Truyện ngắn – Blog truyện, góc tâm sự tình yêu
featured
goc-tam-su
Mục Lục
LÀ VÌ YÊU, CHỈ VÌ YÊU
(Truyện Ngắn) Đó là một câu chuyện dài, về tình yêu. Có những điều tưởng chừng không thể có, chỉ với lý lẽ của trái tim, nó hoàn toàn có thật, như từng nhịp thở.
Hà Nội, 2011
– Sau này, em muốn trồng một vườn hồng lớn, và sớm sớm cùng anh đi gom hoa về cắm khắp gian phòng.
– Chỉ ước đơn giản thế thôi sao? Chàng trai ghì chặt cô gái vào lòng.
– À, nếu có thể ước xa hơn, em muốn được cùng anh đi thật nhiều nơi, tới những nơi chỉ riêng em và anh, em muốn…
Một nụ hôn dài từ anh cắt ngang lời cô. Những ngày tháng trong trẻo bình yên, sẽ là một phần ký ức dài không thể quên…
Lễ Loy Krathong Thái Lan 2011
Với bầu trời rực sáng được thắp lên từ hàng chục ngàn chiếc đèn lồng, dòng sông lấp lánh với hàng trăm nghìn chiếc thuyền hoa đăng nối nhau trôi theo dòng nước, Vi thầm ước một điều ước và thả chiếc đèn lòng đèn lên trời. Không hề liếc nhìn sang anh, cô nói thoảng nhẹ, như thể cả tâm tư đã theo chiếc đèn lồng bay lên cao:
– Em sẽ rất nhớ anh!
Đáp lại câu nói của Vi, là một vòng tay ghì chặt lấy.
– Em muốn thế này sao?
– Được đứng cùng anh giữa muôn vàn ánh sáng, ước mơ của em được thực hiện rồi. Giờ đến lúc em sống một cuộc sống không có anh.
Người đứng bên cạnh lặng lẽ siết chặt cô hơn, hai người lặng ngắm hàng ngàn ngọn đèn bay trên bầu trời đêm rực rỡ. Anh không biết cô đã ước ao gì, chỉ mong là bước đi của cô sau này, sẽ thật hạnh phúc.
Sau lần đó, anh và cô không còn gặp lại lần nào nữa, anh tiếp tục công việc của mình – một ca sỹ thần tượng.
Rất lâu sau đó, anh hay tin cô Nam tiến và dấn thân vào làng giải trí. Diễn xuất của Vi ổn, với nền tảng kiến thức bài bản được tu nghiệp tại nước ngoài, cùng khuôn mặt diễn tả nhiều cảm xúc. Không mấy chốc mà đã dành được nhiều thiện cảm từ nhiều nhà sản xuất. Nhiều kịch bản hay được gửi đến cô, với mong muốn sẽ có tên cô làm bảo chứng phòng vé. Cô cố gắng, và chăm chỉ, diễn xuất ổn, đời tư trong sạch, chăm làm thiện nguyện… đó là những nhận xét ưu ái dành cho cô gái trẻ.
Khi hay tin, anh có chút bàng hoàng. Cũng như rất nhiều lần khác bắt bản thân mình trấn tĩnh khi nghe tin của Vi. Anh tự nhủ, cô ấy có con đường đi của riêng mình, hai ngành giải trí, hai đầu đất nước, chẳng dễ xâm phạm gì tới nhau.
Công việc của anh vẫn tốt, nếu không nói là quá tuyệt, hơn cả mong đợi của anh ngày đầu vào làng giải trí. Anh có giọng hát hay, một ê-kíp lăng xê hoàn hảo, đời tư của anh trong sạch, khác hẳn với những ca sĩ trẻ hiện nay nhan nhản scandal. Những hợp đồng quảng cáo, những chuyến đi lưu diễn xa, hàng ngàn fan hâm mộ, anh thấy nhiêu đó là quá đủ.
Thảng hoặc, những ký ức về Vi vẫn kéo về, nhưng nhanh chóng, anh bắt tim mình quên đi. Hơn nữa, gần đây, anh cũng khá bận rộn chuẩn bị thu âm bài hát trong phim truyền hình sẽ chiếu dịp cuối năm. Tiền cát xê cao, dù anh chưa biết sẽ là nhạc phim của bộ phim nào, đạo diễn chỉ nói muốn được anh thể hiện bài này. Vậy là hợp đồng được ký, có khó quá đâu, đạo diễn cần anh thể hiện ca khúc, còn ca khúc đó dành cho phim nào, là việc của ông ta.
Một vai diễn mới, không quá khó khăn cho Vi với tạo hình nhân vật này, cũng không quá bất ngờ, khi bản nhạc phim là do anh thể hiện. Vi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn đặc quánh những toan tính và suy tư.
Dạo gần đây, trên phim trường, Vi hay mang theo cuốn sổ ghi lời bài hát mà anh mới hát. Phóng viên có dò hỏi, Vi trả lời một cách tự nhiên nhất, rằng thấy bản thân yêu thích bài hát này, hơn nữa, lại là quán quân trên bảng xếp hạng nên cô thường xuyên được mọi người trong đoàn làm phim cho nghe. Nhân đó, cô cao hứng khẽ ngân nga vài câu trong bài, như thể phụ họa cho việc rất yêu thích bài hát này.
Kênh tin tức nhanh chóng đưa tin, rằng Vi sở hữu giọng hát khá hay, có thể dấn chân sang cả lĩnh vực ca hát. Liên tiếp các tin nóng sau đó, đạo diễn đài X chính thức xác nhận sẽ dùng bài hát này làm nhạc nền cho tác phẩm truyền hình mới của mình. Cư dân mạng tán thành ý kiến mong có một đêm nhạc nho nhỏ giao lưu giữa đoàn làm phim, diễn viên và ca sỹ thể hiện bài hát, và màn họ mong muốn nhất là anh và Vi sẽ song ca cùng nhau.
Lần lượt ngồi đọc những tin tức, Vi khẽ cười…
Hà Nội, 2014
Anh tắt ti vi, bước ra ngoài. Ban công chiều nay hun hút gió, phòng tập vắng người. Anh chưa hình dung mình sẽ gặp lại Vi ra sao, dù hàng ngày, anh vẫn có thể đọc tin tức về cô.
Hơn ba năm xa anh, chẳng biết cô đã sống ra sao, chỉ biết rằng nỗi nhớ cô vẫn thường trực anh hàng đêm, trong từng lúc anh di chuyển những chuyến lưu diễn dài.
Trước đây, vì anh mà cô không thể có một câu chuyện tình đúng nghĩa. Khi đó, anh là thần tượng mới nổi, sự nghiệp thăng tiến không thể có chút sơ suất nào. Nhưng anh yêu cô, là thật.
Và anh buông lời chia tay cô, cũng là thật.
Công ty quản lý sắp xếp anh vào Sài Gòn khi bộ phim chuẩn bị công chiếu, cũng là chuyện hai bên cùng có lợi, vừa quảng bá về bộ phim, anh lại được dịp hâm nóng tên tuổi của mình.
Anh làm theo quản lý với vẻ mặt bình thản nhất có thể, dù trong tâm anh, mọi luồng lý trí đang loạn nhịp cứ bay vèo vèo.
Với giọng tự nhiên nhất có thể, anh hỏi:
– Cô diễn viên này trông ổn anh nhỉ?
– Thuộc loại có diễn xuất và một cái đầu thông minh đó em. Học diễn xuất chăm chỉ, chọn đúng, đủ kịch bản. Màn song ca này, em có cần trao đổi trức tiếp với cô ấy không? Mà anh nghĩ là nên, để báo chí còn có cái mà viết nhé!
– Dạ!
Suốt chuyến bay dài, anh không nói thêm lời nào, giấc ngủ chập chờn không đủ làm anh tỉnh táo thêm.
Sài Gòn, mùa thu 2014
Báo chí đã chuẩn bị sẵn sàng để không bỏ sót bất cứ hình ảnh nào của hai nhân vật nổi tiếng. Hai bên cùng trao đổi thông tin, góp ý về kịch bản phần giao lưu của anh sau khi đoàn làm phim chia sẻ về bộ phim sắp tới.
Anh và cô cũng trao đổi những thông tin cần thiết cho màn song ca sắp tới. Cô chỉ là diễn viên xuất hiện để song ca cùng ca sỹ chính, làm phần giao lưu thêm sinh động chứ không cần phô diễn kỹ thuật quá nhiều.
Máy ảnh liên tiếp, anh dùng hết sức bình sinh mà nhìn và chào cô như hai người không quen, cô cũng tự nhiên cúi chào và nói vài câu rằng có nghe những bài hát của anh trên bảng xếp hạng. Họ bắt tay, rất nhanh, cười tươi rói trước ống kính và nhận hoa từ ban tổ chức. Buổi nói chuyện diễn ra nhanh chóng, nhưng thừa sức đánh bật những tin tức hot nhất trong ngày hôm nay. Duy chỉ có hai trái tim, không sao dừng thổn thức, những gì đã từng có, đâu nói quên là quên.
Trong phòng tập, anh và cô không hề trò chuyện ngoài việc trao đổi cách di chuyển, phối hợp khi lên sân khấu. Buổi trình diễn cũng đến, chỉ có tiếng hò reo của fan, của tất cả những người hâm mộ cả hai. Họ hào hứng với màn song ca đặc biệt giữa nữ diễn viên chính và nam ca sỹ thể hiện nhạc phim. Không ai biết người trong cuộc, tâm trí họ trôi về đâu.
Anh nghe được cả tiếng tim mình nức nở, những ngày rất lâu rồi khi anh lặng lẽ để cô rời xa mình, rời xa mối tình đầu trong trẻo, dưới bầu trời đêm Bangkok sáng rực ánh đèn hoa đăng.
Anh nắm lấy tay cô, mềm mại, như trước kia vẫn vậy, những khoảnh khắc thời gian xa nhau hun hút kéo dài trong ánh mắt. Phía dưới fan hò hét dữ dội không ngừng. Cả rừng khán giả hô vang tên của cả hai, họ phấn khích với màn song ca này.
Tay cô mềm trong tay anh, còn anh cũng để tâm trí trôi về những ngày xa xưa. Khi anh và cô chỉ là học sinh ở trường đại học, những năm tháng xưa cũ, luôn ám ảnh anh hàng ngày hàng giờ.
Khi được phát hiện sau một cuộc thi ca hát, anh nhanh chóng được nhiều hãng sản xuất mời ký hợp đồng lăng xê trở thành ca sỹ thần tượng. Hợp đồng hà khắc, không fan nào lại muốn ca sỹ thần tượng của mình đã có một cô gái ở trong tim. Họ luôn mong ca sỹ mình yêu thích ở trạng thái độc thân, để mãi mãi có thể ôm ấp những hy vọng như với bao thần tượng khác.
Cô chấp nhận, và luôn luôn là như vậy, không chút do dự. Cô nói, chỉ cần anh được đi trên con đường rực rỡ, cô sẽ làm tất cả. Ngay từ đầu, là anh không tốt, đã để cô không có một chút danh phận nào trong mối quan hệ giữa anh và cô.
Màn trình diễn kết thúc, trong khi khán giả vẫn không ngừng hò reo cổ vũ, cô và anh giao lưu một chút theo kịch bản sẵn có, rồi nhận hoa từ khán giả.
Sau cánh gà, có giọt nước mắt rớt, rất nhanh.
– Cớ chi em vào ngành giải trí?
– Để được đứng bên anh mà không mỏi mệt!
– Cớ chi em hao công tốn sức chỉ vì anh?
– Vì anh là người duy nhất biết câu trả lời.
– Hà cớ gì?
– Em trân trọng những gì trái tim em mách bảo, em yêu anh và không cần người khác gọi tên mối quan hệ ấy, chỉ mình em biết là đủ rồi!
Cô im lặng bước nhanh vào phòng thay đồ sau một tràng nói dài, trước khi có ai đó nhìn thấy. Còn anh, cũng chết trân tại chỗ.
Suốt những năm qua, vẫn là cô vì anh.
Sài Gòn, những ngày cuối năm
Cô nâng niu tấm ảnh chụp chung với anh tên tay. Trước kia, tình yêu ngắn ngủi suốt tháng năm học trò trong trẻo, anh buông lời chia tay trước khi dấn thân vào con đường ca hát.
Ở đó, anh sẽ tỏa sáng với giọng ca của mình, sẽ có những hợp đồng béo bở, những chuyến lưu diễn dài ngày, những fan hâm mộ cuồng nhiệt. Cô cũng chấp nhận, bởi cô không sở hữu giọng ca trời phú, nhưng lại được ban tặng một trái tim sy tình quá đỗi.
Yêu anh, cô ôm những lo sợ phập phồng nên đành rời xa anh, cho anh toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp. Bao năm qua cố tình theo đuổi những thứ mình thực sự không thích, ép bản thân nạp vào đầu những điều mình không yêu thương, để rồi khi đạt được, lòng cô chẳng chút vui.
Giới giải trí đầy thị phi, cô có cố gắng, cô chọn đúng thời điểm, cô có tham vọng nổi tiếng, dù chỉ để đổi lấy một lần đứng cùng anh trên sân khấu. Nghe thật nghiệt ngã, và không có thật. Chỉ có nỗi tiếc nuối vẫn tồn tại. Là vì yêu, và tình yêu sai khiến hết thảy. Cô chấp nhận rời xa anh rồi, sao còn vương vấn những điều không đâu, để cố dấn thân vào một cuộc chạy đua mà bản thân không mong muốn. Vẫn là những điều đẩy cô và anh xa hơn, ngay từ đầu đã là như vậy.
Xếp tất cả tâm tư của mối tình đầu vào tim. Gửi tin nhắn cảm ơn chân thành nhất tới người quản lý của mình. Cô mang hành lý và rời đi.
Anh gập nhanh laptop. Tin cô rút lui khỏi ngành giải trí đang là tâm điểm trên trang nhất mọi tờ báo. Bên công ty quản lý trả lời nhẹ nhàng, gọn ghẽ: cô muốn chuyên tu sâu hơn ở nước ngoài, không hẳn sẽ rút lui hoàn toàn, nhưng cũng không ấn định ngày cô quay lại. Nhạc phim do anh thể hiện, bộ phim cuối cùng cô thủ vai chính, màn song ca cùng anh, giải nghệ. Không ai thắc mắc về tất cả những điều này, duy anh là đã biết: nó là một cái kết được báo trước.
Anh lùi lại quá khứ, bao lâu rồi anh mải mê theo những điều xa lạ, bao lâu rồi anh không tự cho mình một giây phút làm theo trái tim mình, rằng, từ bỏ cô là điều không dễ dàng gì. Anh cũng từng quen rất nhiều người, nhưng toàn là thị phi, chưa lần nào là thật lòng cả.
