Blog Chuyên Văn

River flow in you

– Bùi Cẩm Linh –

1. Hoàng hôn, vị mặn của nắng trùm lên dòng sông lấp loáng ánh vàng kim rực rỡ, nhưng chỉ là cái đẹp ảo diệu chóng tàn. Tôi ngồi lặng trên bãi cỏ bên bờ, khó có thể nói là lần bao nhiêu, nhưng sẽ là lần cuối cùng. Có sao chứ? Cuộc đời mỗi người cũng giống như một dòng sông, sẽ có lúc, dòng nước đưa ta đến những nơi ta chẳng thể ngờ, dù ta chưa thực sự sẵn sàng. Nhưng quy luật của tự nhiên là vậy mà. “Sẽ ổn cả thôi!” – tôi thầm nhủ câu nói tôi đã luôn nhủ thầm trong suốt 15 năm qua, dù rằng chẳng mấy khi nó có thể thành sự thật.

Khi tôi về đến nhà, trời đã quá chạng vạng từ lâu. Bác tôi không mấy hài lòng vì điều đó. “Mai bay rồi, cháu không thể có ý thức thêm một ngày nữa hay sao?”, tôi ậm ừ, hâm nóng lại đồ ăn để trên bàn. Bác lắc đầu, trước khi bước ra khỏi phòng còn nhắn lại một lời cho tôi: “Bác hi vọng hành lí đã sẵn sàng”.

Và tôi rời Việt Nam trong một chiều hạ xanh ngắt. Tôi không thực sự thích điều đó, giá là mùa đông thì tốt hơn. Bạn biết đấy, mùa đông khiến người ta cảm thấy không gian xung quanh mình giống như là cái góc nhỏ của riêng mình vậy, là nơi người ta có thể trải lòng nhiều nhất, cảm nhận nhiều nhất. Và vì hôm nay là một ngày trọng đại trong đời, tôi cũng muốn mình có thể cảm nhận nó được trọn vẹn. Kể từ hôm nay, tôi không còn phải trở về nhà bác nữa!

Điều đó thật lạ lùng, đôi khi tôi có cảm giác đó là cuộc đời của ai đó chứ không phải của tôi, nhưng tôi lại không hề ngạc nhiên hay bất ngờ với sự thay đổi này, bởi lúc nào đó trong cuộc đời, tôi biết rồi thế nào nó cũng phải xảy ra. Giống như một dòng chảy vô định vậy, nó chắc chắn sẽ chảy, chỉ là không biết sẽ đến nơi nào mà thôi. Tôi trước đây chỉ biết rằng, nơi tôi sẽ đến, ở đó có mẹ.

Chiếc máy bay bắt đầu hạ dần độ cao, Yokohama hiện ra rõ hơn qua những tầng mây trắng xanh bụi mờ. Ừ, dĩ nhiên tôi thích Nhật, giống như bất kì đứa con gái nào nghiền manga và mê kimono phải thích. Nhưng đó là nếu như bạn đi du lịch, bạn sẽ thích thú reo lên mà không thể kiềm lại được bản thân khi lần đầu tiên được đến đất nước của những cuốn truyện tranh bạn từng mơ ước. Có điều, đây là nơi tôi sẽ sống kể từ nay, và điều đó dẫn đến những lo lắng bủa vây lấy dòng suy nghĩ của tôi. Liệu tôi sẽ thích nghi với cuộc sống mới chứ?

Câu trả lời ở những khoảnh khắc đầu tiên không mấy tốt đẹp. Khi mẹ đón tôi ở phi trường, tôi ngạc nhiên nhận ra dượng tôi cũng đến. Điều đó tạo ra một sự ngượng ngùng và bối rối tai hại. Hai chúng tôi thậm chí không thể nói với nhau nửa câu, bởi ông không dùng tiếng Anh và tôi không biết tiếng Nhật. Khi tôi vào nhà vệ sinh, tôi luống cuống với những nút bấm và tiện nghi khác hẳn với Việt Nam tới nỗi ấn nhầm một nút nào đó và toilet phát ra tiếng nhạc. Mẹ cười và giải cứu cho tôi, nhưng trước ánh mắt tò mò của những người Nhật xung quanh, tôi biết tôi sẽ khó thích nghi ngay với cuộc sống mới được.

