Trêu nhầm

Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
 
Trịnh Thư Ý thừa nhận, lúc ngồi lên xe cô đã cố tình uốn éo cơ thể, kiểm soát khuôn mặt, thậm chí còn lặng lẽ điều chỉnh chân sao cho đẹp mắt nhất. 
 

 
Cô không biết Thời Yến cận bao nhiêu độ, có thể phát hiện vẻ đẹp của mình hay chăng, vì vậy cô muốn bày rõ ràng nhan sắc ra trước mắt anh. 
 
Nhưng hiện giờ cửa kính xe mở ra, gió lạnh đầu đông như thiêu thân liều mạng thổi vào trong. 
 
Cô cảm thấy Thời Yến đang cố tình chỉnh mình. 
 
Cho nên ý đồ của Trịnh Thư Ý bị dập tắt hẳn. Cô tỉnh bơ rút chân lại, quấn chặt áo khoác, cầm bút thu âm ra, hắng giọng rồi nói: “Tổng giám đốc Thời, bây giờ tôi bật bút thu âm nhé?”
 
Thời Yến dựa vào ghế, nhắm mắt, miệng còn không thèm nhếch lên, “Ừ” một tiếng coi như đáp lời Trịnh Thư Ý.
 
Sợ rằng vài giây nữa anh sẽ ngủ luôn mất. 
 
Nhìn cô không có sức hấp dẫn đến thế sao?
 

Trịnh Thư Ý trong lòng bão tố nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn, “Tôi sẽ ghi âm lại toàn bộ quá trình, sau khi viết xong bản thảo sẽ đối chiếu với anh.”
 
Nói xong mà Thời Yến vẫn không lên tiếng, duy trì bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần.
 
Trịnh Thư Ý lấy đề cương ra. 
 
“Chủ đề của cuộc phỏng vấn này chủ yếu tập trung vào vai trò của đồng Nhân dân tệ với tư cách là đồng tiền trụ cột trong hợp tác tiền tệ châu Á và vai trò của đồng Nhân dân tệ ở Đông Á. Trước hết, tôi muốn hỏi anh về những chuẩn bị nào mà anh nghĩ rằng mình cần phải thực hiện với tư cách người đứng đầu một ngân hàng thương mại lớn trong quá trình tiến tới quốc tế hóa đồng Nhân dân tệ?”
 
Nghe Trịnh Thư Ý nói xong, Thời Yến nghiêng đầu, rụt cằm, hững hờ liếc Trịnh Thư Ý một cái.
 
Trịnh Thư Ý không biết anh có ý gì, chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn lại. 
 
Không ngờ Thời Yến lại chẳng rời mắt đi, hai cặp mắt đối diện nhau, cô không biết nên bày cảm xúc gì nên đành chớp chớp mắt. 
 
Bỏ qua những nhân tố khác, cô đã chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn này rất lâu, mong đợi bao nhiêu dĩ nhiên cũng thấp thỏm bấy nhiêu.
 
Một lát sau, không biết Thời Yến nghĩ tới gì đó, cười hừ cực khẽ một tiếng, sau đó dời mắt đi. 
 
Trịnh Thư Ý: ?
 
Nếu chẳng phải cô có ý đồ khác với anh, hôm nay nhất định cô sẽ bắt anh phải khai ra cái biểu cảm vi diệu kia là ý gì.
 
Đang lúc Trịnh Thư Ý oán thầm, Thời Yến giơ tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó bắt đầu trả lời câu hỏi của cô. 
 
Lúc anh nói câu đầu tiên, Trịnh Thư Ý vẫn chưa hoàn hồn, cô ngẩn ra rồi mới nhớ cúi đầu ghi chép.
 
Những gì Thời Yến nói rất logic, anh đan xen trả lời từng câu một, tuy không nhiều chữ nhưng lượng thông tin rất đầy đủ. Trịnh Thư Ý không dám bỏ sót một chữ nào, chăm chú lắng nghe.
 
Xe vẫn luôn đi nhanh về phía trước, lên đường núi, vào hầm, qua những cung đường uốn lượn vòng quanh. Trịnh Thư Ý chưa từng ngẩng đầu lên chú ý thay đổi ngoài cửa sổ. 
 
Cô đặt ra từng câu hỏi một, hầu như không có thời gian rảnh rỗi nghĩ xem chiếc xe này sẽ đi đến đâu.

 
Chờ khi cô hỏi xong hết, bút ghi âm hiện lên thời gian là một tiếng 56 phút. 
 