Quá khứ lại trở về. Anh nghe tim mình vỡ vụn, lần thứ hai, cô rời xa anh, thực hiện lời hứa trước kia. Anh lao vào viết như điên, cảm xúc dành trọn cho Vi, mối tình đầu trong trẻo của mình, bài hát này là dành riêng cho người ấy.
“Dù em có nghe thấy những lời anh nói hay không?
Anh chỉ muốn nói rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu em.
Dù không bên nhau, nhưng được yêu em, với anh cũng là một hạnh phúc lớn lao
Hãy tha thứ cho anh, từ những điều xưa cũ…”
Tình yêu quả là điều kỳ diệu, khi người ta sẵn sàng làm tất cả vì nó không chút do dự. Năm xưa rời xa anh, là cô tự nguyện và giờ cũng không cần gì hơn nữa.
– Em từng ước sẽ ở đây và trồng những đóa hoa.
– Anh sẽ cùng em đi gom hoa về cắm mỗi sáng sớm, sẽ bước cùng với em những ngày mưa, bên em những ngày nắng, san sẻ cùng em rất nhiều những nỗi đau…
MV kết thúc bằng cảnh quay lãng mạn của anh và diễn viên nữ bên vườn hồng tỏa hương bát ngát trong giai điệu bài hát ngân vang. Có nhiều cô gái đã khóc khi thấy cảnh này, một MV ấn tượng do anh tự sáng tác và lên ý tưởng kịch bản.
Duy chỉ có một cô gái là cười, cười rất lâu. Cô nhớ rằng, trái tim mình trao cho một người, và chỉ người ấy.
Năm tháng sẽ qua đi, đây có phải một lời hứa hay không, cứ để tương lai tự trả lời.
Bangkok, 4 năm sau đó
– Chào cô, tôi mang hoa đến…
– Ở đây trồng hoa, không mua hoa.
– Nhưng hoa này chỉ dành cho người trồng.
Bó hồng rực đỏ trên tay người con gái, niềm vui vỡ òa trong ánh mắt. Là tình yêu, vẫn là tình yêu đưa người ta xa nhau, rồi lại quay về với nhau, theo rất nhiều nghĩa khác nhau.
Tôi đã làm tròn nghĩa vụ của một người quản lý, dù chỉ sánh bên cô ấy một quãng thời gian rất ngắn trong tình yêu dài đằng đẵng của cô ấy. Chúc em hạnh phúc!
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
– Sau này, em muốn trồng một vườn hồng lớn, và sớm sớm cùng anh đi gom hoa về cắm khắp gian phòng.- Chỉ ước đơn giản thế thôi sao? Chàng trai ghì chặt cô gái vào lòng.- À, nếu có thể ước xa hơn, em muốn được cùng anh đi thật nhiều nơi, tới những nơi chỉ riêng em và anh, em muốn…Một nụ hôn dài từ anh cắt ngang lời cô. Những ngày tháng trong trẻo bình yên, sẽ là một phần ký ức dài không thể quên…Với bầu trời rực sáng được thắp lên từ hàng chục ngàn chiếc đèn lồng, dòng sông lấp lánh với hàng trăm nghìn chiếc thuyền hoa đăng nối nhau trôi theo dòng nước, Vi thầm ước một điều ước và thả chiếc đèn lòng đèn lên trời. Không hề liếc nhìn sang anh, cô nói thoảng nhẹ, như thể cả tâm tư đã theo chiếc đèn lồng bay lên cao:- Em sẽ rất nhớ anh!Đáp lại câu nói của Vi, là một vòng tay ghì chặt lấy.- Em muốn thế này sao?- Được đứng cùng anh giữa muôn vàn ánh sáng, ước mơ của em được thực hiện rồi. Giờ đến lúc em sống một cuộc sống không có anh.Người đứng bên cạnh lặng lẽ siết chặt cô hơn, hai người lặng ngắm hàng ngàn ngọn đèn bay trên bầu trời đêm rực rỡ. Anh không biết cô đã ước ao gì, chỉ mong là bước đi của cô sau này, sẽ thật hạnh phúc.Sau lần đó, anh và cô không còn gặp lại lần nào nữa, anh tiếp tục công việc của mình – một ca sỹ thần tượng.Rất lâu sau đó, anh hay tin cô Nam tiến và dấn thân vào làng giải trí. Diễn xuất của Vi ổn, với nền tảng kiến thức bài bản được tu nghiệp tại nước ngoài, cùng khuôn mặt diễn tả nhiều cảm xúc. Không mấy chốc mà đã dành được nhiều thiện cảm từ nhiều nhà sản xuất. Nhiều kịch bản hay được gửi đến cô, với mong muốn sẽ có tên cô làm bảo chứng phòng vé. Cô cố gắng, và chăm chỉ, diễn xuất ổn, đời tư trong sạch, chăm làm thiện nguyện… đó là những nhận xét ưu ái dành cho cô gái trẻ.Khi hay tin, anh có chút bàng hoàng. Cũng như rất nhiều lần khác bắt bản thân mình trấn tĩnh khi nghe tin của Vi. Anh tự nhủ, cô ấy có con đường đi của riêng mình, hai ngành giải trí, hai đầu đất nước, chẳng dễ xâm phạm gì tới nhau.Công việc của anh vẫn tốt, nếu không nói là quá tuyệt, hơn cả mong đợi của anh ngày đầu vào làng giải trí. Anh có giọng hát hay, một ê-kíp lăng xê hoàn hảo, đời tư của anh trong sạch, khác hẳn với những ca sĩ trẻ hiện nay nhan nhản scandal. Những hợp đồng quảng cáo, những chuyến đi lưu diễn xa, hàng ngàn fan hâm mộ, anh thấy nhiêu đó là quá đủ.Thảng hoặc, những ký ức về Vi vẫn kéo về, nhưng nhanh chóng, anh bắt tim mình quên đi. Hơn nữa, gần đây, anh cũng khá bận rộn chuẩn bị thu âm bài hát trong phim truyền hình sẽ chiếu dịp cuối năm. Tiền cát xê cao, dù anh chưa biết sẽ là nhạc phim của bộ phim nào, đạo diễn chỉ nói muốn được anh thể hiện bài này. Vậy là hợp đồng được ký, có khó quá đâu, đạo diễn cần anh thể hiện ca khúc, còn ca khúc đó dành cho phim nào, là việc của ông ta.Một vai diễn mới, không quá khó khăn cho Vi với tạo hình nhân vật này, cũng không quá bất ngờ, khi bản nhạc phim là do anh thể hiện. Vi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn đặc quánh những toan tính và suy tư.Dạo gần đây, trên phim trường, Vi hay mang theo cuốn sổ ghi lời bài hát mà anh mới hát. Phóng viên có dò hỏi, Vi trả lời một cách tự nhiên nhất, rằng thấy bản thân yêu thích bài hát này, hơn nữa, lại là quán quân trên bảng xếp hạng nên cô thường xuyên được mọi người trong đoàn làm phim cho nghe. Nhân đó, cô cao hứng khẽ ngân nga vài câu trong bài, như thể phụ họa cho việc rất yêu thích bài hát này.Kênh tin tức nhanh chóng đưa tin, rằng Vi sở hữu giọng hát khá hay, có thể dấn chân sang cả lĩnh vực ca hát. Liên tiếp các tin nóng sau đó, đạo diễn đài X chính thức xác nhận sẽ dùng bài hát này làm nhạc nền cho tác phẩm truyền hình mới của mình. Cư dân mạng tán thành ý kiến mong có một đêm nhạc nho nhỏ giao lưu giữa đoàn làm phim, diễn viên và ca sỹ thể hiện bài hát, và màn họ mong muốn nhất là anh và Vi sẽ song ca cùng nhau.Lần lượt ngồi đọc những tin tức, Vi khẽ cười…Anh tắt ti vi, bước ra ngoài. Ban công chiều nay hun hút gió, phòng tập vắng người. Anh chưa hình dung mình sẽ gặp lại Vi ra sao, dù hàng ngày, anh vẫn có thể đọc tin tức về cô.Hơn ba năm xa anh, chẳng biết cô đã sống ra sao, chỉ biết rằng nỗi nhớ cô vẫn thường trực anh hàng đêm, trong từng lúc anh di chuyển những chuyến lưu diễn dài.Trước đây, vì anh mà cô không thể có một câu chuyện tình đúng nghĩa. Khi đó, anh là thần tượng mới nổi, sự nghiệp thăng tiến không thể có chút sơ suất nào. Nhưng anh yêu cô, là thật.Và anh buông lời chia tay cô, cũng là thật.Công ty quản lý sắp xếp anh vào Sài Gòn khi bộ phim chuẩn bị công chiếu, cũng là chuyện hai bên cùng có lợi, vừa quảng bá về bộ phim, anh lại được dịp hâm nóng tên tuổi của mình.Anh làm theo quản lý với vẻ mặt bình thản nhất có thể, dù trong tâm anh, mọi luồng lý trí đang loạn nhịp cứ bay vèo vèo.Với giọng tự nhiên nhất có thể, anh hỏi:- Cô diễn viên này trông ổn anh nhỉ?- Thuộc loại có diễn xuất và một cái đầu thông minh đó em. Học diễn xuất chăm chỉ, chọn đúng, đủ kịch bản. Màn song ca này, em có cần trao đổi trức tiếp với cô ấy không? Mà anh nghĩ là nên, để báo chí còn có cái mà viết nhé!- Dạ!Suốt chuyến bay dài, anh không nói thêm lời nào, giấc ngủ chập chờn không đủ làm anh tỉnh táo thêm.Báo chí đã chuẩn bị sẵn sàng để không bỏ sót bất cứ hình ảnh nào của hai nhân vật nổi tiếng. Hai bên cùng trao đổi thông tin, góp ý về kịch bản phần giao lưu của anh sau khi đoàn làm phim chia sẻ về bộ phim sắp tới.Anh và cô cũng trao đổi những thông tin cần thiết cho màn song ca sắp tới. Cô chỉ là diễn viên xuất hiện để song ca cùng ca sỹ chính, làm phần giao lưu thêm sinh động chứ không cần phô diễn kỹ thuật quá nhiều.Máy ảnh liên tiếp, anh dùng hết sức bình sinh mà nhìn và chào cô như hai người không quen, cô cũng tự nhiên cúi chào và nói vài câu rằng có nghe những bài hát của anh trên bảng xếp hạng. Họ bắt tay, rất nhanh, cười tươi rói trước ống kính và nhận hoa từ ban tổ chức. Buổi nói chuyện diễn ra nhanh chóng, nhưng thừa sức đánh bật những tin tức hot nhất trong ngày hôm nay. Duy chỉ có hai trái tim, không sao dừng thổn thức, những gì đã từng có, đâu nói quên là quên.Trong phòng tập, anh và cô không hề trò chuyện ngoài việc trao đổi cách di chuyển, phối hợp khi lên sân khấu. Buổi trình diễn cũng đến, chỉ có tiếng hò reo của fan, của tất cả những người hâm mộ cả hai. Họ hào hứng với màn song ca đặc biệt giữa nữ diễn viên chính và nam ca sỹ thể hiện nhạc phim. Không ai biết người trong cuộc, tâm trí họ trôi về đâu.Anh nghe được cả tiếng tim mình nức nở, những ngày rất lâu rồi khi anh lặng lẽ để cô rời xa mình, rời xa mối tình đầu trong trẻo, dưới bầu trời đêm Bangkok sáng rực ánh đèn hoa đăng.Anh nắm lấy tay cô, mềm mại, như trước kia vẫn vậy, những khoảnh khắc thời gian xa nhau hun hút kéo dài trong ánh mắt. Phía dưới fan hò hét dữ dội không ngừng. Cả rừng khán giả hô vang tên của cả hai, họ phấn khích với màn song ca này.Tay cô mềm trong tay anh, còn anh cũng để tâm trí trôi về những ngày xa xưa. Khi anh và cô chỉ là học sinh ở trường đại học, những năm tháng xưa cũ, luôn ám ảnh anh hàng ngày hàng giờ.Khi được phát hiện sau một cuộc thi ca hát, anh nhanh chóng được nhiều hãng sản xuất mời ký hợp đồng lăng xê trở thành ca sỹ thần tượng. Hợp đồng hà khắc, không fan nào lại muốn ca sỹ thần tượng của mình đã có một cô gái ở trong tim. Họ luôn mong ca sỹ mình yêu thích ở trạng thái độc thân, để mãi mãi có thể ôm ấp những hy vọng như với bao thần tượng khác.Cô chấp nhận, và luôn luôn là như vậy, không chút do dự. Cô nói, chỉ cần anh được đi trên con đường rực rỡ, cô sẽ làm tất cả. Ngay từ đầu, là anh không tốt, đã để cô không có một chút danh phận nào trong mối quan hệ giữa anh và cô.Màn trình diễn kết thúc, trong khi khán giả vẫn không ngừng hò reo cổ vũ, cô và anh giao lưu một chút theo kịch bản sẵn có, rồi nhận hoa từ khán giả.Sau cánh gà, có giọt nước mắt rớt, rất nhanh.- Cớ chi em vào ngành giải trí?- Để được đứng bên anh mà không mỏi mệt!- Cớ chi em hao công tốn sức chỉ vì anh?- Vì anh là người duy nhất biết câu trả lời.- Hà cớ gì?- Em trân trọng những gì trái tim em mách bảo, em yêu anh và không cần người khác gọi tên mối quan hệ ấy, chỉ mình em biết là đủ rồi!Cô im lặng bước nhanh vào phòng thay đồ sau một tràng nói dài, trước khi có ai đó nhìn thấy. Còn anh, cũng chết trân tại chỗ.Suốt những năm qua, vẫn là cô vì anh.Sài Gòn, những ngày cuối nămCô nâng niu tấm ảnh chụp chung với anh tên tay. Trước kia, tình yêu ngắn ngủi suốt tháng năm học trò trong trẻo, anh buông lời chia tay trước khi dấn thân vào con đường ca hát.Ở đó, anh sẽ tỏa sáng với giọng ca của mình, sẽ có những hợp đồng béo bở, những chuyến lưu diễn dài ngày, những fan hâm mộ cuồng nhiệt. Cô cũng chấp nhận, bởi cô không sở hữu giọng ca trời phú, nhưng lại được ban tặng một trái tim sy tình quá đỗi.Yêu anh, cô ôm những lo sợ phập phồng nên đành rời xa anh, cho anh toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp. Bao năm qua cố tình theo đuổi những thứ mình thực sự không thích, ép bản thân nạp vào đầu những điều mình không yêu thương, để rồi khi đạt được, lòng cô chẳng chút vui.Giới giải trí đầy thị phi, cô có cố gắng, cô chọn đúng thời điểm, cô có tham vọng nổi tiếng, dù chỉ để đổi lấy một lần đứng cùng anh trên sân khấu. Nghe thật nghiệt ngã, và không có thật. Chỉ có nỗi tiếc nuối vẫn tồn tại. Là vì yêu, và tình yêu sai khiến hết thảy. Cô chấp nhận rời xa anh rồi, sao còn vương vấn những điều không đâu, để cố dấn thân vào một cuộc chạy đua mà bản thân không mong muốn. Vẫn là những điều đẩy cô và anh xa hơn, ngay từ đầu đã là như vậy.Xếp tất cả tâm tư của mối tình đầu vào tim. Gửi tin nhắn cảm ơn chân thành nhất tới người quản lý của mình. Cô mang hành lý và rời đi.Anh gập nhanh laptop. Tin cô rút lui khỏi ngành giải trí đang là tâm điểm trên trang nhất mọi tờ báo. Bên công ty quản lý trả lời nhẹ nhàng, gọn ghẽ: cô muốn chuyên tu sâu hơn ở nước ngoài, không hẳn sẽ rút lui hoàn toàn, nhưng cũng không ấn định ngày cô quay lại. Nhạc phim do anh thể hiện, bộ phim cuối cùng cô thủ vai chính, màn song ca cùng anh, giải nghệ. Không ai thắc mắc về tất cả những điều này, duy anh là đã biết: nó là một cái kết được báo trước.Anh lùi lại quá khứ, bao lâu rồi anh mải mê theo những điều xa lạ, bao lâu rồi anh không tự cho mình một giây phút làm theo trái tim mình, rằng, từ bỏ cô là điều không dễ dàng gì. Anh cũng từng quen rất nhiều người, nhưng toàn là thị phi, chưa lần nào là thật lòng cả.Quá khứ lại trở về. Anh nghe tim mình vỡ vụn, lần thứ hai, cô rời xa anh, thực hiện lời hứa trước kia. Anh lao vào viết như điên, cảm xúc dành trọn cho Vi, mối tình đầu trong trẻo của mình, bài hát này là dành riêng cho người ấy.“Dù em có nghe thấy những lời anh nói hay không?Anh chỉ muốn nói rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu em.Dù không bên nhau, nhưng được yêu em, với anh cũng là một hạnh phúc lớn laoHãy tha thứ cho anh, từ những điều xưa cũ…”Tình yêu quả là điều kỳ diệu, khi người ta sẵn sàng làm tất cả vì nó không chút do dự. Năm xưa rời xa anh, là cô tự nguyện và giờ cũng không cần gì hơn nữa.- Em từng ước sẽ ở đây và trồng những đóa hoa.- Anh sẽ cùng em đi gom hoa về cắm mỗi sáng sớm, sẽ bước cùng với em những ngày mưa, bên em những ngày nắng, san sẻ cùng em rất nhiều những nỗi đau…MV kết thúc bằng cảnh quay lãng mạn của anh và diễn viên nữ bên vườn hồng tỏa hương bát ngát trong giai điệu bài hát ngân vang. Có nhiều cô gái đã khóc khi thấy cảnh này, một MV ấn tượng do anh tự sáng tác và lên ý tưởng kịch bản.Duy chỉ có một cô gái là cười, cười rất lâu. Cô nhớ rằng, trái tim mình trao cho một người, và chỉ người ấy.Năm tháng sẽ qua đi, đây có phải một lời hứa hay không, cứ để tương lai tự trả lời.Bangkok, 4 năm sau đó- Chào cô, tôi mang hoa đến…- Ở đây trồng hoa, không mua hoa.- Nhưng hoa này chỉ dành cho người trồng.Bó hồng rực đỏ trên tay người con gái, niềm vui vỡ òa trong ánh mắt. Là tình yêu, vẫn là tình yêu đưa người ta xa nhau, rồi lại quay về với nhau, theo rất nhiều nghĩa khác nhau.Tôi đã làm tròn nghĩa vụ của một người quản lý, dù chỉ sánh bên cô ấy một quãng thời gian rất ngắn trong tình yêu dài đằng đẵng của cô ấy. Chúc em hạnh phúc!