–   Sang bên này con phải cẩn thận – mẹ nói khi chúng tôi đang đi qua một cánh đồng hoa dướng dương rộng lớn – có nhiều cái không giống như ở Việt Nam. Chưa quen thì tuyệt đối đừng đi ra đường một mình.

Tôi gật đầu, hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa kính. Thi thoảng mẹ còn nhắc nhở thêm vài điều nữa, cho đến khi xe ô tô dừng lại trước cửa một ngôi nhà theo lối kiến trúc nhà vườn rất đặc trưng của Nhật Bản. Và tôi nhủ thầm trong đầu :”Cuối cùng cũng tới”.

 

394410_103095956508282_228326651_n

 

 

2. Những ngày đầu tiên ở Yokohama, tâm trạng của tôi khá vô định. Vui không hẳn, buồn không, háo hức không, chỉ hơi sợ một chút. Mọi thứ quá lạ lẫm, tôi để nó trôi qua trong từ từ, thận trọng khám phá từng chút một. Nhật Bản trong mắt tôi không giống với những gì tôi từng biết đến và tưởng tượng. Ở đây yên tĩnh quá, nhà nào cũng buông rèm kín cả ngày. Mẹ nói đó là truyền thống, họ quan niệm nhà nào không buông rèm nghĩa là nhà đó không có người sống. Một phần của sự yên tĩnh là vì người nhật sống rất quy củ và nghiêm túc trong công việc, nhưng nghe nói Tokyo gần đêm đến sáng cũng có rất nhiều khu vui chơi mở cửa, có điều đó là một thế giới khác mà tôi không được phép chạm vào. Một lần đi ăn sushi với mẹ và dượng, tôi ngạc nhiên quan sát một gia đình người Nhật cắm cúi ăn uống mà chằng nói với nhau câu nào, ăn xong ai trả tiền người nấy, một đôi tình nhân đang hẹn hò cũng vậy. Người Nhật coi trọng ngôn ngữ truyền thống của họ nên tiếng Anh không phải môn học bắt buộc, và không có nhiều người nói được tiếng Anh. Người Nhật khá màu mè, tranh ảnh phải mười màu trên một tờ quảng cáo là ít. Con gái Nhật ra đường đều trát phấn … Tất cả đều tạo nên một Nhật Bản vừa xa lạ lại vừa gần gũi, vừa khó quen nhưng cũng dễ chạm vào. Nhật Bản, không phải là một thế giới mộng mơ bước ra từ truyện tranh hay cổ tích.

Nhưng hóa ra lại có một điều dễ dàng với tôi, đó là dượng. Dượng thân mật gọi tôi là Yun-chan, đổi lại, tôi gọi dượng là otoshan. Giống như tôi, dượng cũng biết ngượng ngùng, nhất là những khi mẹ đi đâu đó, chỉ còn tôi và dượng ở cùng một nơi. Sau vài lần như thế chúng tôi cũng thân thiết với nhau hơn, mặc dù tôi và dượng không thể nói với nhau quá mười từ.

Cuộc sống mới vậy là tạm ổn, tôi thầm nghĩ, chỉ cần thêm một thứ nữa là đủ. Một ngày nọ tôi hỏi mẹ có dòng sông nào chảy quanh đây không, mẹ ngạc nhiên nhìn tôi rồi nói:

–   Mẹ không chắc. Nếu con cần một khung cảnh thiên nhiên rộng lớn và yên tĩnh nào đó thì có rất nhiều cánh đồng hoa đẹp xung quanh đây.

Tôi lắc đầu. Ở Nhật đâu đâu cũng có thể thấy những cánh đồng hoa, nhưng đó không phải là thứ tôi cần. Dượng không bỏ cuộc. Sau vài lần phiên dịch của mẹ, dượng chỉ cho tôi trên bản đồ thành phố một dòng sông nhỏ gần nhà nhưng khó tìm vì bị che khuất bởi hai bên bờ len đầy những bụi cỏ rậm rạp mọc cao quá đầu. Chiều hôm sau, tôi quyết định dắt xe đạp đi tìm dòng sông của riêng tôi.

