blog chạy bộ
5h15 tôi thức dậy. Không như Sài Gòn thường thì giờ này vẫn tối, hôm nay Mũi Né sáng như 6h. Tôi bật dậy, vẫn còn uể oải nhưng cũng ráng lết vào restroom vệ sinh cá nhân à thay đồ. Cũng như mọi hôm cuối tuần chạy dài, tôi cần giày cushion nhiều nên mang đôi Saucony Cortana. Tôi mới chạy nó 2 lần, được gần 30km nên cần chạy thêm cho quen. Áo sát nách Nike Miller mới mua sale, mà tôi phát hiện mình rất thích vì nó rất thoáng mát, quần Nike running VNXK. Xong xuôi tôi ra khỏi phòng.
Định bụng hôm may sẽ chạy biển vì chưa bao giờ thử cả. Nhưng đi hết hồ bơi của ressort ra biển thì thấy gió bão phập phồng, sóng đánh vào chỉ cách bờ khoảng 10m. Chạy biển điều kiện này không phải là ta hay rồi. Tôi kích hoạt kế hoạch B, ra đường chạy. Hôm qua đi bộ ăn tối ra hướng Mũi Né rồi, nên hôm nay sẽ chạy ra hướng Phan Thiết. Có thể tôi sẽ chạy hướng Phan Thiết 9km rồi chạy về cho đủ 18km, hay cũng có thể chạy một mạch đến Phan Thiết rồi đi xe ôm về, hay cũng có thể chạy 5km đi rồi quay lại, rồi chạy ra hướng Mũi Né 4km rồi về. Không biết nữa, cũng như thường lệ, không quyết gì trước cả, tôi sẽ chạy theo hứng.
Trời hôm nay đẹp, không nắng và nhiều gió nên mát. Ở mấy cây số đầu, tôi chạy trên phần đường xây cho khách du lịch nên khá đẹp. Đường láy gạch, nhìn được xuống biển, thấy được vài khách du lịch dậy sớm tắm biển. Chạy thêm một khúc nữa tôi thấy được cảnh dân chài đang kéo lưới. Những chiec ghe nhiều màu làm cảnh biển trống vắng bỗng sinh động hơn. Người ta có xây các cầu thang để khách trên đường xuống biển. Tôi cũng theo đường đó để xuống, thực hiện plan A chạy bờ biển của mình. Nhưng chạy dưới cát rồi mới thấy, không vui tí nào cả. Cát lún làm bước chân nặng như chì, không nhấc nổi lên huống gì chạy. Bờ biển dốc hẳn một bên, làm tôi nhớ lại câu chuyện của bác sĩ thể thao của tôi bên Pháp. Ông kể với tôi rằng cứ vào mùa hè là bệnh nhân chấn thương chân của ông lại tăng. Sau một thời gian tìm hiểu thì ông mới nhận ra là do khi hè về, các bạn trẻ đi tắm biển, cao hứng lên chạy dọc bờ biển, mà bờ biển thường thì hơi dốc, nó làm một bên chân chịu lực nhiều hơn bên kia nên gây ra chấn thương. Tôi chạy được 20m thì tìm cầu thang chạy lên đường cái lại.
Được 2km thì đường hết đẹp. Giờ thì tôi đang chạy trên một con đường liên tỉnh rất Việt Nam, lọai đường mà tôi vẫn thấy khi ngồi xe du lịch đi từ tỉnh này đến tỉnh khác. Đường hơi dơ, hơi rác, hai bên đường cây cối rậm rạp, lâu lâu mọc lên vài quán nước lụp xụp hay vài chỗ sửa xe máy nho nhỏ. Lề đường dành cho người đi bộ rất nhỏ, lâu lâu tôi phải nhảy ra đường chạy. Để an tòan, tôi chạy ngược chiều xe cho dễ quan sát xe. Chạy được một lúc tôi thấy mệt, không hiểu vì sao. Trời mát, đường ít xe không có khói, đêm qua ngủ sớm, uống nước đầy đủ, sao lại thấy hụt hơi. Tôi vừa chạy vừa suy nghĩ thì nghe ở đằng sau có tiếng còi xe, quay lại thì mới hiểu. Đường chạy nãy giờ của tôi là đường dốc, lên xuống liên tục. Dốc ngắn thì khỏang 100m, dốc dài có đọan cả 500, 600m. Thế thì không mệt sao được. Thôi cũng hay, ở Sài Gòn tìm mãi không ra chỗ để tập dốc, ra đây tha hồ mà chạy dốc.
Đi đến ngõ vào Phan Thiết là 7km, tôi quay lại vì thấy không có hứng chạy vào thành phố. Đường chạy về của tôi cũng nhẹ nhàng hơn vì tôi cũng đã quen với các dốc. Asics yêu cầu hôm nay chạy chậm 6:10/km, tốc độ của tôi nhanh dần, ở km10 là 6:03/km, mà tôi chắc chỉ dùng khỏang 60% sức. Về đến khách sạn thì đồng Nike+ báo 13km. Chỉ còn phải đi hướng Mũi Né 2,5km rồi quay về là được. 18km hôm nay, như tuần trước, sẽ trong tầm tay thôi. Ai ngờ chỉ vài phút sau khi đáp chân trái xuống, tôi nghe cái rắc. Đau gối lại rồi. Vết thương sụn gối 3 tháng trước, hôm nay tái phát. Biết mình đã « đụng tường », tôi ngừng chạy quay về. Tôi bị chấn thương vì cái tội tăng đột ngột số km chạy trong vòng 1 tuần trước giải 10km Les Pyramides tháng 2 vừa rồi. Theo lời bác sĩ, tôi đã nghỉ ngơi 4 tuần và bình phục tốt. Tôi không nghĩ nó lại tái phát hôm nay, nếu có thì phải là tuần trước vì đó mới là tuần đầu tiên tôi tăng từ 31km/tuần lên 36km/tuần. À, cũng có thể là do tối qua tôi đi bộ lang thang hàng quán nhiều quá, và hôm nay thì lên dốc liên tục. Cũng có thể là do tôi chạy trên lề đường của các ressort, được thiết kế theo style riêng mỗi chủ, chỗ thì có đá tảng lồi lõm, chỗ trám xi măng bình thường, chỗ thì lát gạch, tất cả làm nên một bề mặt chạy không ổn định, làm tôi đau.
Vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ. Lâu lâu lại thử chạy lại, nhưng thấy đau, trong đầu bỗng nhớ đến câu « If you undertrain, you may not finish. If you overtrain, you may not start » mà không cố nữa. Tôi trượt iPhone để kết thúc buổi tập trên Nike+, Shalane Fannagan thông báo hôm nay chạy được 13,3km. Thôi mà, cho nợ 5km đi, tối nay hay sang mai tôi sẽ trả đủ.