Anh
featured
goc-tam-su
Yêu anh có dễ đâu? (Kỳ I)
(Truyện ngắn) Người ta có thể vì điều gì mà chỉ cần gặp một người trong vài lần đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt như thế? Khi mà thậm chí còn chưa từng trò chuyện, chưa từng giao tiếp, thậm chí đối phương còn chưa biết mình là ai.
Trâm túm tên bạn đang hấp tấp chạy ra ngoài, hỏi qua quýt tình hình xảy ra trong lớp khi cô “lỡ” ngủ nướng thêm vài phút mà trốn mất một tiết học. Đen đủi nhất đây còn là môn mới, không biết con Hạnh có điểm danh cho cô trót lọt không.
– Có điểm danh hộ được đâu, mày chết chắc rồi! Thầy này trẻ mà ghê lắm, dạy cũng được, tính cũng hài hước mà sao lại thế nhỉ?
Tên bạn vừa vội vội vàng vàng chạy ra canteen vừa nhìn đồng hồ. Trong phút chốc Trâm có ý định tự tát vào mặt mình vài cái vì tội không có tinh thần tự giác, lếch thếch lết xác vào lớp chờ đến chuông reo tiết mới sẽ tự mình đứng lên tự kiểm điểm. Bạn bè nháy nháy cô tỏ ý thông cảm, riêng Hạnh thì thầm thì với nó rằng tuy hơi khổ sở chuyện giờ giấc một chút nhưng thầy đẹp trai, tính hay, môn Luật chuyên ngành này sẽ không nhàm chán chút nào.
– Nhưng là giảng viên mời à? Tôi đâu có nghe nói có thầy giáo trẻ đẹp trai nào ở cái khoa mình đâu?
– Ừ, mời hẳn Luật sư dạy đó mà, trường mình cũng ăn chơi phết.
– Tí nữa tôi lại phải diễn thôi, có gì phối hợp đấy nhé!
– Ừ biết rồi!
Thế là Trâm gỡ gỡ tóc xuống cho có vẻ rối rối, xóa sạch son môi vừa mới tô qua loa lúc ra khỏi nhà cho bợt bạt rồi nằm gục xuống bàn. Vừa lúc chuông báo hiệu vào lớp, tay Hạnh ra hiệu bên dưới ý nói thầy đã vào lớp. Trâm hít một hơi thật sâu rồi sau đó từ từ ngẩng mặt dậy.
– Thưa thầy…
Khuôn mặt thầy giáo trẻ này đúng là không thể chê vào đâu được, Trâm thầm đánh giá trong đầu. Tưởng những tên học giỏi thường không có nhan sắc âu chính là điều sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên chỉ vài giây sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhập vào vai diễn của mình.
Vị thầy giáo trẻ khi nhìn thấy cô đứng lên hơi sững lại đôi chút, rồi sau đó mỉm cười nghe cô từ từ nhẹ nhàng trình bày lý do nghỉ học tiết đầu.
Lạ lùng là Trâm có cảm giác ánh nhìn của thầy nhìn mình có chút khác khác. Tuy nhiên sau đó thầy lạnh lùng cắt ngang, để lại một mệnh lệnh, Trâm sẽ phải ở lại cuối giờ để trình bày trực tiếp với thầy. Bầu không khí lặng yên, cả lớp đánh mắt sang Trâm với tia nhìn bày tỏ sự chia buồn sâu sắc rồi nhanh chóng lật giáo trình vì thầy đã bắt đầu giảng tiếp bài học.
Hạnh cúi đầu ra dấu tỏ ý bất lực, đưa sang một tin nhắn mà cô muốn đập đầu xuống đất. Môn này chỉ có ba trình, bị đánh dấu nghỉ một buổi thôi có nghĩa là từ giờ sống chết Trâm cũng phải đi đúng giờ và đầy đủ, đó là việc một đứa chuyên đi học muộn vì lý do muôn thuở không thể sửa đổi là bệnh ngủ dậy muộn như cô rất khó thực thi.
Nhỡ có đi muộn một buổi thôi là coi như xong đời.
Trâm thầm nhẩm tính trong đầu kịch bản để cuối giờ diễn lại cho thầy giáo trẻ kia nghe, như những lần cô đã trót lọt thoát tội dựa vào lòng trắc ẩn của các thầy cô khác. Chính vì phải động não nhiều nên bài học hôm nay Trâm hoàn toàn không có chữ nào vào đầu. Cũng không để ý cả lớp bình thường vẫn hay nói chuyện rôm rả hoặc làm việc riêng hay ăn quà vặt trong giờ, hôm nay lại say sưa chống cằm lắng nghe như nuốt từng chữ.
Sau khi cả lớp ra về hết, Hạnh mặc dù thương xót nán lại với cô được một lát, nhưng rồi cũng phải “nuốt nước mắt” té ra ghế đá ngoài sân trường ngồi đợi. Trâm xốc lại chiếc khăn to sụ, ho ho vài tiếng rồi tiến lên bàn giáo viên đối diện với vị thầy giáo trẻ đang ngồi chuyên chú gõ tanh tách trên laptop. Vẻ mặt của thầy không hiểu là đợi hay không đợi việc trình bày của cô, chỉ đến khi cô cất tiếng gọi mới chậm rãi quay ra.
– Không cần dài dòng, em là muốn tôi tha cho em lần đi học muộn này đúng không?
– Dạ, thưa thầy, thật ra em…
Bỗng dưng thầy đưa cho Trâm một chiếc khăn, khi cô không hiểu lý do bỗng dưng nhận được đáp án ngay lập tức, khiến cô ngã ngửa.
– Em lau son môi vội quá, bị dây xuống cằm kìa. Không ai nhắc em sao? Lần sau đừng nghĩ bày trò lừa tôi!
Khi Hạnh nhìn thấy Trâm thất thểu đi ra vội chạy lại gần, sau một hồi hỏi han mãi chẳng thấy cô bạn nói gì, cũng đành vỗ vỗ vai rồi ái ngại phóng xe về nhà. Trâm thì vừa đi vừa bần thần bởi đoạn cuối của cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng lấy đi vài năm tuổi thọ của cô, vị thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhưng có xu hướng 4D (lập dị) kia khiến cô thật sự quá đỗi bất ngờ.
– Để về nhà tôi sẽ suy nghĩ xem, nếu vui thì tích điểm danh cho em, còn không thì em phải tự trách số mình xui rồi.
Chỉ một câu đó thôi khiến cho Trâm mơ hồ không hiểu mình đang nói chuyện với thầy giáo hay với người quen nữa. Giọng điệu vừa có chút đắc ý lại vừa có chút cười cợt khiến cô bất giác cảm thấy bị đẩy vào tình huống không rõ là nguy hiểm hay đã an toàn. Còn nữa, thái độ của thầy còn khác hẳn so với lúc cô đứng lên trình bày lý do đi muộn và lúc giảng bài. Đúng rồi, bây giờ nhìn thầy có vẻ “tiểu nhân” hơn.
Suốt cả chặng đường Trâm cứ luôn lẩm nhẩm cầu khấn cho tâm trạng thầy vui vẻ suốt ngày hôm nay và cả những ngày tiếp theo nữa để đứa vừa lười vừa biếng như cô có thể sống thoải mái và dễ thở hơn.
Mỗi tuần chỉ có một ngày học môn Luật chuyên ngành, lại học cả buổi 5 tiết nên nếu chiểu theo luật mà thầy đưa ra, đi học muộn quá 10 phút sẽ bị tính là vắng cả buổi. Thế nên cả lớp ai cũng sống chết đúng giờ, thậm chí ngay cả những đứa “chày bửa” nhất còn đột xuất đi học sớm. Trâm cũng không nằm ngoài cuộc chiến vô hình với cái lạnh buổi sáng sớm, mua thêm 2 cái đồng hồ báo thức để rồi cả quãng đường đến trường cứ chực gà gật mãi.
– Nghe nói thằng Việt nó đang đứng lớp môn Luật chuyên ngành lớp mày đúng không?
– Hả? Anh nói cái gì đấy?
– Thì thằng Việt bạn tao, nghe nó bảo đang dạy lớp mày đấy. Mày không nhớ nó à? Nó đến chơi mấy lần còn gì! Đùa chứ mày có bao giờ để ý đến ai.
Trâm giật bắn mình quay sang ông anh trai, não hoạt động một hồi mới hiểu anh trai quý hóa đang nhắc đến chuyện gì. Tâm trạng từ mệt mỏi ủ ê bỗng chốc tươi tỉnh hẳn. Trời có tuyệt đường sống của người bao giờ đâu. Bảo sao lúc “thầy” nhìn thấy cô lại sững sờ thế, bảo sao thầy lại nói cái câu “để xem tâm trạng tôi thế nào đã”, rõ ràng là kiểu của hội bạn anh cô vẫn thường nói. Thế mà cô lại không nhận ra. Xem quả đầu đất của cô, có bị phạt cũng đáng mà.
Hạnh tròn mắt nghe cô thuật lại toàn bộ câu chuyện, mồm không ngậm lại nổi. Cho đến khi cô huơ huơ tay ra trước mặt nó thì nhận được một cái đập vào đầu đau điếng.
– Mày là đồ đần hả? Đến bạn của anh trai mà còn không biết? Bảo sao thầy Việt phạt mày, phạt là đúng, là tao tao cũng phạt, còn phạt nặng hơn cho mày chết!
– Lẽ nào ổng nhỏ mọn vầy? Bạn anh tao có cả đống, sao tao nhớ hết được!
– Chống chế cái gì, đến nhà mấy lần có nghĩa là cũng thân phết rồi, tao còn mới đến nhà mày có một lần kìa, chơi với nhau 3 năm rồi! Mày đúng là dây thần kinh.
Trâm bần thần cả người, không ngờ việc mình không nhận ra “thầy” chính là bạn thân của anh trai mình lại là việc khiến người ta dè bỉu như thế. Thôi thì cứ cho là cô “có mắt không thấy thái sơn” đi, nhưng chuyện cũng đã rồi, làm lại đâu có được. Thế là cuối cùng bàn tới bàn lui hai đứa lắm “mưu mô” cũng chọn ra được phương án thích đáng. Đúng là phải chuộc lỗi thôi, cố “xun xoe” thầy vậy, dù sao thầy cũng là bạn thân của anh trai Trâm, dù gì cũng sẽ không làm khó cô, vụ điểm chác sau này cũng dễ bề tính toán hơn. Nghĩ vậy, Trâm hồ hởi tiến hành đủ các loại kế hoạch hành động để “lấy lòng” ông thầy khó tính.
