Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? 12 | Chương 12: Mẹ ơi, có quỷ

Sau khi về tới nhà, Tống Triết nhìn ly nước trên bàn nín thở tập trung, miệng lẩm bẩm, tay học theo động tác của các vị đại sư hay thấy trong TV: “Lâm binh đấu giả, lên!”

Ly nước trên bàn không hề nhúc nhích, cứ hệt như đang giễu cợt động tác ngu xuẩn của Tống Triết.

Tống Triết khó hiểu, chẳng lẽ đọc sai thần chú? Vậy đổi: “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”

Ly nước vẫn như cũ không có động tĩnh, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với Tống Triết.

Mấy câu thần chú linh tinh không biết nghe từ nơi nào, Tống Triết đều lôi ra thử hết, thế nhưng không hề có chút hiệu quả, Tống Triết thất vọng dựa vào ghế sô pha, vì sao không dùng được? Thần chú không đúng sao? Thế nhưng trong sách của nguyên thân không có loại thần chú này nên cậu không biết đọc gì.

Nhưng lúc ở nhà hàng rõ ràng cậu không đọc gì cả, vì sao sức mạnh kia lại xuất hiện mà bây giờ lại không? Nhìn chằm chằm tay mình, Tống Triết không nghĩ ra nguyên nhân, chẳng lẽ trong tình thế nguy cấp thân thể mới có phản ứng? Tống Triết cảm thán, quả nhiên là phải học, học nữa, học mãi, huyền học quả thực bác đại tinh thâm a!

Ăn no ngủ kỹ một giấc, Tống Triết nhanh chóng rửa mặt, sau đó nấu đại chút gì đó ăn sáng, ăn xong thì đi tới tiệm cà phê hôm qua đã hẹn với Tào Phương Lệ.

Bọn họ hẹn lúc chín giờ sáng, lúc Tống Triết tới nơi là tám giờ năm mươi, thế nhưng Tào Phương Lệ đã có mặt từ sớm, bên cạnh là một người phụ nữ nôn nóng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.

“Tống đại sư, mời ngồi!” Thấy Tống Triết tới, Tào Phương Lệ lập tức đừng lên, mỉm cười mời cậu ngồi xuống. Sau khi Tống Triết ngồi xuống, Tào Phương Lệ vội vàng giới thiệu người nữ ngồi cạnh: “Đây là bạn tôi, Tiễn Nguyệt Thiến, hôm nay tìm đại sư cũng vì con gái Nguyệt Thiến bị quỷ dây dưa.”

Tiễn Nguyệt Thiến nhìn Tống Triết, tướng mạo trẻ tuổi tuấn mỹ của cậu không hề làm bà nảy sinh nghi hoặc với năng lực của Tống Triết, Tào Phương Lệ là bạn tốt hai mươi mấy năm của bà, chuyện nhà Tào Phương Lệ bà cũng biết, thậm chí còn định tìm đại sư giúp đỡ. Sau đó chuyện kia được giải quyết, Tào Phương Lệ có tâm sự với bà, Tống đại sư tuy trẻ tuổi nhưng bản lĩnh bất phàm, bà sớm đã ghi nhớ trong lòng.

Lúc này thấy Tống Triết, Tiễn Nguyệt Thiến gấp rút nói ra chuyện nhà mình gặp phải: “Chuyện là thế này, gần nhất con gái tôi cứ luôn nói là có quỷ có quỷ, đừng tới đây, không phải tôi hại cô. Mới đầu chúng tôi tưởng vì bạn cùng phòng của con bé bị người ta đẩy xuống lầu, nó có mặt ở đấy nên bị hoảng sợ. Thế nhưng sau đó trong nhà thường xuyên xuất hiện tiếng cười quỷ dị, có khi buổi tối đi tắm thì vòi sen lại phun ra nước đỏ như máu. Thậm chí nửa đêm còn xuất hiện tiếng hét chói tai vô cùng đáng sợ. Nữ quỷ kia không quấn lấy hai vợ chồng tôi, chỉ dọa con gái tôi thôi. Nữ quỷ kia cứ nhắm vào con bé, hành hạ con bé tới sắp điên rồi. Con gái tôi thậm chí chịu không nổi muốn nhảy lầu tự sát, hai vợ chồng tôi phải ngày đêm bồi bên cạnh con bé, thế nhưng vẫn không phòng ngừa được.”