Muốn ghép nối lại mạch suy nghĩ của anh thật ra rất khó, cần có sức chú ý như khi đi thi, trong lúc đó cô còn phải phân tích lời anh nói để tránh hỏi lặp vấn đề, khiến anh chê cười. Vì vậy sau khi Trịnh Thư Ý ghi chép những điểm quan trọng xong thì lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. 
 
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên liếc Thời Yến một cái, thấy đối phương vẫn bình thản không hề căng thẳng như mình.
 
Ánh mắt cô dần tập trung lại ở đôi mắt anh. 
 
Nhìn từ góc nghiêng, mắt kính phản chiếu lên hàng mi anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt tuy không nhìn ra cảm xúc nhưng lại rất khó dứt khỏi. 
 
“Hỏi xong chưa?” Thời Yến bỗng nhiên quay đầu nhìn cô.
 
Trịnh Thư Ý đột ngột dời mắt, “Nhìn xong rồi.”
 
Giây kế tiếp.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Trong xe vốn yên lặng lại càng im lìm hơn. 
 
Cô đóng bút lại, giả bộ chưa có việc gì xảy ra, cúi mặt lật xem ghi chép, ý muốn che giấu sự lúng túng khi bị anh bắt gặp nhìn trộm.
 
Sau giây lát yên lặng, Trịnh Thư Ý bắt đầu hơi thấp thỏm, lặng lẽ ngước mắt nhìn Thời Yến.
 
Vừa vặn đối diện với ánh mắt anh.
 
Anh chậm rãi ngồi thẳng nửa người trên, giơ tay sửa sang lại cà vạt, ánh mắt nhìn cô trở nên tối đen không rõ ý đồ.
 
Ngay lúc này, xe từ từ ngừng lại.
 
Trịnh Thư Ý thầm toát mồ hôi.
 
Miệng gáo* rồi.
 
(*) Có nghĩa là bộ não không thể theo kịp tốc độ của miệng, nói những điều ngu ngốc và vô nghĩa (baidu)
 
Cô đúng là thô bỉ thật.
 
Sự yên lặng trong xe cứ kéo dài. Một cơn gió lạnh thổi vào, Trịnh Thư Ý bất thình lình rùng mình.
 
Chớp thời cơ này, Thời Yến dời mắt đi, mở cửa xe khom người đi xuống, bỏ lại một câu. 
 
“Hết hai tiếng.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Một loạt động tác của anh diễn ra quá nhanh, Trịnh Thư Ý hoảng hốt hồi lâu mới tỉnh lại.
 
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
 
Từng trảng cỏ lớn nối tiếp, hàng rào gỗ vây quanh, ở giữa có mấy con ngựa đang ăn cỏ. Cuối rừng là một mảng cây khô vàng, sắc trời xám xịt, mây đen chồng chất, dường như giây tiếp theo sẽ đổ sụp xuống khoảng rừng kia.  
 
? ? ?
 
Đây là chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi quỷ quái nào đây?
 
Thời Yến đứng bên cạnh xe, ngước mắt nhìn ra xa xa, dường như đã quên mất sự tồn tại của Trịnh Thư Ý.
 
Trịnh Thư Ý tay bám cửa sổ xe, tâm hồn hoảng loạn. 
 
Mà bóng lưng Thời Yến thì lại tựa như khắc hai chữ “lạnh lùng” cực to. 
 
Đang lúc cô muốn mở miệng, Thời Yến quay đầu, nhếch mắt, “Cô có thể đi rồi.”
 
Trịnh Thư Ý: ?
 
Nơi hoang vu hẻo lánh thế này cô đi kiểu gì?
 
Cưỡi ngựa đi?
 
Mắt thấy Thời Yến sắp đi thật, Trịnh Thư Ý vội vàng xuống xe đuổi theo.
 
“Tổng giám đốc Thời, còn một câu hỏi cuối cùng.”
 
Cô mím môi, “Hay là nói về đề tài khác đi.”
 
Sự chú ý của Thời Yến đang đặt trong điện thoại, không nhìn Trịnh Thư Ý.
 
“Nói đi.”
 
Trịnh Thư Ý đứng sau lưng anh hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
 
Đầu ngón tay Thời Yến hơi dừng lại, anh quay đầu liếc qua.
 
Trịnh Thư Ý cười tủm tỉm nhìn Thời Yến, thoạt nhìn dường như không có ý gì khác, dù sao cũng có rất nhiều phóng viên cuối buổi phỏng vấn sẽ dùng đề tài này để khuấy động bầu không khí.
 
Nhưng thật ra đôi tay cô đặt bên chân đã căng thẳng nắm lại thành quyền.
 