Đó là cánh đồng hoa dại xen lẫn bụi cỏ khổng lồ mà tôi từng thấy một lần khi ngồi trên ô tô của dượng, chẳng thể ngờ nó lại che giấu đằng sau lưng một bí mật lớn lao đến thế. Len qua những bụi cây rậm rạp, dòng sông dần hiện ra lấp lóa trong ráng chiều. Nó không thực sự rộng lớn như dòng sông của tôi ở Việt Nam, nhưng vẻ đẹp thì hoàn hảo. Giống như gặp lại một người bạn như thể đã rất lâu rồi chưa gặp, có cái gì đó đang reo vui trong lồng ngực tôi.

Tôi đi men theo bờ sông, men theo dòng chảy và ve vuốt những ngọn cỏ ven bờ. Gió thổi tốc lên những hạt cỏ, cuộn tròn chúng trong cơn lốc xoáy nhỏ vô hình và ném chúng hòa vào mặt nước xáo động. Gió đem theo một vài âm thanh rất nhẹ, thảng hoặc lướt qua như ảo như mê. Tiếng nhạc ngày một lớn dần theo từng bước chân hiếu kì và thận trọng. “River flow in you” – tôi nghĩ, bước đi như người mộng du, cho đến khi bắt gặp hình ảnh người con trai ấy, bên bờ sông đối diện, trên tay sáng loáng cây violin màu nâu đỏ.

Trong hành trình mòn mỏi từ thượng nguồn ra biển, những dòng chảy cứ dồn dập nối tiếp, nối tiếp nhau không dừng. Và ở quãng xiết nhất của dòng sông cuộc đời, tôi đã gặp Heij. Gió và nước vẫn tiếp tục trôi giữa chúng tôi. Nhưng ở khoảnh khắc đó, có hai ánh mắt đứng im, thật lâu.

3. Heij không thích gọi tôi là Yun-chan, cậu ấy cố tập bằng được cách gọi chính xác tên tôi theo tiếng Việt. Cậu ấy nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh, kéo tôi vào giữa lễ hội bắn pháo hoa ồn ào náo nhiệt của Yokohama, mua cho tôi vài chiếc chuông gió và một con búp bê Nhật. Thi thoảng, cậu ấy bỏ giờ học thêm và kéo tôi vào một chuyến phiêu lưu ngắn nào đó đến một dòng sông ở thật xa nơi mà chúng tôi sống, nhưng luôn đưa tôi trở về trước khi trời tối. Heij khiến tôi phải suy nghĩ lại những gì tôi từng đánh giá về người Nhật, hoặc cũng có thể, cậu ấy không hẳn giống một chàng trai Nhật thuần gốc. Nhưng tôi không quan tâm điều đó, bởi lần đầu tiên có người cùng chia sẻ với tôi thế giới bên bờ sông, về những quan niệm và suy tư về dòng sông, những bí mật mà cả hai chúng tôi cùng biết.

– Bên trong mỗi người đều có một dòng sông – Heij nói – giống như một chiếc la bàn, dòng chảy của nó sẽ hướng người ta đến những điều họ thực sự mong muốn. Có thể là một thứ đồ nào đó, một nơi nào đó, một ước mơ nào đó.

Tôi biết dòng chảy của Heij không phải ở đây. Một chàng trai sinh trưởng trong gia đình võ sĩ đạo truyền thống nhưng thích violin và đam mê khám phá, thế giới của cậu ấy là nơi nào đó rộng lớn hơn ở ngoài kia. Heij tự học tiếng Anh, vì biết rằng một ngày nào đó dòng chảy bên trong sẽ đưa cậu ấy tới những chân trời mới, những nơi mà cậu chưa hề biết đến. Còn tôi, dòng chảy của tôi thì sao?

Tôi luôn tự hỏi như vậy mỗi chiều ngồi bên dòng sông nhỏ thân thuộc, tách biệt hẳn với thế giới ồn ã bên ngoài bởi rặng cỏ lau khổng lồ và lắng nghe từng giai điệu của bản “River flow in you” phát ra từ cây violin màu nâu đỏ. Rồi khi kết thúc bản nhạc mà tôi vẫn chưa suy nghĩ xong, Heij sẽ lấy một cọng cỏ cọ cọ vào mặt tôi cho tới khi tôi sặc cười, vươn vai một cái và kéo tôi nằm ngửa xuống bãi cỏ. Bầu trời hoàng hôn ngày hôm đó cùng bản nhạc vừa được nghe sẽ chiếm trọn tâm trí tôi và để lại dư âm dai dẳng cho tới mãi những ngày về sau.

