Blog Radio 467: Có một người trong đời gọi là Tri kỷ
blogradio.vn – Là tri kỷ không giống như người yêu, không phải là người khiến ta lau nước mắt mà là người lặng lẽ lau nước mắt cho ta. Tri kỷ, chẳng phải lo chia tay bởi vốn dĩ chúng ta không nắm tay nhau bao giờ cả, bởi chúng ta luôn bước đi cùng nhau lặng lẽ và song hành, không trói buộc nhưng không buông bỏ. Khi tình yêu kết thúc, mọi thứ kết thúc thì vẫn có một người bên cạnh ta, chân thành và không cần báo đáp. Có một người gọi là Tri kỷ trong đời, giống như ta đã có trong tay cả thế gian yên bình. Tuyệt vời và lạ kỳ thật!
Lá thư: Có một người gọi là tri kỷ (Cỏ Lau)
Trong cuộc sống, ta có thể không có người yêu nhưng nhất thiết lại luôn cần một người có thể tin tưởng,thấu hiểu và lắng nghe ta, là người mà ta có thể san sẻ tất cả và được là chính mình khi ở bên họ.
Tri kỷ! Tuyệt vời biết bao khi trong đời ta có một người xuất hiện bên ta với cái tên đặc biệt như thế. Người ấy không nhất thiết phải là người luôn kè kè bên ta sớm tối, nhưng lại là người xuất hiện đầu tiên và ở lại bên ta cuối cùng khi ta vấp ngã. Là người dù bận rộn đến đâu cũng không quên gọi cho ta, đến thăm ta mỗi khi ta nói rằng ta không hề ổn.
Tri kỷ! Người có thể lặng im lắng nghe ta kể về chàng trai mà ta thầm nhớ, không một lời than trách ta ngu ngốc. Người duy nhất thấu hiểu những giọt nước mắt của ta như chính họ vậy, là người cho ta những lời khuyên khi ta bế tắc.
Tri kỷ! Không phải là người mà ta cảm thấy bối rối, ngại ngùng khi gặp mặt, không phải là người hẹn ước cùng ta bao dự định về một hạnh phúc viên mãn để rồi quên hết thảy, mà là người sãn sàng đi cùng ta mỗi khi ta muốn đi, sẵn sàng ở lại cùng ta khi ta cần ở lại, vui vẻ và tự nguyện.
Là tri kỷ không giống như người yêu, không phải là người khiến ta lau nước mắt mà là người lặng lẽ lau nước mắt cho ta, là người chẳng hề khen ngợi nịnh nọt ta một lời nào nhưng lại hiểu và tin tưởng ta ngay cả khi mọi thứ đều quay lưng lại phía phía mình.
Tri kỷ, chẳng phải lo chia tay bởi vốn dĩ chúng ta không nắm tay nhau bao giờ cả, bởi chúng ta luôn bước đi cùng nhau lặng lẽ và song hành, không trói buộc nhưng không buông bỏ.
Khi tình yêu kết thúc, mọi thứ kết thúc thì vẫn có một người bên cạnh ta, chân thành và không cần báo đáp.
Có một người gọi là Tri kỷ trong đời, giống như ta đã có trong tay cả thế gian yên bình. Tuyệt vời và lạ kỳ thật!
(Cỏ Lau)
Lá thư: Tại sao vợ chồng không thể là tri kỷ? (Mạch Yến)
Thật ra cuộc đời, có một tri kỉ là may mắn. Có một người là chồng hay là vợ – cũng chính là tri kỉ, thì còn may mắn gấp vạn lần. Mọi người phụ nữ đều mong muốn có người thấu hiểu bản thân mình hơn cả cô ta. Nhưng phần lớn đàn ông nghĩ rằng phụ nữ quá phức tạp. Hiểu phụ nữ là điều không thể. Và họ giữ sự vô tâm, như là bản năng của họ. Một vài người, vì có tình yêu nên thay đổi. Một vài người thì không. Vì tình yêu không đủ lớn, có thể! Nhưng cũng có lẽ vì so với tình yêu dành cho người khác, tình yêu họ dành cho bản thân luôn lớn hơn một chút. Một chút đó, đủ để họ giữ mình ở thế thượng phong, nhìn người bạn đời của mình bằng đôi mắt của kẻ bề trên, chứ không phải của hai người đang ngồi chung một thuyền, chèo chung một mái.