– Cái gì? Sao lại phải mời nó đến ăn cơm? Mày có ý đồ gì?
– Thì đó, cải thiện quan hệ còn nới vụ điểm chác cho em, hơn nữa buổi học đầu tiên ấn tượng xấu quá mà. Được không mẹ?
– Ừ đúng rồi! Tùng, Việt nó là bạn con, cũng là thầy của em con, mời đến ăn bữa cơm cũng là lẽ thường mà!
Bữa cơm diễn ra trong không khí khá thoải mái. Khác hẳn với vẻ xầm xì, lãnh đạm trên lớp, cũng ngược hẳn lại với thái độ nghiêm túc đáng ghét khiến người khác vừa bực vừa sợ. Việt ngồi vào bàn ăn với biểu hiện hòa nhã và vui vẻ, liên tục chuyện trò với Tùng, lâu lâu còn đáp lại những câu hỏi han của bố mẹ Trâm, vừa hiểu biết rộng lại khá hài hước, khiến người nổi tiếng khắt khe như bố cô còn phải lúc thì gật gù lúc lại cười phá lên.
Suốt từ lúc Việt đặt chân tới nhà Trâm đã để ý đến cô bé đang ngồi trên sofa ôm gối, mắt tròn xoe chờ đợi hướng về phía cửa, thấy anh đi vào thì sáng rực lên rất đáng yêu. Tuy nhiên anh vẫn cứ giữ thái độ bình thường, Tùng giới thiệu về Trâm anh cũng chỉ gật đầu mỉm cười với cô, rồi sau đó nhanh chóng tìm cớ “chuồn”, ra thưa chuyện với bố mẹ cô.
Thế nên Trâm chờ đợi mãi cũng không thể chen mồm ra nói được một câu nào. Trong không gian sôi nổi ấy mà mọi chủ đề đều khiến cô thấy mù tịt. Việt thậm chí còn không thèm liếc mắt tới cô lần thứ hai. Kể cả việc bưng nước rót trà cô làm cho anh anh cũng chỉ nhẹ nhàng cảm ơn, rồi lại nhanh chóng quay sang trò chuyện với Tùng. Trâm ra hiệu với tên anh trai, Tùng vừa chuyển chủ đề sang chuyện học hành của cô em gái thì Việt lại gạt đi, lấy lý do đến nhà chơi không bàn chuyện học hành.
Trâm đành bất lực nhìn thời gian trôi đi mà không thể cứu vãn được tình hình. Quả này không thể nhờ vào quan hệ thân tình để giải quyết được rồi. Cả chuyện chuyên cần lần kết quả học tập cái môn luật chuyên ngành cực kỳ khó nhằn này, lẽ nào cô lại bất lực bỏ cuộc?
Không! Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi, để môn kinh dị này được kết quả “ngon” hơn mà không phải mài lưng ra học, Trâm phải tự “lăn vào bếp” rồi.
Bưng đĩa hoa quả đến bàn uống nước, Trâm nở nụ cười hết sức cầu hòa, đúng chuẩn một cô em gái đáng yêu đón tiếp bạn của anh trai.
– Dạ, em không biết là… thầy lại là bạn của anh em. Thôi thì em… xin lỗi thầy, cũng tại em không nhớ ra.
Lúc này Tùng phải ra ngoài có chút việc, Việt nhìn con bé vừa láu cá vừa giỏi “diễn”, cười thầm trong bụng. Vốn định trêu cô một chút thôi, ai dè lại phản ứng thái quá thế này. Mặc dù cô không nhớ anh nhưng anh thì quan sát cô rất tỉ mỉ. Đây là một cô gái mà nếu không có quan hệ gì sẽ đều tỏ ra lãnh đạm, lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng để người ta vào mắt. Anh đến chơi nhà cô vài lần rồi, lần nào ánh mắt cô cũng chỉ mơ hồ lướt qua anh một chút, chào một câu rồi hoàn toàn phớt lờ tất cả.
Ban đầu anh cứ nghĩ tính cách cô là như thế, kiểu vô tâm của bọn trẻ bây giờ, kiểu lập dị của một đứa sống được chiều chuộng quen. Thế nhưng không phải, cô bé ấy rất đặc biệt, dường như có rất nhiều kiểu tính cách được ẩn chứa trong con người cô, dường như có những điều mà chỉ khi ở một mình hoặc ở cùng với những người đặc biệt thân thiết mới thể hiện ra ngoài.
Kỳ lạ là chỉ một vài lần giáp mặt ngắn ngủi, Việt đã có thói quen quan sát những hành động của cô gái ấy, rồi càng kỳ lạ hơn, anh cứ cẩn thận ghi lại trong đầu những thói quen của cô ấy mỗi khi bắt gặp. Ví dụ như cô ấy sẽ liên tục nhịp nhịp chân khi tắm cho con Sha và hát những bài hát mà anh nghe chẳng hiểu là tiếng gì, thi thoảng lại nghịch với cái tai vểnh của nó, thầm thì to nhỏ như trò chuyện. Ví dụ như là thi thoảng cô hay hất hết mái lên, buộc gọn để lộ toàn bộ gương mặt ngái ngủ lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thủng thẳng sửa soạn rồi bỗng dưng giật mình, buộc tóc túm túm lại rồi vội vàng lao thẳng đi đâu đó. Ví dụ như cũng đã có lần anh tình cờ nghe được cô nói chuyện điện thoại với bạn, vừa nói vừa khóc, ngắt quãng và nức nở, khiến người khác muốn lại gần ôm thật chặt an ủi. Ví dụ như là cô ấy sẽ cãi cọ ầm ĩ với anh trai nhưng rồi sau đó lại cẩn thận lôi hết áo sơ mi của anh ra là bằng hết, rồi mỉm cười treo lên mắc gọn gàng trong tủ đầy mãn nguyện.
Đó là cô gái có nụ cười rất xinh và đôi mắt rất sáng. Trâm không dễ dàng mỉm cười thật tươi trước mặt ai. Cô luôn có nhiều nụ cười, nhưng nụ cười chân thật nhất, chưa bao giờ cô dành cho anh. Cô ấy luôn biết cách quan tâm đến người khác, có điều cô không bao giờ thích thể hiện ra. Luôn để người ta nghĩ mình cứng đầu, lập dị, hời hợt và điên rồ. Luôn để người ta lảng tránh hoặc không muốn tiếp xúc.
Vì muốn cô chú ý đến mình hơn, Việt mới đề nghị đến làm giảng viên mời cho trường cô đang học. Anh cũng có thể coi là đạt được chút thành tích trong ngành luật khi tuổi còn trẻ nên dễ dàng nhận được sự đồng ý. Hành trình theo đuổi cô bé này gian nan đến nỗi, sau khi nhìn lại anh mới giật mình. Không ngờ anh lại có thể dành nhiều thời gian để quan tâm và muốn đến gần ai đó như vậy.
Nếu nói là thích thì có đúng không? Người ta có thể vì điều gì mà chỉ cần gặp một người trong vài lần đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt như thế? Khi mà thậm chí còn chưa từng trò chuyện, chưa từng giao tiếp, thậm chí đối phương còn chưa biết mình là ai.
Nhưng quả thật, có những loại tình cảm như vậy đó.
Sau khi Trâm huơ huơ tay ngơ ngác vì thấy bộ dạng lơ đễnh của Việt, anh mỉm cười, chậm rãi cầm lên một miếng táo, bỏ vào miệng ăn ngon lành. Vẻ khó hiểu thể hiện trên khuôn mặt Trâm khiến anh càng cảm thấy miếng táo ngọt hơn. Cô đã không nhận ra anh, anh sẽ khiến cô không thể vui vẻ nổi mới được. Bỗng dưng mang trái tim anh đi rồi sau đó bỏ rơi anh trong thế giới của mình, thậm chí còn khoa trương hơn nữa là không hề nhớ mặt. Cô gái này quả thật là một cô gái kỳ lạ và cũng thú vị nhất trên đời.
Mãi khi Trâm định quay đi, trút một tiếng thở dài thườn thượt thì nghe thấy tiếng nói vọng đến nhỏ như tiếng gió, nhưng cũng đủ khiến người ta choáng váng. Để tiếp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là câu nói ấy lại chính là tình huống cô không ngờ đến nhất, cũng không kịp chuẩn bị để ứng phó nhất.
Việt lại mỉm cười, anh bỏ nốt miếng táo còn lại vào miệng, chầm chậm nhai rồi quan sát thái độ ngơ ngác đến tội nghiệp của cô gái trước mặt. Một vài phút trôi đi, anh lại chậm rãi nhắc lại.
– Thế nào? Yêu anh là điều gì nghe đáng sợ lắm sao?
Một tia sét đánh uỳnh xuống đầu Trâm, cô choáng váng nhìn người con trai chẳng biết phải xưng hô thế nào mới đúng trước mặt, chân nhũn ra như sắp không thể trụ vững. Một câu nói động trời thế này, trong hoàn cảnh thế này, với những mối quan hệ chồng chéo rắc rối thế này. Thử bảo có ai là không phát hoảng cho được?
(Còn tiếp)
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Trâm túm tên bạn đang hấp tấp chạy ra ngoài, hỏi qua quýt tình hình xảy ra trong lớp khi cô “lỡ” ngủ nướng thêm vài phút mà trốn mất một tiết học. Đen đủi nhất đây còn là môn mới, không biết con Hạnh có điểm danh cho cô trót lọt không.- Có điểm danh hộ được đâu, mày chết chắc rồi! Thầy này trẻ mà ghê lắm, dạy cũng được, tính cũng hài hước mà sao lại thế nhỉ?Tên bạn vừa vội vội vàng vàng chạy ra canteen vừa nhìn đồng hồ. Trong phút chốc Trâm có ý định tự tát vào mặt mình vài cái vì tội không có tinh thần tự giác, lếch thếch lết xác vào lớp chờ đến chuông reo tiết mới sẽ tự mình đứng lên tự kiểm điểm. Bạn bè nháy nháy cô tỏ ý thông cảm, riêng Hạnh thì thầm thì với nó rằng tuy hơi khổ sở chuyện giờ giấc một chút nhưng thầy đẹp trai, tính hay, môn Luật chuyên ngành này sẽ không nhàm chán chút nào.- Nhưng là giảng viên mời à? Tôi đâu có nghe nói có thầy giáo trẻ đẹp trai nào ở cái khoa mình đâu?- Ừ, mời hẳn Luật sư dạy đó mà, trường mình cũng ăn chơi phết.- Tí nữa tôi lại phải diễn thôi, có gì phối hợp đấy nhé!- Ừ biết rồi!Thế là Trâm gỡ gỡ tóc xuống cho có vẻ rối rối, xóa sạch son môi vừa mới tô qua loa lúc ra khỏi nhà cho bợt bạt rồi nằm gục xuống bàn. Vừa lúc chuông báo hiệu vào lớp, tay Hạnh ra hiệu bên dưới ý nói thầy đã vào lớp. Trâm hít một hơi thật sâu rồi sau đó từ từ ngẩng mặt dậy.- Thưa thầy…Khuôn mặt thầy giáo trẻ này đúng là không thể chê vào đâu được, Trâm thầm đánh giá trong đầu. Tưởng những tên học giỏi thường không có nhan sắc âu chính là điều sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên chỉ vài giây sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhập vào vai diễn của mình.Vị thầy giáo trẻ khi nhìn thấy cô đứng lên hơi sững lại đôi chút, rồi sau đó mỉm cười nghe cô từ từ nhẹ nhàng trình bày lý do nghỉ học tiết đầu.Lạ lùng là Trâm có cảm giác ánh nhìn của thầy nhìn mình có chút khác khác. Tuy nhiên sau đó thầy lạnh lùng cắt ngang, để lại một mệnh lệnh, Trâm sẽ phải ở lại cuối giờ để trình bày trực tiếp với thầy. Bầu không khí lặng yên, cả lớp đánh mắt sang Trâm với tia nhìn bày tỏ sự chia buồn sâu sắc rồi nhanh chóng lật giáo trình vì thầy đã bắt đầu giảng tiếp bài học.Hạnh cúi đầu ra dấu tỏ ý bất lực, đưa sang một tin nhắn mà cô muốn đập đầu xuống đất. Môn này chỉ có ba trình, bị đánh dấu nghỉ một buổi thôi có nghĩa là từ giờ sống chết Trâm cũng phải đi đúng giờ và đầy đủ, đó là việc một đứa chuyên đi học muộn vì lý do muôn thuở không thể sửa đổi là bệnh ngủ dậy muộn như cô rất khó thực thi.Nhỡ có đi muộn một buổi thôi là coi như xong đời.Trâm thầm nhẩm tính trong đầu kịch bản để cuối giờ diễn lại cho thầy giáo trẻ kia nghe, như những lần cô đã trót lọt thoát tội dựa vào lòng trắc ẩn của các thầy cô khác. Chính vì phải động não nhiều nên bài học hôm nay Trâm hoàn toàn không có chữ nào vào đầu. Cũng không để ý cả lớp bình thường vẫn hay nói chuyện rôm rả hoặc làm việc riêng hay ăn quà vặt trong giờ, hôm nay lại say sưa chống cằm lắng nghe như nuốt từng chữ.Sau khi cả lớp ra về hết, Hạnh mặc dù thương xót nán lại với cô được một lát, nhưng rồi cũng phải “nuốt nước mắt” té ra ghế đá ngoài sân trường ngồi đợi. Trâm xốc lại chiếc khăn to sụ, ho ho vài tiếng rồi tiến lên bàn giáo viên đối diện với vị thầy giáo trẻ đang ngồi chuyên chú gõ tanh tách trên laptop. Vẻ mặt của thầy không hiểu là đợi hay không đợi việc trình bày của cô, chỉ đến khi cô cất tiếng gọi mới chậm rãi quay ra.- Không cần dài dòng, em là muốn tôi tha cho em lần đi học muộn này đúng không?- Dạ, thưa thầy, thật ra em…Bỗng dưng thầy đưa cho Trâm một chiếc khăn, khi cô không hiểu lý do bỗng dưng nhận được đáp án ngay lập tức, khiến cô ngã ngửa.- Em lau son môi vội quá, bị dây xuống cằm kìa. Không ai nhắc em sao? Lần sau đừng nghĩ bày trò lừa tôi!Khi Hạnh nhìn thấy Trâm thất thểu đi ra vội chạy lại gần, sau một hồi hỏi han mãi chẳng thấy cô bạn nói gì, cũng đành vỗ vỗ vai rồi ái ngại phóng xe về nhà. Trâm thì vừa đi vừa bần thần bởi đoạn cuối của cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng lấy đi vài năm tuổi thọ của cô, vị thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhưng có xu hướng 4D (lập dị) kia khiến cô thật sự quá đỗi bất ngờ.