Một ngày nọ, sau khi Heij đưa tôi đi ăn bánh gawashi của tháng tám, lúc về đến gần nhà chúng tôi nghe có những tiếng động lạ phát ra từ bên trong. Tôi vội vàng chạy vào. Có hai người thanh niên lạ mặt đứng đó, nói cái gì như chỉ trích dượng. Rồi một trong hai người quay ra chỉ vào mặt tôi. Dượng ra hiệu ý bảo tôi cứ lui ra, mẹ cũng đến đưa tôi rời xa khỏi căn phòng đó. “Đừng lo” – mẹ nói và lại tất tả đi ra.

Nhưng khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng nhỏ, tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi có thể đoán được hai người thanh niên đó là ai. Con riêng của dượng. Những gì họ nói tôi không thực sự hiểu, nhưng có lẽ liên quan đến việc tôi đến sống ở đây. Liệu có phải tôi đã gây thêm rắc rối cho mẹ và dượng?

Có tiếng động khẽ ngoài cửa sổ. Tôi nhoài người ra nhìn, Heij đang đứng phía dưới đường ngước lên. Tôi mỉm cười ra hiệu mọi chuyện vẫn ổn, và xua tay bảo cậu ấy về đi. Heij còn đứng đó một hồi lâu nữa mới vẫy tay tạm biệt tôi.

Chiều hôm sau khi tôi ra ngoài bờ sông, Heij đã ở đó từ khi nào. Tôi ngồi xuống cạnh Heij, và chúng tôi cứ ngồi như thế, lặng lẽ ngắm nhìn dòng nước lững lờ trôi, cuốn theo hạt cỏ vào dòng chảy bất tận của nó.

– Dòng chảy của cậu cũng không phải ở đây, Dung ạ.

Phải một lúc lâu sau, Heiji mới lên tiếng. Tôi không nói gì. Có lẽ cậu ấy đúng. Không phải vì hai người con riêng của dượng mà tôi có suy nghĩ như vậy. Chỉ là tôi hiểu tôi chưa thực sự sẵn sàng để ở đây. Giống như như những hạt cỏ kia, vô tình bị cuốn theo dòng chảy của sông mà cứ ngỡ nó là dòng chảy của mình, nhưng không phải. Tôi đơn giản đến Nhật chỉ vì bác không muốn nuôi tôi nữa, và mẹ cùng dượng không còn cách nào khác. Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị cho mình một tâm lí vững vàng, hay vài từ tiếng Nhật đủ để giao tiếp một phút với một người Nhật bình thường.

“Hoàng hôn đẹp quá!” – tôi cười và kéo Heiji nằm xuống bãi cỏ. Này, giá như đây là mùa đông nhỉ, tôi sẽ cảm nhận được sự ấm áp nhiều hơn, có lẽ cũng được thấy những mảng băng mỏng trôi thật chậm trên mặt nước, để cảm giác như mọi thứ đều lặng đi, để có thể bắt kịp và giữ lại được khoảnh khắc này.

Heij bỗng nhiên nắm lấy bàn tay tôi, thật chặt.

“Mẹ à, con muốn trở về Việt Nam”

1358611969_a8d0b5c9-e667-468f-9cb0-acfbe67e661f

 

 

4. Heij và tôi không lưu lại bất cứ cách nào để có thể liên lạc với nhau. Ngày tôi trở về, cậu ấy cũng không ra tiễn. Nhưng chiều hoàng hôn cuối cùng khi còn có thể ngồi cùng nhau bên bờ sông, cậu tết cho tôi một chiếc vòng tay bằng cỏ khô. Trông cái vòng đó chẳng hề đẹp, nhưng những sợi cỏ bện lại với nhau trông giống như những dòng chảy đang xiết lại, và Heij còn vụng về luồn vào đó một con cá nhựa màu đỏ nữa.

– Tớ chưa làm mấy cái này bao giờ – Heij lúng túng nói – hình như trông có vẻ không ổn lắm.

