Ai bảo sau chia tay con trai không biết buồn, chỉ là họ chẳng nói ra mà thôi…
Trên cái thế giới này cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, sau mỗi cuộc vui ấy con người luôn có cảm giác tiếc nuối những gì đã qua. Đau lòng có, nhớ nhung có và luôn ước rằng thời gian quay trở lại cái khoảnh khắc hạnh phúc đó để ta có thể chìm đắm trong giấc mơ ấy lâu hơn. Nhưng thời gian như một dòng nước đã qua rồi chẳng thể nào níu giữ được. Tình yêu cũng vậy, có yêu thương ắt có chia ly, mà dù chia ly bởi bất cứ lý do nào thì người ở lại vẫn mang trong mình nỗi đau đến tột cùng.
Đối với con gái , người mà họ thực sự yêu rời xa họ ,cái sự thật ấy khó chấp nhận đến nỗi bản thân họ như mất đi một phần cơ thể của mình , họ đau khổ , họ giằn vặt , họ khóc lóc , họ suy sụp . Tâm trạng họ lúc ấy hệt như phải rơi xuống một cái hố toàn gai nhưng lại không thể chết . Cứ thế , tâm hồn họ bị bào mòn dần , đến nỗi chai hẳn đi , không còn muốn yêu thương nữa . Những cô gái như vậy , chắc hẳn là rất yếu đuối
Đối với con trai , khi người mà họ yêu thương thực sự rời xa họ , họ có đau không ư ? Câu trả lời là có chứ ! Họ đau nhưng nỗi đau được cất giữ ở trong lòng , tim đau mà miệng vẫn phải cười mới là loại đau khổ tàn nhẫn nhất trên đời . Họ đánh nhau với hàng tá suy nghĩ bủa quanh , nhiều đến nỗi trở nên mệt mỏi hẳn đi.
Ai bảo sau chia tay con trai không buồn, không khóc. Chỉ là bạn chẳng thể nào nhìn thấy được nỗi buồn trong tim họ mà thôi. Họ chẳng thể nào nói ra với bất kỳ ai, vì không muốn nhận lại sự thương hại từ người khác. Họ nghĩ rằng họ phải tỏ ra mạnh mẽ hơn để không thể gục ngã trước cuộc sống này. Nhưng đêm đến cũng là lúc họ bỏ cái mặt nạ kiên cường ấy xuống và đôi lúc nước mắt cũng phải rơi. Vì chúng ta đều là con người, đều có cảm xúc, đều biết yêu thương và đều biết đau khổ.
Nhưng chàng trai của em ạ, anh biết không tình cảm là một cái gì đó nó khác biệt hẳn đi, khi còn yêu con người ta yêu nhau là thế nhưng khi hết yêu người ta lại có thể trở nên lạnh lùng đến lạ.
Em biết những dòng trạng thái trên mạng xã hội anh vẫn thường hay viết là giành cho cô ấy, anh chỉ mong rằng một người hiểu anh trên cõi đời này. Nhưng người ta chẳng bao giờ hiểu cả, hàng ngàn bình luận cũng không thổn thức bằng một cái thích lướt qua của người ấy. Nhưng chia tay rồi, người ta như biến khỏi cuộc sống của anh vậy, họ im lặng đến đáng sợ. Cái nút xanh quen thuộc ấy vẫn sáng nhưng không một lần hồi âm cho anh, không một lần xuất hiện trên trang cá nhân của anh.
Em biết không ít lần anh tự nghĩ bản thân đã yêu thương một cách thật lòng như vậy nhưng sao vẫn bị bỏ rơi, không ít lần anh trách người độc ác vì đã bỏ rơi anh và hy vọng sẽ có người khác bỏ rơi lại cô gái ấy để người ta hiểu được cảm giác của anh bây giờ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua rồi anh lại trở về anh như hiện tại một chàng trai hiền lành không toan tính và chỉ chúc cho cô gái ấy được hạnh phúc hơn mà thôi.