Anh và em. Sau những nhớ nhung cuồng nhiệt nồng cháy của tuổi trẻ. Là kết hôn. Cuộc sống hôn nhân mang những thứ khi yêu chúng ta giấu nhẹm – phơi bầy ra trước mắt nhau. Vừa cay đắng, vừa khó chấp nhận, như kẻ khỏa thân bị phơi dưới ánh nắng mặt trời để cho bao nhiêu con mắt nhìn vào và chỉ chỏ.
Có những sự tổn thương chúng ta dành cho nhau mà không thể hiểu đó chính là sự tổn thương quá lớn. Vì với người này không là gì, nhưng với người kia, là những đau đớn cần có thời gian lâu lắm mới có thể lên da non.
Mỗi khi nói chuyện về một điều gì đó, chỉ cần em nói ý kiến của mình thôi, anh sẽ nói ý kiến của anh, hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần anh nói đến dự định của mình, em sẽ nói đến một loạt lý do để anh không nên thực hiện chúng. Chúng ta chưa bao giờ ngồi lại với nhau để cùng nói về một điều gì đó. Vì chúng ta không tìm được điểm chung trong suy nghĩ.
Tri kỉ thì khác. Tri kỉ sẽ lắng nghe chúng ta nói hết. Và hoặc im lặng, hoặc nói một vài điều gì đó, nhưng ít nhất cũng khiến chúng ta cảm thấy chúng ta được thấu hiểu.
Hóa ra, sự gắn bó giữa hai con người với nhau, đo bằng sự thấu hiểu của họ. Qua ngôn ngữ. Qua cả sự lặng câm!
Anh thắc mắc, tại sao không nói với anh mà lại nói với người đó? Anh không hiểu, rằng em đã từng nói với anh rồi, nhưng anh đã gạt bỏ ngay lập tức.
Em thắc mắc, tại sao anh không nói gì với em đã tự ý làm việc này. Anh nói trước sau gì em cũng phản đối, thì thôi thà tự làm một mình còn hơn.
Và cứ như thế, những vấn đề không thể tìm được ý tưởng chung, dần trở thành những chuyện không có – trách – nhiệm – phải – chia – sẻ – với – nhau.
Cuộc hôn nhân không có sự chia sẻ, thậm chí không bằng cuộc tình của những người bạn.
Là tự chúng ta, đã đẩy nhau đi xa. Là chúng ta tự làm mình cô đơn dù ở bên cạnh nhau.
Vợ chồng là duyên phận. Cả trăm nghìn kiếp, chờ một nhân duyên để nên vợ chồng ở kiếp này. Nhưng duyên này từ nợ sinh ra. Vì nợ nên phải trả. Trả bằng duyên. Trả bằng gắn bó với nhau một đời.
Tri kỉ cũng cần duyên. Mà tri kỉ, là duyên từ duyên, không phải duyên từ nợ. Hai người là tri kỉ của nhau không nợ nhau điều gì cả.
Vậy thì thôi anh ạ, cứ để tri kỉ ở trong tim, và để tay chồng trong tay vợ, tay vợ trong tay chồng. Thứ vợ chồng có với nhau là mái ấm, thứ tri kỉ có với nhau là một nơi cất giấu nỗi buồn không thể chia sẻ với người cùng mái ấm kia.
Anh cứ là chồng. Em cứ là vợ. Ai đó cứ là tri kỉ.
Cuộc đời ràng buộc nhiều thứ với nhau như những sợi dây vô hình. Và cũng luôn có những ranh giới mong manh hơn cả sương khói, nhưng mãi mãi chẳng thể nào vượt qua, cũng không nên vượt qua, khi tự mình thấu hiểu bản thân cần gì và nên làm gì, anh nhỉ.
(Mạch Yến)
Truyện ngắn: Với cậu tôi là tri kỷ còn cô ấy là hạnh phúc mai sau (Mai Thảo Nguyên)
“Nếu thanh xuân là chuyến tàu mà bất cứ ai đều phải bước lên, thì cảm ơn trời đất vì đã để cậu ấy đồng hành với tôi trong suốt quãng đường tươi đẹp ấy!”
