[Truyện ngắn] Sao em lại tắt máy – Phần cuối [18+]
Phần 16 (phần cuối): Tắt máy
Vậy là tôi cũng gặp lại được em rồi. Dù chỉ là nghe giọng nói của em nhưng sao niềm vui sướng trong tôi lại trào dâng mãnh liệt đến vậy. Tôi đã mong chờ được nghe giọng nói của em biết bao. Trong số vô vàn câu hỏi mà tôi muốn hỏi em thì tôi lại nói rằng:
– Sao lại là em?
– Đồ ngốc này… sao lại không thể là em chứ? Anh không muốn gặp em sao?
Tôi đáp mà thấy giọng mình hơi nghẹn lại:
– Anh… muốn chứ…
Em tiếp tục hỏi tôi:
– Anh đã đọc hết chưa?
– Anh đọc rồi… Sao em ngốc vậy… sao cứ nghĩ về anh mãi thế…
– Quân à… em… em xin lỗi…
Xen giữa những câu nói của em là những tiếng nấc. Tôi phải cố gắng lắm mới không nấc theo em. Tôi ghì giọng mình xuống:
– Được rồi… được rồi mà… đừng khóc nữa…
– Vâng…
Đợi em nguôi bớt, tôi mới tiếp tục hỏi:
– Em định thế nào?
– Em không biết nữa…
– Quên anh đi… em sẽ hạnh phúc mà.
– Em không thể Quân à…
– Vậy mình quay lại đi.
– Còn anh ấy thì sao?
Bây giờ đến lượt tôi đáp lại câu hỏi của cô ấy bằng một câu hỏi khác.
– Thế còn em thì sao?
Chưa đợi em trả lời, tôi đã hỏi tiếp:
– Em không nghĩ cho em à?
– Em…
– Còn anh thì sao? Em cũng không nghĩ cho anh nữa…
– Em xin lỗi…
– Không… anh mới là người có lỗi… Đúng ra anh không nên xuất hiện…
– Em phải làm gì bây giờ?
– Anh nghĩ em phải quyết định thôi. Đừng đứng giữa ngã ba đường nữa. Hãy chọn một hướng mà em muốn đi.
– Em không thể…
– Kiều Anh à… đây không phải chuyện của 1 mình em nữa rồi… Thứ bảy này anh ta hẹn em khi nào?
– Buổi chiều… Em cũng không rõ mấy giờ nữa.
– Chiều thứ bảy… anh sẽ đến quán trà hoa để đợi em…
Em ngập ngừng đáp lại:
– Nếu em không tới thì sao?
Tôi trả lời, trong giọng nói có phần cay đắng:
– … thì hãy quên anh đi.
– Quân à… đừng làm vậy…
Lúc này tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi, tôi đáp lại bằng một tràng dài:
– Anh sẽ làm vậy! Anh biết cảm giác mà em đang phải chịu đựng. Anh cũng có cảm giác đó. Anh cũng phải quyết định… anh cũng muốn làm chủ trái tim mình. Anh cần biết quyết định của em…
Em im lặng không nói gì thêm nữa. Dường như thấy mình đang có phần thúc ép em, tôi lại nói:
– Em không cần phải trả lời anh ngay đâu Kiều Anh à… Thứ bảy anh sẽ đợi em…
—
Tôi tới quán trà hoa từ sớm, ngay sau khi ăn vội bữa cơm trưa. Tôi sợ nếu em cũng đến sớm thì không gặp được mất. Quán lúc này khá đông, nhưng tuyệt nhiên chưa có em ở đó. Tôi ngồi tạm một bàn để đợi em… Đợi gần 30 phút chưa thấy em tới, tôi đành gọi 1 ly trà hoa cúc để ngồi đợi tiếp. Tệ thật… sao lại không có giờ cụ thể chứ. Tôi nhẩm tính nếu thông thường thì em hay tới vào khoảng 2-3 giờ chiều. Nhưng hôm nay không biết sẽ thế nào. Tôi nhấc điện thoại gọi cho em…
– Thuê bao quý khách hiện đang bận hoặc không liên lạc được…
Vậy là em tắt máy. Em không muốn tôi gọi cho em ư? Tôi thử với số điện thoại hôm trước… cũng không liên lạc được. Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ?..
