苑
Hai năm ròng rã không từ bỏ đi ước mơ của mình bọn họ cùng nhau tìm kiếm công ty âm nhạc phù hợp. Mỗi ngày cứ tiếp diễn như vậy buổi sáng đi làm, đến tối lại trở thành những nghệ sĩ nghiệp dư, tìm đến Livehouse trình diễn, quay cuồng giữa đam mê lẫn công việc, giữa hai người không hề có chút rảnh rỗi.
Tuy nói thu nhập cũng khá khẩm tăng giống như mức độ bận rộn, nhưng cả hai lại đối với vấn đề sinh hoạt cũng không quá đề cao, chỉ đơn giản nay đã có thêm một chiếc giường và vài vật dụng cần thiết khác, tiền thừa cũng dồn vào hết những thiết bị nhạc cụ cần thiết. Bọn họ ôm đống nhạc cụ từ thành tây đến thành đông, dù đi làm hay ở nhà đều ghi chép những bản Demo, cứ một lần ghi lại mất hơn một tháng, tất cả nỗ lực đều dồn hết vào chúng nó, đến mức mỗi ngày chỉ chợp mắt được hai ba tiếng, dường như năng lượng chưa bao giờ cạn kiệt vậy.
Sau này nghĩ lại, khi đó thật sai lầm khi dùng chất kích thích để đổi lấy tinh thần. Bọn họ đem những bản demo gửi đến các công ty, hết thảy giống như đá chìm dưới đáy biển, nếu trực tiếp đến công ty, cũng chỉ nhận được những nụ cười cho lấy lệ từ lễ tân. Hai năm gian nan lý tưởng cùng sự thật giống như một kẻ hở, một lần lại một lần đả kích vào tinh thần.
” Nhạc của các cậu không có điểm đặc biệt”
” Nhạc của các cậu không thu hút”
” Nhạc các cậu không thể đem ra thị trường được”
” Nhạc của các cậu không đủ chấp nhận”
” Hình thức đã xưa quá rồi”
” Không thuận lợi đâu”
“Từ bỏ đi”
Trương Nghệ Hưng tinh thần như suy sụp ngồi trên bồn hoa, vùi đầu không biết đang nghĩ gì. Trời nhá nhem tối điểm sáu giờ, thời tiết đã vào mùa đông mà đêm vì vậy cũng nhanh buông xuống, vội vàng nhuộm cả Bắc Kinh một bầu không khí bi tráng. Lộc Hàm ở bên cạnh, đầu óc lúc này chỉ chăm chăm vào điện thoại, “Ngài bây giờ có tiện không?. . . A đúng rồi, chúng tôi đang ở ngoài công ty. . . Được, được, chúng tôi vào ngay lập tức”
Anh tắt điện thoại đi, nhéo nhéo gương mặt đã hao gầy hẳn đi chẳng có một chút da thịt nào của Nghệ Hưng, ” Phát ngốc rồi hả, có thể lên rồi kìa”
Trương Nghệ Hưng giương mắt nhìn anh, đã hai năm rồi Lộc Hàm bây giờ so với hình ảnh chán nản bất lực ngày ấy còn chẳng bằng, ánh mắt tràn đầy mỏi mệt, gò má đã hơi hóp vào, nhưng ánh mắt có lẽ ngày càng sáng lên. Anh so với cậu chắc hẳn hợp với giao tiếp hơn, cả hai bôn ba khắp nơi đều do Lộc Hàm can thiệp làm chủ, còn cậu an tâm sáng tác.
Nghệ Hưng đứng dậy, nghe Lộc Hàm cao hứng kể lể: ” Lần này tôi cảm thấy có hy vọng. Kiểu callback này rất khó có được, lại còn là công ty lớn, nếu làm không tốt thật sự sẽ không có lần sau nữa đâu”
Cậu bị anh nhiệt tình thu hút, kìm lòng không được cười rộ lên đáp trả. Lộc Hàm thấy yên lòng, tay phải chọt chọt vào má lúm đồng tiền của cậu “Đừng lo, Lộc gia sẽ che chở cho cậu”
“Vâng vâng, Lộc gia anh minh thần vũ, tiểu nhân chắc sắp được hưởng phúc rồi” Trương Nghệ Hưng vừa nhếch miệng cười đểu anh, đã bị anh kẹp đầu, vò rối cả tóc “Nếu lần này thành công đêm nay không say không về đấy!”