Hốc mắt Tiễn Nguyệt Thiến đỏ ửng: “Mới hôm qua, tôi chỉ mới đi xuống lầu lấy thức ăn ngoài giao tới, con bé đã cầm dao cắt cổ tay, tôi sợ quá lập tức đưa con bé tới bệnh viện. Đại sư, tôi thật sự không chịu nổi. Cầu xin đại sư cứu con gái tôi!”

Tống Triết nhìn Tiễn Nguyệt Thiến, trên người bà có âm khí nhàn nhạt, còn có không ít oán khí, hiển nhiên đã từng tiếp xúc với nữ quỷ kia. Nghe Tiễn Nguyệt Thiến miêu tả thì rõ ràng là nữ quỷ kia muốn trả thù con gái bà, vấn đề chính là, con gái bà đã làm gì mà nữ quỷ phải trả thù?

Sau khi Tống Triết hỏi vấn đề này, Tiễn Nguyệt Thiến có chút do dự, cuối cùng thở dài nói: “Cũng vì con bé đã quá trớn. Nó cùng nữ quỷ kia là bạn cùng phòng nhưng lại len lút làm xằng làm bậy với bạn trai cô bé kia. Sau khi biết chuyện cô bé kia bắt tận mặt hai đứa đòi chia tay, nào ngờ cậu trai kia không chịu, hai người tranh cãi một hồi rồi cô bé kia ngã xuống lầu. Khi ấy con gái tôi ở dưới lầu, tận mắt nhìn thấy cô bé kia ngã chết nên bị dọa không nhẹ.”

Tống Triết sửng sốt, câu chuyện này nghe rất quen tai. Không phải chính là chuyện mà Vương Vũ Dương đã kể cho cậu nghe sao? Cho nên con gái Tiễn Nguyệt Thiến chính là bạn cùng phòng Trần Đan Đan của Phùng Lệ An? Mà nữ quỷ kia chính là cô gái vô tội đã chết Văn Xảo Xảo?”

Tống Triết khẽ híp mắt, ánh mặt trời chiếu xiêng vào người tựa như một tầng hào quang, vô cùng chói mắt.

Thấy Tống Triết không nói lời nào, Tiễn Nguyệt Thiến nóng nảy, Tào Phương Lệ đè tay Tiễn Nguyệt Thiến, lắc đầu ý bảo bà đừng gấp. Thế nhưng Tiễn Nguyệt Thiến không đủ định lực, dằn không nổi nói: “Đại sư, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu đuổi nữ quỷ kia đi, cậu muốn sao cũng được.”

Tống Triết nhướng mày, thong thả nhấp một ngụm cà phê: “Tiễn phu nhân, không biết bà có suy nghĩ gì về việc làm của con gái mình?”

Tiễn Nguyệt Thiến sửng sốt, nghĩ gì? Mới đầu lúc biết chuyện, bà thực sự rất tức giận, đứa con gái ngoan ngoãn của bà sao lại trở thành như vậy? Bản thân đã có bạn trai lại còn xằng bậy với bạn trai bạn cùng phòng mình, thân là mẹ con bé nghe thấy chuyện này đã rất xấu hổ… càng miễn bàn tới cô bé gián tiếp vì con gái mình mà chết. Tiễn Nguyệt Thiến cảm thấy nếu mình là mẹ của cô bé, bà chỉ hận không thể giết chết con gái mình.

Thế nhưng cho dù tức cỡ nào, thấy con bé hiện giờ bị hành hạ khổ sở như vậy, Tiễn Nguyệt Thiến vẫn đau lòng.

Bà thở dài: “Đại sư, không dối gạt cậu, lúc biết con bé làm ra chuyện này tôi đã định dạy dỗ con bé một trận, không ngờ còn chưa kịp làm thì nữ quỷ đã tới rồi. Đại sư, tôi biết con bé không đúng, tôi làm mẹ cũng không thể dối lòng mà đổ hết tội cho cậu tra kia. Sau chuyện này tôi sẽ dạy dỗ con bé, làm người có thể không có gì cả nhưng không thể mất đi đạo đức và lương tri.”

Lời nói này làm Tống Triết ghé mắt, lúc này mới cẩn thận quan sát diện mạo Tiễn Nguyệt Thiến, chân mày cong cong sáng bóng, mắt vừa đẹp vừa sáng, là một người phụ nữ tràn đầy chính khí và quang minh, chỉ không biết vì sao con gái bà lại bị dạy dỗ thành hư hỏng như vậy.

Tống Triết uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy nói: “Đi thôi, tới xem tình huống con gái bà.”

Tiễn Nguyệt Thiến vui sướng, không ngừng cảm kích: “Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!”

Tào Phương Lệ cũng vui sướng cho Tiễn Nguyệt Thiến, người bạn cũ này của bà thực sự rất tốt, chỉ đáng tiếc cô con gái không hiểu sao càng lớn lại hư. Nghĩ tới cô con gái Lâm Mỹ Á nhà mình, Tào Phương Lệ cảm thấy sau này phải dạy dỗ con bé cẩn thận, không thể để phát sinh chuyện như vậy.

Trần Đan Đan ở bệnh viện điều trị, Trần gia có chút tiền nên cô được ở phòng đơn.

Lúc nhóm Tống Triết tiến vào, Trần Đan Đan hai mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà, gò má lõm xuống, da dẻ khô vàng, vẻ mặt ngây ngốc, oán khí cùng âm khí nồng đậm ở quanh người đang không ngừng ăn mòn sức sống. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Trần Đan Đan thực sự sẽ bị phế bỏ.

Bất quá Tống Triết không hề đồng tình chút nào, Trần Đan Đan tự tạo nghiệt thì cần phải tự gánh vác, nếu không phải Văn Xảo Xảo cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành ác quỷ, hơn nữa còn không thể đầu thai làm người thì Tống Triết đã không xen vào.

Liếc mắt nhìn một vòng phòng bệnh, hiện giờ là ban ngày, Văn Xảo Xảo không ở.

“Đại sư, tiếp theo phải làm sao?” Thấy Tống Triết chỉ quan sát phòng bệnh chứ không hành động, Tiễn Nguyệt Thiến có chút nôn nóng.

Tống Triết nói: “Chờ đến khi trời tối, còn nữa, tôi về nhà lấy đồ.”

“Vâng vâng vâng.”

Nữ quỷ này lợi hại hơn nữ quỷ trước, cộng thêm oán khí quá nặng, nếu không thuyết phục được thì chỉ có thể cưỡng ép trấn áp.

Tống Triết mang theo không ít công cụ cùng phù chú, tới khi trời tối thì đến bệnh viện.

“Mẹ, mẹ, mau cứu con, mau cứu con!” Trần Đan Đan cuồng loạn hét chói tai, cứ hệt như người điên giãy dụa trên giường bệnh, biểu tình vừa kinh hoàng vừa khiếp sợ, cứ như thấy thứ gì đó đáng sợ.

Tiễn Nguyệt Thiến thực đau lòng, bà tiến tới muốn nắm tay Trần Đan Đan nhưng lại bị con gái nổi điên hất ra, con ngươi Trần Đan Đan đỏ như máu, phối hợp với dáng vẻ tiều tụy hốc hác nhìn rất đáng sợ.

“Mẹ mẹ mẹ…” Trần Đan Đan vẫn không ngừng hét chói tai, thế nhưng lại xem Tiễn Nguyệt Thiến muốn tiến tới giúp mình như ma quỷ mà xua đuổi, không cho bà tiến tới gần.

Tiễn Nguyệt Thiến rớt nước mắt, Trần tiên sinh dù sao cũng là nam, khí lực lớn, ông không để ý Trần Đan Đan giãy dụa, cường ngạnh giữ chặt tay Trần Đan Đan, ôm cô gái vào lòng, không ngừng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, ba ở đây, ba ở đây.”

Có lẽ những lời này làm Trần Đan Đan an tâm, cô gái ngừng giãy dụa, Trần tiên sinh vui mừng, vừa định nói chuyện thì nghe thấy bên tai có người cười hì hì, sống lưng Trần tiên sinh lạnh ngắt, âm thanh này ông rất quen thuộc.

Đúng như dự đoán, Trần Đan Đan vốn an tĩnh được một chút lại bắt đầu cuồng loạn hét chói tai cùng nổi điên bắt đầu tự ngược, sức lực lớn đến mức ngay cả Trần tiên sinh cũng sắp không cản được.

“Văn Xảo Xảo!” Giọng nam nhu hòa nhưng giàu lực xuyên thấu vang lên trong căn phòng ồn ào, nhất thời tiếng cười hì hì kia ngừng lại, thấy Tống Triết xuất hiện, Tiễn Nguyệt Thiến mừng tới muốn khóc.

Trần Đan Đan núp trong lòng ba mình, biểu tình sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm, tựa hồ bị dọa tới choáng váng.

Văn Xảo Xảo xuất hiện với dáng vẻ lúc chết đi, mặt đầy máu, cô gái cười hì hì với Tống Triết.

Tống Triết nhìn Văn Xảo Xảo, ánh mắt không hề sợ hãi, ngược lại có chút bất đắc dĩ cùng bao dung: “Chơi đã rồi thì trở về đi! Cha mẹ cô sẽ đau lòng. Bọn họ đã vì cô mà khóc lâu như vậy, nếu biết sau khi chết còn không có cơ hội đầu thai, chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao?”

Văn Xảo Xảo thu hồi nụ cười, biểu tình lạnh lùng, âm khí nồng đậm, cô lớn tiếng gào thét, oán hận tới vặn vẹo: “Ba mẹ tôi đau khổ như vậy, khó chịu như vậy là ai tạo thành? Là hai đứa khốn khiếp Trần Đan Đan, Từ Hội. Tôi sẽ không bỏ qua cho chúng, sẽ không. Tôi muốn chúng phải chết.”

Tống Triết kẹp lá bùa trong tay, chuẩn bị cho tình huống bất đắc dĩ, cậu trầm giọng nói: “Trần Đan Đan bị cô hành hạ tới người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho dù sau này bình phục lại thì trong lòng vẫn có bóng ma tâm lý, cuộc đời này coi như xong rồi. Còn Từ Hội thì đã bị cảnh sát mang đi, ít ngày nữa sẽ xét xử. Tội giết người sẽ phải ngồi tù, cậu ta là vị thành niên chưa đủ hai mươi, ngây ngốc trong tù vài năm ra ngoài cũng hỏng mất tương lai. Có tiền án này trong lý lịch, sẽ không ai dám dùng cậu ta. Người nhà Từ Hội cũng bị chỉ trích, cả đời phải sống trong ánh mắt chán ghét của người khác, không có kết cục tốt. Thế nhưng cô lại muốn vì hai người không có kết cục tốt này mà phá hủy đời sau của mình à? Nếu cô giết người thì sẽ biến thành ác quỷ, kết quả thế nào cô cũng không phải không biết, có đáng giá không?”