15:00 —
Em vẫn chưa tới. Ly trà hoa trên bàn có vẻ đã nguội hơn nhưng tôi vẫn chưa uống một ngụm. Thấy bàn số 8 đã trống, tôi đề nghị nhân viên trong quán đổi sang bàn đó. Chiếc bàn mà chúng tôi đã ngồi trong lần gặp đầu tiên. Vẫn chiếc MENU ấy, vẫn bình sen đá này… mọi thứ vẫn vậy, chỉ không có em ở đây. Tôi đưa ly trà lên miệng uống một ngụm… nước trà hôm nay có vẻ nhạt… có lẽ uống khi nóng sẽ ngon hơn.
16:00 —
Em vẫn chưa tới… Tôi bắt đầu sốt ruột. Chẳng thể nào liên lạc được với em. Tôi đánh bạo thử gọi cho Mai xem thế nào… Cũng không liên lạc được. Thật lạ… Ly trà đã uống hơn nửa mà em vẫn chưa thấy đâu. Có khi nào em đợi tôi ở bàn khác không? Chắc là không, bởi dù vị trí này ở góc phòng nhưng lại có thể nhìn được lối cửa ra vào của quán. Nếu em tới thì tôi đã phải biết…
17:00 —
Chưa có biểu hiện gì là em sẽ tới. Tôi bắt đầu nghĩ tới màn cầu hôn của anh ta. Nghĩ tới khoảnh khắc em gật đầu… Nghĩ tới nụ cười của em lại nở trên môi… Nghĩ tới… chẳng nghĩ được nữa rồi, bởi sống mũi tôi bắt đầu thấy cay cay.
18:00 —
Ánh đèn đường bắt đầu được bật sáng. Hôm nay là một ngày âm u nên trời tối nhanh hơn thì phải. Tôi vẫn ngồi đó, bên ly trà hoa đã cạn, một mình. Thỉnh thoảng nhân viên trong quán tới hỏi tôi:
– Anh có cần thêm gì không ạ?
Tôi chỉ biết lắc đầu. Nói lí nhí:
– Anh có thể ngồi thêm một chút được không?
Cô nhân viên nhìn tôi, nét mặt vẫn tươi cười:
– Dạ được. Anh cứ tự nhiên ạ. Nếu anh cần gì cứ gọi em nhé.
Nói rồi cô nhẹ nhàng bước đi. Tôi nhìn theo bóng cô nhân viên xa dần… mọi thứ cứ nhòe đi trong làn nước dâng đầy trong mắt.
19:30 —
Bây giờ có còn gọi là buổi chiều không nhỉ? Thứ trong mắt tôi đã khô, ly trà cũng đã cạn từ lâu rồi… Tôi đứng dậy, không chờ đợi được nữa. Nhìn vào chiếc nệm ngồi phía đối diện mình, chẳng có ai cả, nó vẫn trống suốt từ lúc tôi ngồi vào bàn này… chỉ có 1 bông hoa cúc ép khô bị rơi vương vãi trên đó mà thôi. Có lẽ đây là quyết định của em… Có lẽ em đã quyết định…
—
Tận cùng ở cuối cơn đau
Em vẫn yêu anh như lần đầu
Tận cùng ở cuối cơn đau
Ai trông ngóng ai đêm dài thao thức…
Đoạn tình giờ đã chia đôi
Em cũng đau như anh vậy thôi
Tình nào mà chẳng phai phôi
Đôi ta có duyên không phận anh hỡi..Trích lời bài hát: Sao em lại tắt máy – Phạm Nguyên Ngọc
—
Tôi trở về với cuộc sống của mình, trở về với hiện thực là em đã không chọn tôi.
Nếu hỏi tôi có giận em không – tôi sẽ bảo là có.
Nếu hỏi tôi có buồn không – tôi đã rất buồn.
