Tập Cuối Nữ Hoàng Ai Cập – Truyện Nữ Hoàng Ai Cập Tập Cuối

(yamada.edu.vn.vn) – yamada.edu.vn xin trích dẫn tập cuối của bộ truyện tranh đã từng làm các độc giả quên ăn quên ngủ.

(yamada.edu.vn.vn) – yamada.edu.vn xin trích dẫn tập cuối của bộ truyện tranh đã từng làm các độc giả quên ăn quên ngủ.

Nữ Hoàng Ai Cập – Bộtruyện tranh Nhật Bảnđã gắn liền với tuổi thơ của từng cô cậu học trò cũng đã ngưng xuất bản cũng hơn 10 năm rồi, chắc mọi người cũng đã nóng lòng xem kết cục củaNàng Carol xinh đẹp và hoàng đế Menfuisu dũng mãnh. Các tập từ 72 trở đi đã xuất bản tại Nhật, nhưng chưa có bản tiếng Việt, và chưa xuất bản tại Việt Nam, đành chờ vậy. Nhưng có bản phiên dịch viết tay tập cuối ở đây.Bạn đang xem: Nữ hoàng ai cập tập cuối

*
Phần 1: Sao Sotelis

Một ngày đẹp trời, dân thành Têbê ùn ùn kéo ra đường đón đoàn đại quân Ai Cập thắng trận trở về sau hơn nửa năm chinh chiến.

Bạn đang xem: Nữ hoàng ai cập

Hoàng đế Menfuisư đã thân chinh đi dẹp yên chiến tranh. Bằng mưu lược khôn khéo và tài quân sự xuất chúng, hoàng đế đã bắt 3 nước Hitaito, Asiria, Babylon và một số tiểu quốc nhỏ khác quy hàng. Tiếng cười nói râm ran, cả kinh thành hân hoan, phấn khởi chào chiến thắng lừng lẫy, trong lòng xiết bao tự hào về vị hoàng đế vĩ đại của họ. Tất cả hồi hộp đứng đợi những người chồng. người cha, người con họ trở về.Carol cũng không phải ngoại lệ. Nàng bế trên tay hoàng tử nhỏ mới chào đời, đứng trước cổng thành chờ đợi Menfuisư về.

Như muốn ngất đi vì sung sướng. Nàng sẽ được gặp lại người chồng thân yêu sau những tháng ngày dài xa cách. Tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần. Một đám bụi mù tung lên ở phía xa. Hoàng đế Menfuisư kiêu hùng dẫn đầu đoàn quân rầm rập tiến đến kinh thành, khắp mọi nơi vang dậy tiếng reo hò long trời lở đất.

Từ xa, Carol đã trông thấy hình bóng hoàng đế đang cưỡi trên con ngựa phi nước đại, trong tấm áo choàng tung bay phần phật. Nàng hi vọng hơn bao giờ hết. Những nhung nhớ, đau buồn giờ đây sắp chấm dứt. Menfuisư cũng vậy. Chàng vui mừng nhìn mái tóc vàng óng của Carol phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Chàng thúc ngựa phi nhanh hết mức có thể, mong được ôm lấy người vợ và đứa con nhỏ chưa biết mặt.Đến trước mặt carol, chàng vội giật giây cương. Con ngựa hí vang rồi dừng lại. Menfuisư như lao xuống ngựa, chạy đến ôm chặt Carol vào lòng.Giây phút xúc động không thể diễn tả bằng lời. Carol sung sướng trào nước mắt trong vòng tay của hoàng đế, giữa những tiếng tung hô của thần dân Ai Cập.

Menfuisư thì thầm:

– Carol… ta đã trở về rồi…

– Vâng – Carol nghẹn ngào.Em đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Cuối cùng chàng cũng đã trở về… Trở về bên em và con…

Menfuisư dịu dàng vuốt má đứa con nhỏ, chàng khẽ nói:

– Nó thật đáng yêu. Sau này, con chúng ta sẽ trở thành một vị Pharaon với những chiến công vang dội, hơn ta…

Carol úp mặt vào vai chồng, thấm nhanh những giọt nước mắt vui mừng cứ tuôn chảy. Trong khi tất cả đang hạnh phúc trong niềm vui đoàn tụ, không ai ngờ một tấn bi kịch sắp diễn ra do âm mưu của người mà triều đình Ai Cập vẫn cho là một võ tướng trung thành.Đó chính là Ruka.Ruka, sau khi tận mắt nhìn thấy xác hoàng tử Izumin và hoàng đế Hitaito bị chính tay hoàng đế Menfuisư giết chết, trong lòng vô cùng uất hận, rắp tâm nuôi chí phục thù. Một mưu kế ghê gớm do chính hắn lập ra. Trong cung điện ngập tràn tiếng cười nói nhộn nhịp, tiếng đàn ca, nơi đang diễn ra buổi tiệc mừng thắng trận…Không ai nghi ngờ gì về Ruka – cận vệ của Carol đang tiến về phía hoàng đế. Hắn quỳ dưới chân hoàng đế, dâng cho ngài một ly rượu khác để thay thế ly rượu đã cạn

