Thăng trầm cùng cải lương: Từ Khách sạn Hào Hoa đến Tâm sự Ngọc Hân

Thăng trầm cùng cải lương: Từ Khách sạn Hào Hoa đến Tâm sự Ngọc Hân

Khi bước lên sân khấu, Mỹ Châu còn nghe rõ, rõ ràng, tiếng người nói phía sau sống lưng : “ Kim Chung mà ! Người của Kim Chung mà ! Làm sao mà hát nổi tuồng này ? ” .

Thăng trầm cùng cải lương: Từ Khách sạn Hào Hoa đến Tâm sự Ngọc Hân

Thăng trầm cùng cải lương: Từ Khách sạn Hào Hoa đến Tâm sự Ngọc Hân

Khách sạn Hào Hoa

Vở Khách sạn Hào Hoa được viết dựa trên một câu truyện có thật, một câu truyện cuộc chiến tranh, đầy thảm kịch và máu xương, xảy ra trong lòng TP HCM hồi còn cuộc chiến tranh. Một cô Việt cộng nằm vùng tên Hiếu, nhận lệnh của tổ chức triển khai đặt chất nổ ở một khách sạn lớn nhất TP HCM. Cô giả làm cave, phải trải qua nhiều gian truân, oan ức, giằng xé, giấu biệt thân phận và quyết tử tình yêu .

Nội dung vở dựa theo câu chuyện biệt động Sài Gòn đánh bom khách sạn Caravelle vào ngày 25.8.1964.

Mỹ Châu được giao vai cô Hiếu. Chưa khi nào Mỹ Châu nhận một vai trái ngang như vậy .
Mỹ Châu hiểu tới đâu nhân vật đầy ý thức cách mạng đó để mà diễn ? Hơn nữa, hầu hết người theo dõi cải lương, cũng như hàng triệu bà con TP HCM khác, họ cũng chưa kịp định thần sau một biến cố quá lớn, chưa kể có những mái ấm gia đình kẻ bên này người bên kia, tan tác và nhiều nỗi lòng. Đoàn Hồ Chí Minh 2 lúc đó chỉ có ban giám đốc và dàn quản trị, thêm ông đạo diễn là người nhà nước, hàng loạt nghệ sĩ diễn viên là … dân Hồ Chí Minh cũ .
Thế mà Khách sạn Hào Hoa, vở diễn vô cùng “ chính trị ”, lại chạy khách đến mức quái gở trong thời gian đó, lôi cuốn người theo dõi đủ những thành phần đến rạp. Có nhiều người theo dõi kể lại rằng, khi họ coi vở đó, họ vẫn lo ngại cho cô Hiếu đến mức … cầu mong cho cô đưa được thùng chất nổ lên lầu. Rồi danh hài Tư Rọm vào vai thiếu tá công an Biền duyên không thể nào duyên hơn. Nghệ sĩ Giang Châu thì hát hay miễn phản hồi, từng câu vọng cổ anh lên cao ráo rồi xuống xề ngọt như mía lùi, làm người theo dõi ngẩn ngơ, vỗ tay muốn bể rạp. Thanh Tuấn vào vai Trung – tình báo cách mạng đội lốt đại úy biệt động quân giả danh, đẹp hơn cả sĩ quan Đà Lạt .
Những nghệ sĩ đó làm ra thịt da của nhân vật. Họ hòa nhập và khắc họa được hình ảnh của người cách mạng, làm cho người theo dõi của họ thương, và … yêu được người cách mạng. Nghệ sĩ Mỹ Châu nhập vai, có lúc quên mình, như đoạn Hiếu đeo đồng hồ đeo tay cho tình nhân, Mỹ Châu thủ thỉ với Thanh Tuấn : “ Anh phải đeo cái đồng hồ đeo tay này vào tay mặt, để anh làm gì á anh cũng nhớ tới em. Chớ nếu mà anh đeo tay trái thì anh quên em … sao ? ” .
Đêm diễn tiên phong thành công xuất sắc quá sức tưởng tượng của toàn bộ mọi người. Sau đó, người theo dõi liên tục đông đến hàng mấy năm trời .

Nước mắt nàng Ngọc Hân

Nàng Ngọc Hân công chúa xinh đẹp và truân chuyên của nhà Lê xa xưa, đã xuất hiện trên sân khấu cải lương miền Nam những năm 1980 ( đoàn Văn Công Thành Phố ) trong hàng ngàn suất diễn .
Vở Tâm sự Ngọc Hân khai mạc đêm tiên phong ở rạp Cây Gõ ( Q. 6, TP.Hồ Chí Minh ), người theo dõi rồng rắn, đèn đuốc sáng choang, âm thanh ánh sáng chiếu rọi những tấm áp phích sáng rỡ hai tên tuổi Mỹ Châu – Tuấn Thanh với bảng hiệu Văn Công hoành tráng .
Giờ đây, hoàn toàn có thể tìm lại nàng Ngọc Hân của Mỹ Châu qua những băng hình cũ. Công chúa gì mà ốm như … con cò ho lao. Phải, mỗi ngày hai suất diễn đã lấy đi bao sức lực lao động của Châu. Vậy mà Châu vẫn diễn, bệnh nặng không dám nghỉ .
Ngôi sao và nhân vật sáng rực, tỏa hào quang, thổn thức khóc cười, dẫn dắt người theo dõi qua bao nhiêu lớp lang, vét nước mắt họ ngắn dài, làm họ cười lăn lóc .
Khi tập đến đoạn ai oán, đẫm lệ nhất, Ngọc Hân phải mang nỗi hàm oan, Nguyễn Huệ cảm thông, san sẻ, yêu thương ; Mỹ Châu nói với Tuấn Thanh : “ Em hãy làm như vầy nè, nó làm đẹp bàn tay em và không làm hỏng giọt nước mắt, người theo dõi nhìn lên họ sẽ thấy em đang lau nước mắt cho Ngọc Hân, thấy có nghệ thuật và thẩm mỹ, thấy Nguyễn Huệ yêu, xót xa, nâng niu và đau lòng ” .

Vì đó là những giọt nước mắt thật của Mỹ Châu, không phải khóc kỹ thuật.

Là nghệ sĩ, ai cũng biết khóc – cười có lúc không thuận tiện chút nào, nhất là sẽ bị “ chai ” khi diễn một vai tuồng quá lâu, có khi phải cầu viện đến những công cụ gây khóc. Nhưng đêm diễn nào Mỹ Châu cũng khóc thật, nuôi cảm hứng đầy đặn, Mỹ Châu sống với Ngọc Hân bền lòng chặt dạ hàng ngàn lần như vậy .
( Lược trích từ Châu – Chút tạ tình tri âm, Saigon Books và NXB Văn hóa – Văn nghệ ấn hành ) .

Source: https://evbn.org
Category: Dừng Chân