Mưa ngoài trời, bão trong lòng
Tối hôm nay trời mưa rất to, mưa dai dẳng từ sáu giờ chiều đến chín giờ hơn vẫn chưa chịu ngừng. Gió gào thét, sấm chớp đùng đùng, chốc chốc mấy cánh cửa sổ lại rung lên từng hồi dọa người. Lũ gà bên hông nhà nháo nhào tranh chỗ nấp, con chó già rúm ró co mình lại bên hông cửa sắt. Má thở dài thườn thượt nhìn sắc trời giăng kín một màn mưa, rồi chậc chậc hai tiếng não nề.
“Bão rồi!”
Tôi khép cửa phòng, leo lên giường xếp mớ quần áo lúc chiều rút vội, nghe từng đợt mưa dữ dội đâm sầm trên mái tôn. Điện thoại bỗng rung lên hai tiếng, báo hiệu có tin nhắn đến.
“Dự báo bão đến sớm, cẩn thận nha bạn!”
Chút hy vọng nhỏ nhoi bỗng vụt tắt. Tôi tự biết, chẳng thể nào là cậu ấy!
Vứt điện thoại sang bên, liếc mắt một cái đã bắt gặp hình ảnh của chính mình trong gương. Mái tóc đen dài những năm tháng ấy giờ đây đã biến thành màu vàng hoe xơ xác, đôi mắt hồn nhiên đầy ý cười nay đã đượm đầy nét đăm chiêu. Tôi không hiểu chính mình đang nghĩ gì, muốn làm gì mà bấy lâu nay vẫn cứ quẩn quanh không buông với những ký ức xưa cũ vốn đã sớm nhạt nhòa trong tâm trí người ta. Đúng vậy, đã sớm nhạt nhòa từ lâu, từ rất lâu về trước rồi!
Hình ảnh chiều nay lại dội về trong trí nhớ, đôi tay đan vào nhau, chắc chẳng lâu nữa đâu đồng hồ đôi sẽ được thay thế bởi nhẫn vàng thiệp cưới. Lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng chính mình trong gương, nụ cười méo xệch thê thảm!
“Tiếng mưa rơi như tiếng mình than thở,
Đẹp muôn đời như tình lỡ còn thương…”
Như câu chuyện giữa cậu và tôi vẫn còn đang viết dở…
Những năm tháng còn ngồi cạnh nhau
Tôi gặp cậu vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, để rồi quãng thời gian sau đó, mối bận lòng và tất thảy vui buồn của mình đều gắn liền với tên người con trai ấy. Tuổi trẻ – tình đầu, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ánh mắt giao nhau rồi từ đó về sau ngay cả trong giấc mơ cũng hiện hữu thân ảnh thân thương đó.
Ngày nắng hè chói chang, nụ cười của cậu ấy rực sáng trong căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông của lớp học thêm. Đúng vậy, lần đầu chúng tôi gặp nhau là tại buổi học thêm Toán cách đây tám năm về trước. Dường như số phận đã sắp đặt tất cả, đưa hai chúng tôi đến gần nhau bằng tấm bảng đen chằng chịt những công thức phức tạp, bằng hàng ghế dài chen chúc những gương mặt non nớt, trong sáng của tuổi mười bảy đầy ước mơ hoài bão.
Tôi và cậu chung lớp, ngồi cách nhau chỉ một cái bàn và chia sẻ cùng nhau những điều vô cùng đặc biệt.
Cậu là chàng trai có niềm đam mê bất tận với bóng đá, hay cười và tràn đầy năng lượng sống. Bất cứ nơi nào có sự hiện diện của cậu, nơi ấy sẽ lập tức bừng lên sắc màu tươi sáng. Mỗi khi bắt gặp cậu nhìn mình, tôi thường nở nụ cười ngượng ngùng đầy bối rối. Có khi là giả vờ quay lưng đi như chưa hề hay biết. Những lúc ấy, dù chỉ là thoáng qua thôi, tôi cũng bắt gặp sự thất vọng và tổn thương trong đó.
“Em có thích anh không?”
