Thơ Radio: Người từng nhắn tin với bạn mỗi tối, bây giờ ra sao?

Tác giả:
Mike Huynh
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh

Người từng nhắn tin với bạn mỗi tối, bây giờ ra sao? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn cùng Thơ Radio. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng lắng nghe những vần thơ, những tâm sự, những câu chuyện mà có thể ai cũng đã từng trải qua. Mở đầu là một “tin nhắn không hồi đáp” của tác giả Vô Hối.

 

 

Tin nhắn không hồi đáp (Vô Hối)

Tôi gửi một tin nhắn…
Vào một đêm thật buồn
Đến số máy người lạ
Mà tôi đã từng thương

“Em bây giờ có ổn?”
Có sống tốt không em ? “
Tôi ngồi chờ người đáp
Mà xót xa theo kèm

Chắc người đã không đọc
Và cũng chẳng bận tâm
Nên cả đêm hôm ấy
Tôi chờ mong âm thầm

Điện thoại nằm im ắng
Không chuông báo, chuông reo
Tôi gượng cười cay đắng
Nước mắt cũng rơi theo

Thả mình vào đêm trắng
Nước mắt đọng trên mi
Tôi chìm vào giấc ngủ
Mà vẫn mong chờ gì?

Sáng giật mình thức giấc
Điện thoại còn trên tay
Nhưng tin nhắn đâu có
Vì em đã đổi thay

Là tôi đa sầu quá!
Vẫn nặng lòng nên đau
Dù em giờ đã khác
Tình vẫn không phai màu .

Gửi đến số người đã từng thương, nhưng lại gọi bằng cái tên người lạ. Ta biết người vẫn ở đó, vẫn đọc dòng tin ta gửi. Nhưng không có một tiếng vọng nào, không một lời hồi đáp nào. Tác giả Nguyễn Thị Phương Thúy cũng đã soạn những dòng tin, nhưng lại chẳng thể gửi đi, bởi cả hai đã chia tay, còn lí do gì để quan tâm đến cuộc sống của nhau nữa?

 

 

Chúng mình đã chia tay (Nguyễn Thị Phương Thúy)

Hôm nay em vui lắm anh à
Muốn gọi điện cho anh nhưng không thể
Điện thoại cầm lên rồi đặt xuống trong lặng lẽ
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay…

Hôm nay em buồn, rồi em lại uống say
Muốn nhắn tin cho anh rồi kể lể
Tin nhắn soạn xong rồi, sao thấy mình ngốc thế?
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay…

Hôm nay em đọc được một bài viết rất hay
Muốn gửi link qua cho anh cùng đọc
Đôi tay em dừng lại trong khó nhọc
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay…

Hôm nay em thấy sao cuộc đời chỉ toàn những đắng cay
Chẳng ngọt ngào như những ngày có anh kề cạnh
Hôm nay sao em thấy mình là người bất hạnh
Có lẽ nào, vì mình đã chia tay ?


Gửi đi một tin nhắn, ta luôn chờ một hồi âm. Gửi đi yêu thương, ta mong nhận về sự thấu hiểu. Tác giả Mai Hà Uyên đã gửi một tin nhắn đến người cũ và nhận được hồi đáp. Đáng tiếc, đó không phải là lời đáp mà chúng ta luôn mong đợi!

Tin nhắn cho người yêu cũ (Mai Hà Uyên)

Sáng nay dậy thấy lòng vắng quá chừng
Radio báo trời lạnh hơn hôm trước
Xòe bàn tay ra
Những ngón tay gầy gò như những nhánh cây cớm nắng
Thầm ước ao
Có ai nắm tay mình.

Ngày mình yêu nhau
Em có thói quen nhận sms mỗi bình minh
Những icon nhỏ, xinh nhìn rất tếu:
“ Đêm qua em ngủ có ngon
Có mơ về anh nhiều không đấy?
Còn anh thì
Mơ toàn thấy
Ừ,
Em”.

