thời gian, lâu hơn rất nhiều so với đi máy

startled when someone greeted him from behind. phía sau.

“You’re a teacher from the Saengthong Foundation, right?”

When he was called a teacher, Tian felt embarrassed, he

was still only a fake teacher and said with a dry smile “Just

call me Tian.” He folded his arms and saluted the officer in

the turquoise shirt and camouflage trousers, he was about the

same age as his father.

“Yes, Phii Tian.” but it seems that the man is not listening

to himself.” I’m Sergeant Yodchai Chaiphao, you can simply

call me Yod, teacher.” He introduced himself in a folksy

accent.

“Do you only have this bag? Come on, I’ll put it in the car

for you.”

“ Cậu có phải là giáo viên đến từ Hội chữ thập đỏ Saengthong
đúng không?”
Khi cậu nhận ra mình được gọi là giáo viên, cậu thấy có chút
xấu hổ. Cậu đúng ra chỉ là một giáo viên giả mạo và nói với nụ
cười nhẹ: “ Gọi cháu là Tian là được rồi, cảm ơn chú.” Cậu bắt
tay chào viên sĩ quan đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc
và quần rằn ri, người nay cỡ ngang tuổi với bố cậu.

“À, chào cậu Tian.” Nhưng dường như không chú tâm đến
những lời vừa nghe. “ Tôi là Sergeant Yodchai Chaiphao, cậu
chỉ cần gọi ngắn gọn tên Yod là được, giáo viên nhé.” Ông chú
tự giới thiệu bản thân bằng giọng điệu tự nhiên.

“ Cậu chỉ có chiếc túi này à? Lại đây, tôi sẽ đặt nó lên xe cho
cậu.”

Tian doesn’t stop the other man from putting his backpack in

the back of the jeep, because he is used to being served

Tian followed him into the car with the doors and windows

open and the old vehicle drove off with a noisy engine start.

Tian để người đàn ông cất đồ cậu ra đằng sau chiếc xe jeep, bởi
cậu đã quen được phục vụ.

Tian theo người đàn ông lên chiếc xe có cửa vẫn mở sẵn. Chiếc
phương tiện cũ kĩ rời đi với tiếng khởi động ầm ĩ.

The military vehicle had only the canvas-covered roof open,

allowing the wind to blow in. Tian had to raise his hand to dry

the sweat from his forehead. The master could not help but see

him like this and said.

“It’s hot now but when we go up the mountain at night the

teacher will have to find a blanket to cover himself with.”

“I don’t have to sleep in the barracks, do I?” He asked this

Xe quân đội chỉ có mai che phủ vải canvas để có thể chắn gió
thổi vào. Tian vươn tay lâu mồ hôi lấm tấm trên trán. Viên sĩ
quan không tránh nhìn thấy cảnh tưởng này, nói sang Tian.

“ Bây giờ thì khá nóng nhưng khi lên trên núi vào buổi đêm,
giáo viên phải tìm một cái chăn để đắp cho ấm.”

“ Tôi không phải ngủ tại doanh trại đúng không?” Cậu hỏi lại

because the Foundation staff only said there was

accommodation. But they didn’t say exactly where they were

staying.

“Teacher, the house you live in is in the village and the

barracks are about three kilometres away.”

bởi nhân viên Hội chữ thập đỏ đã nói rằng ở đó đã tự sắp xếp
được. Nhưng họ không nói cụ thể rằng họ được bố trí nghỉ
ngơi ở đâu.

“ Giáo viên à, ngôi nhà cậu ở nằm trong ngôi làng, và doanh
trại cách đó khoảng 3 kilomet.”

Tian nodded, listening to the sergeant’s story about the village

they arrived at in two hours.

“Phabandao is a small village, a place that belongs to the

Akha people who have been settled in this part of Thailand for

generations, their descendants have acquired Thai nationality.

In the past, they grew a lot of opium but after they were

purged, the king sent officers to teach them to grow crops to

feed themselves.

So, it is used as a tea plantation, coffee plantation, flower

garden. When we drive past there later, the teacher can look

along the ridge and see the dense terraces.”

Tian gật đầu, lắng nghe câu chuyện của viên sĩ quan kể về ngôi
làng mà họ sắp tới trong 2 tiếng nữa.

Phabandao là một ngôi làng nhỏ, vốn thuộc về tộc người Akha
đã định cư tại vùng này của Thái Lan qua nhiều thế hệ. Con
cháu của họ đã nhập quốc tịch Thái Lan. Ngày trước họ trồng
rất nhiều thuốc phiện nhưng sau khi quản lý chặt chẽ, nhã vu
gửi quân đội đến đây để dạy họ canh tác trồng trọt để tự kiếm
ăn.