- Để về nhà tôi sẽ suy nghĩ xem, nếu vui thì tích điểm danh cho em, còn không thì em phải tự trách số mình xui rồi.Chỉ một câu đó thôi khiến cho Trâm mơ hồ không hiểu mình đang nói chuyện với thầy giáo hay với người quen nữa. Giọng điệu vừa có chút đắc ý lại vừa có chút cười cợt khiến cô bất giác cảm thấy bị đẩy vào tình huống không rõ là nguy hiểm hay đã an toàn. Còn nữa, thái độ của thầy còn khác hẳn so với lúc cô đứng lên trình bày lý do đi muộn và lúc giảng bài. Đúng rồi, bây giờ nhìn thầy có vẻ “tiểu nhân” hơn.Suốt cả chặng đường Trâm cứ luôn lẩm nhẩm cầu khấn cho tâm trạng thầy vui vẻ suốt ngày hôm nay và cả những ngày tiếp theo nữa để đứa vừa lười vừa biếng như cô có thể sống thoải mái và dễ thở hơn.Mỗi tuần chỉ có một ngày học môn Luật chuyên ngành, lại học cả buổi 5 tiết nên nếu chiểu theo luật mà thầy đưa ra, đi học muộn quá 10 phút sẽ bị tính là vắng cả buổi. Thế nên cả lớp ai cũng sống chết đúng giờ, thậm chí ngay cả những đứa “chày bửa” nhất còn đột xuất đi học sớm. Trâm cũng không nằm ngoài cuộc chiến vô hình với cái lạnh buổi sáng sớm, mua thêm 2 cái đồng hồ báo thức để rồi cả quãng đường đến trường cứ chực gà gật mãi.- Nghe nói thằng Việt nó đang đứng lớp môn Luật chuyên ngành lớp mày đúng không?- Hả? Anh nói cái gì đấy?- Thì thằng Việt bạn tao, nghe nó bảo đang dạy lớp mày đấy. Mày không nhớ nó à? Nó đến chơi mấy lần còn gì! Đùa chứ mày có bao giờ để ý đến ai.Trâm giật bắn mình quay sang ông anh trai, não hoạt động một hồi mới hiểu anh trai quý hóa đang nhắc đến chuyện gì. Tâm trạng từ mệt mỏi ủ ê bỗng chốc tươi tỉnh hẳn. Trời có tuyệt đường sống của người bao giờ đâu. Bảo sao lúc “thầy” nhìn thấy cô lại sững sờ thế, bảo sao thầy lại nói cái câu “để xem tâm trạng tôi thế nào đã”, rõ ràng là kiểu của hội bạn anh cô vẫn thường nói. Thế mà cô lại không nhận ra. Xem quả đầu đất của cô, có bị phạt cũng đáng mà.Hạnh tròn mắt nghe cô thuật lại toàn bộ câu chuyện, mồm không ngậm lại nổi. Cho đến khi cô huơ huơ tay ra trước mặt nó thì nhận được một cái đập vào đầu đau điếng.- Mày là đồ đần hả? Đến bạn của anh trai mà còn không biết? Bảo sao thầy Việt phạt mày, phạt là đúng, là tao tao cũng phạt, còn phạt nặng hơn cho mày chết!- Lẽ nào ổng nhỏ mọn vầy? Bạn anh tao có cả đống, sao tao nhớ hết được!- Chống chế cái gì, đến nhà mấy lần có nghĩa là cũng thân phết rồi, tao còn mới đến nhà mày có một lần kìa, chơi với nhau 3 năm rồi! Mày đúng là dây thần kinh.Trâm bần thần cả người, không ngờ việc mình không nhận ra “thầy” chính là bạn thân của anh trai mình lại là việc khiến người ta dè bỉu như thế. Thôi thì cứ cho là cô “có mắt không thấy thái sơn” đi, nhưng chuyện cũng đã rồi, làm lại đâu có được. Thế là cuối cùng bàn tới bàn lui hai đứa lắm “mưu mô” cũng chọn ra được phương án thích đáng. Đúng là phải chuộc lỗi thôi, cố “xun xoe” thầy vậy, dù sao thầy cũng là bạn thân của anh trai Trâm, dù gì cũng sẽ không làm khó cô, vụ điểm chác sau này cũng dễ bề tính toán hơn. Nghĩ vậy, Trâm hồ hởi tiến hành đủ các loại kế hoạch hành động để “lấy lòng” ông thầy khó tính.- Cái gì? Sao lại phải mời nó đến ăn cơm? Mày có ý đồ gì?- Thì đó, cải thiện quan hệ còn nới vụ điểm chác cho em, hơn nữa buổi học đầu tiên ấn tượng xấu quá mà. Được không mẹ?- Ừ đúng rồi! Tùng, Việt nó là bạn con, cũng là thầy của em con, mời đến ăn bữa cơm cũng là lẽ thường mà!Bữa cơm diễn ra trong không khí khá thoải mái. Khác hẳn với vẻ xầm xì, lãnh đạm trên lớp, cũng ngược hẳn lại với thái độ nghiêm túc đáng ghét khiến người khác vừa bực vừa sợ. Việt ngồi vào bàn ăn với biểu hiện hòa nhã và vui vẻ, liên tục chuyện trò với Tùng, lâu lâu còn đáp lại những câu hỏi han của bố mẹ Trâm, vừa hiểu biết rộng lại khá hài hước, khiến người nổi tiếng khắt khe như bố cô còn phải lúc thì gật gù lúc lại cười phá lên.Suốt từ lúc Việt đặt chân tới nhà Trâm đã để ý đến cô bé đang ngồi trên sofa ôm gối, mắt tròn xoe chờ đợi hướng về phía cửa, thấy anh đi vào thì sáng rực lên rất đáng yêu. Tuy nhiên anh vẫn cứ giữ thái độ bình thường, Tùng giới thiệu về Trâm anh cũng chỉ gật đầu mỉm cười với cô, rồi sau đó nhanh chóng tìm cớ “chuồn”, ra thưa chuyện với bố mẹ cô.Thế nên Trâm chờ đợi mãi cũng không thể chen mồm ra nói được một câu nào. Trong không gian sôi nổi ấy mà mọi chủ đề đều khiến cô thấy mù tịt. Việt thậm chí còn không thèm liếc mắt tới cô lần thứ hai. Kể cả việc bưng nước rót trà cô làm cho anh anh cũng chỉ nhẹ nhàng cảm ơn, rồi lại nhanh chóng quay sang trò chuyện với Tùng. Trâm ra hiệu với tên anh trai, Tùng vừa chuyển chủ đề sang chuyện học hành của cô em gái thì Việt lại gạt đi, lấy lý do đến nhà chơi không bàn chuyện học hành.Trâm đành bất lực nhìn thời gian trôi đi mà không thể cứu vãn được tình hình. Quả này không thể nhờ vào quan hệ thân tình để giải quyết được rồi. Cả chuyện chuyên cần lần kết quả học tập cái môn luật chuyên ngành cực kỳ khó nhằn này, lẽ nào cô lại bất lực bỏ cuộc?Không! Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi, để môn kinh dị này được kết quả “ngon” hơn mà không phải mài lưng ra học, Trâm phải tự “lăn vào bếp” rồi.Bưng đĩa hoa quả đến bàn uống nước, Trâm nở nụ cười hết sức cầu hòa, đúng chuẩn một cô em gái đáng yêu đón tiếp bạn của anh trai.- Dạ, em không biết là… thầy lại là bạn của anh em. Thôi thì em… xin lỗi thầy, cũng tại em không nhớ ra.Lúc này Tùng phải ra ngoài có chút việc, Việt nhìn con bé vừa láu cá vừa giỏi “diễn”, cười thầm trong bụng. Vốn định trêu cô một chút thôi, ai dè lại phản ứng thái quá thế này. Mặc dù cô không nhớ anh nhưng anh thì quan sát cô rất tỉ mỉ. Đây là một cô gái mà nếu không có quan hệ gì sẽ đều tỏ ra lãnh đạm, lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng để người ta vào mắt. Anh đến chơi nhà cô vài lần rồi, lần nào ánh mắt cô cũng chỉ mơ hồ lướt qua anh một chút, chào một câu rồi hoàn toàn phớt lờ tất cả.Ban đầu anh cứ nghĩ tính cách cô là như thế, kiểu vô tâm của bọn trẻ bây giờ, kiểu lập dị của một đứa sống được chiều chuộng quen. Thế nhưng không phải, cô bé ấy rất đặc biệt, dường như có rất nhiều kiểu tính cách được ẩn chứa trong con người cô, dường như có những điều mà chỉ khi ở một mình hoặc ở cùng với những người đặc biệt thân thiết mới thể hiện ra ngoài.Kỳ lạ là chỉ một vài lần giáp mặt ngắn ngủi, Việt đã có thói quen quan sát những hành động của cô gái ấy, rồi càng kỳ lạ hơn, anh cứ cẩn thận ghi lại trong đầu những thói quen của cô ấy mỗi khi bắt gặp. Ví dụ như cô ấy sẽ liên tục nhịp nhịp chân khi tắm cho con Sha và hát những bài hát mà anh nghe chẳng hiểu là tiếng gì, thi thoảng lại nghịch với cái tai vểnh của nó, thầm thì to nhỏ như trò chuyện. Ví dụ như là thi thoảng cô hay hất hết mái lên, buộc gọn để lộ toàn bộ gương mặt ngái ngủ lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thủng thẳng sửa soạn rồi bỗng dưng giật mình, buộc tóc túm túm lại rồi vội vàng lao thẳng đi đâu đó. Ví dụ như cũng đã có lần anh tình cờ nghe được cô nói chuyện điện thoại với bạn, vừa nói vừa khóc, ngắt quãng và nức nở, khiến người khác muốn lại gần ôm thật chặt an ủi. Ví dụ như là cô ấy sẽ cãi cọ ầm ĩ với anh trai nhưng rồi sau đó lại cẩn thận lôi hết áo sơ mi của anh ra là bằng hết, rồi mỉm cười treo lên mắc gọn gàng trong tủ đầy mãn nguyện.Đó là cô gái có nụ cười rất xinh và đôi mắt rất sáng. Trâm không dễ dàng mỉm cười thật tươi trước mặt ai. Cô luôn có nhiều nụ cười, nhưng nụ cười chân thật nhất, chưa bao giờ cô dành cho anh. Cô ấy luôn biết cách quan tâm đến người khác, có điều cô không bao giờ thích thể hiện ra. Luôn để người ta nghĩ mình cứng đầu, lập dị, hời hợt và điên rồ. Luôn để người ta lảng tránh hoặc không muốn tiếp xúc.Vì muốn cô chú ý đến mình hơn, Việt mới đề nghị đến làm giảng viên mời cho trường cô đang học. Anh cũng có thể coi là đạt được chút thành tích trong ngành luật khi tuổi còn trẻ nên dễ dàng nhận được sự đồng ý. Hành trình theo đuổi cô bé này gian nan đến nỗi, sau khi nhìn lại anh mới giật mình. Không ngờ anh lại có thể dành nhiều thời gian để quan tâm và muốn đến gần ai đó như vậy.Nếu nói là thích thì có đúng không? Người ta có thể vì điều gì mà chỉ cần gặp một người trong vài lần đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt như thế? Khi mà thậm chí còn chưa từng trò chuyện, chưa từng giao tiếp, thậm chí đối phương còn chưa biết mình là ai.Nhưng quả thật, có những loại tình cảm như vậy đó.Sau khi Trâm huơ huơ tay ngơ ngác vì thấy bộ dạng lơ đễnh của Việt, anh mỉm cười, chậm rãi cầm lên một miếng táo, bỏ vào miệng ăn ngon lành. Vẻ khó hiểu thể hiện trên khuôn mặt Trâm khiến anh càng cảm thấy miếng táo ngọt hơn. Cô đã không nhận ra anh, anh sẽ khiến cô không thể vui vẻ nổi mới được. Bỗng dưng mang trái tim anh đi rồi sau đó bỏ rơi anh trong thế giới của mình, thậm chí còn khoa trương hơn nữa là không hề nhớ mặt. Cô gái này quả thật là một cô gái kỳ lạ và cũng thú vị nhất trên đời.Mãi khi Trâm định quay đi, trút một tiếng thở dài thườn thượt thì nghe thấy tiếng nói vọng đến nhỏ như tiếng gió, nhưng cũng đủ khiến người ta choáng váng. Để tiếp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là câu nói ấy lại chính là tình huống cô không ngờ đến nhất, cũng không kịp chuẩn bị để ứng phó nhất.Việt lại mỉm cười, anh bỏ nốt miếng táo còn lại vào miệng, chầm chậm nhai rồi quan sát thái độ ngơ ngác đến tội nghiệp của cô gái trước mặt. Một vài phút trôi đi, anh lại chậm rãi nhắc lại.- Thế nào? Yêu anh là điều gì nghe đáng sợ lắm sao?Một tia sét đánh uỳnh xuống đầu Trâm, cô choáng váng nhìn người con trai chẳng biết phải xưng hô thế nào mới đúng trước mặt, chân nhũn ra như sắp không thể trụ vững. Một câu nói động trời thế này, trong hoàn cảnh thế này, với những mối quan hệ chồng chéo rắc rối thế này. Thử bảo có ai là không phát hoảng cho được?(Còn tiếp)
featured
goc-tam-su
Trái tim
LÝ LẼ CỦA TRÁI TIM
(Truyện ngắn) Anh Thư quay lại nhìn tôi, khi ngang qua hiệu sách trước kia hai đứa hay vào đọc ké sách cả buổi. Bóng nắng chiều xuyên qua mái tóc buông dài của em, mà tại sao, hình ảnh in trong tâm trí tôi lại là mái tóc ngang vai buông xõa của Trinh.
Vũ bước ra khỏi lớp cao học buổi chiều, ngoài đường xe cộ chạy qua nườm nượp. Giờ cao điểm, vậy là sắp qua một ngày. Có tiếng chuông điện thoại. Của Trinh:
– Em tới trường anh rồi!
Chẳng để Vũ kịp hỏi lại: Em ở đâu? thì giọng nói nhí nhảnh bên kia đã cướp lời:
– Bên đường, đối diện. Ah, em thấy anh rồi!
Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút. Và chưa đầy một phút sau, Trinh chạy tới trước mặt Vũ. Đứng trước anh là cô gái mặc chiếc váy xòe với hình trái tim đỏ chót, tóc xoăn nhẹ, đôi giày đỏ, đôi môi cũng… đỏ nữa, và luôn miệng nói cười.