Những ngón tay em lại lúi húi trả lời anh
Miệng cười khẽ, mắt nheo nheo
Ngố lắm
Anh của em ơi
Con chim lúc nào cũng mong rời tổ ấm
Bay thật xa
Em không giữ nổi nữa rồi.

Số cũ của anh
Em vẫn lưu nhưng tên thì đã khác
Chỉ là một cái tên như bao người trong danh bạ
Xa lạ quá
Chính em nhiều khi còn nhầm nữa

Sáng này lại lạnh rồi anh ạ
Anh có biết mặc ấm không?
Hay như xưa vẫn phong phanh áo mỏng
Còn em lại thắt trong lòng

Gửi về anh tin nhắn
Em tự nhủ sẽ là tin cuối cùng:
“ Trời trở lạnh, nhớ mặc ấm vào anh nhé!”
Di động rung lên
Khe khẽ
Tin nhắn mới, sao mà anh reply nhanh thế.
Một câu hỏi ngắn thôi:
“ Ai đấy”

Không có cả dấu chấm hỏi cuối dòng.

Đôi khi, có thể câu trả lời phũ phàng nọ lại là chủ ý của người gửi. Để em thôi những nhớ mong, để mỗi người chúng ta có thể quên đi chuyện cũ và bắt đầu lại. Mike Huynh đã tâm sự những điều ấy trong bài thơ “Anh và em có duyên mà không nợ”

 

Anh và em có duyên mà không nợ (Mike Huynh)

Xin lỗi em, đừng nhắn tin anh nữa
Chẳng thể nào anh trả lời đâu,
Anh biết rằng em sẽ rất đau
Nhưng thà thế về sau không đau nữa

Chiều về muộn, không anh chờ ngoài cửa
Chạy trên đường phải thật chậm nhe em
Đi giữa trưa, trời nóng phải xoa kem
Kẻo ánh nắng làm đen da em đó!

Nhớ về nhau là thói quen khó bỏ
Em quên dần để mau có người thương
Chuyện tụi mình như tiểu thuyết nhiều chương
Anh vụng dại đánh mất ngay chương cuối

Giữa thinh lặng, anh thì thầm tiếc nuối
Những ân tình ngày ấy chính anh nghe
Em chân thành như bãi cỏ, bờ tre
Chiều rớt vội, nắng vàng hanh nỗi nhớ

Anh và em, có duyên mà không nợ
Thương mấy rồi cũng người lạ, người dưng
Anh biết em đang nước mắt rưng rưng
Tìm khăn sạch cố mà lau, cưng nhé !


Anh sẽ trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ*
Tại sao mình không đến được với nhau
Anh sẽ trách, vô vàn những vì sao
Ở cao tít xa tầm tay anh với…

Anh sẽ đợi, cố nhiên, anh sẽ đợi
Một nụ cười khi em nhớ về anh
Anh sẽ đợi muôn ngàn chiếc lá xanh
Đông mau qua, đón rước xuân, em nhé !

Chú thích:

*: Mượn một ý của nhà thơ Hồ DZếnh trong bài Ngập ngừng

 

 

Chúng ta phải dừng lại việc này thôi. Cả anh và em. Dừng việc đọc lại những tin nhắn cũ, xem lại những tấm ảnh cũ. Dừng việc quan tâm đến những điều đã qua, để có thể bước tiếp. Đây có lẽ sẽ là tin nhắn cuối cùng của anh và em. Rồi ta sẽ có những dòng tin mới, những yêu thương mới, phải không em?


Giọng đọc: Tuấn Anh & Hằng Nga

Thiết kế & sản xuất: Tuấn Anh
Bài hát phát tặng: Rồi người thương cũng hóa người dưng – Hiền Hồ