Nếu hỏi tôi có hạnh phúc không – tôi cũng sẽ nói có. Hạnh phúc… một chút xíu thôi… khi nghĩ đến nụ cười của em… khi nghĩ đến em trong bộ váy cưới cùng anh ta bước trên thảm đỏ của lễ thành hôn… có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc vì điều đó.
Sau tất cả mọi thứ có lẽ đã dịu xuống, đã chôn chặt trong trái tim tôi. Tôi phải tự nhủ với lòng mình rằng em sẽ được hạnh phúc với quyết định đó. Có lẽ em đã có thể làm chủ trái tim mình rồi. Trong cuộc sống này, điều khó khăn nhất chẳng đâu xa xôi, chỉ cần làm chủ được trái tim mình thôi. Mọi thứ có lẽ sẽ kết thúc với tôi rồi, nếu như… nếu như không có… Điện thoại tôi đổ chuông, màn hình hiện lên số điện thoại của Mai:
– Alo… Mai à?
– Vâng. Em đây.
– Anh tưởng em chặn số anh rồi.
– Em không chặn… là… con Linh chặn.
Sao Mai lại gọi em là Linh? Tôi thoáng chút lưỡng lự, cảm thấy có điều gì đó, liền hỏi lại:
– Có việc gì không em?
– Không…
– Thế sao lại gọi cho anh?
– Không có gì…
Tôi biết có điều gì đó. Nếu không có gì thì Mai sẽ không bao giờ gọi cho tôi, lại còn lấp lửng như thế nữa. Tôi quát lên trong điện thoại:
– CÓ VIỆC GÌ? Em nói anh biết đi. Anh xin em…
– Em… không nói được… chỉ là… em nghĩ anh nên biết… nên đến nhà nó… để biết…
Tiếng Mai nghẹn ngào như sắp khóc. Rồi cô ta tắt máy. Tôi gọi lại để hỏi cho rõ hơn… nhưng Mai đã chặn số tôi rồi. Bao nhiêu cảm xúc tôi cố gắng chôn dấu lại trào dâng không sao kìm được. Hơn 23 giờ đêm… tôi lấy xe lao ra đường, chạy thật nhanh tới nhà em.
—
Khu nhà em chìm trong bóng đêm, chỉ có chút ánh đèn heo hắt tỏa ra ở tầng 1. Tầng 3 nơi em ở đang tối thui. Tôi không đợi được nữa, tiến tới bấm chuông… 5 phút sau vẫn chưa có ai mở cửa. Tôi tiếp tục bấm chuông lần nữa… Rồi đèn ngoài sân cũng bật sáng… Một bóng người bước ra mở cửa. Không phải em mà là mẹ em. Vừa thấy tôi, bà đã sững người lại. Tôi vừa mới định nói:
– Chào bác… Xin lỗi vì…
Mẹ em không nói gì mà đột ngột ôm chầm lấy tôi. Tôi bối rối vì hành động của bà. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được những tiếng khóc của bà ở trên bờ vai tôi. Tôi định cất tiếng hỏi thì thấy bố em từ nhà bước ra. Ông nhìn tôi một lúc, rồi nói nhỏ:
– Cháu vào nhà đi.
Mẹ em rời tôi ra, tỏ vẻ bối rối ngượng ngùng. Tôi thấy đôi mắt bà sưng đỏ, thâm quầng, chẳng có vẻ gì là vừa mới khóc cả, mà là khóc từ rất lâu, khóc rất nhiều rồi.
Tôi bước vào căn nhà. Lần đầu tiên tôi được bước vào bên trong. Nơi đây ngập tràn hình ảnh của em, từ đôi dép màu hồng, tới những tấm ảnh trên bàn, tới… tấm ảnh trên ban thờ. Tôi sững người… chết lặng… đôi chân như muốn sụp xuống, chẳng đứng vững được nữa. Bố em thấy vậy, chua xót nói:
– Cháu nhận ra rồi à.
– Khi nào vậy bác?
– Hơn hai tuần rồi.
Hai tuần… là ngày đó ư? Tôi hỏi tiếp:
– Vì sao…?
– Một tai nạn… xe bán tải mất lái… tông vào nó…
– Không phải hôm ấy…
– Cháu biết hôm ấy à?