Kết quả không biết có thành công hay là hỏng bét, tiếp hai người lại là một người đại diện cho công ty, một người phụ nữ xinh đẹp ngoài bốn mươi, có bờ môi đỏ quyến rũ đẹp như tranh vẽ. Trước khi vào vấn đề chính người phụ nữ xinh đẹp cũng không quên dành tình cảm để tán thưởng tác phẩm của hai người họ ” Bản thân tôi thật sự rất thích tác phẩm của hai cậu, tuy rằng đối với công chúng vẫn còn mới mẻ, nhưng suy đi nghĩ lại các cậu rất có bản lĩnh, nếu mài giũa một chút chắc chắn có tương lai”
“Thế nhưng,”
Hai người bọn họ chưa kịp vui mừng, người phụ nữ lại nói tiếp, tươi cười nhìn về phía họ, ” Chắc các cậu cũng biết về phản ứng thị trường với âm nhạc của các cậu cũng không quá mức nhiệt liệt, đại khái hai cậu cũng nghe rất nhiều hồi đáp rồi”
“Cho nên công ty không dễ dạng chịu ký hợp đồng, mà còn phải thận trọng suy xét nữa” Cô ta đưa tay chống cằm quan sát cả hai người “Các cậu là một cặp à?”
“Cái đó. . . ? Không phải, chúng tôi chỉ là bạn. . . Cùng nhau sáng tác thôi. . .”
“Không, đương nhiên. . .”
Bọn họ luống cuống giải thích nhưng lại lần nữa bị người phụ nữ trước mặt cắt ngang, ” Tôi sẽ coi như là không nhé” Cô ta đưa ra kết luận, đặt tay xuống bàn rồi đan các ngón tay lại , ” Không cố ý mạo phạm, cấp trên của tôi rất thích cậu.”
Cô ta nhìn về phía Nghệ Hưng, sau đó liền mập mờ, “Muốn một mình gặp mỗi cậu”
“. . . Gặp tôi?” Trương Nghệ Hưng mở to hai mắt, bộ dạng sững sờ hết mức. Lộc Hàm bên cạnh hai chân mày co lại một chỗ, ánh mắt sắc bén giống như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, “Tại sao phải gặp như vậy?”
“Đương nhiên chỉ mỗi cậu thông minh” Người phụ nữ bình thản trả lời tựa mạnh xuống ghế, không thèm liếc nhìn Lộc Hàm vừa đột ngột đứng lên. “Nếu cậu đồng ý, thì đêm nay có thể đấy, tôi cho các cậu địa chỉ, sau đó bắt tay vào chuẩn bị sản phẩm, còn không đồng ý,” cô ta liếc nhìn Lộc Hàm, người từ nãy giờ vẫn không thôi trừng mắt với cô ta, “Tôi cũng vẫn nói lại với cấp trên, xem sách lược của bà ấy ra sao
Trương Nghệ Hưng nãy giờ vẫn chưa hiểu ra được. Miệng cậu cứ mở ra rồi lại ngậm lại, muốn nói điều gì nhưng không biết nên nói như thế nào —— cậu quả thực chưa rõ, nên bên trong nhất thời vẫn một mảng trầm mặc. Người phụ nữ quét mắt tới cả hai, nhún vai một cái, ” Tôi nói nhé, khuôn mặt các cậu chính là điểm may mắn, chắc chắn so với tác phẩm của các cậu còn có người chú ý hơn. Khó có được cơ hội như thế, sao lại từ bỏ?”
Lộc Hàm nghiến răng nghe rõ mồn một, anh cảm thấy toàn thân đều run rẩy vì tức giận, cố gắng không cho phát tức mà đá chiếc bàn trước mặt, ” Chuyện như vậy là ghê tởm. . . ” Lộc Hàm đã mở miệng nhưng có lẽ vì giận quá mà không nên lời.
