Thứ nữ sủng phi – Nhất Tiếu Bình Cái
Viết review cho truyện này có 3 lý do.
Một, dĩ nhiên là truyện hay mới viết =))
Hai, tặng bạn Tiểu Tuyền như đã hứa ^_^
Ba, bộ này do mình bỏ công beta từ đầu tới cuối, Hoa Ban không edit truyện nhưng beta thì mình cũng đã vài bộ, mỗi bộ vài chương, duy nhất bộ này Hoa Ban beta từ A tới Z, haizzz…. Mệt muốn chết mà không biết nó có ra ngô ra khoai gì không >_<
Nói thật ra thì mình chả làm được tích sự gì, bản edit rõ nghĩa hơn cv rất nhiều, chỉ có điều editors làm hơi vội vã (theo mình thấy) nên vẫn còn “mùi” Hoa ngữ hơi nặng, ngữ pháp chưa đúng cấu trúc. Với trình độ tiếng việt tích lũy từ ngày mới bặp bẹ biết nói, Hoa Ban đã oanh liệt hy sinh, à không, là oanh liệt beta. Xóa xóa rồi viết viết, lại viết viết rồi xóa xóa, chỉ hy vọng làm câu cú nghe xuôi tai hơn. Nhưng mà mình tự nhận là tương đối cẩu thả bởi vì cái tội “vừa beta vừa đọc truyện”. Khi đọc quá hăng say thì… quên beta =)) Cụ thể là từ chương 28, vì tình hình quá gây cấn nên mình nín thở đọc 1 lèo tới chương 35, lúc này mới ngỡ ngàng nhớ ra mình chỉ lo ôm cái màn hình mà quên cái bàn phím =)) Oài… chán chưa, thế là ì ạch làm lại… huhuhu…
Thôi thứ lỗi là trình độ đãng trí có giấy chứng nhận của bạn Hoa Ban, đọc ebook mới mà các bạn thấy nó vẫn èo uột như trái dưa chuột thì cũng nhắm mắt tự dối lòng đây là dưa hấu nhé! Vui lòng làm lơ cái người đã beta “quá đổi thành công” này đi (==) Thank you very much!
Quay lại đề tài chính.
Thứ nữ sủng phi, tựa thế nào thì nội dung thế đó. Một vị phi tần, thân phận là “thứ nữ” nhưng mà được “sủng” vô cùng.
Nếu hỏi đặt điểm tiêu biểu của truyện này thì có 2 cái: sủng – hài
Bạn nào đang vất vả đi tìm truyện sủng siêu cấp, ngọt siêu cấp thì đã tìm đúng địa chỉ rồi. Đây là SỦNG to đùng, không có một tẹo ngược nào. Nhưng mà cũng tùy thuộc vào cái định nghĩa “sủng” của bạn đọc là thế nào nữa.
Thứ nữ sủng phi không có cảnh “nóng”, chỉ có cảnh “ấm”, kiểu như đương sự chưa kịp làm ăn gì thì tác giả đã chạy đi mô tả tấm rèm che nó lung lay ra sao, đêm hôm đó trăng thanh gió mát thế nào rồi một phát nhảy vào nói chuyện “sáng hôm sau” ^O^ Không biết mọi người có cảm nghĩ gì nhưng mà bạn Ban cực thích kiểu viết như thế nhé! Thứ nhất là không tục, thứ hai là không quá “cận cảnh” đỡ chảy máu mũi, thứ ba là rất “nghệ thuật”. Giống như người ta dùng nước hoa không ai lại đổ cả lọ lên người, chỉ cần thoang thoảng mùi hương, như có như không, thế mới có sức mê hoặc! Sự ngọt ngào trong truyện này không thể hiện qua lời nói hay hành động phô trương gì. Nó là cái vị ngọt ẩn hiện, không cụ thể mà trừu tượng, không trực tiếp mà gián tiếp, không tới tấp mà chậm rãi, không ngộp ngạt mà thanh thoảng… Nói chung là có chiều sâu ^_^
Về nhân vật, truyện xây dựng tốt. Nữ chính dễ thương nhưng mình vẫn mong cô ấy sâu sắc thêm tí nữa, tuy nhiên chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy một tâm hồn đẹp, nhân cách đẹp, không hề sơ sài mà lại toát lên một vẻ ngây thơ chân thật, không giả tạo hay dàn dựng. Nam chính very good, một kiểu “lạnh lùng” mà không hề đụng hàng với cái “lạnh lùng” nhàm chán của nhân vật ngôn tình thông thường. Ngộ quá, không biết diễn tả thế nào nữa, người này là dạng “ngoài lạnh trong nóng”, không phải lạnh thấu xương, lạnh rùng rợn mà giống cái lạnh đầu đông ẩm hơi sương, đủ khiến người ta rùng mình nhưng tuyệt đối không mang hơi hướng chết chốc, vừa đủ tạo nên uy nghiêm một vị đế vương! Các nhân vật phụ đạt tiêu chuẩn, có tính cách rõ ràng, tương tác linh hoạt, tạo “màu nền” hài hòa cho đôi nam nữ chính.