Chắc cũng không ít lần anh tự nghĩ ta yêu người nhiều đến vậy, ta chắc chắn người là một nửa đời ta và chỉ cần ta chờ đợi thì người sẽ quay về mà thôi. Nhưng anh ạ, thực tế không giống như ngôn tình những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau. Dù anh có chờ đợi đi bao nhiêu năm nữa người ta cũng chẳng quay về mà đã hạnh phúc bên một người mới rồi.
Không ít đêm anh ngồi tự trách ông trời sao yêu thương thật lòng như vậy vẫn bị bội bạc phải không nào? Anh trách trời chẳng có mắt, anh cũng không đến nỗi tệ về tất cả mọi thứ nhưng sao tình cảm thì không. Anh hận trời sao không cho anh một người hiểu anh, một người chân thành như anh thì cuộc đời này có phải quá viên mãn rồi không. Nhưng anh ạ, như vậy thì còn gì là cuộc sống, người ta nói chết thì dễ sống mới khó. Sống là phải học cách chấp nhận những đều đau thương nhất, bất công nhất vì đó mới là cuộc sống.
Em biết chỉ cần thức giấc là hình bóng ấy luôn tràn ngập trong tâm trí anh, và chỉ cần một mình với bóng đêm thôi những ký ức cũ luôn hiện trong đầu anh không sót một phút giây nào, cái cảm giác ấy có lẽ nhói đến tận tim gan đi được nhưng anh chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc ngày nào cũng sống chung với nó.
Em không khuyên anh quên đi những ký ức ấy đâu, vì đó đều là những thứ đẹp nhất của tuổi thanh xuân anh mà. Và em biết rằng nếu anh cố gắng càng quên chỉ khiến bản thân càng nhớ thêm mà thôi, em chỉ khuyên anh hãy học cách sống với ký ức cũ. Có đau khổ mới có hạnh phúc, đó mới là mùi vị của cuộc sống thật sự.
Không ít người khuyên anh đừng níu kéo nữa, đừng nhắn tin hay gọi điện cũng đừng đăng những trạng thái buồn trên mạng xã hội nữa vì như vậy sẽ khiến người ấy xem thường anh hơn mà thôi phải không nào? Nhưng với em thì ngược lại, em sẽ chẳng khuyên anh như vậy đâu. Anh đừng nghe theo lý trí của mình, sẽ khiến con tim đau đớn đó.Không phải lúc nào lý trí nó cũng đúng, đặc biết trong tình yêu anh chỉ nên nghe theo con tim mình mách bảo. Còn yêu thì cứ yêu, nhớ thì cứ nhắn cho người ta bảo nhớ vì ít ra như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn .
Sẽ không ai đau khổ mãi vì một người đâu, tin em đi chỉ là hiện tại bản thân anh đang cầm một viên đá trong tay. Tay cầm thì quá mỏi nhưng buông ra thì trúng chân, dù cho lựa chọn nào đi chăng nữa thì vẫn khiến bản thân anh tổn thương. Chỉ là anh chưa nghĩ ra cách tốt nhất cho việc buông bỏ mà thôi. Thời gian chính là liều thuốc chữa lành mọi vết thương tốt nhất dù cho nó vẫn còn sẹo đó nhưng vết thương đã lành rồi, sẽ có ngày anh chẳng còn nhói trong tim khi nghĩ về cô ấy nữa, và một ngày không xa anh sẽ mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm cả hai đã từng.
Hãy luôn tin rằng cuộc sống này còn nhiều điều thú vị phía trước, chẳng có ai không thể sống nổi khi thiếu đi một người cả. Em biết anh là chàng trai mạnh mẽ, anh còn cả một thanh xuân đang chờ phía trước hãy luôn mỉm cười bước về phía trước anh nhé!
By: Jerry
Đánh giá bài viết này