Anh không dám quay đầu nhìn Nghệ Hưng, anh sợ nếu như Nghệ Hưng gật đầu, giờ khắc này dù có chút gì thì trong lòng sự chắc chắn chưa chắc gì đã có. Trương Nghệ Hưng bởi vì quyết tâm trở thành một ca sĩ chân chính, cậu ấy có thể nhẫn tâm rời xa quê nhà đến thành thị phiêu bạc năm năm trời như thế, vốn đã là điều chứng minh cho sự kiên trì rồi. Làm ơn đừng gật đầu, đừng gật đầu, van xin cậu, Lộc Hàm trong lòng như gào thét, ánh mắt gắt gao nhìn xuống những ô li nhỏ bé trên tấm thảm dưới chân, đừng nói gì hết———–
Một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ nắm lấy tay anh, Trương Nghệ Hưng đứng lên, trên gương mặt đã tái nhợt gượng gạo nở một nụ cười gượng gạo, “Thật lòng xin lỗi, tôi không thể đáp ứng được”
Người phụ nữ đứng lên, có chút tiếc nuối nhìn bọn họ cười “Tôi đây cũng chỉ có thể thông báo lại lên cấp trên thôi” Cô ta rời khỏi bàn làm việc, nhẹ nhàng dựa vào bức tường cạnh hai người họ, ” Coi như đây là lời khuyên dành cho hai cậu, đừng nghĩ đến việc bước vào vòng luẩn quẩn này, cũng đừng ảo tưởng tới nó nữa.” Cô ta nói xong liền đưa ngón tay xinh đẹp chạm vào Lộc Hàm, “Lộc tiên sinh, vòng luẩn quẩn này không tính nữa, có rất nhiều chuyện cứ xem tài liệu sẽ rõ —- tôi tin rằng chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Lộc Hàm mím chặt môi, kẽ môi tạo thành một đường thẳng tắp. Hai chân mày Trương Nghệ Hưng lúc này co lại một chỗ, quan sát người phụ nữ trước mặt. Cô ta buông tay xuống, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng lại ẩn bên trong có gì đó châm chọc, “Chúc các cậu tiền đồ rực rỡ”
…
Quả là đã trở thành sự thật, một cách thức nào đó không tưởng tượng được. Lộc Hàm bây giờ đang cầm ly rượu, dựa vào lan can sân thượng, đưa ánh mắt quan sát Nghệ Hưng, cuối cùng cười rộ lên, “Nhìn cậu xem, thật tuấn tú lịch thiệp làm sao”
Má lúm đồng tiền của Nghệ Hưng được dịp lại hiện lên, ấn tượng về ngày ấy vẫn chưa hề thay đổi” Còn nhớ trước kia anh vẫn nói đùa rằng gọi anh Lộc gia này nọ, hiện tại lại trở thành sự thật, Lộc tổng. . . ”
Nói đến đây cậu cố gắng nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt không biết vì sao lại mang mấy phần chua xót. Lộc Hàm nhìn cậu, khẽ thở dài, mới lấy hết bình tĩnh nói: “Tôi còn thiếu cậu một lời giải thích”
Bọn họ hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai dường như đều không hề dám mở miệng. Cuối cùng là Trương Nghệ Hưng cười khổ lên tiếng “Không, anh cái gì cũng không thiếu tôi cả”
“Lộc Hàm anh hãy nghe tôi nói” cậu nhanh chân cướp lời của Lộc Hàm khiến anh tức thời không kịp nói, “Anh thực sự không thiếu tôi. Chỉ có vài việc đáng nhẽ tôi nên sớm nói với anh, nhưng tôi vẫn chưa nói. . . .”
“Mười năm trước sỡ dĩ tôi rời khỏi Bắc Kinh, không phải vì trò cười ở quán bar, cũng không phải phát hiện thân phận của anh . . . lúc ấy tôi rất giận, tôi thừa nhận, tức giận bởi vì bị anh lừa gạt tôi, nên mới chạy khỏi quán bar. . . nhưng việc rời đi không phải quyết định nhất thời.” Trương Nghệ Hưng hít sâu, đau xót nhìn Lộc Hàm. “Tôi từ ngày đến Bắc Kinh, đã tự hứa với lòng, nếu năm năm không đạt được thứ gì, tôi sẽ mãi rời khỏi thành phố này, về nhà tiếp tục cuộc sống vốn có của mình”
“Tôi dĩ nhiên không nghĩ đến việc sẽ đi gặp lại anh, nhiều lần chỉ muốn từ bỏ nhưng vì anh tối tiếp tục kiên trì, năm năm không phải là ít, trong lòng tôi ôm tồn rất nhiều ý nghĩ đến bước đường cùng. Anh còn nhớ lúc đó của chúng ta mà đúng không, giống như hai thằng ngốc, làm đến quên ăn quên ngủ, cứ theo đuổi một thứ không hề thực tế”