Ánh mắt Thời Yến hững hờ di chuyển, mang theo một chút ý tìm tòi nghiên cứu đánh giá vẻ mặt cô. 
 
Đang lúc anh muốn mở miệng, cách đó không xa truyền tới một giọng nam giới.
 
“Thời Yến!”
 
Ngay sau đó Thời Yến ngẩng đầu, một ông già tóc bạc mặc trang phục cưỡi ngựa đang bước nhanh về phía bọn họ. 
 
Mới đầu Trịnh Thư Ý chỉ nhìn theo Thời Yến, cảm thấy giọng nói của người này hơi quen tai. 
 
Đợi ông đi đến gần hơn, khuôn mặt hiện lên rõ ràng, Trịnh Thư Ý bừng tỉnh, đúng là cô biết thật.
 
Nói đúng ra thì cô đơn phương nhận thức ông lớn nổi tiếng trong ngành tài chính này.

 
Cô theo học ngành báo chí tại trường đại học Kinh tế Tài chính, ở lớp chuyên ngành đầu tiên cô đăng ký, giảng viên đã nhắc đến người này – Quan Hướng Thành.
 
Từ đó về sau, cái tên “Quan Hướng Thành” đã vô hình trung xuyên suốt qua quãng thời gian học đại học của Trịnh Thư Ý, sau này đi làm lại càng được nhắc tới liên tục. TV, tạp chí, báo chí, không chỗ nào không tràn ngập tên tuổi ông.
 
Hiện giờ mặc dù Quan Hướng Thành đã về hưu, rất ít xuất hiện trước công chúng, nhưng núi cao sông dài, uy danh của ông vẫn sừng sững như Thái Sơn.
 
Dĩ nhiên Trịnh Thư Ý cũng đã từng nghe nói sở thích lớn nhất của Quan Hướng Thành chính là cưỡi ngựa.
 
Như vậy nơi cô đang đứng hiện giờ hẳn chính là trang trại nuôi ngựa tư nhân của Quan Hướng Thành. 
 
Quan Hướng Thành cầm trong tay một cây roi da thật dài, thảnh thơi đi tới, ánh mắt từ từ chú ý đến Trịnh Thư Ý bên cạnh. 
 
Bỗng nhiên thấy một cô gái xa lạ, Quan Hướng Thành bất giác thả chậm bước chân, quan sát thêm một chút. 
 
Nhưng ông nghĩ lại thì, một người đàn ông đưa một người phụ nữ tới dường như không phải chuyện hiếm lạ gì, mở miệng câu đầu tiên liền biến thành: “Vị này chính là?”
 
Ông chỉ chỉ Trịnh Thư Ý.
 
Không đợi Thời Yến nói chuyện, Trịnh Thư Ý đã cướp lời trước: “Chào Quan tiên sinh, cháu là phóng viên của ‘Tuần san Kinh tế tài chính’, Trịnh Thư Ý.”
 
“ ‘Tuần san kinh tế tài chính’ à…” Quan Hướng Thành gật đầu một cái, “Tôi có ấn tượng với cháu, đã từng đọc qua vài bài báo, viết không tệ, có chiều sâu, không ngờ cháu lại là một cô gái trẻ tuổi thế này.”
 
Lời khen này chẳng biết có phải do nể mặt Thời Yến không, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn hớn hở nhận lấy.
 
Cô ngẩng đầu cười: “Ngài quá khen.”
 
Sau màn giới thiệu ngắn ngủi, Quan Hướng Thành lập tức nhìn vị khách của ông hôm nay, vui cười nói: “Chú còn tưởng cháu đến một mình, chưa chuẩn bị gì cả. Chỗ này của chú rất ít khi có con gái xuất hiện.”
 
Nghe ý tứ câu này, Trịnh Thư Ý biết ông hiểu nhầm mình tới cùng Thời Yến, hơn nữa còn cho rằng quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
 
Trịnh Thư Ý cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt ve cổ tay áo, trong lòng nhanh chóng tính toán.
 
“Chú Quan——”
 
“Ôi chao!”
 
Thời Yến vừa mở miệng, người phụ nữ bên cạnh đã khẽ kinh hô.
 
Thời Yến quay đầu, thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía đường đua trước trang trại, mặt đầy vẻ choáng ngợp, “Nơi này đẹp quá!”
 
Trong lúc nói chuyện cô đồng thời quay đầu nhìn bốn phía, mái tóc dài bị gió thổi bay, mắt sáng lấp lánh, “Những con ngựa này cũng thật là đẹp!”
 