– Biết… một chút…
– Hai đứa hẹn gặp ở quán cà phê. Nhưng nó bỏ đi giữa chừng. Lâm cố ngăn nó lại nhưng…
Tai tôi ù đi, chẳng còn nghe được gì nữa. Tôi không muốn nghe điều gì nữa. Em bỏ đi giữa chừng ư? Em bỏ đi đâu? Sao em lại bỏ đi? Sao em không ở lại? Sao em ngốc thế?…
Tôi cắn chặt răng, hai bàn tay siết chặt lại như muốn đấm thật mạnh vào tường. Cố hết sức để ngăn dòng cảm xúc bên trong mình lại, tôi cúi mặt, nói khẽ:
– Cháu xin phép…
Tôi bước thật nhanh ra cửa… tôi muốn bỏ chạy… muốn rời bỏ cái thực tại này… tôi không muốn tin đây là sự thật…
—
6 tháng sau…
Hôm nay tôi tới trường để lấy bằng tốt nghiệp. Những tưởng ngày này chẳng bao giờ đến với tôi, bởi 6 tháng trước, tôi đã định rời bỏ cuộc đời này mãi mãi. Tôi đã uống hết cả vỉ thuốc ngủ để quên đi cuộc đời này, để có thể gặp lại em ở thế giới bên kia. Trong cơn mê, tôi thấy mình ở quán trà hoa… thấy em đang ngồi đó đợi tôi…
– Em đợi anh lâu chưa?
Em mỉm cười, nụ cười thật tươi:
– Cả thế kỉ rồi anh yêu à.
– Em đã quyết định…
– Phải. Em đã quyết định. Em yêu anh!
…
Rồi mọi thứ nhòa đi trắng xoá. Chẳng còn gì nữa. Lúc tôi mở mắt ra thấy mình đang trong bệnh viện. Chỉ có mẹ tôi bên cạnh. Bà nằm gục xuống bên tay tôi… Chẳng biết tôi đã nằm như vậy bao lâu rồi… Nhưng tôi vẫn ở đây, ở trong thế giới thực… còn em đã ra đi mãi mãi…
– Quân chưa về à?
Thuý cất tiếng hỏi khi thấy tôi vẫn đang trong nhà để xe. Tôi nhăn nhó:
– Xe hỏng rồi…
– Đi chung xe với Thuý không?
– Người yêu Thuý đang đợi ở cổng trường kia kìa.
Thuý nhìn tôi, mỉm cười tinh nghịch:
– Nếu muốn Quân vẫn có cơ hội đấy…
Tôi mỉm cười đáp trả:
– Không dám…
Tôi đành bắt xe bus để về nhà, bởi trong túi chẳng có đủ tiền sửa xe. Xui cho tôi là hôm nay lại quên mang ví tiền, chỉ còn mấy đồng lẻ trong balo. Lên xe bus, tôi đứng một chỗ, đeo tai nghe, bật bản nhạc quen thuộc, đôi mắt hướng nhìn xa xăm…
Một lát sau tôi đưa điện thoại lên, mở danh bạ. Số điện thoại của em vẫn còn đây. Tôi vẫn chưa xoá. Đã 6 tháng nay chưa ngày nào là tôi không gọi vào số điện thoại này, nhưng cũng chưa một lần nào liên lạc được. Không hiểu sao tôi vẫn gọi, vẫn hy vọng vào một điều viển vông, giống như giữa 12 giờ đêm mà cố đi tìm cầu vồng vậy. Và hôm nay cũng thế… tôi bấm gọi…
Nhưng không giống mọi khi… lần này cuộc gọi đã được thực hiện. Tôi bỗng thấy tim mình đập thật nhanh… rồi một giọng nói vang lên:
– Alo…
Không phải giọng của em, cũng không phải giọng của bất kỳ ai mà tôi biết. Một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Tôi chỉ có thể đoán là cô gái này khá ít tuổi. Tôi ngập ngừng hỏi:
– Alo… Kiều Anh à?..
– Nhầm số rồi ạ.
– Sao em lại có số điện thoại này?
– Sao anh biết số em? Em mới mua sim này mà.