***
Vũ thích nhìn Trinh cười, thích cái cách cô ấy đột ngột xuất hiện, không báo trước, thích cả cách cô ấy hay đòi anh đưa đi ăn duy nhất một loại bánh: bánh rán. Tóm lại, xung quanh Trinh, mọi thứ đều có thể xảy ra. Một cô gái kì lạ…
– Này anh, em nói từ nãy anh không nghe sao??? Trinh gặng hỏi, đưa Vũ trở về hiện tại.
– Gì cơ?
– Anh, thật là… em muốn ăn bánh rán.
Trinh vừa nói, vừa níu tay Vũ không rời, vậy là chẳng lần nào, anh từ chối lời cô. Suốt quãng đường từ cổng trường anh tới hàng bánh rán quen thuộc mà mỗi lần cô tới đều đòi anh đưa đi ăn, Trinh nói chuyện không ngừng.
Chưa lần nào, anh thấy cô im lặng, hay ít nói chuyện một chút xíu nào. Cô- một cô gái nói nhiều. Anh chợt mỉm cười, và bị cái nhíu mày của Trinh kéo về thực tại.
– Sao anh cười em?
– Đâu có, anh không có cười em!
– Không lẽ vừa rồi anh khóc?
Vậy là đuổi nhau, anh chạy và Trinh đuổi theo sau. Tới khi nào, đôi giày đỏ kia mệt và ngồi phịch xuống đất, dù điều ấy sẽ làm bẩn chiếc váy xinh đẹp.
– Này, đứng dậy đi chứ, người ta sẽ nghĩ anh bắt nạt em!
– Thì không phải vậy sao? Đôi môi đỏ hờn dỗi.
– Thôi mà. Là anh sai, nào đưa tay anh kéo dậy.
Đôi tay nhỏ nhắn kia chìa ra, và bao giờ cũng thế, anh luôn là người nhận mình sai, chỉ để đôi môi đỏ lại cười thật tươi. Anh chưa bao giờ thấy phiền vì điều đó.
Sau đấy, anh sẽ ngồi lặng im, nhìn cô gái kì lạ ấy ăn hết những chiếc bánh rán tẩm đường trên đĩa. Rất đáng yêu, chỉ có thể nói về cô ấy như thế. Đã bao lâu, anh quen với việc cô xuất hiện trong cuộc sống của mình. Em như một cơn gió lạ, thoáng vui, thoáng buồn, nhưng cơn gió ấy, làm anh vui vẻ, làm anh thấy cuộc sống vốn nhàm chán của mình trở nên đầy màu sắc.
– Chị Anh Thư dạo này sao anh?
Giọng Trinh trở nên trầm hơn, câu hỏi của Trinh cắt ngang suy nghĩ của anh.
– Anh Thư à, cô ấy sắp hoàn thành khóa học, và sẽ về Việt Nam… cuối tháng này.
Vũ thốt ra ba từ “cuối tháng này”, mà lòng như thắt lại. Anh Thư, người yêu thực sự của anh sắp về, sao tâm trạng anh lại thành ra thế này.
– Lần sau lại đến nhé, cháu gái!!!
Tiếng cô chủ quán bánh gọi với theo Trinh và anh, sau khi Trinh đã chén hết số bánh rán ở quán và còn gói một túi giấy mang về. Cô có vẻ rất thích thú, mỗi khi có Trinh đến, và bao giờ cũng dành phần bánh rán tẩm đường ngon nhất cho em.
Phố đã lên đèn, những con phố khoác lên cho mình một màu áo mới, khác lạ và lung linh. Bến bus vắng người. Trinh chợt trở nên im lặng, ngồi xuống ghế chờ, và ngắm nhìn dòng người qua lại. Vũ nhìn Trinh, rất lâu, về cô gái kì lạ, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà anh chỉ còn cách đón nhận, chẳng có thời gian để hỏi lí do vì sao, tại sao…
Bên Trinh, mọi thứ đều trở nên dễ chịu, và câu hỏi vì sao dường như không còn cần thiết. Một cơn gió thổi qua, khẽ lay lay mái tóc xoăn nhẹ của Trinh, hình ảnh Anh Thư, người yêu hiện tại của Vũ lại hiện ra. Cô ấy sẽ nghĩ gì, khi người yêu của cô- là anh đang ngồi đây, đi ăn và say sưa ngắm một cô gái mới quen. Anh sẽ là một kẻ tồi, là người trăng hoa, khi người yêu đi học xa và quen với một cô gái khác…
– Anh đang nghĩ về chị ấy?
Trinh đột nhiên cất tiếng. Dường như Trinh hiểu rõ Vũ, trong từng dòng suy nghĩ.
– Chỉ là…
– Không, anh không phải là một kẻ tồi, anh chỉ ở bên em, một kẻ mới bị thất tình thôi mà. Việc đó không xấu. Giọng Trinh nhẹ như gió thoảng.
Hai tuần, quãng thời gian quá ngắn khi bên Trinh, nhưng đủ để có lúc anh thấy mình như chia làm hai nửa, mọi thứ trở nên màu sắc khi bên Trinh, và chìm lặng khi bên Anh Thư. Trinh luôn làm mọi thứ quanh mình mới mẻ, hấp dẫn và đẹp đẽ.
– Em có thực sự yêu người ấy?
Trinh không trả lời, không khí lại chìm vào im lặng. Những tuyến bus chầm chậm đi qua.
***
Nửa đêm hôm đó, chuông điện thoại Vũ lại reo. Trinh:
– Anh đến đi, em đang uống rượu, một mình.
Anh gần như phi xe nhanh nhất có thể, đến nơi ngày đầu tiên hai người quen nhau. Thứ hai, đầu tuần, quán vắng. Thấy Trinh đang ngồi đó, Vũ thở phào, nhẹ nhõm hơn, dù hơi thở còn hổn hển vì đi quãng đường xa. Anh sợ cảm giác tới nơi mà không thấy Trinh đâu, cảm giác ấy thật tồi tệ.
– Anh không nhận ra tình cảm ở em? Trinh rũ rượu bên chén rượu đắng.
– Anh Thư, cô ấy rất yêu anh. Anh và cô ấy đã có bốn năm bên nhau… Vũ cay đắng nhận ra mình đang nói những lời trái với tim mình.
– Đồ ngốc! Em không muốn nghe nữa, anh về với Anh Thư của anh đi. Trinh cắt lời.
***
Vũ quay lưng, bước đi thật. Còn mình Trinh ngồi bên ly rượu đắng, một mình. Cảm giác nhìn người ấy quay lưng đi, nhìn kỉ niệm xưa cũ xa dần trong tâm trí. Lòng đau thắt.
Trinh yêu Vũ, đã bốn năm, kể từ cái ngày anh và chị Anh Thư công khai tỏ tình hồi ấy. Nhìn hai người, Trinh đã luôn nghĩ và mong một ngày mình có thể đi bên anh, công khai quan tâm anh như cái cách mà chị Anh Thư đã làm, song, bốn năm sau, cô vẫn chỉ là cái bóng đi sau một mối tình….
Cô lúc này như ngọn đèn sắp bị gió thổi tắt, như bị cái gì đó rút sạch không khí xung quanh, cô hy vọng và cầu mong những lời đau xót sẽ không làm anh buồn.
Thà không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, thà phải chịu nhiều đau khổ, còn hơn là phải nhìn thấy anh buồn vì mình. Trinh cứ quay quắt bên ly rượu ấy, đầy rồi vơi, như mối tình đơn phương cô dành cho anh bốn năm qua.
Cô biết, ngay từ đầu, cô đã sai. Sai rất nhiều khi cứ để tâm vào những gì thuộc về anh. Dẫu rằng cả thế giới đã biết rằng anh và Anh Thư- hai người là một cặp, mà cô cứ mặc cho những cơn sóng cảm xúc cuốn cô đi. Cô tìm đủ mọi cách để gần gũi Anh Thư và ở bên chị khi hai người gặp những xung đột, càng cố vun vén cho họ, lòng cô càng đau thắt. Cô cố tìm cho mình một mảnh ghép khác anh, nhưng trái tim không nghe theo bao giờ.
Yêu anh, cô mất đi chính bản thân mình, khi chạy theo cái bóng của anh, âm thầm bên anh ngay cả khi biết là không nên bước về phía đó nữa. Thế mà cô vẫn cứ để mặc đôi chân đi sau bóng người ta, giấu những giọt nước mắt mỗi khi nhìn anh bên người ấy, môi vẫn nặn ra những nụ cười, khi vô tình hay hữu ý gặp hai người trên phố, vẫn âm thầm quan tâm và mong mỏi hai người trở thành một đôi, đã bốn năm rồi.
Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, Vũ sẽ về bên chị ấy, hai người sẽ có một cái kết đẹp mà nhiều người hằng mong muốn. Trinh cười nhạt, rút cục, cái bóng vẫn hoài là cái bóng, chẳng bao giờ được sánh bước cùng anh.
Không đâu cô buồn nhiều đến thế, muốn dừng lại, muốn ra đi, như cái cách người ta vẫn lựa chọn cho thất bại của chính bản thân mình. Đêm Hà Nội tê tái, có một người tự nuốt trọn những hoài niệm, để rồi ngày mai, sẽ ra đi, về phía không có bóng anh.
***
Chúng tôi không gặp nhau từ khi ấy.
Tôi không còn thấy em từ sau hôm đó, không một mối dây liên hệ nào nữa. Có thể, em lần này thực sự thích ở một mình. Tôi mong em bình yên, với quyết định ấy, dù bản thân hoài vật lộn với những nỗi nhớ về em, càng gần với ngày Anh Thư trở về.
Tôi không biết sẽ phải đối mặt với cô ấy ra sao, khi mà nỗi nhớ về Trinh ngày một dày thêm, phủ lớp bụi lên bốn năm tình yêu của chúng tôi. Anh Thư hiền lành, em dịu dàng vừa đủ, quan tâm vừa đủ, làm tôi thấy dễ chịu mỗi khi em bên cạnh. Thế nhưng, dường như thời gian đã cướp mất đi sự bình yên ấy, và trái tim cần nhiều hơn thế…
Anh Thư nói nhớ Hà Nội, và sẽ về sớm hơn dự định hai tuần. Tôi nửa mừng nửa lo. Mừng vì miền ký ức dịu dàng ấm áp sắp trở về bên mình, nhưng lại lo lắng không yên cho nàng tiểu yêu, nàng ấy sẽ thế nào, nếu cuối tuần, không còn tôi cùng em đi ăn bánh rán. Ý nghĩ mới chỉ thoáng qua, mà đầu óc tôi đã thấy mệt mỏi. Rút cục, là mình cần gì, mà bản thân tôi cũng không sao trả lời được thế này.
Ngày trở về, Anh Thư vẫn vậy, vẫn những nếp váy xếp ly dịu dàng, vẫn mái tóc buông dài ủy mị, tôi vẫn nghe tim mình run lên khi em nép vào ngực mình, như ngày này của bốn năm trước kia. Những thói quen dần trở về, ký ức luôn có những vai trò nhất định trong lòng mỗi người.
Song, thực lòng, trong sâu thẳm, dường như có cái gì đã đổi khác nơi tôi. Chúng tôi vẫn bước song song bên nhau trên phố, những con phố quen mà trước kia hai đứa đã từng đi. Anh Thư nói không nhiều, như trước kia vẫn vậy. Em vẫn cười hiền, chỉ đôi chút nói xa xôi tới chuyện của tương lai.
– Hà Nội vẫn vậy, nhưng hình như, chật chội hơn nhiều anh nhỉ?
Anh Thư quay lại nhìn tôi, khi ngang qua hiệu sách trước kia hai đứa hay vào đọc ké sách cả buổi. Bóng nắng chiều xuyên qua mái tóc buông dài của em, mà tại sao, hình ảnh in trong tâm trí tôi lại là mái tóc ngang vai buông xõa của Trinh.
Tôi khẽ cười, đáp lại lời Anh Thư, nhưng tuyệt nhiên không muốn nói thêm điều gì nữa. Sao thế này, đi bên người yêu sau bao năm xa cách mà tôi chỉ nhớ tới em – người mới quen nhau cách đây có hai tuần. Tâm trí ngổn ngang, ngay cả khi bàn tay Anh Thư đang đan chặt vào tay tôi. Tôi nghe tiếng Anh Thư hòa vào trong gió:
– Trái tim lạ quá anh ạ, nhiều lúc nó không làm theo những gì mình nghĩ.
Tôi ôm Anh Thư vào lòng, để cô không nghĩ ngợi gì thêm nữa, ánh nhìn tôi chuyển qua những chấm đèn đỏ trên đường, tâm trí nhập nhằng và đau nhói.
Tôi mất ngủ nhiều đêm, khi tâm trí và trái tim cứ giằng xé mỗi khi nhớ về Trinh.
– Em có muốn đi ăn bánh rán không, anh mới biết một quán rất ngon. Tôi buột miệng rủ Anh Thư khi cùng em đi dạo dưới hàng cây gần nhà. Anh Thư thoáng chút giật mình, rồi cũng cùng tôi đi ăn. Em vẫn kiệm lời như mọi khi. Cô chủ quán dường như biết điều gì đó, không gặng hỏi gì thêm, chỉ nhìn tôi và Thư cười hiền.
Hôm đó, Anh Thư nói muốn về sớm. Tôi đưa em về, vẫn như mọi khi, nhìn em đi qua cánh cổng gỗ, đi qua khoảng sân nhỏ bước lên ban công vẫy tay chào thì mới rời đi. Từ ban công quen thuộc, Anh Thư nói lời cảm ơn tôi, rồi quay vào nhà rất nhanh.
Quãng đường dài hun hút. Lá trút đầy con đường nhỏ, ánh đèn vàng hiu hắt gieo vào lòng những nỗi niềm xa thẳm. Tin nhắn tới từ Anh Thư.
Em hẹn tôi cuối tuần qua quán quen trước kia hay ngồi. Đó là nơi đầu tiên chúng tôi hẹn hò sau khi công khai yêu nhau. Tôi đã chọn nơi này, và cùng em dành trọn cả chiều gấp hạc ghi lại lời hứa của hai đứa.
– Chúng ta xa nhau anh nhé!
Anh Thư cất tiếng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, khuôn mặt bình thản như thể đã chuẩn bị câu nói ấy từ rất lâu. Tôi chợt hẫng hụt vào khoảng xa xăm.