Dường như thật sự là một cô gái ngây thơ bị phong cảnh hấp dẫn.
 
Nào ngờ trong mắt Thời Yến biểu hiện của cô hơi khoa trương quá mức. 
 
Còn Trịnh Thư Ý lại cảm thấy kỹ thuật diễn của mình xứng đáng đem về giải Oscar cho Trung Quốc. 
 
Lời vốn muốn nói ngừng lại, Thời Yến cau mày, như có điều suy nghĩ quan sát Trịnh Thư Ý.
 
“Chúng chưa phải những con ngựa tốt nhất của tôi đâu.” Quan Hướng Thành tức khắc tiếp lời, dù là người có thân phận địa vị cao thế nào thì tới cái tuổi này cũng không kiềm chế được khoe khoang vật yêu quý của mình, “Bảo mã* chân chính đều ở bên trong.”
 
(*) Ngựa tốt
 
“Còn nữa ạ?!”
 
Trịnh Thư Ý làm bộ tò mò mong đợi, Quan Hướng Thành sao có thể không nhìn ra. Ông thu roi trong tay, ngoắc hai người, “Đi thôi, vào đi.”
 
Quan Hướng Thành nói xong liền xoay người đi vào trong, để lại Trịnh Thư Ý và Thời Yến. 
 
Ở nơi trống trải gió luôn rất lớn. Gió lướt qua rừng cây ùa tới, vù vù vang dội. 
 
Người bên cạnh không nói lời nào nhưng Trịnh Thư Ý có thể cảm giác được anh đang nhìn mình.
 
Quan Hướng Thành có thân phận gì chứ, cô chắc chắn Thời Yến sẽ không giải thích nhiều hay bày mấy chuyện như trẻ con trêu đùa nhau ra trước mặt ông, cho nên cô mới dám làm như thế. 
 
Nhưng bị dò xét tường tận thế này cũng rất đau khổ, một giây đồng hồ có thể bị kéo dài đến vô hạn. 
 
Hơi thở của Trịnh Thư Ý có chút bất ổn, tay cô chắp sau lưng, ngón trỏ bất an ngọ nguậy. Đợi mấy giây mà chưa thấy đối phương mở miệng, cô quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Thời Yến.
 
Quả nhiên đụng vào ánh mắt anh.
 
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ, tựa như nói: “Quan Hướng Thành mời tôi, làm sao? Có vấn đề gì không?”
 
Trịnh Thư Ý không biết Thời Yến rốt cuộc có vấn đề hay không, dù sao anh chỉ lộ ra một nụ cười khẽ không rõ ý tứ, sau đó anh không để ý đến cô nữa, cất bước đuổi theo Quan Hướng Thành. 
 
Tiến vào trong trại nuôi ngựa, Quan Hướng Thành đang đứng ngoài phòng thay đồ.
 
Thời Yến đi thẳng vào trong, lúc đến cửa dường như mới nhớ ra gì đó, ở sau lưng Quan Hướng Thành nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý.
 
Anh chau mày, “Tôi vào thay quần áo.”
 
Tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại mang ý cảnh cáo.
 
Trịnh Thư Ý cười rực rỡ, giọng vui vẻ, “Ừm! Tôi ngoan ngoãn chờ.”
 
Thời Yến: “…”
 
Anh không nói thêm nữa, thẳng tiến vào phòng thay đồ, bên ngoài chỉ còn lại Quan Hướng Thành và Trịnh Thư Ý.
 

 
Nếu gặp người xa lạ, Quan Hướng Thành sẽ giữ thân phận, đóng vai kiểu người ít lời nhất. 
 
Nhưng hôm nay hiển nhiên ông đã hoàn toàn coi Trịnh Thư Ý là người Thời Yến đưa tới. Nghe được đoạn đối thoại giữa hai bọn họ, trong lòng ông đại khái đã để tâm đến Trịnh Thư Ý, thái độ đối xử với cô không khác Thời Yến là mấy. 
 
Ông dắt một con ngựa tới, vừa vuốt lông vừa nói chuyện phiếm với Trịnh Thư Ý.
 
Hàn huyên mấy câu về nghề nghiệp, ông lại chuyển chủ đề: “Cháu và Thời Yến quen nhau bao lâu rồi?”
 
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt sau đó mới hiểu ra ông có ý gì.

 
Cô rũ mắt, ra vẻ thẹn thùng, “Chưa lâu ạ.”
 
—— Hôm nay mới quen.
 
Quan Hướng Thành trong lòng đang tính toán, cười gật đầu, vỗ con ngựa non trước người, “Cháu biết cưỡi ngựa không?”
 