Ôi, nói chung là bộ truyện cổ đại 73 chương mà viết được như thế là có bản lĩnh lắm rồi, không đòi hỏi gì hơn, truyện này đã thành công trong phạm vi của nó.
Thứ nữ sủng phi là câu chuyện cổ tích trong Tử Cấm thành bốn bề tường vách, nó là chuyện kể về một nàng lọ lem gặp được hoàng tử của mình, có được tình yêu đủ che chở nàng bình an sống hết đời nơi thâm cung lạnh lẽo. Một nữ nhân sống trong thời phong kiến như thế còn đòi hỏi gì hơn? Cổ tích luôn có kết thúc “ở hiền gặp lành” và Thứ nữ sủng phi cũng chẳng ngoại lệ…
Lý Viên là thứ nữ, lại là con của di nương, không có gì bất ngờ khi cô ấy trãi qua thời thơ ấu với những kỉ niệm xấu xí về sự bất công trong đối xử, về sự vô tâm của người thân. Tuy nhiên, Lý Viên lại có một tâm hồn đặc biệt, bởi vì cô ghi nhớ tiền kiếp của mình ở thế giới tương lai xa xôi. Đúng vậy, nữ chính đến với câu chuyện bằng phương thức quen thuộc nhất:Xuyên không. Nhưng mà cô ấy bắt đầu cuộc đời vào chính thời điểm được sinh ra, trãi qua mười lăm năm thích ứng và hoàn toàn biến thành một nữ nhân của thời đại này. Lý Viên là con người cổ đại mang một chút kí ức của thời hiện đại, chỉ như vậy cũng đủ khiến cô có sự đặc biệt hiếm thấy.
Mười lăm tuổi, Lý Viên và đích nữ (con gái vợ cả) Lý Phương cùng bị đem đi dự tuyển tú và bước chân vào cuộc chiến đời đời kiếp kiếp chốn thâm cung. Ngày ấy, bước đi chật vật trên con đường trải đá của hoàng thành oai nghiêm, cô bé 15 tuổi có lẽ chẳng thể nào ngờ được mình sẽ có một lần đi lại con đường này, trên chiếc kiệu sa hoa và trong sự tôn kính của vạn người….
Một thứ nữ không thanh không thế
Một cô gái nhan sắc, tài năng đều bình thường
Một nữ nhân chỉ mong bình an chứ không cầu quyền thế.
Cô ấy đã đặt đôi chân nhỏ vào thế giới của Phong Thành Vũ – đương kim hoàng đế triều Đại Chu.
Vận mệnh là một chữ rất khó đoán, có khi tàn khốc bi thương nhưng cũng có lúc mơ mộng ngọt ngào.
Sau 2 tháng từ ngày nhập hậu cung, cuối cùng Lý Viên cũng “bị” thị tẩm. Có trời chứng kiến cô ghét thế nào chuyện đi làm công cụ phát tiết cho đàn ông, dù kẻ đó có là chủ nhân thiên hạ. Lý Viên dù có ấm ức thì cũng phải chấp nhận vì cái mạng nhỏ của cô nằm trong tay hắn, chỉ cần còn sống thì còn hy vọng.