Tôi mân mê ổ bánh mỳ trên tay, nhìn sững hàng chữ ngả nghiêng trên tờ giấy bọc bên ngoài, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào như vừa ngậm một viên sô cô la không chút vị đắng. Bên ngoài cửa lớp, nụ cười của cậu tỏa nắng như sắc thu vàng ruộm cả một góc trời.
“Em có thích anh không?”
Tôi im lặng kẹp tờ giấy vở còn đọng dấu mồ hôi tay ấy vào trang sau cùng của cuốn tập, ép thật chặt câu trả lời vào tận đáy tim. Phía sau lưng, ánh mắt cậu nóng rực xuyên qua từng trang giấy.
“Em nói đi, em có thích anh không?”
Gió nổi đầy trời, hàng cây hai bên đường xào xạc, từng tán lá xanh thẫm đổ xô vào nhau.
Tôi im lặng nghe tiếng thở dài xa xăm phía trước.
Cậu thích tôi. Tôi biết, cả lớp đều biết.
Tôi thích cậu. Cậu biết và chỉ mình tôi biết, nhưng tôi lại giả vờ không biết.
Có ai đã từng nói như thế này: Đáng sợ nhất không phải là yêu đơn phương, mà là tình song phương. Rõ ràng hai người đều hiểu, mà trong đó lại có một kẻ cố tình không hiểu.
Và trong khoảng thời gian dài bên cạnh nhau ấy, cậu đã kiên trì chờ đợi cho đến lúc tôi chịu tháo bỏ lớp ngụy trang đó. Chỉ là, cậu không hề biết rằng, lúc tôi hạ quyết tâm tháo gỡ lớp mặt nạ xuống, cũng là lúc chút kiên nhẫn cuối cùng của cậu đã tự tan biến từ bao giờ.
Và trong những tháng ngày sau đó – những ngày dài tôi tự giam mình trong không gian im ắng của bốn bức tường cũ kĩ, tắt đèn và tự suy nghĩ về khoảng thời gian còn ở cạnh nhau, rốt cuộc tôi cũng ngộ ra rằng: Không một ai có thể kiên nhẫn mãi đứng đợi một người với một sự hoài nghi mơ hồ. Ngày qua ngày, sự chờ đợi là liều thuốc độc bào mòn tất cả niềm tin và sự yêu thương chắc chắn lúc ban đầu. Cậu cần lời xác nhận, tôi lại cần thời gian chứng minh.
Trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy tấm ảnh của cô ấy rơi ra từ ví cậu. Đó là một người con gái rất đỗi dịu dàng trong tà áo dài trắng tinh khôi, dáng dong dỏng cao và đặc biệt, cô ấy cũng sở hữu một nụ cười đẹp rực rỡ. Tôi nhìn bóng lưng cậu đổ nghiêng dưới sân trường vắng lặng, chợt hiểu vì sao lại có sự đổi thay định mệnh ấy, nhưng giây phút đó, tôi lại chẳng tài nào thuyết phục được để trái tim mình chịu thấu hiểu…
Mẩu giấy nhỏ đượm mùi bánh mỳ, trang giấy viết dở còn vương chút hơi ấm đôi tay, hàng cây xanh thẫm bỗng nghiêng ngả trong chút ánh sáng tim tím còn sót lại phía cuối chân trời. Trong chớp mắt bỗng hóa hư vô, cứ nhẹ nhàng mà tan biến theo cơn gió chiều vô tình nhẹ bẫng. Tất cả chỉ còn là tiếng thở dài cách nhau một cái bàn lạnh lẽo.
Tôi quá chậm, còn cậu lại quá nhanh!
Những năm tháng có quá nhiều suy tư
Ba má tôi là nông dân lam lũ bao đời nay. Quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cày cuốc kiếm từng đồng cho chị em tôi ăn học. Dẫu nắng mưa thế nào thì ngày ba bữa vẫn mâm cơm nóng hổi đầy yêu thương. Những năm tháng cấp ba, mỗi lần cậu đến nhà chơi đều coi đó là niềm hạnh phúc mà tôi đã may mắn hơn hết thảy ai khác trên đời, bao gồm cả cậu. Có lẽ vì thế, ba má tôi vô cùng yêu quý cậu, đặc biệt là má tôi.