– Quen anh bốn năm, bên nhau ngần ấy thời gian, sao em lại không biết anh đang nghĩ gì chứ. Em chưa bao giờ thích ăn bánh rán, như vô thức anh đưa em tới đó, hẳn phải là một điều đặc biệt…
Tôi ôm chầm lấy Anh Thư như một thói quen trước kia vẫn từng làm, mỗi khi an ủi cô ấy. Vì thực lòng tôi không biết nên thốt ra từ nào để nói lúc này với em cả. Em hiểu tôi hơn cả những gì tôi có thể nghĩ. Có lẽ vì vậy, mà em cũng hiểu, trái tim luôn không đi cùng đường với lý trí.
Thư không hề khóc, em nói khoảng thời gian bên tôi đủ để cô thấy hạnh phúc, rồi em nói lời tạm biệt. Thư nói Thư biết cô gái đó, từ bốn năm trước, cả những lúc tôi và em giận hờn, hiểu lầm nhau, luôn có những lời an ủi đến từ cô nhóc khóa dưới ấy. Ngay từ đầu, Thư đã nhận ra có một niềm thiết tha trong tình cảm của Trinh, chỉ là bản thân chưa đủ dũng cảm nhận ra sự thật.
Tôi thoáng giật mình, lần nữa. Vậy là Trinh không hề mới quen như tôi từng nghĩ, em ở bên cạnh chúng tôi, suốt nhiều năm tháng qua.
Từ dãy bàn bên kia, tôi thấy một bóng áo đỏ chạy nhanh ra ngoài cửa. Là Trinh, nàng tiểu yêu ấy. Em đã về đây, ở thành phố này.
Anh Thư buông tay tôi, đẩy tôi chạy theo người ấy. Tôi thầm cảm ơn cuộc sống, đã mang lại cho tôi hai người con gái thực sự đáng yêu và trân trọng tôi như lúc này.
Tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, khi những thay đổi đột nhiên xảy ra trong cuộc sống, nhưng, tôi tin, dù gì, mọi điều đều có lý lẽ riêng của nó. Ai cũng có những vai trò nhất định trong cuộc sống của nhau, bước đi hay ở lại, là do trái tim quyết định tất cả. Tôi chỉ cần nghe theo trái tim mình thôi, cuộc sống quá ngắn nếu chỉ dùng để đắn đo. Tôi buông tay Thư, chạy về cuối phố. Tôi biết ở đó, có một người thực sự đang đợi chờ mình.
– Anh ngốc thật, khi đã để em chờ đợi quá lâu, Trinh ạ.
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Vũ bước ra khỏi lớp cao học buổi chiều, ngoài đường xe cộ chạy qua nườm nượp. Giờ cao điểm, vậy là sắp qua một ngày. Có tiếng chuông điện thoại. Của Trinh:- Em tới trường anh rồi!Chẳng để Vũ kịp hỏi lại: Em ở đâu? thì giọng nói nhí nhảnh bên kia đã cướp lời:- Bên đường, đối diện. Ah, em thấy anh rồi!Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút. Và chưa đầy một phút sau, Trinh chạy tới trước mặt Vũ. Đứng trước anh là cô gái mặc chiếc váy xòe với hình trái tim đỏ chót, tóc xoăn nhẹ, đôi giày đỏ, đôi môi cũng… đỏ nữa, và luôn miệng nói cười.Vũ thích nhìn Trinh cười, thích cái cách cô ấy đột ngột xuất hiện, không báo trước, thích cả cách cô ấy hay đòi anh đưa đi ăn duy nhất một loại bánh: bánh rán. Tóm lại, xung quanh Trinh, mọi thứ đều có thể xảy ra. Một cô gái kì lạ…- Này anh, em nói từ nãy anh không nghe sao??? Trinh gặng hỏi, đưa Vũ trở về hiện tại.- Gì cơ?- Anh, thật là… em muốn ăn bánh rán.Trinh vừa nói, vừa níu tay Vũ không rời, vậy là chẳng lần nào, anh từ chối lời cô. Suốt quãng đường từ cổng trường anh tới hàng bánh rán quen thuộc mà mỗi lần cô tới đều đòi anh đưa đi ăn, Trinh nói chuyện không ngừng.Chưa lần nào, anh thấy cô im lặng, hay ít nói chuyện một chút xíu nào. Cô- một cô gái nói nhiều. Anh chợt mỉm cười, và bị cái nhíu mày của Trinh kéo về thực tại.- Sao anh cười em?- Đâu có, anh không có cười em!- Không lẽ vừa rồi anh khóc?Vậy là đuổi nhau, anh chạy và Trinh đuổi theo sau. Tới khi nào, đôi giày đỏ kia mệt và ngồi phịch xuống đất, dù điều ấy sẽ làm bẩn chiếc váy xinh đẹp.- Này, đứng dậy đi chứ, người ta sẽ nghĩ anh bắt nạt em!- Thì không phải vậy sao? Đôi môi đỏ hờn dỗi.- Thôi mà. Là anh sai, nào đưa tay anh kéo dậy.Đôi tay nhỏ nhắn kia chìa ra, và bao giờ cũng thế, anh luôn là người nhận mình sai, chỉ để đôi môi đỏ lại cười thật tươi. Anh chưa bao giờ thấy phiền vì điều đó.Sau đấy, anh sẽ ngồi lặng im, nhìn cô gái kì lạ ấy ăn hết những chiếc bánh rán tẩm đường trên đĩa. Rất đáng yêu, chỉ có thể nói về cô ấy như thế. Đã bao lâu, anh quen với việc cô xuất hiện trong cuộc sống của mình. Em như một cơn gió lạ, thoáng vui, thoáng buồn, nhưng cơn gió ấy, làm anh vui vẻ, làm anh thấy cuộc sống vốn nhàm chán của mình trở nên đầy màu sắc.- Chị Anh Thư dạo này sao anh?Giọng Trinh trở nên trầm hơn, câu hỏi của Trinh cắt ngang suy nghĩ của anh.- Anh Thư à, cô ấy sắp hoàn thành khóa học, và sẽ về Việt Nam… cuối tháng này.Vũ thốt ra ba từ “cuối tháng này”, mà lòng như thắt lại. Anh Thư, người yêu thực sự của anh sắp về, sao tâm trạng anh lại thành ra thế này.- Lần sau lại đến nhé, cháu gái!!!Tiếng cô chủ quán bánh gọi với theo Trinh và anh, sau khi Trinh đã chén hết số bánh rán ở quán và còn gói một túi giấy mang về. Cô có vẻ rất thích thú, mỗi khi có Trinh đến, và bao giờ cũng dành phần bánh rán tẩm đường ngon nhất cho em.Phố đã lên đèn, những con phố khoác lên cho mình một màu áo mới, khác lạ và lung linh. Bến bus vắng người. Trinh chợt trở nên im lặng, ngồi xuống ghế chờ, và ngắm nhìn dòng người qua lại. Vũ nhìn Trinh, rất lâu, về cô gái kì lạ, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà anh chỉ còn cách đón nhận, chẳng có thời gian để hỏi lí do vì sao, tại sao…Bên Trinh, mọi thứ đều trở nên dễ chịu, và câu hỏi vì sao dường như không còn cần thiết. Một cơn gió thổi qua, khẽ lay lay mái tóc xoăn nhẹ của Trinh, hình ảnh Anh Thư, người yêu hiện tại của Vũ lại hiện ra. Cô ấy sẽ nghĩ gì, khi người yêu của cô- là anh đang ngồi đây, đi ăn và say sưa ngắm một cô gái mới quen. Anh sẽ là một kẻ tồi, là người trăng hoa, khi người yêu đi học xa và quen với một cô gái khác…- Anh đang nghĩ về chị ấy?Trinh đột nhiên cất tiếng. Dường như Trinh hiểu rõ Vũ, trong từng dòng suy nghĩ.- Chỉ là…- Không, anh không phải là một kẻ tồi, anh chỉ ở bên em, một kẻ mới bị thất tình thôi mà. Việc đó không xấu. Giọng Trinh nhẹ như gió thoảng.Hai tuần, quãng thời gian quá ngắn khi bên Trinh, nhưng đủ để có lúc anh thấy mình như chia làm hai nửa, mọi thứ trở nên màu sắc khi bên Trinh, và chìm lặng khi bên Anh Thư. Trinh luôn làm mọi thứ quanh mình mới mẻ, hấp dẫn và đẹp đẽ.- Em có thực sự yêu người ấy?Trinh không trả lời, không khí lại chìm vào im lặng. Những tuyến bus chầm chậm đi qua.Nửa đêm hôm đó, chuông điện thoại Vũ lại reo. Trinh:- Anh đến đi, em đang uống rượu, một mình.Anh gần như phi xe nhanh nhất có thể, đến nơi ngày đầu tiên hai người quen nhau. Thứ hai, đầu tuần, quán vắng. Thấy Trinh đang ngồi đó, Vũ thở phào, nhẹ nhõm hơn, dù hơi thở còn hổn hển vì đi quãng đường xa. Anh sợ cảm giác tới nơi mà không thấy Trinh đâu, cảm giác ấy thật tồi tệ.- Anh không nhận ra tình cảm ở em? Trinh rũ rượu bên chén rượu đắng.- Anh Thư, cô ấy rất yêu anh. Anh và cô ấy đã có bốn năm bên nhau… Vũ cay đắng nhận ra mình đang nói những lời trái với tim mình.- Đồ ngốc! Em không muốn nghe nữa, anh về với Anh Thư của anh đi. Trinh cắt lời.Vũ quay lưng, bước đi thật. Còn mình Trinh ngồi bên ly rượu đắng, một mình. Cảm giác nhìn người ấy quay lưng đi, nhìn kỉ niệm xưa cũ xa dần trong tâm trí. Lòng đau thắt.Trinh yêu Vũ, đã bốn năm, kể từ cái ngày anh và chị Anh Thư công khai tỏ tình hồi ấy. Nhìn hai người, Trinh đã luôn nghĩ và mong một ngày mình có thể đi bên anh, công khai quan tâm anh như cái cách mà chị Anh Thư đã làm, song, bốn năm sau, cô vẫn chỉ là cái bóng đi sau một mối tình….Cô lúc này như ngọn đèn sắp bị gió thổi tắt, như bị cái gì đó rút sạch không khí xung quanh, cô hy vọng và cầu mong những lời đau xót sẽ không làm anh buồn.Thà không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, thà phải chịu nhiều đau khổ, còn hơn là phải nhìn thấy anh buồn vì mình. Trinh cứ quay quắt bên ly rượu ấy, đầy rồi vơi, như mối tình đơn phương cô dành cho anh bốn năm qua.Cô biết, ngay từ đầu, cô đã sai. Sai rất nhiều khi cứ để tâm vào những gì thuộc về anh. Dẫu rằng cả thế giới đã biết rằng anh và Anh Thư- hai người là một cặp, mà cô cứ mặc cho những cơn sóng cảm xúc cuốn cô đi. Cô tìm đủ mọi cách để gần gũi Anh Thư và ở bên chị khi hai người gặp những xung đột, càng cố vun vén cho họ, lòng cô càng đau thắt. Cô cố tìm cho mình một mảnh ghép khác anh, nhưng trái tim không nghe theo bao giờ.Yêu anh, cô mất đi chính bản thân mình, khi chạy theo cái bóng của anh, âm thầm bên anh ngay cả khi biết là không nên bước về phía đó nữa. Thế mà cô vẫn cứ để mặc đôi chân đi sau bóng người ta, giấu những giọt nước mắt mỗi khi nhìn anh bên người ấy, môi vẫn nặn ra những nụ cười, khi vô tình hay hữu ý gặp hai người trên phố, vẫn âm thầm quan tâm và mong mỏi hai người trở thành một đôi, đã bốn năm rồi.Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, Vũ sẽ về bên chị ấy, hai người sẽ có một cái kết đẹp mà nhiều người hằng mong muốn. Trinh cười nhạt, rút cục, cái bóng vẫn hoài là cái bóng, chẳng bao giờ được sánh bước cùng anh.Không đâu cô buồn nhiều đến thế, muốn dừng lại, muốn ra đi, như cái cách người ta vẫn lựa chọn cho thất bại của chính bản thân mình. Đêm Hà Nội tê tái, có một người tự nuốt trọn những hoài niệm, để rồi ngày mai, sẽ ra đi, về phía không có bóng anh.Chúng tôi không gặp nhau từ khi ấy.Tôi không còn thấy em từ sau hôm đó, không một mối dây liên hệ nào nữa. Có thể, em lần này thực sự thích ở một mình. Tôi mong em bình yên, với quyết định ấy, dù bản thân hoài vật lộn với những nỗi nhớ về em, càng gần với ngày Anh Thư trở về.Tôi không biết sẽ phải đối mặt với cô ấy ra sao, khi mà nỗi nhớ về Trinh ngày một dày thêm, phủ lớp bụi lên bốn năm tình yêu của chúng tôi. Anh Thư hiền lành, em dịu dàng vừa đủ, quan tâm vừa đủ, làm tôi thấy dễ chịu mỗi khi em bên cạnh. Thế nhưng, dường như thời gian đã cướp mất đi sự bình yên ấy, và trái tim cần nhiều hơn thế…Anh Thư nói nhớ Hà Nội, và sẽ về sớm hơn dự định hai tuần. Tôi nửa mừng nửa lo. Mừng vì miền ký ức dịu dàng ấm áp sắp trở về bên mình, nhưng lại lo lắng không yên cho nàng tiểu yêu, nàng ấy sẽ thế nào, nếu cuối tuần, không còn tôi cùng em đi ăn bánh rán. Ý nghĩ mới chỉ thoáng qua, mà đầu óc tôi đã thấy mệt mỏi. Rút cục, là mình cần gì, mà bản thân tôi cũng không sao trả lời được thế này.Ngày trở về, Anh Thư vẫn vậy, vẫn những nếp váy xếp ly dịu dàng, vẫn mái tóc buông dài ủy mị, tôi vẫn nghe tim mình run lên khi em nép vào ngực mình, như ngày này của bốn năm trước kia. Những thói quen dần trở về, ký ức luôn có những vai trò nhất định trong lòng mỗi người.Song, thực lòng, trong sâu thẳm, dường như có cái gì đã đổi khác nơi tôi. Chúng tôi vẫn bước song song bên nhau trên phố, những con phố quen mà trước kia hai đứa đã từng đi. Anh Thư nói không nhiều, như trước kia vẫn vậy. Em vẫn cười hiền, chỉ đôi chút nói xa xôi tới chuyện của tương lai.- Hà Nội vẫn vậy, nhưng hình như, chật chội hơn nhiều anh nhỉ?Anh Thư quay lại nhìn tôi, khi ngang qua hiệu sách trước kia hai đứa hay vào đọc ké sách cả buổi. Bóng nắng chiều xuyên qua mái tóc buông dài của em, mà tại sao, hình ảnh in trong tâm trí tôi lại là mái tóc ngang vai buông xõa của Trinh.Tôi khẽ cười, đáp lại lời Anh Thư, nhưng tuyệt nhiên không muốn nói thêm điều gì nữa. Sao thế này, đi bên người yêu sau bao năm xa cách mà tôi chỉ nhớ tới em – người mới quen nhau cách đây có hai tuần. Tâm trí ngổn ngang, ngay cả khi bàn tay Anh Thư đang đan chặt vào tay tôi. Tôi nghe tiếng Anh Thư hòa vào trong gió:- Trái tim lạ quá anh ạ, nhiều lúc nó không làm theo những gì mình nghĩ.Tôi ôm Anh Thư vào lòng, để cô không nghĩ ngợi gì thêm nữa, ánh nhìn tôi chuyển qua những chấm đèn đỏ trên đường, tâm trí nhập nhằng và đau nhói.Tôi mất ngủ nhiều đêm, khi tâm trí và trái tim cứ giằng xé mỗi khi nhớ về Trinh.- Em có muốn đi ăn bánh rán không, anh mới biết một quán rất ngon. Tôi buột miệng rủ Anh Thư khi cùng em đi dạo dưới hàng cây gần nhà. Anh Thư thoáng chút giật mình, rồi cũng cùng tôi đi ăn. Em vẫn kiệm lời như mọi khi. Cô chủ quán dường như biết điều gì đó, không gặng hỏi gì thêm, chỉ nhìn tôi và Thư cười hiền.Hôm đó, Anh Thư nói muốn về sớm. Tôi đưa em về, vẫn như mọi khi, nhìn em đi qua cánh cổng gỗ, đi qua khoảng sân nhỏ bước lên ban công vẫy tay chào thì mới rời đi. Từ ban công quen thuộc, Anh Thư nói lời cảm ơn tôi, rồi quay vào nhà rất nhanh.Quãng đường dài hun hút. Lá trút đầy con đường nhỏ, ánh đèn vàng hiu hắt gieo vào lòng những nỗi niềm xa thẳm. Tin nhắn tới từ Anh Thư.Em hẹn tôi cuối tuần qua quán quen trước kia hay ngồi. Đó là nơi đầu tiên chúng tôi hẹn hò sau khi công khai yêu nhau. Tôi đã chọn nơi này, và cùng em dành trọn cả chiều gấp hạc ghi lại lời hứa của hai đứa.- Chúng ta xa nhau anh nhé!Anh Thư cất tiếng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, khuôn mặt bình thản như thể đã chuẩn bị câu nói ấy từ rất lâu. Tôi chợt hẫng hụt vào khoảng xa xăm.- Quen anh bốn năm, bên nhau ngần ấy thời gian, sao em lại không biết anh đang nghĩ gì chứ. Em chưa bao giờ thích ăn bánh rán, như vô thức anh đưa em tới đó, hẳn phải là một điều đặc biệt…Tôi ôm chầm lấy Anh Thư như một thói quen trước kia vẫn từng làm, mỗi khi an ủi cô ấy. Vì thực lòng tôi không biết nên thốt ra từ nào để nói lúc này với em cả. Em hiểu tôi hơn cả những gì tôi có thể nghĩ. Có lẽ vì vậy, mà em cũng hiểu, trái tim luôn không đi cùng đường với lý trí.Thư không hề khóc, em nói khoảng thời gian bên tôi đủ để cô thấy hạnh phúc, rồi em nói lời tạm biệt. Thư nói Thư biết cô gái đó, từ bốn năm trước, cả những lúc tôi và em giận hờn, hiểu lầm nhau, luôn có những lời an ủi đến từ cô nhóc khóa dưới ấy. Ngay từ đầu, Thư đã nhận ra có một niềm thiết tha trong tình cảm của Trinh, chỉ là bản thân chưa đủ dũng cảm nhận ra sự thật.Tôi thoáng giật mình, lần nữa. Vậy là Trinh không hề mới quen như tôi từng nghĩ, em ở bên cạnh chúng tôi, suốt nhiều năm tháng qua.Từ dãy bàn bên kia, tôi thấy một bóng áo đỏ chạy nhanh ra ngoài cửa. Là Trinh, nàng tiểu yêu ấy. Em đã về đây, ở thành phố này.Anh Thư buông tay tôi, đẩy tôi chạy theo người ấy. Tôi thầm cảm ơn cuộc sống, đã mang lại cho tôi hai người con gái thực sự đáng yêu và trân trọng tôi như lúc này.Tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, khi những thay đổi đột nhiên xảy ra trong cuộc sống, nhưng, tôi tin, dù gì, mọi điều đều có lý lẽ riêng của nó. Ai cũng có những vai trò nhất định trong cuộc sống của nhau, bước đi hay ở lại, là do trái tim quyết định tất cả. Tôi chỉ cần nghe theo trái tim mình thôi, cuộc sống quá ngắn nếu chỉ dùng để đắn đo. Tôi buông tay Thư, chạy về cuối phố. Tôi biết ở đó, có một người thực sự đang đợi chờ mình.- Anh ngốc thật, khi đã để em chờ đợi quá lâu, Trinh ạ.
Anh
anh yêu em
Bên em
TẠM BIỆT ANH, NGƯỜI TÌNH CŨ!
Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão.
Nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ?
Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa?
Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không?
Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không?
Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức từng đêm. Nhưng dại khờ đong đầy theo năm tháng cũng cạn kiệt. Vắt sức mình cho nhớ mong cũng khô gầy. Ai rồi cũng sẽ nhận ra chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, nhất là tình yêu với một người đã ở xa.
Thôi thì người cứ đi và ta vẫn dại khờ cứ ở. Nhưng là ở lại sâu một góc khuất của tim mềm, rồi nương náu vào một vài ngày cong mình thương nhớ. Đuổi nỗi nhớ đi rồi ta cũng cất bước ra đi. Có như thế bước mới nhẹ và tim mới đỏ đầy, với tìm một thương yêu khác tròn vẹn hơn.
Thôi thì chào nhau một lần như một nụ cười không vướng bận. Sẽ chẳng còn nước mắt để khóc cho tình đau, chẳng còn nụ cười hờ hững trách vội ai quên lời đã hứa. Tình chết yểu là do tình không muốn lớn, có tim ai nào muốn thế, chỉ là lẽ tự nhiên thôi.
Cứ đi về phía trước như thể ngày mai luôn hửng nắng và tim đã gọn gàng bởi những vết xước đã lành da. Gắng gượng lên để thấy rồi nỗi đau nào cũng sẽ trôi xa. Không ngày này thì một ngày nào đó khác. Chỉ là một lần tiễn biệt nhau, thay cho câu cảm ơn hay lời chào. Nhắc nhớ rằng, chúng ta đã từng thuộc về nhau, trong tim nhau, ít nhất một lần của những ngày đã cũ…
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ?Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa?Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không?Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không?Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức từng đêm. Nhưng dại khờ đong đầy theo năm tháng cũng cạn kiệt. Vắt sức mình cho nhớ mong cũng khô gầy. Ai rồi cũng sẽ nhận ra chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, nhất là tình yêu với một người đã ở xa.Thôi thì người cứ đi và ta vẫn dại khờ cứ ở. Nhưng là ở lại sâu một góc khuất của tim mềm, rồi nương náu vào một vài ngày cong mình thương nhớ. Đuổi nỗi nhớ đi rồi ta cũng cất bước ra đi. Có như thế bước mới nhẹ và tim mới đỏ đầy, với tìm một thương yêu khác tròn vẹn hơn.Thôi thì chào nhau một lần như một nụ cười không vướng bận. Sẽ chẳng còn nước mắt để khóc cho tình đau, chẳng còn nụ cười hờ hững trách vội ai quên lời đã hứa. Tình chết yểu là do tình không muốn lớn, có tim ai nào muốn thế, chỉ là lẽ tự nhiên thôi.Cứ đi về phía trước như thể ngày mai luôn hửng nắng và tim đã gọn gàng bởi những vết xước đã lành da. Gắng gượng lên để thấy rồi nỗi đau nào cũng sẽ trôi xa. Không ngày này thì một ngày nào đó khác. Chỉ là một lần tiễn biệt nhau, thay cho câu cảm ơn hay lời chào. Nhắc nhớ rằng, chúng ta đã từng thuộc về nhau, trong tim nhau, ít nhất một lần của những ngày đã cũ…
featured
goc-tam-su
người yêu cũ
Chúng ta đâu phải là người yêu cũ của nhau!
“Người yêu cũ” – danh từ để chỉ bất cứ tình cảm nào đã thuộc về quá khứ. Con người ban đầu xa lạ, rồi gặp gỡ, rồi thân thiết, rồi yêu, rồi chiến tranh, cuối cùng lại trở thành người lạ.
Cái đông lạnh đến hít hà ra khói làm con người ta phải thở dài.
Một mùa đông nữa trôi qua, không điểm tựa.
Một mùa đông mà chỉ có thể đút tay vào túi áo tự sưởi ấm.
Một mùa đông chỉ biết đứng nhìn người khác hạnh phúc bên nhau rồi chép miệng an ủi bản thân: “Không sao, vẫn ổn”.
Một mùa đông khi đau ốm chỉ biết tự lấy thuốc uống rồi nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi chẳng cần ai thương xót.
Một mùa đông không cần phải ngó đến điện thoại vì biết rõ sẽ chẳng có nổi dòng tin nhắn yêu thương…
Có phải ta chưa từng đem tất cả để một lòng một dạ yêu thương ai đó đâu?
“Người yêu cũ” – danh từ để chỉ bất cứ tình cảm nào đã thuộc về quá khứ. Con người ban đầu xa lạ, rồi gặp gỡ, rồi thân thiết, rồi yêu, rồi chiến tranh, cuối cùng lại trở thành người lạ.
Vòng tròn luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại chẳng biết đâu là điểm dừng, thật mệt mỏi và muốn từ bỏ. Người ta càng lớn, càng mất đi dũng khí, càng không có can đảm, càng sợ yêu. Khoảng thời gian hạnh phúc mà cũng đau lòng ấy, những kỉ niệm đáng nhớ mà cũng nên quên ấy, hà cớ gì phải gán thêm cái tên “người cũ” để mà xót xa?
Em không thích gọi những người đã từng bước vào cuộc sống của mình rồi bước ra là “người yêu cũ”. “Người yêu” mà “cũ”, nghe có xót xa không? Mà đã “cũ” rồi, vẫn còn “yêu”, nghe có đau lòng không?
“Người yêu cũ”, là người có thể làm em thấy nhói lòng chỉ bởi nghe tên của họ.
Là người mà tên anh ấy vẫn luôn có mặt ở một ngóc ngách nào đó trong tâm trí em.
Là người có thể làm em so sánh tất cả những người con trai còn lại mà mình vừa gặp.
Là người mà em chắc chỉ vừa khóc ngày hôm qua khi nhớ đến.
Là người mà bạn bè em chẳng ai hiểu nổi “Vì sao là anh ta?”.
Là người mà ai cũng cho rằng em phải xứng đáng hơn thế nữa… Và cũng là người em không muốn nhớ đến, không muốn nhắc đến, không muốn còn bất cứ can hệ gì với người đó nữa. Chỉ bởi, em hiểu rằng, cái cũ chưa qua, cái mới sao có thể tới.
Xa nhau rồi, bước qua nhau rồi, thì quá khứ trước đây có đẹp đẽ đến mức nào, đáng nhớ đến mức nào, cũng phải quên đi. Rất lâu rất lâu sau đó, mọi thứ lại trở về như ban đầu, chẳng ai còn là gì của ai nữa.
Chỉ là những “người lạ quen thuộc”.
Anh này, em đâu phải là người yêu cũ. Em, chỉ là một người lạ, đã từng thân thuộc mà thôi.
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.
Cái đông lạnh đến hít hà ra khói làm con người ta phải thở dài.Một mùa đông nữa trôi qua, không điểm tựa.Một mùa đông mà chỉ có thể đút tay vào túi áo tự sưởi ấm.Một mùa đông chỉ biết đứng nhìn người khác hạnh phúc bên nhau rồi chép miệng an ủi bản thân: “Không sao, vẫn ổn”.Một mùa đông khi đau ốm chỉ biết tự lấy thuốc uống rồi nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi chẳng cần ai thương xót.Một mùa đông không cần phải ngó đến điện thoại vì biết rõ sẽ chẳng có nổi dòng tin nhắn yêu thương…Có phải ta chưa từng đem tất cả để một lòng một dạ yêu thương ai đó đâu?“Người yêu cũ” – danh từ để chỉ bất cứ tình cảm nào đã thuộc về quá khứ. Con người ban đầu xa lạ, rồi gặp gỡ, rồi thân thiết, rồi yêu, rồi chiến tranh, cuối cùng lại trở thành người lạ.Vòng tròn luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại chẳng biết đâu là điểm dừng, thật mệt mỏi và muốn từ bỏ. Người ta càng lớn, càng mất đi dũng khí, càng không có can đảm, càng sợ yêu. Khoảng thời gian hạnh phúc mà cũng đau lòng ấy, những kỉ niệm đáng nhớ mà cũng nên quên ấy, hà cớ gì phải gán thêm cái tên “người cũ” để mà xót xa?Em không thích gọi những người đã từng bước vào cuộc sống của mình rồi bước ra là “người yêu cũ”. “Người yêu” mà “cũ”, nghe có xót xa không? Mà đã “cũ” rồi, vẫn còn “yêu”, nghe có đau lòng không?“Người yêu cũ”, là người có thể làm em thấy nhói lòng chỉ bởi nghe tên của họ.Là người mà tên anh ấy vẫn luôn có mặt ở một ngóc ngách nào đó trong tâm trí em.Là người có thể làm em so sánh tất cả những người con trai còn lại mà mình vừa gặp.Là người mà em chắc chỉ vừa khóc ngày hôm qua khi nhớ đến.Là người mà bạn bè em chẳng ai hiểu nổi “Vì sao là anh ta?”.Là người mà ai cũng cho rằng em phải xứng đáng hơn thế nữa… Và cũng là người em không muốn nhớ đến, không muốn nhắc đến, không muốn còn bất cứ can hệ gì với người đó nữa. Chỉ bởi, em hiểu rằng, cái cũ chưa qua, cái mới sao có thể tới.Xa nhau rồi, bước qua nhau rồi, thì quá khứ trước đây có đẹp đẽ đến mức nào, đáng nhớ đến mức nào, cũng phải quên đi. Rất lâu rất lâu sau đó, mọi thứ lại trở về như ban đầu, chẳng ai còn là gì của ai nữa.Chỉ là những “người lạ quen thuộc”.Anh này, em đâu phải là người yêu cũ. Em, chỉ là một người lạ, đã từng thân thuộc mà thôi.