Vậy Phong Thành Vũ có ấn tượng gì với vị Lý dung hoa này? À uhm thì… là một trong những cung phi trong hậu cung, mặt mũi cũng tạm ổn, có điều hình như hơi… mập! =))
Phong Thành Vũ chỉ nhớ rằng nàng ta so với nữ nhân khác thì tròn trịa, có da thịt hơn, thế cũng tốt, ôm rất thích, giống như con mèo thuở nhỏ hắn từng nuôi, tên nó cũng có chữ Viên, gọi là Viên Viên ^_^
Sau hai đêm liên tục tiếp xúc, giữa họ không nói quá 5 câu, chủ yếu vẫn là tắt đèn và… làm việc! Lý Viên khôi phục cuộc sống an nhàn của mình, tiếp tục ẩn nấp không tranh không giành, không gây chú ý, không tích thù hận với ai. Hoàng đế có bao nhiêu mỹ nữ, hắn sẽ không ghi nhớ nàng quá lâu, cũng không đột nhiên yêu thích vô lý do chứ đừng nói là kiểu tình yêu như tiểu thuyết. Đúng thế, tình cảm con người không thể cứ phù phép biến hóa là ra, nó cần thời gian và thử thách để nảy mầm, sinh sôi, kết trái…
Giữa họ chắc chắn là duyên và phận.
Trong rừng đào cung Thủy Bích, họ tình cờ gặp nhau một lần, nói vài câu, người đứng kẻ quỳ rồi từ giả. Phong Thành Vũ có quá nhiều mối bận tâm, chẳng có gì khó hiểu nếu cả năm trời hắn không nhớ tới một cái dung hoa nho nhỏ ở ngõ ngách nào đó trong hậu cung đầy bướm hoa kia. Thế mà không hiểu sao vào một ngày nhàm chán hắn lại nhớ tới, nhớ cảm giác ôm nàng vào lòng như ôm con mèo Viên Viên – mềm mềm nhung nhung, cũng nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của nàng trong biển hoa đào, càng nhớ hơn đôi mắt linh động không ủy mị câu dẫn, không lúng liếng đưa tình nhưng mà trong veo và tròn xoe như ngọc.
Bỗng thấy nhớ, vậy là đi tìm.
Lần này thì cô nàng đang trốn trong hậu viện nho nhỏ của mình trèo cây! Ngó ngó cái tổ chim rồi lấy cành liễu làm kiếm, thi triển chiêu thức của Kim Dung. Nàng chỉ là cô bé chưa 16 tuổi, tinh quái và nghịch ngợm một chút thì có sao? Trong hoàng cung toàn giả dối và nịnh bợ này, Phong Thành Vũ còn tìm đâu ra một Lý Viên đáng yêu hơn thế nữa?
Nhưng mà chớ có nghĩ như vậy đã yêu. Cùng lắm thì thích mà thôi, một sự mới mẻ làm cuộc sống mệt mỏi này thanh thản đi chút ít! Cứ như vậy trải qua một năm, hoàng đế cao quý kia thi thoảng lại đột ngột đến rồi đột ngột đi, mỗi tháng có thể ân ái một vài lần, cũng có khi đơn thuần là ngồi lại nhìn cái mặt ngu ngốc tròn vành của cô nàng, không tỏ ra quan tâm đặc biệt, không hậu đãi hơn bất cứ vị cung phi nào. Mới đầu Lý Viên tương đối bài xích, ai bảo hắn làm nàng đau, thô bạo như vậy không thương tiếc gì hết. Nàng cảm thấy mình bị xem thường, lòng tự tôn tuột dốc không phanh vậy là nhất quyết chống đối. Không hợp tác chứ gì? Chẳng quan tâm, không biết ngoan thì cứ cưỡng đi, hắn là hoàng đế, lo gì một cái dung hoa thấp cổ bé miệng. Có đàn áp thì có khởi nghĩa, Lý Viên mạng nhỏ mà gan lớn dám ở trên giường hất tay hoàng đế, còn mắng hắn cầm thú, vô lại. Hậu quả là bị bóp cổ xém chết. Nàng lẽ ra đã chết, chỉ là vì Phong Thành thấy luyến tiếc, chết dễ dàng như vậy thì lợi cho nàng ta quá.