– Kính mời bệ hạ…

– Ngón tay mang nhẫn của hắn gõ nhẹ vào thành ly, một thứ bột trắng rơi ra, tan vào ly rượu. Một thứ kịch độc, độc nhất mà người ta tìm thấy thời bấy giờ.Menfuisư cũng không để ý. Chàng còn đang đùa với đưa con trai nhỏ tên tay Carol, đang kể lại cho nàng nghe về chiến thắng vừa qua. Hạnh phúc ngập tràn, hai người không thể tin được một thảm cảnh sắp diễn ra, ngay trước mắt họ. Xung quanh Menfuisư cũng chỉ là các đại thần già và vài người cận vệ đang say trong men rượu.Và Menfuisư cầm ly rượu lên, kề môi vào ly rượu và uống một hơi dài. Ruka lặng lẽ nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, cười thầm mãn nguyện. Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hết thảy mọi người đều kinh hoàng đứng dậy. Chuyện gì đang xảy ra??? Menfuisư gục xuống, hai tay chàng nắm chặt lại. Mặt chàng tái xám lại, toàn thân run bắn.

Xem thêm: ” Protestantism Là Gì ? Nghĩa Của Từ Protestants Trong Tiếng Việt

– Trong rượu có độc! – Menfuisư nghiến răng nói.

– Đúng vậy! Ngươi phải trả giá vì đã giết chủ ta – hoàng tử Izumin!!!

Ruka cười gằn. Còn chưa ai kịp trở tay, Ruka đột ngột rút dao xông tới phía Carol:

– Còn cô nữa! Tất cả là do cô! Carol! Cô sẽ phải chết theo hoàng tử!!!!!!!

Mũi dao lao tới quá nhanh. Không ai có để tỉnh táo và thời gian để định thần lại sự việc xảy ra. Carol toàn thân cứng đờ vì kinh hãi, đưa hai tay ôm lấy mặt…Nhưng đúng lúc ấy, một thân người lại liều mạng lao ra phía trước, chắn ngang trước mũi dao…Đầu óc Carol quay cuồng. Nàng thấp thoáng nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi trào ra… Tiếng người ngã phịch xuống đất… Tiếng la ó thát thanh… Dưới chân Carol, Menfuisư nằm đấy, hai tay ôm lấy vết thương trước ngực, quằn quại trên nền đất. Trái tim nàng đau đớn như bị bóp nghẹt. Carol hoảng hốt ngồi thụp xuống vực đầu chàng, gào lên:

– Menfuisư!!!!!!!! Menfuisu!! Ôi, không… Không!! Tỉnh lại đi, Menfuisư!!!

Nàng lay lay đầu Menfuisư, gọi chàng đến lạc giọng

– Ừ… ta đây… – Chàng đáp lại, hơi thở đứt quãng…

– Menfuisư… Trời ơi! Thái y đâu? Gọi cho ta thái y đến đây!!!!!

– Không… đừng… Carol…. Không kịp đâu… Ta… biết… rõ mà…

– Menfuisư! Chàng không được nói thế!!!!!! Cố lên chàng ơi! .

Carol bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Menfuisư.

– Quan thái y sẽ đến ngay, cố lên!!

Máu vẫn chảy ra lênh láng trên sàn nhà, ướt đầm cả chiếc áo choàng trên vai chàng. Cú đâm chí mạng vừa rồi, cộng với ly rượu độc đã làm Menfuisư yếu dần đi. Hơi thở chàng gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, không còn chút sinh khí. Trong khi đó, mọi việc đã làm Carol hoảng loạn, nước mắt rơi nóng hổi trên gương mặt hoàng đế. Xót xa, chàng ngước lên, khó nhọc nói với Carol:

– Carol… ta sắp chết… rồi… Đừng… đừng như vậy nữa…

– Không!!!! Không thể nào! Trời ơi, Menfuisu! Không!

– Xin lỗi… nàng… Nếu có kiếp sau… ta.. ta nhất định… sẽ vẫn ở bên nàng… vẫn yêu thương nàng…

Rồi hơi thở chàng yếu dần, yếu dần, rồi tắt lịm. Chàng gục đầu sang một bên, trút hơi thở cuối cùng. Bóng tối phủ kín lên khuôn mặt chàng…Carol đau đớn đến lặng đi. Nàng không còn tin vào mắt mình nữa…Menfuisư đã mãi mãi rời xa nàng…Nỗi đau đớn xâm chiếm tâm hồn, xé tan nát trái tim đẫm máu. Nàng kiệt sức ngất đi… Một dòng máu đỏ tươi vương trên khoé môi…

Trong căn phòng lộng gió trông ra phía sông Nin, bên chiếc giường trống trải, bà Nafutera bế trên tay hoàng tử nhỏ đang xót xa nhìn Carol chìm trong mộng mị, nửa tỉnh nửa mê, khẽ gọi tên hoàng đế trong mơ. Mấy thị nữ xung quanh cũng sụt sùi khóc…Hôm nay chỉ có một ngôi sao toả sáng mờ nhạt trên bầu trời. Đó chính là ngôi sao chiếu mệnh của Carol xưa kia : sao sotelis. Không ai để ý đến nó.Nhưng rồi họ đã phải chú ý… Bỗng nhiên một tiếng sấm lớn vang lên chói tai, mặc dù trời rất trong. Bầu trời đột ngột rung bần bật. Ngôi sao Sotelis sáng rực rỡ, lấp lánh cả bầu trời đêm. Nước sông Nin dâng lên ồ ạt, đánh sóng ầm ầm vào bờ. Dân thành Tebe kinh hoàng nhìn hiện tượng lạ lùng phơi bày trước mắt họ, la hét hoảng sợ. Họ hoang mang khôn cùng về hiện tượng bí ẩn xảy ra trong ngày định mệnh này.Trong ánh sao rực rỡ ấy, Carol chợt tỉnh giấc…Nàng từ từ ngồi dậy, nhưng bà Nafutera chưa kịp vui mừng vì sự bình phục nhanh chóng của nàng, thì đã hoang mang vì nhận thấy điều kì lạ trong mắt nàng. Đôi mắt xa xăm, thất thần như nhìn vào khoảng không. Đôi môi tái nhợt của nàng máp máy, như muốn nói điều gì đó mà không nên lời.

Xem thêm: Đố Em Biết Anh Đang Nghĩ Gì Hợp Âm, Hợp Âm Bài Hát Đố Em Biết Anh Đang Nghĩ Gì

– Hoàng phi…

– Bà Nafutera bỏ lửng câu nói…

Khuôn mặt Carol chợt thoáng nét vui mừng. Nàng nhìn ra phía bờ sông đang lung linh dưới ánh sao Sotelis kì diệu. Nàng khẽ gọi

– “Menfuisư…”, giọng nói đứt quãng và nhẹ như một hơi thở.

Nàng quay ra phía bà Nafutera, nét mặt rạng rỡ nhìnNafutera…

– “Menfuisu… Menfuisu… Hoàng đế đang… đang gọi tôi…”

Bà Nafutera buồn bã nhìn Carol, không trả lời. Nhưng Carol từ từ, loạng choạng đứng dậy, tay vịn lấy thành giường, run rẩy tiến ra phía bờ sông. Teti hoảng hốt chạy đến đỡ lấy nàng:

– Hoàng phi, ngoài này gió lớn lắm! Xin lệnh bà vào giường nghỉ!

Carol dường như không nghe thấy, vẫn tiến ra phía bờ thàn dựng đứng, cao ngất. Sâu tít dưới chân nàng là dòng sông Nin cuồn cuộn chảy trong tiếng huyên náo của người dân Ai Cập trước ngôi sao Sotelis. carol trân trân nhìn xuống dòng nước đau thương, và bỗng chợt thấy hình bóng người chồng thân yêu đang mỉm cười lấp loá trên dòng nước chảy xiết. nàng nhìn xoáy vào gương mặt thân quen, là người đã mang cho nàng hạnh phúc, tình yêu thương, tình yêu và hi vọng, và cũng đem lại niềm hối tiếc và đau đớn. Gương mặt ấy, những tưởng nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa, mãi mãi không bao giờ, mà hiện nay đang ở ngay đây, ngay dưới dòng sông.Và hoàng đế Menfuisư dần dần hiện lên, rõ mồn một, đứng trên dòng sông, huyền ảo và rực rỡ dưới bầu trời đêm bao la. Chàng mỉm cười và đưa hai tay về phía Carol. Đôi mắt nàng chợt nhoà nước. Quãng thời gian hạnh phúc xưa kia bỗng nhiên chiếm hết tâm trí nàng. Không, Menfuisu chưa hề bỏ nàng mà đi. Chàng còn đứng kia, vòng tay thân quen mở rộng. Đúng như vậy. Nàng và hoàng đế Ai Cập sẽ trở lại sống bên nhau, không gì có thể chia lìa họ nữa…Carol chợt cảm thấy người mình nhẹ bẫng, tiếng gió ù ù bên tai. Có cái gì đó đã kéo nàng rơi xuống dòng sông, nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản. Những giọt lệ lăn dài trên má, chưa bao giờ carol cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Dòng sông Nin nhẹ nhàng đón lấy người con gái bấy lâu xa cách. Carol và Menfuisư sẽ trở lại sống bên nhau, không ai có thể chia cắt họ được nữa…

Đêm ấy, thần dân Ai Cập đã nhìn thấy một nữ thần đến với dòng sông Nin – mẹ hiền của họ cùng với một luồn ánh sáng rực rỡ. Họ cho rằng nàng nhảy xuống sồng để tự vẫn, để quên hết mọi đau khổ, trớ trêu, để trở về với người mẹ. Nhưng có ai biết nàng đã đến được với người mình yêu thương nhất, với giây phút sung sướng, hạnh phúc vô bờ khi được dòng nước dịu dàng đón lấy như vòng tay hoàng đế Ai Cập vĩ đại…