Trịnh Thư Ý nói không biết.
 
Quan Hướng Thành xoay người chỉ về phòng thay đồ, “Bên trong có quần áo cũ của bà xã tôi, nếu cháu không chê thì có thể mặc tạm. Đã tới đây rồi thì có thể học một chút.”
 
“Thật ạ?!”
 
Loại chuyện như cưỡi ngựa vốn xa vời với cuộc sống thường ngày, cho dù không phải vì Thời Yến thì Trịnh Thư Ý vẫn hiếu kỳ thật, vì vậy hiện tại sự ngạc nhiên và vui mừng của cô không phải diễn trò. Cô hơi tung tăng đi theo Quan Hướng Thành vào phòng thay đồ.  
 
Vì là trang trại tư nhân nên phòng thay đồ cũng không lớn, hai bên chia ra có bốn gian.
 
Cô đi sau Quan Hướng Thành, lúc ngang qua một gian phòng, hơi ngẩng đầu đã thấy Thời Yến đứng sau rèm.
 
Rèm cửa cố lắm cũng chỉ che được từ ngực đến mắt cá chân. Thời Yến xoay người lại, chạm mắt với Trịnh Thư Ý.
 
Mặc dù đèn trong phòng thay đồ sáng choang nhưng vì Thời Yến đã tháo kính xuống nên mắt anh hơi nheo lại, ánh nhìn mang theo ý dò xét.
 
Trịnh Thư Ý trong lòng có quỷ bị anh nhìn phát chột dạ, mắt lập lòe, quay mặt đi.
 
Cảm giác ánh mắt anh vẫn đuổi theo bóng lưng mình, cô nhíu mày, bước nhanh hơn.
 

 
Quan Hướng Thành đưa cô tới trước một chiếc tủ, mở ra, một luồng hương nhàn nhạt xông vào mũi. 
 
Trong ngăn tủ treo một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, nhìn màu sắc của nút áo thì có lẽ may đã lâu, nhưng chất vải xa hoa vô cùng, đường may cũng đẹp.
 
“Cháu thay đi, dáng người bà xã tôi cũng không khác cháu là mấy, chắc là vừa đấy.”
 
Quan Hướng Thành nói xong bèn đi ra ngoài.
 
Trong phòng thay đồ yên tĩnh lại.
 
Trịnh Thư Ý lấy bộ quần áo kia ra, chọn chỗ bên cạnh gian thay đồ của Thời Yến, có thể liếc sang bên kia một chút.
 
Đáng tiếc ở giữa ngăn cách bởi một cái tủ đồ rất cao, cô không thấy được bên kia, chẳng biết Thời Yến có còn ở đó không. 
 
Lâu như vậy không có động tĩnh gì, chắc là anh ra ngoài rồi.
 
Trịnh Thư Ý xoay người tiến vào gian thay đồ. 
 
Cô cởi quần áo, dè dặt mặc bộ đồ cưỡi ngựa vào, đang lúc còn một cái nút áo cuối cùng chưa cài được, đột nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên.
 
Ngón tay Trịnh Thư Ý chợt ngừng lại, động tác cũng dừng, cô cẩn thận nhận rõ xem tiếng bước chân có hướng về phía mình không. 
 
Đáng tiếc không phải.
 
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, có lẽ sắp ra ngoài.
 
Trịnh Thư Ý sờ sờ đai lưng, đột nhiên lên tiếng, “Tổng giám đốc Thời!”
 
Tiếng bước chân ngừng lại.
 
Ỷ vào việc đang đứng trong gian thay đồ, Trịnh Thư Ý không kiêng nể gì cười cười.
 
“Cái thắt lưng này đeo lên thế nào nhỉ? Anh có thể dạy tôi một chút không?”
 
Đợi mấy giây sau, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.
 
Phòng thay đồ lát sàn bằng gỗ, âm thanh bị đè ép rất trầm.
 
Anh tới.
 
Trịnh Thư Ý buông tay ra, nhanh chóng bắt đầu sửa sang lại tóc.
 
Nhưng vài giây sau, cô phát hiện không đúng lắm.
 
Tiếng bước chân hình như càng ngày càng xa?
 
Vừa định gọi tiếp, “ầm” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên kèm theo luồng gió, vén ra một góc rèm trước mặt Trịnh Thư Ý.
 
Giọng nói của anh vang lên rõ ràng trong phòng thay đồ.
 
“Không đeo được thì đừng cưỡi.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn!
 
Lời editor: Tác giả cũng đến cạn lời với anh Yến :v anh cứ thế này thì kết truyện sớm thôi ạ!!!