Xung đột xảy ra, hoàng đế tức giận chả thèm chạm vào nàng nữa, cấm túc 3 tháng không được ra khỏi cửa. Ngoài mặt thì hậm hực như thế, sau lưng lại sai thái giám kề cận – Lý Đại Hải đem thuốc quý sang chữa thương cho nàng. Thật ra hoàng đế của chúng ta chưa bao giờ biết nhẹ nhàng, ngọt ngào, chẳng nói được mấy câu êm tai, trình độ tán gái là Zero nhưng mà có cái “dễ thương ngầm”, ai mà không “đỗ” trước cái tâm nóng bỏng ẩn giấu sau con người chán ngắt ấy? Hắn không biết dỗ dành, không biết lời đường mật. Tình yêu của hắn chỉ là chở che để nàng bình yên sống qua ngày…
Thái hậu đương triều từ Phật đường hồi cung, Phong Thành Vũ đem binh mã, quan thần và 5 vị cung tần đi Nam Dương nghênh đón. Trong 5 vị phi tần, chẳng hiểu sao có tên Lý Viên – một dung hoa thấp kém và chẳng nổi bật gì. Lý Viên cũng đành mơ hồ mà vâng mệnh, chỉ không ngờ quan hệ của họ từ chuyến đi này đã tiến xa một bước.
An tần bị Khổng Tú Dung đẩy xuống hồ ngã bệnh, Khổng Tú Dung loạn ngôn bị đánh chết rồi mối khi ngờ đổ lên người Liễu phi. Náo loạn chưa yên thì Phong Thanh Vũ đột nhiên bị hạ cổ, nguy cấp tính mạng. Chính giây phút ấy, một Lý Viên ngốc nghếch và nhát gan lại quát mắng các Thái y, thu xếp sự tình, nghĩ cách cứu chữa rồi dùng máu của mình dẫn cổ độc ra ngoài, cứu hoàng đế một mạng. Không có lý do nào cụ thể, chỉ là nàng không muốn hắn chết, không muốn quốc gia này vô chủ, càng không đành lòng bỏ mặt người đàn ông duy nhất của mình trong 2 kiếp qua.
Hoàng đế thoát chết, Nam Cung Nhu bị phát hiện là gian tế đem đi tra hình, phản tặc một đêm giết gọn, khi mà tiếng đánh nhau bên ngoài hoàn toàn tắt thì Phong Thành Vũ đột nhiên ôm Lý Viên của hắn vào lòng.
Là cảm ơn nàng đã giúp hắn vượt qua thêm một lần sinh tử
Cũng là mệt mỏi sau một đêm dài chém chém giết giết, chỉ muốn ôm con mèo Viên Viên ngủ một giấc an ổn mà thôi….
Thái hậu cuối cùng trở về, Liễu phi – cháu gái của Liễu thái hậu như cá gặp nước, bắt đầu tận dụng sự yêu chiều của người cô ruột mà tìm kiếm hoàng ân.
Đoàn người từ Nam Dương về Tử Cấm thành, An tần bạo bệnh không dậy nổi, Nam Cung Nhu bị diệt trừ, Khổng Tú Dung bị đánh chết. Năm vị phi tần cũng chỉ có mỗi Liễu phi và Lý Viên là bình an trở về. Đó là sự tàn khốc của quyền lực và tranh chấp chốn thâm cung.
Lý Viên và Phong Thành Vũ tiến một bước trong quan hệ, nàng có được sự tín nhiệm và lời hứa của hắn:
“Chỉ cần nàng không thay đổi, trẫm có thể bảo hộ nàng cả đời!”
Cả đời.
Đó là cả đời.
Từ giây phút ấy, Lý Viên đã chiếm được một góc vững chắc trong trái tim đế vương, không rõ nó nằm ở đâu, bé cỡ nào nhưng chắc chắn là bền chặc!
Không khí giữa hai người ôn hòa hơn. Nàng vẫn chống đối với sự thô bạo của hắn nhưng có điều Phong Thành Vũ không bóp cổ như lần trước, hắn chỉ bực bội cái nữ nhân phiền phức, sau đó thì tự giác biết dịu dàng hơn.
Lại mùa xuân nữa tới, hậu cung có một đợt thăng chức cho các phi tần. An tần trở thành An phi, Lý Phương cũng thăng một bậc, duy có Lý Viên đột phá 5 cấp thành “tần”, lại đặc biệt ban phong hào “Thần”. Mọi người xôn xao ít lâu rồi cũng lắng xuống. Phong Thành Vũ cũng không quá ưu đãi để gây chú ý. Hắn bận rộn, có khi mấy tháng chẳng thấy mặt nhưng mỗi lần đến đều ở lâu. Vì hắn tham lam sự bình yên này, một loại thư thái nghe âm thanh líu lo của nữ nhân bên cạnh, cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp vì đôi mắt trong veo, vì khuôn mặt tròn trịa hoặc là vì nhục dục mất hồn. Có lẽ tình cảm đã vượt qua chữ “thích” một chút, lãnh thổ của Lý Viên trong trái tim quân vương cũng rộng thêm một tí.
Và rồi nó bắt đầu mở rộng một cách không kiểm soát, không ranh giới, không dừng lại… bởi vì Thần tần có thai!!!
Phi tử của vua mang thai thì không lạ nhưng phi tử của Phong Thành Vũ mang thai là một loại kỳ tích. Hắn gần 30, bao nhiêu nữ nhân mà chỉ có một đứa con gái của Hiền phi. Liễu gia gây sức ép, triều thần bất ổn cũng vì thiếu một thái tử. Hắn đối với tin tức này có biểu hiện vô cùng quái lạ, câu đầu tiên hỏi Lý Viên là:
“Có thật là con của trẫm không?”
Khỏi phải nói là Lý Viên tức giận cỡ nào. Cái đồ hoàng đế chết bầm! Làm người ta mang thai mà hỏi một câu muốn ăn dép như vậy đó!!!
Thần tần có tin vui, hoàng thượng bố trí tầng tầng lớp lớp bảo hộ, đứa trẻ này hắn đã chờ quá lâu, lâu đến nổi sắp tuyệt vọng. Nhưng mà không may là một công chúa. Ôm con gái nhỏ bé trong lòng, Lý Viên bật khóc vì Phong Thành Vũ. Náng không ghét bỏ con mình nhưng nàng luyến tiếc vì con bé không phải con trai, đồng nghĩa với việc hoàng đế sẽ phải tiếp tục đứng trong chảo lửa của những kẻ dòm ngó ngai vàng
“Thật xin lỗi… thiếp để ngài thất vọng rồi!”
“Sau này thần thiếp nhất định sinh nam tử cho hoàng thượng”
Thật ra Lý Viên không biết khi mình nói câu đó, Phong Thành Vũ sẽ ghi nhớ suốt đời, nàng cũng không biết hắn đối với Minh Châu chưa bao giờ thất vọng. Minh Châu – viên ngọc quý giá nhất, con gái tâm can của hắn. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu sủng ái đều cho công chúa hết. Dù con bé không phải hoàng tử như hy vọng nhưng giây phút ôm sinh linh này trên tay, hắn đã rung động cả trái tim, đây là cốt nhục tình thâm, đây là thân nhân duy nhất và chân chính của hắn trên đời, đây là con gái cưng yêu, con gái bảo bối, con gái của phụ hoàng.
Cứ vậy ba năm trôi qua, Minh Châu 3 tuổi, Thần tần độc sủng 3 năm, có bao nhiêu đố kị, bao nhiêu ghen ghét, bao nhiêu ngưỡng mộ. Đó là 3 năm bình yên và hạnh phúc. Phong Thành Vũ chỉ quanh quẩn bên Lý Viên và Minh Châu, hành trình cố định từ Bảo Long điện đến cung Cam Tuyền, các tần phi không chen vào nổi, họ lại càng ghen tức với Lý Viên hơn. Công chúa nhỏ lớn lên và hiểu chuyện, bé bám lấy cha như kẹo mạch nha, nhất nhất đều nghe phụ hoàng, hai cha con gặp nhau là như đại hội, vui vẻ tưng bừng. Cũng trong khoảng thời gian 3 năm này, hoàng đế vô cùng cố gắng, ngày đêm “cố gắng”, cơ mà Lý Viên vẫn trơ trơ, không thấy động tĩnh gì.
Sự tình bắt đầu căng thẳng khi lụt lớn xảy ra, ôn dịch hoành hành. Đệ đệ của Phong Thành Vũ – Phong Thành Thái là con ruột của Liễu thái hậu. Liễu gia vẫn có một sức ép đối với hoàng quyền, huống hồ Phong Thành Thái đã có trưởng nam là Phong Nguyên Văn. Liễu thái hậu muốn hoàng đế nhận cháu nội ruột làm con thừa tự, phong Thái tử. Dĩ nhiên Phong Thành Vũ không đồng ý, dưới sự ảnh hưởng của triều thần, việc này dần trở thành cái u nhọt mà động vào sẽ rất đau.
Thiên tai, dịch bệnh – họ đổ thừa vì ngôi báu không có người thừa kế khiến trời đất nổi giận. Phong Thành Vũ luôn bình tĩnh nhưng bây giờ không bình tĩnh nổi, luôn là Lý Viên liều mạng gập tắt cơn điên của hắn, làm cung nhân thở phào mừng thầm. Cả hai người đều sống trong áp lực, Lý Viên mỗi tháng đều tính ngày, mong ngóng chút dấu hiệu mang thai, nhưng mà vẫn bật vô âm tính.
Có những lúc chìm vào mệt mỏi, con rồng cũng phải ngã lên đùi Lý Viên, áp mặt vào bụng nàng mà nói: “Viên Viên, sinh cho trẫm một hoàng tử!”
Nàng lúc nào cũng phải nén nước mắt mà dạ. Vì chỉ có nàng mới là người vợ chân chính trong trái tim hắn, là mẹ của Minh Châu, trên đời này cũng chỉ có nàng mới có thể sinh con đẻ cái cho Phong Thành Vũ…
Mỏi mòn và thất vọng, khi mọi thứ tưởng chừng sắp đỗ vỡ thì Lý Viên thật sự có thai. Phải nói là mừng như điên! Thần tần lại mang thai, Liễu thái hậu ngất xỉu, chúng cung tần điên tiếc, triều thần cúi đầu không dám nói bậy bạ nữa. Phong Thành Vũ càng hết mực bảo vệ ba mẹ con, họ là gia đình của hắn, người thân của hắn, cũng là một điểm tựa tinh thần.
Liễu thái hậu mừng thọ, Thần tần có thai cũng không thể vắng mặt. Đêm hôm đó ba mẹ con xảy ra chuyện, suýt tí nữa Minh Châu bị đá đè chết, cũng suýt tí nữa Lý Viên sẩy thai. Chung quy cũng vì nàng ăn ở có đức nên mới có người dám liều mạng cứu Minh Châu.
Khi nhìn thấy phi tử và công chúa ôm nhau khóc, hoàng đế cao cao tại thượng lần đầu hiểu ra trên đời có loại cảm giác đau đớn khủng khiếp như thế. Hắn tuyệt đối sẽ không để họ bị tổn thương nữa, vợ và các con, đây là điều cấm kị lớn nhất không ai được phép chạm vào.
Thần tần vẫn bình an đến khi sinh. Đại hoàng tử chào đời, cả thiên hạ vui mừng khôn xiết, Phong Thành Vũ ôm con trai cười tít mắt, lại ôm Lý Viên hôn mãi không thôi. Cùng với chuyện vui của họ chính là tin vương phi của Phong Thành Thái sẩy thai và trưởng nam Phong Nguyên Văn bị sốt bại liệt, thái hậu trúng gió nằm liệt giường. Cái này gọi là gieo gió gặp bão.
Thần tần sắc phong Thần quý phi nương nương, đứng đầu tam cung lục diện. Lễ chọn đồ vật đón tương lai của Phong Nguyên Hi, tên hoàng đế xảo quyệt dám ném ngọc tỉ cho con trai chọn, thế rồi giả vờ giả vịt “theo ý trời’ sắc phong Thái tử ^_^ Từ đây cuộc sống vô cùng viên mãn
Còn về Thái hậu nương nương thì tai họa giáng xuống liên tiếp, vương gia mắt bệnh đường sinh dục vì tội háo sắc, chết ở tuổi hai mươi, thái hậu vô tình giết đi đứa cháu duy nhất còn sót lại trong bụng mẹ. Ân ân oán oán cũng theo đó xuống suối vàng với bà. Một câu chuyện rất xưa được kể lại, rằng hoàng đế chỉ là một rủi ro do cơn say rượu của tiên hoàng gây ra, rằng ngài từng xem thái hậu là mẹ và yêu quý bà thế nào, rằng ngài đã khó khăn ra sao mới ngồi trên ngai vàng, rằng hắn đã trải qua mấy phen bị ám sát mà vẫn sống dai như con gián… Một thời đại tranh đoạt, tham vọng và hoàng quyền. Tình cảm con người bị giẫm nát và phản bội, hoàng hậu Liễu Như Mi đem “tuyệt tử sát” hạ vào hắn khiến hắn vĩnh viễn không thể có hậu thế. Nhưng mà cái gì thì cũng là quá khứ, chết đi không thể mang theo, ân oán này xin dừng tại đây vì hắn còn phải sống thật tốt, thật hạnh phúc…
Lý Viên – Minh Châu – Nguyên Hi, như vậy là đủ rồi. Hoàng đế chỉ cần một quý phi, một công chúa và một thái tử. Ngôi hậu vẫn cứ trống, tam cung lục diện vẫn để làm cảnh, thâm cung có bao nhiêu tranh đấu và có bao nhiêu hạnh phúc, chẳng qua cũng chỉ là con thiêu thân mê ảnh lửa đỏ.
Những người phụ nữ sống kiếp phi tần luôn có nỗi bất hạnh trong quyền quý
Như Hiền phi chọn cách lạnh lòng mà sống một đời bình an, bởi vì ngày đó đã có một thiếu niên ôm con mèo Viên Viên đứng trước mặt nàng, có một Tứ hoàng tử đem nàng từ cung tì biến thành chủ tử, hắn nói sẽ thỏa mãn mong ước của nàng, đó là bình yên sống hết đời trong cung cấm. Hiền phi mãi mãi ngồi ở vị thế “phi”, mãi mãi gấm vóc lụa là, mãi mãi được kính trọng. Nhưng đế vương vô tình có biết không? Nàng nhìn đứa con gái càng lớn càng khác xa hoàng đế mà tim chết lặng, nàng nhìn nụ cười của hắn cưng yêu vì Minh Châu mà lòng thêm đau. Không có sự phũ phàng nào hơn tình cảm đế vương, Hiền phi chắc chắn sẽ sống bình an một đời, sống như đóa huệ trắng không bám hạt bụi mà cũng không ai chạm vào.