“Cuối cùng ngày ấy cũng đến, tôi biết rõ đó là cơ hội cuối cùng của mình, là cơ hội duy nhất. Có thể khiến chúng ta buông tay, chính là thứ chúng ta bỏ lỡ ‘ sự ly biệt’ , tôi cứ nghĩ rồi lại nghĩ, lo lắng lại lo lắng, ai ngờ kết quả thành ra như vậy. . . . tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi qua những quy luật vốn có, nháy mắt nhận ra rằng là vận mệnh châm chọc con người, có lẽ đây chính là kết quả, không để lại một tia sống cho chúng ta. Không cần lo lắng cho tôi đâu, thậm chí đừng hỏi tôi gì hết, bởi vì đó là quyết định của chúng ta rồi”
“Sở dĩ vào đêm đó, lúc anh gặp lại bạn anh, những người bạn trong vòng luẩn quẩn của anh, những người mà trêu ghẹo anh bao giờ chấm dứt trải nghiệm cuộc sống này, để trở về cuộc sống thực của mình, trong lòng tôi khi ấy kỳ thật nhẹ hẳn đi rất nhiều. Như vậy cũng tốt, quá tốt rồi, tôi sẽ không lại lần nữa phải rời khỏi trong áy náy, và tôi có thể dễ dàng thuyết phục bản thân chấm dứt tất cả. . . ”
Có lẽ nói đến đây cậu chẳng còn sức lực nói nỗi nữa. Giọng nói như nghẹn lại, đem tất thảy sự ngượng ngạo mà nuốt xuống bụng, “Lộc Hàm, mấy năm nay tôi luôn nghĩ đến, nếu gặp được anh, nhất định phải nói với anh một cậu là tôi thật có lỗi, sau đó sẽ nói cảm ơn anh, cảm ơn anh năm đó. . . ”
“Đừng nói nữa” Lộc Hàm ôm chặt lấy cậu, kiềm chế bản thân đang không ngừng run rẩy, “Đừng nói nữa” Lời nói của anh càng thấy rõ sự run rẩy, nhòa dần vào tiếng khóc nức nở, “Đừng nói nữa. . . ”
Mười năm trước mãi đuổi theo bóng dáng Nghệ Hưng ngày ấy mà trong đầu anh không bao giờ quên được. Bọn họ vì muốn giảm bớt áp lực nên chọn một quán bar giải sầu, ai ngờ lại vô tình gặp phải đám bạn của Lộc Hàm. Lộc gia vốn là trùm trong giới kinh doanh, Lộc Hàm bỏ đi hai năm liền, vậy mà vẫn bị những người quen cũ không hẹn mà gặp nhận ra. Những người này vui cười chào hỏi, một câu Lộc gia, một tiếng cũng Lộc gia, chỉ toàn dối trá.
Lộc Hàm bỏ nhà đi không phải bí mật, anh cùng cha mẹ phản nghịch nhưng chỉ là nhất thời, đáy lòng vẫn biết rõ phải ngày nào đó trở về. Anh biết rằng hai năm qua cha mẹ không ngừng tìm kiếm mình, hẵn cũng biết được mọi thứ bên ngoài về mình, ước chừng tất cả chỉ là một chút trừng phạt, cố ý bắt anh trở về.
Cũng bởi vì những ngày cực khổ soạn nhạc, điều làm anh luyến tiếc chính là Nghệ Hưng. Nhưng anh không biết giải thích làm sao cho vừa ý, chỉ dám ngồi một bên lặng lẽ nhìn gương mặt ngày càng tiều tụy đi của cậu. . . anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu tức giận như lúc đó, vội vàng chạy khỏi anh, biến mất không để anh tìm được, tựa như việc anh đã làm hai năm trước.
Anh đuổi theo bóng dáng ấy, nhưng chỉ để lại là nỗi tuyệt vọng cùng những hạt tuyết đơn độc bay lả tả trên đỉnh đầu, như đang xóa đi hết dấu vết của Nghệ Hưng khỏi anh. Anh trở nên điên cuồng chạy về tầng hầm, cuối cùng vẫn chậm một bước. Nghệ Hưng cái gì cũng không mang theo, hành lý, đồ đạc, giường, lẫn biển số nhà . . . cuộc sống tất thảy của cả hai tạo nên đều bị cậu bỏ lại sau lưng, chỉ còn duy nhất chiếc đàn guitar mà cậu mang đến thành phố là mang đi xem như hành lý, rời khỏi.
Lộc Hàm sau này nhớ lại đoạn ký ức này gần như sụp đổ. Anh không thể quên được thứ tình cảm ấy lại thành nỗi tuyệt vọng lớn nhất, nó trở nên vô phương để tha thứ bản thân đã dồn Nghệ Hưng vào bước đường cùng. Anh ngồi ở trong tầng hầm suốt ba ngày, cho tới khi tuyết đã bao phủ hết cả thành phố. Chuyện ngày đó khiến anh nhớ tới thế giới của chính mình, tựa như hai năm chớp mắt tiêu tan như Trang Chu mộng hồ điệp.
Nhưng mà nếu anh không từ bỏ tất cả. Nếm đau khổ, bằng lòng trả giá sự tiếp nhận với người nhà. Thì vào đêm đông đó, anh có được gặp người ấy,hiền lành tươi cười với anh, để được nhìn thấy má lúm đồng tiền kia.
Lộc Hàm có đôi khi hồi tưởng lại, nhận ra trong lòng đã thông suốt như tấm gương sáng. Tình yêu âm nhạc so với Nghệ Hưng chỉ bằng nửa, cũng chưa từng giống Nghệ Hưng vì ước mơ âm nhạc mà liều mạng. Bất quá là vì bộ dáng cố gắng kiên trì của ai kia đã làm anh cảm động, mới kích được sự quyết tâm trong lòng anh.
Lại nói đến, họ không phải là những con người chỉ ngang qua nhau rồi lại thôi, chỉ là vì sai thời điểm, nghĩ đến lý tường của riêng mình.
Sự thật không phải thế, vận mệnh đâu hề đơn giản như vậy. Có lẽ vào đêm đông rét lạnh bọn họ đó nhất định phải gặp nhau, có lẽ cả hai người không thể thoát khỏi cuộc đời lẫn nhau, có lẽ bọn họ vẫn không tránh khỏi ly biệt, có lẽ họ cuối cùng cũng gặp lại . . . .
Trên thế gian này có nhiều chuyện tình tuyệt vọng, mà quá khứ của hai người nhất quyết không hề nằm trong số đó.
Lộc Hàm nghĩ tới vô số lần được gặp lại bóng dáng của Nghệ Hưng, nhưng ông trời dường như lại cự tuyệt đi giấc mơ này. Thế mà đêm nay, tại đây có thể gặp được người, vận mệnh đã quá trêu đùa bọn họ rồi sao. Mười năm, Lộc Hàm trong lòng có chút tuyệt vọng, Nghệ Hưng bây giờ không còn giống với Nghệ Hưng nữa, áo mũ chỉnh tề, sự nghiệp thành công, có một người vợ dịu dàng làm tri kỷ, lời nói và hành động khéo léo đưa đẩy, ánh mắt so với năm đó bây giờ có thể chiếu cả tinh quang đầy trời.
Thời điểm gặp nhau là tuổi trẻ, là sự phóng khoáng,cũng là sự thất vọng, trừ bỏ giấc mộng bé nhỏ không đáng kể thì còn hai bàn tay trắng, à không, còn có lẫn nhau, tuổi trẻ nồng nhiệt bất ngờ gặp nhau, trở thành dũng khí kiên trì của bọn họ.
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, độ nóng như làm tổn thương ánh mắt anh, đêm đông phương nam mang đến chút lành lạnh, nhưng vẫn không thể làm dịu tâm can.
Trương Nghệ Hưng không nhìn Lộc Hàm, nhưng cậu nhớ đến chiếc cằm tuyệt đẹp của anh, mà lẳng lặng ngẩng lên, nhìn theo hướng Lộc Hàm đang theo dõi.
Trong thành phố nào có ánh sao? Bọn họ ngẩng lên, nhìn lại chỉ là ánh đén nê ông rực rỡ sắc màu. Giấc mộng nơi nào chứ? Nhắm mắt lại, nhìn thấy chính là tầng hầm nhiều năm về trước có hai thiếu niên ngồi trên đất đang khàn giọng cất tiếng hát, bởi vì ăn không đủ no mà mày chau mặt ủ, vì giấc mộng xa vời khiến cuộc sống lảo đảo , nhưng ánh mắt kia từ lâu đã không còn tràn đầy tinh quang.
Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại. Lộc Hàm lại nghe được tiếng của Nghệ Hưng nhẹ nhàng gọi mình như nhiều năm trước đây, mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt nhu hòa, ngây ngô lẫn trưởng thành đang dần dần hòa làm một, vẫn là Nghệ Hưng, đang vươn tay, từng chữ từng chút nói với anh “Lộc Hàm, tôi tên là Trương Nghệ Hưng”
Đọc hết đến đây hy vọng mọi người không phiền có thể coi thêm bài hát này nữa, đừng bỏ lỡ nó: Đêm đêm (夜夜夜夜)