Tôi mỉm cười với cậu ấy. “Như thế là đủ” – tôi thầm nghĩ. Chúng tôi dành cho nhau một thứ tình cảm đặc biệt, nhưng mỗi người đều có dòng chảy của riêng mình. Nơi đây đều không dành cho hai chúng tôi, tôi và Heij biết rõ điều đó. Chẳng nên níu kéo nhau, cứ để mọi thứ trở thành một kỉ niệm êm đẹp thì tốt hơn, giống như chiếc vòng cỏ này, giống như cái huy hiệu bằng nhựa hình con cá màu xanh lơ tôi tự tay làm và lén cài vào ba lô của Heij khi chúng tôi trở về nhà đêm hôm ấy, tất cả đều sẽ trở thành kỉ niệm. Những dòng sông không phải đường thẳng, chúng luôn có khúc uốn. Chẳng ai biết trước được tương lai. Một ngày nào đó khi còn có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong dòng sông cuộc đời. Và tôi hi vọng khi đó sẽ là mùa đông.

Tôi không trở về nhà bác nữa, dù vẫn giữ liên lạc bình thường. Thay vào đó, tôi tự thuê cho mình một chỗ trọ gần trường, vừa học vừa đi làm để có thêm tiền trang trải cho cuộc sống bên cạnh số tiền mẹ và dượng gửi về. Tôi dự định thi vào đại học ngoại ngữ khoa tiếng Nhật, tôi muốn chắc rằng, một ngày nào đó khi tôi trở lại Nhật là khi tôi thực sự sẵn sàng. Quãng thời gian đó quả thực đã rất khó khăn với tôi, có nhiều khi mệt mỏi vì bài vở và thời gian biểu kín mít, tôi bùng học và tìm đến dòng sông của riêng mình. Ngồi bên bờ sông lắng nghe âm thanh của gió, nước và cỏ như tan vào với nhau, hít thở thật sâu cho quên hết mệt mỏi, đó là cách để tôi xốc lại tinh thần. Giống như con cá màu đỏ tự do bơi lội theo dòng nước, thi thoảng thả mình cho đỡ mệt, nhưng luôn biết cách làm chủ hành trình của chính nó trong những dòng chảy bất tận vô định đan xen giữa cuộc đời.

Rồi lớp 11 kết thúc và lớp 12 qua đi như chưa hề bắt đầu. Kì thi đại học ùa đến nhanh tới mức tôi chẳng còn thời gian để tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ có con cá nhựa đỏ trên tay tôi mới biết tôi đã run rẩy lo lắng đến mức nào. Ngày nhận giấy báo điểm, tôi đạp xe một mạch từ trường học đến góc nhỏ của mình bên bờ sông, thả xuống dòng nước một cái bình thủy tinh nhỏ được nút kín, bên trong là một cuộn giấy, một bức thư, như để đánh dấu cho thành công đầu tiên của mình. Tôi biết cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích, Heij sẽ không thể tình cờ thấy cái bình thủy tinh và đọc được bức thư trong đó, nhưng có sao đâu nếu cứ tin tưởng rằng, dòng sông sẽ nhắn cậu ấy dùm tôi, một ngày nào đó, một lúc nào đó, một nơi nào đó.

Trong suốt quãng thời gian ấy cho đến đầu đại học năm nhất, thi thoảng, tôi cũng rung động trước một chàng trai và hẹn hò với cậu, nhưng rồi tôi luôn cảm giác có cái gì đó không đúng, không hợp. Giống như chiếc kim la bàn bên trong mỗi người mà Heij từng nói đến, nó chỉ về hướng nào khác xa hơn, thân thuộc và mơ hồ hơn, tôi cũng không chắc. Rồi một ngày, mệt mỏi với mối tình vừa chớm qua, tôi khoác ba lô lên vai và tự cho mình một kì nghỉ.

Cuộc đời đôi lúc được tạo nên bằng những quyết định chóng vánh, giống như một tảng đá to chắn ngang đường khiến dòng chảy phải chuyển hướng, nhưng là hướng đi phù hợp hơn với nó. Có lẽ vậy.