Tôi gửi một tin nhắn … Vào một đêm thật buồnĐến số máy người lạMà tôi đã từng thương ” Em giờ đây có ổn ? ” Có sống tốt không em ? ” Tôi ngồi chờ người đápMà xót xa theo kèmChắc người đã không đọcVà cũng chẳng bận tâmNên cả đêm hôm ấyTôi chờ mong âm thầmĐiện thoại nằm im ắngKhông chuông báo, chuông reoTôi gượng cười cay đắngNước mắt cũng rơi theoThả mình vào đêm trắngNước mắt đọng trên miTôi chìm vào giấc ngủMà vẫn mong đợi gì ? Sáng giật mình thức giấcĐiện thoại còn trên tayNhưng tin nhắn đâu cóVì em đã đổi thayLà tôi đa sầu quá ! Vẫn nặng lòng nên đauDù em giờ đã khácHôm nay em vui lắm anh àMuốn gọi điện cho anh nhưng không thểĐiện thoại cầm lên rồi đặt xuống trong lặng lẽỪ, phải rồi, chúng mình đã chia tay … Hôm nay em buồn, rồi em lại uống sayMuốn nhắn tin cho anh rồi kể lểTin nhắn soạn xong rồi, sao thấy mình ngốc thế ? Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay … Hôm nay em đọc được một bài viết rất hayMuốn gửi link qua cho anh cùng đọcĐôi tay em dừng lại trong khó nhọcỪ, phải rồi, chúng mình đã chia tay … Hôm nay em thấy sao cuộc sống chỉ toàn những đắng cayChẳng ngọt ngào như những ngày có anh kề cạnhHôm nay sao em thấy mình là người bất hạnhSáng nay dậy thấy lòng vắng quá chừngRadio báo trời lạnh hơn hôm trướcXòe bàn tay raNhững ngón tay gầy gò như những nhánh cây cớm nắngThầm ước aoCó ai nắm tay mình. Ngày mình yêu nhauEm có thói quen nhận sms mỗi bình minhNhững icon nhỏ, xinh nhìn rất tếu : “ Đêm qua em ngủ có ngonCó mơ về anh nhiều không đấy ? Còn anh thìMơ toàn thấyỪ, Em ”. Những ngón tay em lại lúi húi vấn đáp anhMiệng cười khẽ, mắt nheo nheoNgố lắmAnh của em ơiCon chim khi nào cũng mong rời tổ ấmBay thật xaEm không giữ nổi nữa rồi. Số cũ của anhEm vẫn lưu nhưng tên thì đã khácChỉ là một cái tên như bao người trong danh bạXa lạ quáChính em nhiều khi còn nhầm nữaSáng này lại lạnh rồi anh ạAnh có biết mặc ấm không ? Hay như xưa vẫn phong phanh áo mỏngCòn em lại thắt trong lòngGửi về anh tin nhắnEm tự nhủ sẽ là tin ở đầu cuối : “ Trời trở lạnh, nhớ mặc ấm vào anh nhé ! ” Di động rung lênKhe khẽTin nhắn mới, sao mà anh reply nhanh thế. Một câu hỏi ngắn thôi : “ Ai đấy ” Xin lỗi em, đừng nhắn tin anh nữaChẳng thể nào anh vấn đáp đâu, Anh biết rằng em sẽ rất đauNhưng thà thế về sau không đau nữaChiều về muộn, không anh chờ ngoài cửaChạy trên đường phải thật chậm nhe emĐi giữa trưa, trời nóng phải xoa kemKẻo ánh nắng làm đen da em đó ! Nhớ về nhau là thói quen khó bỏEm quên dần để mau có người thươngChuyện tụi mình như tiểu thuyết nhiều chươngAnh vụng dại đánh mất ngay chương cuốiGiữa thinh lặng, anh thủ thỉ tiếc nuốiNhững ân tình ngày ấy chính anh ngheEm chân thành như bãi cỏ, bờ treChiều rớt vội, nắng vàng khô hanh nỗi nhớAnh và em, có duyên mà không nợThương mấy rồi cũng người lạ, người dưngAnh biết em đang nước mắt rưng rưngAnh sẽ trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ * Tại sao mình không đến được với nhauAnh sẽ trách, vô vàn những vì saoỞ cao tít xa tầm tay anh với … Anh sẽ đợi, cố nhiên, anh sẽ đợiMột nụ cười khi em nhớ về anhAnh sẽ đợi muôn ngàn chiếc lá xanh

Source: https://evbn.org
Category : Tâm Sự