Sự quý mến đó biến thành tình thương cho mãi đến tận sau này. Lúc ấy, khi nhìn thấy hình ảnh thân thiết như người trong nhà của cậu và gia đình tôi, tôi đã nghĩ về mai sau nhiều hơn là hiện tại và trong lòng đã âm thầm có một quyết định chắc chắn: Tôi sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu sau lễ tốt nghiệp, chúng tôi sẽ tiếp tục bên nhau sau khi lên đại học và cả quãng đường dài sau này nữa!
Có lẽ con gái muôn đời là vậy, muôn đời vẫn sớm trưởng thành hơn con trai. Mà sự trưởng thành đó đã đưa tôi đến quyết định làm cho sự kiên nhẫn của cậu dần dần tan biến như bong bóng xà phòng trước gió.
Năm 2009, cậu hỏi tôi có thích cậu không, chính xác là ba lần.
Một năm sau, tôi tình cờ nhìn thấy tấm ảnh cô gái ấy.
Sau đó tôi nói tôi yêu cậu. Là “yêu”, không phải là “thích”! Và “quyết định chắc chắc” ấp ủ từ hơn một năm trước này đã vĩnh viễn bị chôn chặt dưới tận đáy lòng, chẳng thể nào thốt nổi thành câu.
Ông bà ta nói rất đúng, “nói trước bước không qua”! Dẫu mới chỉ là dự định thôi mà tôi đã chẳng thể nào bước tới nổi!
Cũng đúng, tôi và cậu chưa một lần nói yêu, cũng bởi vậy, cứ im lặng mà xa thôi…
Là bạn thân, mãi mãi là bạn thân
Từ đó đến nay, chớp mắt sáu năm đã trôi qua. Tôi vẫn vậy, từ đại học đến công ty, từ công ty đến những vùng đất xa lạ, từ những nơi mới mẻ rong ruổi cùng những mối quan hệ mới. Rồi thời gian trôi, vẫn phải trở về nhà tựa đầu vào lòng má mà ước ao cho thời gian ngừng lại. Nếu có thể, hãy quay ngược trở về năm tháng ấy, để tôi lại được vô tư cười đùa như trước, vô tư như những lần cậu nắm lấy tay tôi, nở nụ cười quan tâm ngày xưa cũ, ngồi tĩnh lặng bên nhau cùng đọc những trang báo, cùng nhâm nhi ổ bánh mỳ…
Tiếc là, cuộc sống quá ngắn, lòng người lại quá rộng. Nay đây mai đó, thay đổi là sự luân hồi của tạo hóa ban cho. Đã lâu như vậy, tim tôi rốt cuộc cũng chịu hiểu thấu. Chỉ là, chẳng biết đến bao giờ mới chịu nguôi ngoai.
Cậu vẫn đứng bên đời tôi với tư cách là người bạn thân – một tình cảm chân thành vĩnh viễn không thay đổi. Cậu nói, đối với cậu, tôi là tri kỉ. Còn cô ấy là cuộc đời, là hạnh phúc, là mai sau!
Nhắm mắt để nỗi buồn thôi không còn trào dâng vô cớ. Mỉm cười để thấy cuộc đời này dẫu không còn cạnh nhau nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều điều tốt đẹp phía trước. Đưa tay để tạo thêm cơ hội cho ai kia và cho cả chính bản thân mình. Lắng nghe ngày tháng hiện tại, ngẫm suy ngày tháng cũ để thay đổi những tháng ngày của mai sau. Đếm ngược bao tháng ngày buồn để còn dừng lại mà đếm tiếp chuỗi ngày dài vui tươi hạnh phúc.
Tôi biết rằng, hiện thực vốn chẳng thể nào thay đổi được và cuộc sống này đã có quá nhiều nỗi buồn thương. Nếu số phận đã an bài cuộc đời cả hai chỉ có thể song song không chung lối, thì hãy để trên trang giấy, tôi được viết một kết cục đẹp cho chính mình!
(Mai Thảo Nguyên)
Blog Radio chuyển thể từ bài viết của các tác giả Cỏ Lau, Mạch Yến, Mai Thảo Nguyên.
Giọng đọc: Phương Dung, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga