11 Trích dẫn sách Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh Đấu – Quotes – VnLit
Càng bận rộn thì bạn càng phải nhớ điều này: con người chỉ có thể tu dưỡng và trưởng thành khi ở một mình. Quan trọng là có dũng khí để đối diện với sự cô độc, không cố che đậy hay trốn tránh nỗi cô đơn đó.
Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh Đấu – Rando Kim
1. Mắt thì luôn hướng về mẹ, nhưng tay thì lúc nào cũng không ngơi việc gia đình. Khoảng cách giữa mắt và tay sao mà xa vời vợi. Vì vậy, con trai lúc nào cũng là người mang tội với mẹ.
2. Phụ nữ kết hôn đi làm là người bị kẹt cứng giữa hai tổ chức bóc lột sức lao động nhiều nhất trong lịch sử loài người, đó là gia đình và nơi làm việc,…
3. Không phải con người ta có giá trị nên mới tồn tại, mà vì tồn tại nên mới có giá trị.
4. Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và của tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên ‘trưởng thành.
5. Mỗi khi quá sức đau lòng
Tôi lại nhất quyết sống cho hết một ngày.
Mỗi khi thân thể đau đớn
Tôi lại nhất quyết sống cho qua một chốc.
(Lee Hae In)
6. Đa số các bạn trẻ thường lấy “bạn đồng lứa giỏi giang nhất” – thường được gọi là “con nhà người ta” – để làm thước đo bench-marking. “Người ta thì đã tiến xa, còn mình sao giờ vẫn thế này?” họ tự dằn vặt như thế. Họ bồn chồn, sốt ruột, thay vì bình tĩnh cố gắng phấn đấu, họ lại vội vàng bắt chước.
7. Cô độc là căn bệnh nan y của người lớn. Chữ “cô” vốn nghĩa là hồi nhỏ không cha mẹ, chữ “độc” vốn nghĩa là về già không con cái, hai chữ này hợp lại, có nghĩa là lớn lên mà không có người chia sẻ gánh nặng trong cuộc sống.
Con người sinh ra một mình, chết đi cũng một mình, vậy nên thực ra, cô độc là bản chất của con người nói chung, chứ không phải riêng gì người lớn.
…
Vậy nhưng càng bận rộn thì bạn càng phải nhớ điều này: con người chỉ có thể tu dưỡng và trưởng thành khi ở một mình.
Quan trọng là có dũng khí để đối diện với sự cô độc, không cố che đậy hay trốn tránh nỗi cô đơn đó.
8. Con sâu bò cả ngày thì có thể đi được 1 mét, nếu trước khi chết, nó muốn đi được 10 kilômét thì phải làm thế nào đây? Phải gồng mình mà bò quyết liệt hơn? Không phải vậy. Phải Reset. Phải biến thành bướm và vỗ cánh bay đi
9. Trở thành người lớn, bỗng chốc ấy là lý do để bao nỗi trăn trở không lời giải đáp của ta về cuộc sống chẳng thể bày tỏ cùng ai, đành cứ thế nuốt vào lòng. Đau mà không thể nói rằng đau, đó mới là đau đớn tột cùng.
Nghiêm trọng hơn nữa là cứ mải mê bươn chải với cuộc đời rồi nhiễm luôn thói tật thế gian, mặc nhiên coi nỗi đau đó là chuyện đương nhiên. Để cho vết thương lòng đóng vảy thời gian, người ta cũng dần mất đi cảm giác đau.
Sợ rằng giây phút cất lời kêu đau sẽ lập tức bị coi là trẻ con, chúng ta cứ thế nín lặng một mình ôm tâm bệnh…
10. Có thể thời thanh xuân mang tới tuổi trẻ một cách thật tự nhiên, nhưng trưởng thành thì lại khác. Không phải cứ thêm tuổi, cứ tốt nghiệp ra trường thì nghiễm nhiên thành người lớn. Phải lặp lại bao phép thử-sai, chập chững học từng chút một về cuộc đời, học đến đâu, dần dần trưởng thành từng chút một đến đó.
Chúng ta trở thành người lớn một cách khó khăn như thế đó.
11. Chúng ta tồn tại với nhau giống như mặt trăng. Luôn luôn chỉ bộc lộ ra mặt sáng nhất của mình. Vì vậy, chúng ta không thể thấy được mặt tối của nhau. Nếu chỉ có mình biết đến mặt tối của mình, điều này sẽ dẫn đến sự ngộ nhận. Đó là càng sống càng rõ hơn cái “mặt khuất tối” chỉ mình mình biết, nên dễ nảy sinh ý nghĩ chỉ cho rằng “mọi người đều giỏi giang thế kia, chỉ có mình tôi là khổ sở thế này”