Vì vậy, vùng này được xây dựng nhiều đồn điền chè, cà phê,
vườn hoa. Lát nữa khi lái xe qua đó, giáo viên có thể nhìn dọc
theo sườn núi là những ruộng bậc thang dày đặc.”

After an hour or so, the jeep heads up a narrow dirt road, lined
with dense vegetation, Yod tells Tian that the discomfort of
the road up the hill, is due to the fact that the village people
and soldiers helped to fill the ground with rocky soil
compressed years ago but it did help to shorten the journey up
and down.

Cũng khoảng một tiếng sau, chiếc xe jeep hướng thẳng về phía
con đường đất nhỏ hẹp, trải dọc hai bên là tầng cây cối dày đua
chen mọc. Yod bảo Tian rằng con đường lên đồi sẽ gập ghềnh,
dù cho người dân và quân đội đã lấp đất đá nén chặt xung
quanh nhiều năm trước đây. Tuy nhiên như vậy cũng đã giúp
chuyến đi lên xuống đồi được rút ngắn thời gian so với trước
nhiều rồi.

As the sun goes down, the overall temperature starts to drop.
Tian sat wrapped up in a worn cushion, listening with interest
to the driver humming a folk song from his native north-

Bởi mặt trời đã xuống núi, nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ.
Tian ngồi bọc trong một chiếc đệm đã cũ kỹ, thích thú lắng
nghe người lái xe ngâm nga một bài hát dân ca với chất giọng
đặc địa phương Đông Bắc Thái Lan, pha lẫn chút thanh âm

metres away and said to Tian, who was bent over on his hands

and knees.

“Phii, we’re almost there, hang on a little longer.” shouts Yod

as he walked towards Tian, who has fallen behind, it is not

obvious that he is much older than Tian.

Tian looked up, gritting his teeth and breathing cool air into

his lungs and suddenly smelled burning wood and saw a cloud

of white smoke billowing into the air. He looked for the

source of the fire coming from the stones arranged in a circle,

the right size of wood placed in the middle is now burnt to a

crisp. This created a bright light in the darkness in front of the

old hut.

“ Thầy à, chúng ta đã gần tới kia rồi, cố gắng một chút nữa
thôi.” Yod la lớn vì chú đang đi phía trước Tian, người đang bị
tụt lại phía sau, chứ không phải do chú lớn hơn nhiều tuổi so
với cậu.
Tian đánh mắt về hướng trước, nghiến răng và hít sâu luồng
khí lạnh tràn lồng ngực, bỗng nhiên ngửi thấy mùi gỗ cháy và
nhìn đám khói trắng thổi vào không khí. Cậu tìm kiếm ra nơi
phát ra ngọn lửa là đống đá xếp thành vòng tròn, những tấm gỗ
kích thước vừa phải đặt ở giữa đang cháy thành than khô teo
lại. Chúng tạo nên những luồng sáng thắp sáng giữa bóng tối ở
ngay trước một túp lều cũ.

Tian followed the line of sight and found a tall man, the man

with his arms crossed in front of his chest, standing with his

back to his face on a small bamboo hut.

Although the man was not carrying a gun or wearing a

military camouflage uniform. But Tian happened to recognise

his sturdy back!

Tian bước tới nơi các tia sáng phát ra và tìm thấy một người
đàn cao cao ráo đang bắt chéo tay trước ngực, đứng quay lưng
về phía cậu, trong căn lều tre nhỏ.

Mặc dù người đàn ông không mang theo súng hoặc đồng phục
rằn ri quân đội nhưng Tian cảm nhận được tấm lưng vững chãi
của anh ta.

A long, thin hand accidentally drops a torch to the ground, it
makes a loud sound and flames the face that suddenly
appeared hidden in the darkness and turned its head, Tian felt
as if everything around him was still, except his heart beats so
violently that his whole chest hurts as if it were stabbed by
pins.

Đôi tay dài, gầy vô tình đánh rơi ngọn đuốc xuống đất, tạo ra
tiếng động lớn và bắt lửa. Khuôn mặt vốn đang lẩn khuất trong
bóng tối kia bỗng nhiên quay đầu lại. Tian cảm nhận được mọi
thứ xung quanh anh ta vẫn luôn như vậy, chỉ có trái tim cậu
đập điên cuồng làm ngực nhói đau như thể nó bị ghim đâm.

Tian’s body suddenly fell but before it hit the ground, a
strange young soldier stepped forward, catching Tian’s thin

Cơ thể Tian bỗng mất thăng bằng như sắp ngã, nhưng ngay
trước khi nó kịp đổ sầm xuống mặt đất, một người lính trẻ xa lạ

waist in his hands just in time. đã tiến tới, kịp bắt lấy tấm thân gầy của cậu.

Tian’s cheek is nestled against a chest that is thicker and
stronger than he had imagined. When he realised that he was
being held by a man, Tian’s cheeks were like balls of fire, he
frowned and closed his eyes tightly. His heart pounded
uncontrollably, almost through his chest.

Cằm Tian nép vào bờ ngực vững chãi, khỏe khoắn hơn cậu
tưởng. Khi cậu nhận ra được rằng mình đang được một người
đàn ông ôm lấy, cằm Tian giống như quả cầu lửa, cậu nhăn mặt
và nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trái tim cậu đập thình thịch mất
kiểm soát, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“How are you?”
Hearing a low voice whispering in his ear, Tian was startled

and gently pushed the man out, so fast, that he lost his footing

and fell flat on his face.

“Teacher!” Yod ran over in shock but didn’t forget to salute

the officer and took Tian’s slender arm to help him up.

Tian patted the dirt from his jeans, while glancing at the

taller man. You’re a vicious bastard! How dare you let go!

“I’m fine–” he turned to Yod who looked at him with a

worried expression.

“Teacher–” Sergeant Yod introduced Tian to the senior

officer standing in front of him “This is Captain Phupha, the

leader of the 3307th Infantry at Phraphirun Operations Base.”

“Cậu khỏe không?”
Chất giọng trầm ấm văng vẳng bên tai, Tian giật mình và đẩy
nhẹ người đàn ông ra. Rất nhanh, cậu bị hụt chân và ngã sấp
mặt.

“ Giáo viên à!” Yod hoảng sợ chạy ngay đến nhưng không
quên chào nghiêm với viên sĩ quan và khoác đôi tay gầy của
Tian đỡ cậu dậy.
Tian vỗ nhẹ vết bẩn khỏi quần jean, trong khi liếc nhìn người
đàn ông cao hơn mình kia. Anh ta đúng là tên độc ác. Sao anh
ta dám buông mình ra như vậy!
“ Tôi ổn.” cậu quay lại nhìn Yod, người đang lo lắng quan sát
cậu.
“ Giáo viên” Viên trung sĩ giới thiệu Tian cho đại đội trưởng
đang đứng trước mặt cậu. “ Đây là đội trưởng Phupha, lãnh đạo
sư đoàn 3307 tại Căn cứ quân sự Phraphirun.

Tian’s lips puckered in annoyance, Captain Phupha’s bronzed,

sharp face stared at him, as if he was a problem.

“Do I have to salute you too?”
Tian felt stirring in his stomach and he clunked his heels

together but it seemed the other man wouldn’t take the joke.

Tian mím chặt môi khó chịu, khuôn mặt sắc lanhj của Phupha
nhìn chằm chằm vào cậu, như thể cậu phạm phải lỗi gì đó.

“ Tôi có phải chào nghiêm với anh không nhỉ?”
Tian cảm thấy dạ dày cồn cào và cậu đứng đan hai gót chân lại
với nhau nhưng có vẻ người đàn ông kia không coi đó là một
trò đùa.

the stairs?”

“Too busy these days dealing with the illegal loggers, forgot

about it.” Phupha replied carelessly, then after a pause said:

“And, no need to hurry, he won’t last long.”

“Captain, don’t judge a man by his appearance, Phii Aot

seems to be in harmony with the village… Phii Aot seems to

be in harmony with the people of the village but he didn’t stay

long.”

“ Dạo này quá bận vì đối phó với đám lâm tặc, quên mất nó.”
Phupha đáp lại thờ ơ, lặng một lúc rồi nói tiếp.” Và, cậu không
cần phải khẩn trương như vậy. Cậu ta sẽ chẳng trụ lại lâu được
đâu.”
“ Đội trường à, không thể đánh giá một người đàn ông qua
ngoại hình của họ. Cậu Aot dường như rất thân thiện với dân
làng… Nhưng cậu ấy cũng chẳng gắn bó được lâu dài.”

Phupha sighed, a worried look in his sharp eyes, as if there

was something he couldn’t say.

“Do you think someone as stylishly dressed as he is with all

the expensive stuff from head to toe, can stay for a full term?

Three months at the most.” he stressed.

Yod hemmed and hawed, not daring to make any comment

on the matter. “Well, how did the captain get here? My car

was parked at the entrance…”

Phupha thở dài, đôi mắt sắc ánh lên sự lo lắng, như thể đang
chất chứa điều gì đó không thể nói ra.

“ Anh nghĩ một người ăn mặc sành điệu với toàn món hàng
hiệu từ đầu tới chân, liệu có thể ở lại đây hết kì không? Cùng
lắm không quá ba tháng.” Người đội trưởng nhấn mạnh.
Yod hắng giọng, ấp úng, không giám đưa ra bất kì lời bình luận
nào nữa. “ À, đội trưởng đến đây bằng gì? Xe của tôi đã đậu ở
ngay lối vào.”

“I borrowed the motorbike from the base.” The road was

rough and steep on the way in but not a problem for someone

who has lived in the area for four years.

“Going back together? It’s dangerous to ride a motorbike in

the middle of the night.”

“It’s okay, I’m used to it, see you at the base.” Phupha

interrupts, walks over to the motorbike parked a short distance

away, then gets on it and starts the engine and off he goes in

“ Tôi đã mượn một chiếc xe máy từ căn cứ.” Cung đường rất
khó đi và dốc nhưng chẳng phải là vấn đề với người đã ở đây
tận 4 năm.

“ Quay về cùng nhau không đội trưởng? Nguy hiểm lắm nếu
lái xe máy giữa đêm như này.”
“ Không sao. Tôi đã quen rồi, gặp lại anh ở căn cứ.” Phupha
ngắt lời, bước tới chiếc xe máy đậu gần bên, trèo lên xe, nổ
máy và đi giữa cơn gió lạnh. Nhưng ngay khi vừa tiến lên được
chút, anh ấy đạp phanh như thể chợt nhớ ra điều gì đó.

the cold wind. But shortly afterwards he slams on the brakes

as if he’s thought of something.

… He hadn’t told the new teacher what he was going to do

tomorrow!

Never mind! It looks like he may not be up early either, it’s

not too late to check the area and then slowly make your way

to the hut.

Having made up his mind, Phupha accelerates back to the

base of operations 3km away.

… Anh ấy còn chưa nói với cậu giáo viên lịch trình ngày mai
phải làm gì!

Thôi chẳng cần bận tâm. Có vẻ như cậu ta cũng không phải
kiểu người sẽ dậy sớm. Cũng không quá trễ nếu kiểm tra điểm
đến rồi từ từ đi đón cậu ta tại căn lều.

Sau khi đã suy nghĩ xong, Phupha tăng tốc quay trở lại trung
tâm căn cứ cách đó 3km.
In front of the hut is a narrow balcony, inside is an open

square room. Tian searches for a light plug in the darkness,

then realizes there is no electricity or running water, how do

the locals manage to stay here?

He put his backpack in the corner of the room.

Immediately, he glanced over and saw a large gas lamp.

Ngay trước căn lều là ban công hẹp, bên trong là căn phòng
hình vuông. Tian tìm kiếm công tắc đèn trong bóng tối, rồi
nhận ra rằng không hề có điện hay nguồn nước chảy. Làm cách
nào người dân địa phương sống được ở đậy vậy?

Cậu đặt balo trong góc phòng. Ngay lập tức cậu nhìn khắp
chung quanh và thấy một cây đèn dầu lớn.

Tian sat down cross-legged and held up the lamp, looking at it

by the moonlight coming in through the window. At last, he

noticed the brand name of the lamp base and the small, neatly

arranged instructions for its use in English.

Tian looks around for the torch, then realised he has

dropped it outside the hut –

he has forgotten to pick it up. So, he changed his mind and

took out his mobile phone, which was useless as it had no

signal. He turned on the torch function.

Tian ngồi khoanh chéo chân và cầm đèn lên, nhìn dưới ánh
trăng xuyên qua khung cửa sổ. Cuối cùng cậu cũng chú ý tới
thương hiệu tại chân đèn và một tập hướng dẫn sử dụng nhỏ
bằng tiếng Anh.

Tian tìm ngọn đuốc khắp xung quanh, rồi nhận ra rằng cậu đã
đánh rơi nó ở bên ngoài căn lều.
Cậu quên mất nhặt lại nó. Bởi vậy, cậu tìm cách khác, lôi ra
chiếc điện thoại, thứ vật dụng dường như vô dụng cả cả quãng
đường như thể nó chưa từng tồn tại. Cậu bật chức năng đèn pin
của điện thoại.
Tian nhìn vào những dòng chữ mảnh đến nỗi mắt cậu nhức