 

5. Ngày đầu tiên của mùa đông. Trời xanh xám thi thoảng thở hắt ra gió lạnh cuốn theo những chiếc lá khô cuối cùng trên cành rụng xuống lả tả. Tiếng chuông nhà thờ ảm đạm, những mái nhà nép vào nhau vì lạnh, phố vắng chân người.

Và biển.

Không gian rộng lớn, sóng chẳng biết nương vào đâu, từng gợn nhỏ rùng mình run rẩy, nhưng vẫn hùng vĩ lạ lùng trước ánh mắt cuộc đời. Cát ẩm lạnh ngắt cuốn vào từng kẽ chân.

Ừ, mùa đông là thế đấy. Lạnh lẽo và ảm đạm, tẻ ngắt và dày đặc màu xám. Nhưng nó làm cho người ta co mình lại, kể cả những suy tư, để cảm nhận thêm sự ấm áp. Không gian càng mênh mông, ta càng nhỏ bé giữa đời, càng khát khao muốn bay, muốn cầm nắm, muốn trải nghiệm. Giống như sông vội trở về biển, vội hòa mình vào dòng chảy lớn hơn, mạnh mẽ hơn, như thể đó là cơ hội cuối cùng, những ngày cuối cùng của vòng quay trái đất, như thể nó không còn tuần hoàn nữa. Mùa hè của dòng sông, và mùa đông, của biển.

Đi dọc theo bờ cát, gió vẫn đồng hành cùng tôi, như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Không có cỏ ven bờ, không có những hạt cỏ buông mình trôi theo dòng nước, không có tiếng violin vang lên da diết giữa biển cả miên man, mà sao tôi vẫn thấy quen thuộc đến thế. Trong phút giây, những hình ảnh xưa cũ dồn dập ùa về: sân bay, thành phố cảng Yokohama, cánh đồng hoa hướng dương, ngôi nhà và vườn cây của dượng, Heij, tàu điện, lễ hội bắn pháo hoa, Heij, con búp bê Nhật, những chiếc chuông gió, Heij, dòng sông, bãi cỏ, Heij…

Heij…

Heij.

Hình như la bàn không còn quay nữa.

Một con cá nhỏ màu xanh dập dìu bơi đến gần bước chân tôi, mang theo mảnh giấy tí xíu cuộn tròn trong một chai thủy tinh trong suốt. Tôi nhặt chai lên, mở nắp, nắm chặt chiếc huy hiệu hình con cá nhựa màu xanh trong lòng bàn tay và giở mảnh giấy ra. Những dòng chữ bên trong được viết vội vàng và hơi nhòe mực.

“Dòng chảy của tớ đã tới đích rồi, còn cậu thì sao?”

Tôi vội vã nhìn quanh bốn hướng. Trên cồn cát phía xa kia, khuất sau hàng phi lao nơi những ngọn gió bắt đầu, cậu ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi. Bên cạnh cái ba lô khổng lồ chất đầy những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi bụi, Heij ngồi đó, kiêu hùng cưỡi trên gió và cát, tự do tự tại giữa đất trời. Heij của hiện tại đen sạm đi vì nắng gió, mắt sắc hơn và khuôn mặt góc cạnh hơn, hình như đã người lớn lên rất nhiều. Ba năm cho cả hai đi tìm dòng chảy của riêng mình, và giờ chúng hội tụ lại ở đây, trong khoảnh khắc này, giữa cái lạnh đầu tiên của mùa đông. Khi Heij mỉm cười kéo tôi nằm xuống bãi cát, tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, bởi la bàn của chúng tôi đang chỉ cùng một phương, dòng chảy của chúng tôi đang đi cùng một hướng.

Tôi cài lại cái huy hiệu con cá xanh lên áo Heij, cậu ấy nghịch con cá màu đỏ trên vòng tay của tôi. Rồi hình như chúng tôi đã ngủ thiếp đi trên bãi cát, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, tôi có nghe Heij thì thầm rất khẽ vào tai, bằng tiếng Nhật.

“Tớ đã rất nhớ cậu”.

Và bàn tay tôi co lại trong cái xiết tay của Heij, thật chặt.

Đã có bao giờ bạn nghi ngờ, có một dòng sông chảy bên trong bạn?

** The end **

P/S: Truyện ngắn đạt giải nhất cuộc thi tìm kiếm tài năng viết trẻ của Người Trẻ Việt