– Vậy… anh có thể biết tên em được không?
– Có quan trọng không anh?
– Có… à mà không…
– Em tên Linh.
– Cảm ơn… Linh…
…tut… tut… tut…
…
Sao lại khóc? Khi giờ chẳng có ai nghe ai buồn lòng
Chẳng ai ôm ấp vỗ về tìm bình yên trong cơn mê
Sao lại khóc?
Sao để nước mắt rơi trong đêm một mình?
Lục tìm trong chiếc điện thoại
Danh bạ chẳng còn tên nhau (Danh bạ chỉ còn tên em)
Yêu thương kia giờ cũng đã cũ
Thanh xuân anh trao hết cho người
Bao nhiêu nốt nhạc, bao nhiêu hi vọng…
Anh trao hết em.
Anh vẫn ngỡ rằng người còn đó
Chiếc áo cũ, vai áo đã sờn
Năm tháng yêu thương đậm sâu…
Năm tháng tim anh quặn đau…Cảm ơn em đã rời xa anh… để anh biết không gì là mãi mãi.
Cảm ơn em đã buông vòng tay… để anh thấy anh kiên cường hơn anh của hôm qua.
Cảm ơn em đã bỏ mặc anh trong những lúc anh cần em nhất.
Cảm ơn em dẫu cho ngày mai anh không chắc sẽ tìm được ai trên quãng đường dài…Những ngày tháng buồn chẳng còn em ở bên,
Anh đem thời gian khâu lại hết những tổn thương.
Một bình minh nữa lại đến, anh thấy lòng nhẹ nhàng hơn…Cảm ơn em…
Trích lời bài hát: Cảm ơn tổn thương – Phạm Nguyên Ngọc
Một hạnh phúc thật giản đơn… mà sao hai ta chẳng thể nào có được…
Hết.
———————————————————————————————————————-
Lời cảm ơn
Vậy là mình đã hoàn thành xong truyện ‘Sao em lại tắt máy’. Đây là bộ truyện được sáng tác dựa trên cảm hứng từ bài hát cùng tên của Phạm Nguyên Ngọc . Ban đầu mình dự định viết như một truyện ngắn thôi, gồm 4-5 phần. Nhưng càng viết thì càng thấy cảm xúc và đã quyết định viết thành một câu chuyện dài.
Suốt quá trình sáng tác, mình đã nhận được nhiều lời động viên, ủng hộ từ mọi người. Đó là những điều rất có ý nghĩa với mình, để mình có thêm động lực đi đến hết bộ truyện này. Một cái kết thật buồn phải không? Nhưng mình nghĩ nó xứng đáng với những gì bản thân mình (và các bạn) kỳ vọng ở bộ truyện này. Cái đọng lại qua bộ truyện có lẽ là những cảm xúc, những bài học để chúng ta bước tiếp trong cuộc đời thực của mình.
Mình xin gửi lời cảm ơn đến:
1. Bạn Phạm Nguyên Ngọc – những bài hát của bạn rất hay và đã cho mình những cảm xúc để sáng tác ra bộ truyện này.
2. Các bạn đọc đã, đang và sẽ ủng hộ bộ truyện này của mình. Những upvote, những bình luận của các bạn đã giúp mình rất nhiều.
3. Spiderum Team đã ủng hộ mình viết và đăng tải bộ truyện này. Mình mong rằng nếu các bạn thấy bộ truyện này có đủ sức hấp dẫn và có ích, có thể chuyển hóa nó thành những dạng khác như Sách in, Video… để giúp tác phẩm có thể lan tỏa đến nhiều người hơn. Mình xin để lại bản quyền khai thác tác phẩm này cho Spiderum Team.
4. Cảm ơn những người con gái đã đi qua đời mình, đặc biệt là vợ mình, họ chính là những người đã giúp mình có thể đưa ra những ý tưởng và nội dung xuyên suốt bộ truyện này.
Link full bộ truyện mình tổng hợp lại dưới dạng file google doc:
—
Hẹn gặp lại các bạn trong những sáng tác tiếp theo của mình. Seya!
Bài viết cùng tác giả: