Thiếu nữ toàn phong [part 2] – Chap 1: Trận đấu cuối cùng (1) – Wattpad
"Hú...Hú...ú...ú...ú...ú..."
Tiếng còi kêu inh ỏi.
Chiếc xe cứu thương vừa rời trung tâm huấn luyện mất hút.
"Nhược Bạch cậu ấy sẽ không sao, phải không?"
Sơ Nguyên thất thần nhìn chiếc xe cứu thương đã mất dạng từ lâu.
"Sơ Nguyên, cậu là bác sĩ, không cần tôi nói cậu tự biết rõ... Quan trọng chuyện này tuyệt đối không được để lộ cho Bách Thảo biết... Trận đấu sắp bắt đầu rồi."
Đình Hạo và Sơ Nguyên quay ngược lại vào trung tâm, cố gắng che giấu nỗi lo lắng trên gương mặt.
••••••••••••••••••••••
Trận đấu vì vinh dự đại diện cho quốc gia tại giải Thanh niên thế giới sắp sửa bắt đầu.
Hai cô gái.
Mặc áo bảo vệ màu xanh là Phương Đình Nghi-cô gái mang biệt danh nữ thần ánh trăng, là nữ minh tinh và tuyển thủ Taekwondo hàng đầu trong nước. Mẹ của cô, anh trai của cô đều từng mang về chức vô địch thế giới. Mặc dù cô chưa từng chạm tay được tới đỉnh vinh quang cao nhất của Taekwondo nhưng từ lâu, Đình Nghi được coi là nữ tuyển thủ thiên tài số một, là lựa chọn sáng giá nhất của Trung Quốc.
Ngược lại, cô gái đứng đối diện phía bên kia với tấm áo bảo hộ màu đỏ là Thích Bách Thảo, một gương mặt đại diện cho thế hệ nữ tuyển thủ ưu tú mới . Cách đây không lâu, cô đã xuất sắc vượt qua rất nhiều đối thủ của các nước, giành được vị trí học viên xuất sắc trại tập huấn quốc tế, được thỉnh giáo nhất đại tông sư Lý Vân Nhạc. Hơn hết, cách đây chỉ vài tháng, Thích Bách Thảo làm Phương Đình Nghi bẽ mặt trước cánh nhà báo khi cầm hòa cô trên thế thắng.
Đình Nghi đối với Bách Thảo trong lòng chứa đầy căm ghét. Cô hận Sơ Nguyên ca ca mà cô yêu suốt hơn mười năm vì Bách Thảo mà từ chối cô, cô hận vì Bách Thảo mà anh trai cô không còn đứng về phía cô như trước. Tất cả những thứ rực rỡ trong tay Đình Nghi từ từ vụt khỏi tầm tay cô là vì cô gái kia, từ chàng trai cô yêu và cả sự ngưỡng mộ của đồng đội, thậm chí ngày hôm nay, cô ta còn dám tới tranh giành tư cách tham gia cúp thế giới vốn dĩ luôn luôn thuộc về cô. "Thích Bách Thảo, tôi nhất định sẽ đả bại cô, làm cho cô một lần nữa thua tới thê thảm...". Đôi mắt Đình Nghi như bùng lên một ngọn lửa. " Lần này, tôi nhất định sẽ khiến cô vĩnh viễn biến mất khỏi sàn đấu".
Trong lòng Bách Thảo chỉ còn một tâm niệm, đó là trái tim cô toàn tâm toàn ý hướng về Nhược Bạch và ngày hôm nay, cô nhất định phải giành lấy chiến thắng quyết định này, để tiến đến gần hơn tới ước mơ của cô và anh.
Huấn luyện viên Thẩm Ninh là trọng tài của cuộc so tài này.
"Xanh."
"Đỏ."
Hai cô gái tiến thẳng ra giữa sàn đầu, đứng đối diện nhau.
Đình Nghi nhìn Bách Thảo, mỉm cười chua xót. Ba năm trước, Thích Bách Thảo trong mắt cô chỉ là một đứa trẻ ngựa non háu đá, tấn công tầm thường, bị cô đánh thảm hại hai lần. Thế mà ba năm sau, đứa trẻ ấy lại một lần nữa không biết sợ là gì, dám tới tranh giành với cô. Taekwondo là lòng tự trọng cuối cùng của Đình Nghi, vì chiến thắng này, cô sẽ không từ mọi cách.
"Đặt hết tâm trí vào thi đấu." Tiếng Nhược Bạch như văng vẳng bên tai Bách Thảo.
"Chuẩn bị..... Bắt đầu!"
Phương Đình Nghi và Thích Bách Thảo chính thức bước vào cuộc chiến tranh ngôi bá chủ.
••••••••••••••
"Hây...a...aaaaaa..."
Một tiếng hét trong vắt nhưng đầy ngạo mạn vang lên, như muốn dội thẳng vào mặt Bách Thảo.
Đình Nghi lao tới Bách Thảo như một con mãnh thú. Không hề né tránh, Bách Thảo lao về phía Đình Nghi.
Tốc độ hai cô gái nhanh như tia chớp trắng, xẹt ngang qua nhau. Khoảnh khắc hai cái bóng trắng ghì chặt lấy nhau trên sàn đấu cực kì ngắn ngủi...
Thứ sau cùng mà người ta nhìn thấy sau pha giao đấu đó là tiếng chân muốn xé toạc cả gió rồi rơi thẳng xuống đất.
••••••••••••
Huấn luyện viên Thẩm Ninh đứng từ vạch biên nhìn cục diện giằng co đang diễn ra, trong lòng đã ngầm có sự đánh giá của riêng mình.
••••••••••••••••
Túc pháp cực kì bén nhạy quét qua, lực chân như sức mạnh cuồn cuộn của nước, lá trúc rơi lả tả trong cú đá xoáy gió.
-Ân Tú sư tỷ!
-Thắng Hạo, có chuyện gì vậy?
-Hôm nay là trận đấu giành tư cách thi đấu giải Thanh niên thế giới giữa Phương Đình Nghi và Thích Bách Thảo. Sư tỷ...
-Vậy sao?
Ân Tú mỉm cười tao nhã, nhìn sư đệ của mình. "Tỷ thực sự hiếu kì ai sẽ là người cùng tỷ cạnh tranh cúp quán quân năm tới".
••••••••••••••••••
"Rầm..."
Cú ra chân cực kì hung bạo vừa lắc qua mặt Bách Thảo.
Đình Nghi thuận đà đạp tới, nhắm thẳng vào áo bảo vệ của Bách Thảo.
Né sang phải.
Bách Thảo không hề nôn nóng. Cô biết kĩ thuật của Đình Nghi rất hoàn mĩ song thể lực dẫu có tăng lên vẫn có hạn so với mình. Bây giờ cô ta đang tấn công dồn dập tạo ưu thế trước, lại cộng thêm tâm lí như muốn hạ gục Bách Thảo, cô không cần tranh cao thấp vội với Đình Nghi, chi bằng cứ để Đình Nghi tự tiêu hao thể lực.
"Hây..."
Đình Nghi liên tiếp tung ra một loạt cú đá thẳng không chút khoang nhượng. Bách Thảo liên tục lùi tránh với thế phòng thủ vững vàng thậm chí còn cố ý tạo cự li chừng mực để Đình Nghi tiếp tục ra chân.
Một bên rõ là đang tấn công dồn dập đến thục mạng, một bên rõ ràng vô cùng nhẫn nại lùi tránh. Tình cảnh trên sân khiến người ta bất giác nhớ đến một trận đấu nào đó song vai trò có phần đã bị đảo ngược. Đình Hạo khó hiểu nhìn sang Sơ Nguyên đang ngồi ngay cạnh. Cục diện trên sân trong có vẻ không giống một cuộc thi đấu giành cho hai cao thủ...
••••••••••••••••••••
Đèn phòng cấp cứu bật sáng. Các y tá hớt hải sửa soạn dụng cụ phẫu thuật. Cả kíp mổ căng thẳng nhìn theo từng chỉ đạo của bác sĩ chính. Đây là một ca mổ nguy hiểm mà bệnh nhân của họ lại là một thanh niên còn rất trẻ, khó tránh khỏi áp lực.
••••••••••••••••••••
Tâm trí của Bách Thảo vẫn vô cùng nhẫn nại, nhưng hai cánh tay cô đã đỡ đòn mệt nhoài. Thể lực của Đình Nghi sung mãn hơn trước rất nhiều. Đình Nghi với đẳng cấp của một cao thủ nhiều lần cố tình tạo khe hở với mục đích dẫn dụ Bách Thảo tấn công nhằm cho Bách Thảo một đòn chí mạng. Nhưng, Bách Thảo lại như đang hóa thân vào vai tuyển thủ trầm ổn, như một làn nước chảy bền bỉ đang liên tục chế ngự con mãnh hổ hừng hực trong Đình Nghi.
"Phòng thủ chặt chẽ như vậy không thể nào bứt ra để phản kích đối phương, tấn công thục mạng như vậy mà không ghi điểm tiêu hao thể lực vô cùng, tôi không hiểu rốt cuộc cả Đình Nghi và Bách Thảo đang nghĩ gì trong đầu." Đình Hạo bất bình bình luận cục diện.
Sơ Nguyên trầm tĩnh tiếp tục quan sát, trận đấu giữa hai cô gái đang bế tắc và không hề đẹp mắt như trận đấu của đẳng cấp cao thủ.
•••••••••••••••••••
Đợi trước phòng cấp cứu là bóng hình cô độc của Diệc Phong. Vì sợ Hiểu Huỳnh phát giác rồi làm lộ cho Bách Thảo biết, dẫu cho cô gái kia nghi ngờ, anh nói dối một cách láu cá rồi để lại Hiểu Huỳnh ở trung tâm huấn luyện, chạy thẳng tới bệnh viên. Một lát sau, Dụ quán chủ và Dụ phu nhân đến. Cả ba người họ đợi chờ với nỗi lo lắng đè nặng. Không gian trước phòng phẫu thuật im lặng như tờ, chỉ có vài bóng người thi thoảng đi đi lại lại in trên sàn bệnh viện lạnh toát.
•••••••••••••••••
Dường như mọi sự nhẫn nại đều là có hạn.
"Hây..."
Hiệp một chỉ còn khoảng mười mấy giây, Đình Nghi quyết không để thể lực nãy giờ tấn công uổng phí, nhất đỉnh cô phải đạp trúng Thích Bách Thảo kia.
Đình Hạo và Sơ Nguyên đứng bật dậy.
Đình Nghi tung người vọt lên.
Độ cao ấy đủ để đá song phi, Bách Thảo không khó nhận ra điều đó, lập tức giãn cự ly để Đình Nghi tung chân.
Trước giờ tốc độ chân của Đình Hạo được mệnh danh là Thạch Hỏa Điện Quang, nhanh như chớp mạnh như bão, vốn đã nổi danh. Tốc độ ra chân của Đình Nghi tiến bộ đã đạt tới bảy, tám phần của anh trai. Cú đá đạp tới làm Bách Thảo giật mình, lùi về phía sau.
Cú đá thứ hai của đòn song phi sắp sửa dội tới, đang hướng tới cái đầu nóng rang của Bách Thảo.
Thảng thốt đâu đó trong trí nhớ Bách Thảo là một chỉ dẫn...
•••••••••••
"Nếu gặp một đối thủ nhanh như thế này, em sẽ làm sao?"
Ngày hôm đó sau cuộc giao lưu kĩ thuật với Lý Ân Tú, cô ấy đã hỏi Bách Thảo như thế.
•••••••••
Ở khu rừng trúc tại Xương Hải võ quán.
"Thắng Hạo, em thấy tốc độ của tỷ như thế nào?"
"Sư tỷ, tốc độ của tỷ rất nhanh, bẩm sinh đã vượt trội hơn người thường, luyện tập lâu lại càng nhanh hơn. Trước giờ, người sở hữu tốc độ bẩm sinh xuất chúng có thể tranh ngang ngửa với tỷ chỉ có Đình Hạo tiền bối. Nhưng tốc độ của Sơ Nguyên tiền bối thậm chí còn nhanh hơn, không hề kém cạnh Vân Nhạc tông sư."
"Thắng Hạo, tốc độ ra chân của Đình Nghi nếu tiến bộ có thể đạt tới bảy tám phần của Đình Hạo. Tỷ đang suy nghĩ, liệu Bách Thảo, cô ấy không có tốc độ bẩm sinh, sẽ giải quyết như thế nào."
•••••••••••••••••
Đình Nghi trên không trung lộ rõ vẻ đắc ý nhìn nét thảng thốt trên gương mặt Bách Thảo, cô biết tốc độ mình sau khi tiến bộ sẽ nhanh hơn Bách Thảo. "Thích Bách Thảo, cô mãi mãi chỉ đuổi theo sau lưng tôi, chỉ cần tôi tiến lên, cô sẽ không bao giờ có cơ hội vượt qua tôi."
"Hây." Tiếng thét ngạo mạn ngút trời dội đến cùng cú đá thứ hai lao tới Bách Thảo như một mũi tên.
"Nhất định phải nhanh hơn..." Bách Thảo thả lỏng cơ thể, bình tĩnh cảm nhận cái hơi nóng rang đang lao về phía cô.
Tung người cuộc lại như cơn xoáy nhỏ, cả cơ thể Bách Thảo cuộn lại, như một trái banh lăn trong không khí.
"Cạch."
Cú ra chân rất nhanh của Đình Nghi lách qua cái vai của Bách Thảo, rơi thẳng xuống.
"Cạch..."
Tức giận, bàng hoàng, Đình Nghi mất đà tiếp đất đứng thắng lại, định tiếp tục đá tới.
"Hây..."
Một tiếng hét lanh lảnh bật ra như muốn xé toang cơn phẫn nộ của Đình Nghi ra làm hai. Tiếng hét mà tất cả mọi người đã mong đợi từ đầu trận đấu...
Xoay người đá song phi.
"Phập phập!"
Từng cú từng cú lao tới, như muốn đâm thủng áo bảo vệ của Đình Nghi. Cú đá thứ nhất quả nhiên tận dụng được yếu tố bất ngờ cộng với sự mất bình tĩnh của Đình Nghi, đạp trúng áo bảo vệ của cô ta. Tuy nhiên, Đình Nghi với sự tinh nhạy, ranh mãnh của một lão tướng kịp thời né liền sang phải tránh được cú thứ hai.
Song phi xoay người ghi được hai điểm.
"Dừng."
Tỉ số hiệp một chốt lại ở con số 2:0.
"Thích...Bách...Thảo... Cô hãy đợi đấy."