Còn có Liễu phi mang theo mơ mộng nhi nữ bước vào chốn thâm cung. Biểu ca của nàng, lang quân của nàng, ước mơ của nàng… mọi thứ như sương khói. Hắn giả vờ cưng yêu nhưng trong tâm chưa bao giờ quên nàng họ Liễu. Hắn nhẫn tâm để nàng quỳ đến ngất cũng không cho diện kiến, hắn có thể ôm Thần tần trong lòng bảo vệ mà tàn nhẫn đạp ngã nàng. Liễu phi độc ác và cay nghiệt, chua ngoa và kiêu kì, cuối cùng thì vẫn là cái bóng vật vờ trong đơn côi. Có đáng hay không? Có cần hay không? Khi mà trái tim Phong Thành Vũ không thể chứa nhiều hơn một người.
Lý Phương lại là một phiên bản khác của bi kịch tần phi. Nàng ngày bé là thiên kim tiểu thư, là người cười khẩy miệt thị cô em cùng cha khác mẹ Lý Viên, là con khổng tước kiêu hãnh và ngạo mạn. Nhưng mà thâm cung đã dạy cho nàng biết không phải sắc đẹp là mọi thứ, không phải đích nữ thì cao quý hơn thứ nữ. Lý Phương sống bằng ganh ghét và đố kị, cứ ngỡ mình thông minh làm hoài thai con của hoàng đế. Đến cùng vẫn là một phen rơi từ thiên đường xuống điện ngục, tuổi xuân qua đi trong bốn vách tường thành, mãi mãi đứng rất xa, rất xa trái tim của ngài…
Mổi người một bi kịch, mỗi người một niềm đau.
Vậy mà Lý Viên lại chỉ có hạnh phúc. Thế giới này vốn bất công nhưng cũng rất công bằng. Bất công ở chỗ chỉ có nàng mới có thể mang thai nhưng công bằng ở chỗ nàng sống hiền lành, nhân hậu, tích đức khắp nơi nên luôn được người khác báo đáp. Cổ tích của nàng thứ nữ sủng phi là câu chuyện ngọt ngào trong hoàng triều tâm tối. Nơi đó có một nam nhân sẽ cho nàng mái nhà không lo cơm áo, không sợ ai ức hiếp, là độc sủng hậu cung, là tuyệt đối dung túng, là yêu thương hết mình.
Hắn không nói lời hay ho nhưng hắn cho nàng bờ vai để khóc
Hắn không nói tiếng yêu nhưng hắn chỉ ôm nàng mỗi đêm, giống như con mèo ú Viên Viên, vuốt ve và âu yếm.
Lý Viên chỉ có một nỗi buồn. Nếu nàng không thể mang thai vậy hắn sẽ không thương, sẽ không bảo vệ, sẽ không ân sủng như vậy. Nếu người khác mang thai hắn sẽ lậy tức đối xử với nàng ta như với Lý Viên. Chung quy thì cũng vì “năng lực sinh sản” mà ra, thật là bi ai nha!!! >_<
Phong Thành Vũ có lẽ chẳng quan tâm cái ý nghĩ ngớ ngẩn này. Có yêu hay không, yêu từ khi nào, vì sao yêu, có lẽ sẽ chờ năm dài tháng rộng mà giải đáp. Chỉ biết rằng, quân vương này đây đã vì nàng đánh mất hình tượng, ngồi trên nóc nhà nói chuyện vẫn vơ, phục vụ cho cái sự “lãng mạn” của Thần quý phi. Có lúc chúng ta không cần phải đặt giả thuyết “Nếu như…”, đừng quá soi mói vào tiểu tiết mà hãy quý trọng những gì đang có. Chuyện cổ tích cũng không cần “nếu như”, bởi vì thực tế nàng ở đây, an bình cả đời trong vòng tay người ấy, họ có Châu Châu, Hi Nhi và sẽ có những đứa trẻ đáng yêu khác.
Nắng mềm trải trên vạn dặm Đại Chu.
Tử Cấm thành oai nghiêm và tịch mịch.
Ở đâu đơn côi, ở đâu bi kịch, ở đâu lo sầu?
Ở đâu chỉ có Thần quý phi nương nương, mỗi ngày yên giấc trong lòng chủ nhân thiên hạ, mỗi ngày yêu, mỗi ngày thương, mỗi ngày cười, mỗi ngày vui. Đó gọi là cổ tích!
Online và ebook
Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…